Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 1:Bạch liên hoa vườn trường (6)

"Tuyết Lan, con đã trở lại rồi à, không phải chịu uất ức đi?" Vừa về đến là được Ngô phụ Ngô mẫu ân cần hỏi han.

Tuyết Lan hồi tưởng lại một chút liền biết, trong đám người vây xem, có vài người quen mặt, ba mẹ ở nhà biết được sự việc cũng không có gì làm lạ. Bất quá cũng không xem là biết được toàn bộ.

"Ba mẹ, xem con hiện tại giống bộ dạng chịu ấm ức sao?" Nghĩ được nguyên do Ngô gia phu phụ lo lắng, Tuyết Lan cười tươi, xua tay giải thích một phen.

Nguyên nhân chính là vì con gái làm cho Lãnh gia mất hết mặt mũi trước mọi người nên Lãnh phụ, Lãnh mẫu mới lo lắng. Chẳng qua nhìn Tuyết Lan vui vẻ, họ chỉ biết nói thầm không dám nói ra miệng.

Sự thật cũng là vì Ngô Tuyết Lan trong quá khứ, lịch sử đen tối, mờ mịt làm cho mỗi lần nghĩ đến Ngô phụ Ngô mẫu đều bị đã kích mà nay không dám tự tin. Động một chút là lo lắng, hơi có chút như chim sợ cành cong.

"Tuyết Lan, mẹ thấy vẫn là chúng ta từ hôn đi, Lãnh gia tên tiểu tử kia căn bản không thích hợp với con, lúc này mới đính hôn không bao lâu mà còn xảy ra chuyện như vậy. Tương lại không chừng còn đối với con tệ đến thế nào đây." Ngô mẫu Ngô phụ tầm mắt nhìn nhau cuối cùng vẫn là do dự một chút rồi hướng con gái khuyên bảo.

"Ba mẹ, Lãnh Phong hắn muốn cùng con từ hôn sau đó sẽ cùng Bạch Thanh Thanh song túc song tê, con mới không ngốc mà thành toàn cho họ đâu! Tương lại nếu như từ hôn, cũng là Ngô Tuyết Lan con chướng mắt hắn mà không phải là hắn chướng mắt con."

Tuyết Lan hùng hồn nói . Tra nam tiện nữ chính là một đôi trời sinh, vì cái gì muốn nàng thành toàn cho bọn họ. Nàng cố tình treo bọn họ, để Bạch Thanh Thanh cõng trên lưng danh hiệu người thứ ba, Lãnh Phong lưng đeo thanh danh bội bạc, xem xem họ náo như thế nào.

Ban đầu chính vì Ngô Tuyết Lan cô ấy ngốc như vậy, Lãnh Phong vừa nói từ hôn cô liền nhút nhát thỏa hiệp, cam chịu từ hôn thật. Chính vì vậy làm bản thân rơi vào thế yếu sau đó mới tạo thành hậu quả như vậy. Còn nàng, nàng mới không mặc hắn xoay vòng vậy đâu.

Nguyên chủ đồng ý từ hôn là vì yêu Lãnh Phong, dù rằng hắn sai cũng không muốn thanh danh hắn không tốt. Tuyết Lan nàng thì sẽ không vì cái loại mặc hàng rác rưởi này mà suy xét gì, tốt nhất cả đời hắn, thanh danh đều vứt xuống đất.

Trong lòng Tuyết Lan có tính toán riêng, cho dù là từ hôn nàng cũng muốn trước đó hắn ăn hết thiệt thòi vào người. Dù sao người làm sai không phải nàng, nàng hà cớ gì vô thanh vô tức chịu người khác chỉ trỏ, nói ra nói vào.

"Tùy còn đi!" Ngô phụ Ngô mẫu chỉ coi như nữ nhi còn luyến tiếc Lãnh Phong, không bỏ xuống được đoạn tình cảm này. Vạn phần bất đắc dĩ vẫy vẫy tay cho qua, chỉ là bộ dáng lo lắng, tâm trạng ỉu xìu.

Tuyết Lan thấy vậy liền biết ấn tượng của Ngô Tuyết Lan trong lòng họ đã ăn sâu bén rễ, nhất thời không thể tin tưởng ngay được. Mà nàng cũng không ép họ làm gì, thời gián chứng minh thôi.

-----------------------------------

Lãnh mẫu trở về thở phì phì, gương mặt tức giận đến đỏ gay, lớp trang điểm trên mặ cũng xô vào nhau tạo vài vết nhăn, có thể thấy là cực kì tức giận.

"Làm sao vậy?" Lãnh phụ xem báo nhận thấy vợ mình vừa về đã không vui. Người vợ này của hắn kiến thức hạn hẹp, làm người vui buồn đều hiện hết trên mặt. Vốn dĩ hắn cũng không muốn quản, nhưng nghĩ biểu hiện như vậy có thể bên ngoài đã nháo đến xảy ra chuyện nghiêm trọng nên chỉ có thể mở miệng hỏi.

"A Phong đâu?" Lãnh mẫu thở phì phì, cũng bỏ qua câu hỏi của Lãnh phụ, há miệng liền hỏi.

"Nó vừa nghe điện thoại liên đi ra ngoài, bộ dáng hẳn là hoảng hốt, sốt ruột lắm."

Con trai hắn là người mà hắn kì vọng để kế thừa phải là người trầm ổn, cứng cỏi, hắn hiện tại lại thấy bộ dáng hoảng loạn như thế, nhớ lại lúc này Lãnh phụ lòng sinh ra một cảm giác không vui.

Lại nói Lãnh Phong tương lai thân là người thừa kế tập đoàn tác phong phải vững vàng bình tĩnh, hoang mang rối loạn như vậy thì làm sao quản lý tốt công ty.  Thật uổng công hắn được dạy dỗ mấy năm qua, đây là sự thất vọng đã bén rễ trong lòng Lãnh phụ trước đó, này vì sự việc này lại tăng thêm.

Có lẽ...nên mang hắn trở về. Một ý niệm lóe qua nhưng lại mạnh mẽ nãy mầm một cách không ngờ. Thật sự không thể trách hắn, đến nước này rồi Lãnh phụ nhắm mắt cản trở quang mang nơi đáy mắt vừa lóe lên.

"Thật tốt! Con tiểu tiện nhân kia chắc là cáo trạng với hắn rồi." Lãnh mẫu vỗ bàn thật mạnh. Không nghĩ cũng biết là Bạch Thanh Thanh tới tìm con trai bảo bối của bà tố khổ liền lập tức cơn giận bùng phát.

Con trai bà trước nay đối với mẹ ruột của mình còn chưa khẩn trương qua, bất quá chỉ là một ả đàn bà mới nhận thức mấy ngày liền tố khổ liền một mạch vội vàng chạy đi. Tương lại nếu Bạch Thanh Thanh gả vào nhà thì còn lợi hại đến trình độ nào, lúc đó không phải bà ăn khổ sao.

Càng nghĩ Lãnh mẫu càng sinh khí, đối với Bạch Thanh Thanh chút hảo cảm ít ỏi vừa có lập tức biến mất không còn, hận không thấy nhào đến cào nát gương mặt Bạch Thanh Thanh.

Nghe Lãnh mẫu nói, sắc mặt Lãnh phụ ngày càng đen. Tham luyến nữ sắc, vì một nữ nhân bé nhỏ là hoảng loạn mất tư cách, thật làm người ta thất vọng đến cực điểm.

Lãnh Phong nào biết lúc này ở Lãnh gia là tình huống gì, hắn giờ phút này chỉ biết an ủi tình nhân bé nhỏ, nơi nào nghĩ đến cha mẹ hay ai khác nữa.

"Thanh Thanh đừng khóc! Trong lòng ủy khuất liền nói ra, đừng để trong long rồi nghẹn hỏng chính mình." Lãnh Phong ôm Bạch Thanh Thanh vào lòng mà an ủi, có thể thấy được người trầm mặc ít nói như Lãnh Phong xuất ra được thái độ ôn hòa, đủ nhìn ra hắn là thật lòng đối với cô ta. Phần thật lòng này là có chỉ là có thể có bao nhiêu, lại có thể duy trì bao lâu, này liền còn phải chờ cân nhắc.

Bạch Thanh Thanh nghe thấy thanh âm ôn nhu của hắn, tâm tình cuối cùng tìm được một chút an ủi, khóe miệng tươi cười ngọt ngào đắc ý.

Mặc kệ nói như thế nào A Phong đều đặt hết tâm tư lên chính mình không phải sao? Hắn đối với mình là thật lòng, tương lai nhất đình sẽ cưới mình.

Cái gì Ngô Tuyết Lan, cái gì Lãnh mẫu đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ kiên trì vượt qua nhất định có thể hạnh phúc mỹ mãn về sau.

Bạch Thanh từ trong ổ chăn chui ra, hốc mắt cũng mũi hồng hồng, có thể thấy được là khóc một trận lớn, Lãnh Phong nhìn thấy vậy liền đau lòng thêm.

"A Phong......." Bạch Thanh Thanh kiều nhu bổ nhào vào vào lồng ngực Lãnh Phong, trong mắt mang theo sự quyến luyến không muốn rời xa.

"Có phải hay không mẹ khi dễ em?" Lãnh Phong vỗ vỗ đầu Bạch Thanh Thanh, nhịn không được ôn nhu hỏi.

Động tác cứng đờ trong chớp mắt, ngay sau đó lắc đầu, ngữ khí Bạch Thanh Thanh vội vàng nói: "Không có, bá mẫu đối với em rất tốt, chỉ là em tay chân vụng về mới chọc đến làm người không vui, A Phong đừng trách bá mẫu."

Mẹ ruột mình là cái bộ dáng gì Lãnh Phong biết rõ ràng, nghe xong Bạch Thanh Thạnh nói sắc mặt hắn trầm xuống, lại không có làm khó dễ nữa.

Có thế nào đó cũng là mẹ hắn, có chuyện gì vẫn là hắn về nhà rồi nói sau, miên cho bạn gái nhỏ lương thiện của hắn ái ngại.

An ủi Bạch Thanh Thanh xong Lãnh Phong liền lái xe rời đi, sắc mặt hắn như sắp báo sẽ có một hồi mưa gió kéo đến.

Bạch Thanh Than đắc ý sờ sờ đôi môi sưng đỏ của bản thân cười thỏa mãn, lão đông tây còn dám đối với nàng so sánh, hôm nay cho bà nếm chút mùi vị kết cục khi chọc đến tôi.

Còn có Ngô Tuyết Lan kia, chúng ta chờ xem. A Phong đang trong tay ta, một cái hôn ước bất quá cũng là một cái chê cười, sớm muộn gì ta cũng đem sỉ nhục hôm nay trả lại ngươi gấp trăm lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro