Thế giới 1: bạch liên hoa vườn trường (4)
Tuyết Lan đối với mấy đồ vật hiện đại này chỉ có hiểu biết về kiến thức, thực tiễn thì lại không có chút am hiểu gì.
Nhưng bởi vì dung hợp với ký ức nguyên thân nên chút vấn đề này cũng coi như dễ dàng giải quyết, một chương trình học một ngày cũng cho Tuyết Lan đổi mới hoàn toàn nhận thức.
Trước kia thành tích của Ngô Tuyết Lan chỉ ở mức trung bình chỉ vì một lòng đều phân tâm lên hết trên người tên tra nam Lãnh Phong mà phí phạm. Lại nói nếu như không phải nhìn vào gia thế của nguyên thân thì giáo viên đã sớm đem cô ấy nam khỏi ban tinh anh.
Nhưng hôm nay vật đổi sao dời, Ngô Tuyết Lan nghe giảng bài phá lệ nghiêm túc làm người ta lau mắt mà nhìn. Càng ngạc nhiên hơn là cả một ngày dài Ngô Tuyết Lan chưa hề cho Lãnh Phong một cái liếc mắt, chỉ lo cho sự tình của bản thân, một ánh mắt cũng không rơi đến người hắn như là chưa từng quen biết.
Lãnh Phong xem nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, lôi kéo Bạch Thanh Thanh rời khỏi phòng học. Ngô Tuyết Lan cuối cùng là thức thời, không có tiếp tục dây dưa, như vậy là tốt nhất.
Tuyết Lan vừa vặn bắt được thần sắc khác thường của Lãnh Phong cùng với ánh mắt đắc ý của Bạch Thanh Thanh nhưng coi như không có việc gì liền cúi đầu.
Trong lòng không dễ chịu đi? Cô gái vẫn luôn theo đuôi bám mãi bên người đột nhiên không còn làm một cái đuôi nữa, trong lòng nhất định không dễ chịu, lúc này đã vậy còn về sau thì sao đây?
Tuyết Lan cười rất không phúc hậu, về sau ngày tháng ở trường còn dài. Nàng có rất nhiều thời gian cùng bọn học dây dưa, thế giới được xem là bình đẳng này chính là thế giới nàng thực sự thích thú. Chơi đùa một đoạn thời gian cũng không có gì là không tốt.
[Ký chủ! Thỉnh nghiêm túc làm nhiệm vụ.] Âm thanh máy móc của 008 đột ngột vang lên.
Tuyết Làn thực mau phản ứng lại, khóe môi giương lên, tay thì tiếp tục thu thập đồ vật: "008, nhiệm vụ cũng không quy định hạn chế thời gian, thả lỏng một chút, ta khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
008 nghe vậy không nói chuyện nữa, ký chủ thời khắc đều nhớ rõ phải hoàn thành nhiệm vụ là được.
Trên đường về, Tuyết Lan cũng không nhàn rổi, nàng mở máy tính bảng ngồi ở trên xe dựa theo ký ức tra tìm tư liệu, tri thức như bọt biển được nàng tiếp thu từng chút.
Về sau sẽ còn rất nhiều nhiệm vụ chờ đợi nàng hoàn thành, Tuyết Lan cho rằng tìm hiểu tin tức khiến cho nàng không bị luống cuống, hỗ trợ nàng khi làm nhiệm vụ, còn lại hết thảy đều phải dựa vào bản thân.
Hiện tại nàng là học sinh cấp 3, sớm thôi cũng sẽ phải thi đại học, vấn đề này nàng phải suy xét chu toàn mới được.
"Tuyết Lan, con trở về rồi...." Ngô mẫu đứng ở cửa nhìn nữ nhi bao bối vừa về đến liền chạy đến ôm lấy nàng, đôi mắt hoa đào phủ một tầng sương mông lung.
"Mẹ.." Tuyết Lan sau khi rời khỏi cái ôm đó khóe miệng giương lên nụ cười thập phần tươi tắn.
"Tuyết Lan, con không sao chứ?" Ngô mẫu cẫn thận quan tâm nhìn sắc mặt con gái, cái tên Lãnh Phong kia thật sự quá đáng, nếu không phải cố kị tâm tình con gái, bà đã sớm đánh tới Lãnh gia.
Từ bé bà đã nâng Ngô Tuyết Lan trong lòng bàn tay, khi nào thì để con gái mình chịu ủy khuất như vậy. Ngày thường một chút trầy xước nhỏ cũng làm bà đau lòng muốn chết, huổng chi hiện tại bị tiểu tiện nhân đẩy vào trong hồ nước suýt chết.
"Tuyết Lan, chỉ cần con nói một câu mẹ liền khiến Bạch Thanh Thanh kia ở trường học không ngóc đầu lên được." Ngô mẫu không phải là nói mạnh miệng, đem Bạch Thanh Thanh nhận mọi sự xa lánh của xã hội chỉ cần một câu nói mà thôi.
Tuyết Lan bất đắc dĩ bật cười, trong lòng ấm áp, cảm giác như hòa tan trong lòng, ấm áp như vậy thật lâu đã không có người mang đến cho nàng.
"Mẹ, không cần như thế! Con căn bản không để Bạch Thanh Thanh đó vào trong mắt, cứ để như vậy như ý nàng ngược lại cô ta lại không có cơ hội giả vờ đáng thương hại." Ngô Tuyết Lan dựa vào lồng ngực của Ngô phu nhân, kiều khí làm nũng.
"Tùy con vậy!" Ngô phu nhận nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy có đạo lý, duỗi tay thân mật nhéo nhéo cái mũi con gái.
"Tuyết Lan, về rồi à." Cha Ngô buông tờ báo trong tay xuống, thần sắc nghiêm túc thay bằng sự nhu hòa lên tiếng.
"Ba..."
"Tuyết Lan, tên tiểu tử Lãnh gia kia thật sự quá đáng, ba ba nhất định thay con lấy lại công đạo." Nhìn trán con gái mình còn vết sẹo mờ mờ, tâm can ba Ngô đều đau muốn hỏng.
Nhìn vẻ mặt oán giận của cha Ngô, Tuyết Lan đi đến dựa vào vai ông cười nói: " Ba! Ba không cần nhúng tay vào được không? Việc này để con gái tự mình giải quyết, con tin mình sẽ xử lý tốt."
Cánh tay bị nàng lay lay, ái nữ sốt ruột cha Ngô còn có thể nói thêm cái gì, chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, tùy còn gái chơi đùa vậy. Chỉ là trong lòng ông như cũ vẫn không chút thoải mái.
Đều nói nữ sinh hướng ngoại, con gái nhà mình nếu là coi trọng ai toàn tâm toàn ý với nó thì ông cũng chẳng nói làm gì, đằng này cố tình lại là tên Lãnh tiểu tử kia. Cha Ngô xoa đầu con gái, lòng lại kích động, lo lắng.
Ông chỉ có độc nhất một cô con gái mà cô lại thích tên Lãnh Phong kia, cho nên không muốn ông nhúng tay giải quyết ông sẽ không. Không nghĩ tới đó là Tuyết Lan muốn chính mình trả thù, mà không muốn ở dưới sự bảo hộ của cha mẹ.
Tuyết Lan biết nàng sớm muộn gì đều phải rời khỏi, nhiệm vụ này nếu có người trợ giúp thì những nhiệm vụ sau, sau nữa thì sao? Nếu tiếp theo không chắc được vận khí như thế nào, nàng tóm lại muốn dựa vào chính mình.
"Tuyết Lan a! Con đó,nếu là ở bên ngoài bị ủy khuất thì ngàn vạn cũng đừng chịu đựng, con gái Ngô gia ta không phải để người khác khi dễ." Cha Ngô ép xuống lo lắng trong lòng, vỗ vỗ đầu con gái nói lời dặn dò.
Tuyết Lan cười điềm đạm xem như trả lời. Trước kia Ngô Tuyết Lan thật là như vậy, chịu ủy khuất mà không nói một lời, chỉ một lòng vì Lãnh Phong suy nghĩ, không nghĩ để ba mẹ đi Lãnh gia tìm phiền toái.
Bất quá đó là Ngô Tuyết Lan, mà hiện tại nàng không phải cô ấy, nàng đối với Lãnh Phong chẳng bận tâm, nhiều thêm mấy phần chán ghét mà thôi.
Tuyết Lan trở lại phòng, lại nhìn thấy tủ quần áo mở ra bên trong toàn bộ quần áo đều là trắng hoặc hồng nhạt, một chút cũng không hợp gu thẫm mỹ nàng cho lắm.
Thong thả ngồi trước bàn trang điểm, thiếu nữ dung nhan xinh đẹp bức người đánh vào nhận thức, Tuyết Lan từng chút một đánh giá ngũ quan của nguyên thân sau khi hồi phục sức khỏe, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu sắc.
Vẻ đẹp của Ngô Tuyết Lan chính loại diễm lệ phi phàm, vừa thanh thuần vừa quyến rũ mâu thuẫn tạo nên. Mấy cái loại màu hồng nhạt, trắng tinh này không phù hợp với vẻ bề ngoài của cô ấy, ngược lại nhìn qua cảm thấy làm cô thiếu sức sống, buồn cười.
Lại nói tiếp Ngô Tuyết Lan hiện tại mới 18 tuổi, tích cách lại như cũ không trưởng thành, vừa thiên chân lại ấu trĩ.
Từ trong những ký ức của Ngô Tuyết Lan mà xem xét, sắc mặt Tuyết Lan ngày càng đen, màu trắng cùng hồng nhạt không phải là cố ý so sánh thiên vị, làm nền cho nhan sắc của Bạch Thanh Thanh kia sao? Đúng là thiên chân a.
Yêu kiều, mượt mà chính là chỉ gương mặt tinh xảo này, vậy mà cố ý vì hình mẫu ngây thơ đáng yêu của Lãnh Phong lại tự biến mình thành bộ dáng như vậy. Thật là một cô gái ngốc.
Từ giờ ta đã đến thì vứt bỏ hết thảy đi, biến thành một Ngô Tuyết Lan mới nào, chứ hồng hồng trắng trắng này nhìn một Bạch Thanh Thanh đủ nhức con mắt rồi, không thể tự mình làm chướng mắt mình nữa.
Tùy tay cầm lấy một bộ quần áo đơn giản nhất, quần jean áo thun trắng, Tuyết Lan cầm lấy tùi xách liên đi đến trung tâm thương mại.
Mất một khoảng thời gian khá khá, mua mua lại mua, Tuyết Làn bởi vì hai người Lãnh Phong phả hỏng tâm tình cuối cùng cũng khá hơn nhiều, khóe miệng tươi cười thêm rõ ràng.
"Dì à! Bộ quần áo này thật xinh đẹp, rất phù hợp với khí chất của người a!" Giọng nói nhu nhu nhược nhược vang lên mang theo mười phần nịch nọt, Tuyết Lan nháy mắt liền biết người đó là ai, nghe xong liên cảm giác nên bỏ luôn cái tai, quá mức ngọt ngấy.
"Thanh Thanh à, cái miệng này của con thật ngọt nha, quần áo này thật thích hợp, đóng gói....." Âm thanh ngạo mạn vàng lên tiếp theo, Tuyết Lan rõ ràng có thể cảm nhận được người này có bao nhiêu đắc ý khi được tán dương. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro