6+7
6.
Phong Nhược Vân thoái thác nói: " Đây là bệnh kín của dân nữ, không tiện để thái y chữa trị, mong hoàng thượng thứ lỗi!"
Trong mắt Hách Liên Thương hiện lên một ý cười , ngay sau đó liền gật đầu nói: "Một khi đã như vậy , trẫm cũng không miễn cưỡng. Ngược lại ngươi nhảy rất đẹp, trẫm muốn bản thưởng cho ngươi!"
" Tạ hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" phong Nhược Vân lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Buổi tối Hách Liên Thương phê xong tấu chương liền nhàn nhạt mà nhìn Phong Nhược Vân, hai tròng mắt mỉm cười hỏi: " Tiểu Vân tử, bụng ngươi đỡ chưa?"
" Tạ hoàng thượng quan tâm, bụng nô tài đã đỡ nhiều rồi ah!" Phong Nhược Vân liễm mắt đáp.
" Muội muội cùng ngươi lớn lên thật giống nhau! Đáng tiếc nàng không muốn lưu lại bên cạnh trẫm, mỗi ngày nhìn một nam hài tiểu Vân tử, một nữ hài tiểu Vân tử, là chuyện thừa vị biết bao! Ha ha..." Hách Liên Thương tựa hồ càng nghĩ càng vui vẻ sau đó phá lên cười.
Nima ! Đây là kiểu thú vị gì chứ? Phong Nhược Vân không ngăn được ở trong lòng ác nghĩ một phen.
" Tiểu Vân tử, trẫm hôm nay tâm tình thật tốt, đêm nay ngươi liền hầu hạ trẫm tắm rửa thay quần áo đi!" Hách Liên Thương nói xong liền hướng bồn tắm bên trong tẩm cung đi tới.
Phong Nhược Vân nghe được lời này liền buồn bực. Hách Liên Thương tuy thân là hoàng đế, nhưng cũng không thích người khác hầu hạ hắn tắm rửa , thay quần áo. Bởi vậy , nàng chưa từng gặp tình huống xấu hỏi như vậy.
Chính là yêu cầu của hoàng đế, đừng nói là tắm rửa, chỉ sợ hắn muốn nàng chết, nàng cũng chỉ có thể làm theo.
Phong Nhược Vân bồi Hách Liên Thương đi đến thành bể tắm, đỏ mặt đem quần áo hắn từng cái một cởi ra, sau đó liền cúi đầu đứng ở một bên, mắt nhìn chằm chằm giày dưới chân.
" Tiểu Vân tử!" Hách Liên Thương đột nhiên hợp một tiếng, Phong Nhược Vân theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn qua, không ngờ vừa nhìn thấy liền không dời được tầm mắt.
Chỉ thấy bể tắm quanh quẩn hơi nước, gương mặt tuấn tú của Hách Liên Thương càng thêm tuấn mĩ vô trù.
Dưới gương mặt tuấn mĩ chính là cơ ngực tinh tráng cùng với bụng nhỏ mê người, làm người ta hận không thể xông lên chạm vào cơ thể mê người đó.
Lúc này hắn nhìn nàng mỉm cười, con ngươi thâm Thuý lộ ra say lòng người, khiến người khác trầm mê trong đó.
" Tiểu Vân tử, lại đây xoa người chị trẫm." Hách Liên Thương ra lệnh.
"Nô tài tuân chỉ!" Phong Nhược Vân không thể không căng da đầu đi về phía bể tắm.
Không ngờ Hách Liên Thương đột nhiên đem nàng kéo xuống nước, nhướng mày nói: " Ngươi không xuống nước thì xoa cho ta thế nào?"
Đột nhiên rơi xuống nước làm Phong Nhược Vân có chút chật vật, bất quá trong hơi nước lượn lờ, gương mặt tinh xảo như họa của nàng như ẩn như hiện, đôi mắt do nhiệt khí mà trở lên mông lung, mang theo một loại hấp dẫn khoa cưỡng lại được, khiến Hách Liên Thương ngây ngốc nhìn.
" Tiểu Vân tử!" Hách Liên Thương bỗng nhiên Trần thấy mà gọi một tiếng.
"Vâng?" Phong Nhược Vân nghe không rõ ràng, có chút nghi hoặc nhìn Hách Liên Thương.
" Ngươi mặc nữ trang thật đẹp!" Bàn tay Hách Liên Thương nhẹ nhàng vuốt vé khuôn mặt minh màng của Phong Nhược Vân, mắt thấy gương mặt nàng từ tuyết trắng biến thành đỏ bừng, trong mắt không tự giác mà hiện lên thần sắc mê luyến.
" Hoàng thương!" Phong Nhược Vân muốn giải thích, không ngờ ngón trỏ của Hách Liên Thương liền đặt trước môi anh đào của nàng.
" Không cần phải nói, trẫm hiểu!" Hách Liên Thương hiểu rõ mà nói:
" Sau khi Hoàng công công qua đời, không có người quan tâm ngươi , khó tránh khỏi ngươi có chút sợ hãi, muốn lấy lòng trẫm cũng không có gì đáng trách.
Phốc! Cổ nhân thật là tự biết bổ não. Tuy rằng Hách Liên Thương không có khả năng biết được nàng đã thay thế nguyên chủ, nhưng là lại càng không nghĩ tới, hắn sẽ lí giải việc này thành như vậy.
7.
" Hoàng thượng, nô tài thật đáng chết vạn lần." Nếu Hách Liên Thương hiểu lầm nàng giả nữ để lấy lòng hắn, làm hắn vui, Phong Nhược Vân đành phải theo hắn nói như vậy.
" Ngươi có tội gì?" Hoàng thượng cảm khái nói: " Trẫm tuy rằng có nhiều phi tần mĩ nhân, nhưng lại không có ai toàn tâm toàn ý đối đãi với trẫm. Đối với các nàng mà nói, quyền lợi, địa vị cùng vinh hoa phú quý so với cái gì cũng là quan trọng hơn, cũng chỉ có ngươi đối đãi với trẫm tốt, muốn vì trẫm tìm vui."
" Hoàng thượng ngài là chủ tử, nô tài giúp ngài vui là chuyện đương nhiên."
Phong Nhược Vân ngoài mặt là nhu thuận, trong lòng lại không nhịn được mắng: Mẹ nó, nói so với hát còn dễ nghe hơn. Rõ ràng là không tin nàng, cho người theo dõi, còn nói như chỉ có nàng là tốt nhất vậy.
Ghê tởm hơn chính là, ngay từ đầu hắn đã biết Phong Nhược Vân chính là nàng , còn giả bộ không biết, thậm chí còn muốn đưa nàng nhập hậu cung, đây rõ ràng là muốn chơi nàng. Thật tức chết mà!
Hách Liên Thương nhìn Phong Nhược Vân cười như không cười mà nói: " Phải không? Trẫm còn muốn nhìn xem ngươi còn có cái gì khiến trẫm có thể vui vẻ đây?"
Phong Nhược Vân cẩn thận một bên vì Hách Liên Thương xoa người, một bên nói: " Hoàng thượng lại giễu cợt nô tài."
Xem ra nàng đã nhìn ra, gần đây bởi vì sự tình lập hậu, Hách Liên Thương không thể không đem tất cả phi tử cự tuyệt ngoài cửa, trong lúc nhàn chán đột nhiên phát hiện nàng so với trước kia thú vị hơn nhiều, liền lấy nàng tiêu khiển.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận , nhưng cũng không thể xoa người hắn chảy máu được, thân chính là thái giám muốn bước lên hậu vị, Phong Nhược Vân vẫn không thể không nhận mệnh làm thế nào để khiến Hách Liên Thương vui.
Ngày hôm sau, sau khi phê xong tấu chương, Hách Liên Thương liền tìm Phong Nhược Vân cùng nhau vẽ tranh.
" Hoàng thượng, nô tài sẽ không vẽ." Tuy rằng nàng từng có một đời là họa sĩ thiên tài, nhưng cái nàng am hiểu chính là bột nước cùng tranh sơn dầu, tranh thủy mặc thật sự là không thể vẽ.
" Không quan trọng, ngươi tuỳ ý là được." Hách Liên Thương không chút nào để ý mà nói.
Được rồi! Nàng xem như đã hiểu, hắn thuần tuý chỉ là muốn nàng làm trò cười mà thôi, nàng không vẽ mới có lạc thú. Nếu nàng vẽ tốt, phỏng chừng hắn sẽ không tìm nàng cũng vẽ tranh.
Nima! Thật là thú vui của hoàng đế, rất không bình thường, nàng thật muốn cắn chết hắn . Làm sao bây giờ? Online chờ...
Nếu Hách Liên Thương muốn cùng nàng chơi, nàng liền bồi hắn chơi a.
Vì thế , Phong Nhược Vân thật nhanh liền vẽ xong.
Hách Liên Thương thấy nàng vẽ nhanh như vậy, nhịn không được lại nhìn xem , kết quả là hắn đứng hình, trợn tròn mắt nhìn.
" Tiểu Vân tử, ngươi vẽ cái gì?" Hách Liên Thương hy vọng là chính mình nhìn lầm.
" Một con sâu, một con gà và một người." Phong Nhược Vân nghiêm túc giải thích.
Emma! Cái này Hách Liên Thương càng mộng bức. Cái này rõ ràng chính là một đống phân có được không ? Ở đâu ra sâu? Ở đâu ra gà? Ở đâu ra người? Là ẩn hình? Hay là đã rớt vào đống phân nhìn không ra.
" Sâu ở đâu?" Hách Liên Thương chưa từ bỏ ý định hỏi.
" Bị gà ăn." Phong Nhược Vân trả lời.
" Gà đâu?" Hách Liên Thương lại hỏi.
" Bị người ăn." Phong Nhược Vân lại trả lời.
" Vậy người nọ đâu?" Hách Liên Thương thật muốn điên.
" Ăn uống no đủ, đi đại tiện xong liền đi rồi"
Kết quả chính là còn lại đống phân trong bức họa....
Phốc! Hách Liên Thương thật muốn xúc động đến hộc máu, phương thức tư duy như thế, đến hắn cũng chịu không được.
Trừng mắt nhìn bức họa hồi lâu, Hách Liên Thương liền cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy, cười đến mức suýt thở không ra hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro