Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31-34

31.

Hách Liên Thương cảm thấy Phong Nhược Vân khác thường, khẩn trương nói: " Sao vậy? Miệng vết thương rất đau sao? Hay là thân thể không thoải mái?"

Phong Nhược Vân đau làm hai lông mày nhíu chặt, lại còn an ủi Hách Liên Thương nói: " Nô tỳ không có việc gì, có thể là vừa rồi cử động nhiều, miệng vết thương bị vỡ ra, chảy máu."

" Để trẫm nhìn xem." Hách Liên Thương nghe nói miệng vết thương chảy máu, lập tức xốc chăn nàng lên, duỗi tay liền cởi bỏ quần áo của nàng.

" Hoàng thượng!" Phong Nhược Vân xấu hỏi đè lại tay Hách Liên Thương, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Phong Nhược Vân, Hách Liên Thương sủng nịnh cười cười, sau đó liền ôn nhu mà nói: " Ngoan! Để trẫm nhìn xem miệng vết thương của ngươi."
Nghe được thanh âm ôn nhu của Hách Liên Thương, Phong Nhược Vân càng thẹn thùng, bất quá cũng không tiếp tục ngăn cản hắn xem miệng vết thương.

Hách Liên Thương cẩn thận cởi bỏ quần áo của Phong Nhược Vân, đạp vào mắt hắn là một mảnh màu đen, đồng tử hắn lập tức có rụt, sắc mặt nháy mắt liền tái nhợt.

Ở miệng vết thương có máu đen, nàng đau không phải vì miệng vết thương  vỡ ra, mà là vì bị trúng độc, xem ra viên thuốc hắn cho nàng ăn đã không thể áp chế được độc nữa.

Ý thức được điểm này, tâm Hách Liên Thương đau đớn như có người dùng tay năm chặt lấy tim hắn vậy, khó chịu đến không thể hô hấp.

" Hoàng thượng....Ân..." Phong Nhược Vân vốn muốn hỏi Hách Liên Thương miệng vết thương của nàng thế nào? Nhưng vừa mới mở miệng, cơn đau thình lình ập đến làm nàng không thể mở miệng.

Một ngụm máu đen từ khoé miệng nàng tràn ra. Nhìn thấy máu đen từ khoé miệng nàng chảy ra, Hách Liên Thương cảm thấy khủng hoảng, hắn bắt lấy tay nàng, hai mắt khẩn cầu nói: " Tiểu Vân tử , ngươi nhất định phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ a!"

Nhìn Phong Nhược Vân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt nhỏ đều vặn vẹo, Hách Liên Thương tâm như dao cắt, thật hy vọng người trúng độc, chịu khổ là chính mình mà không phải nàng.

Nôn nóng, khổ sở, tuyệt vọng làm hắn cuồng bạo không thôi, đối với bên ngoài hô to: " Người đâu!"

Nghe được Hách Liên Thương rít gào rống giận, quản sự thái giám sợ đến mức chân đều mềm, chỉ có thị vệ bên người hắn nghe thấy tiếng đi đến: " Hoàng thượng có gì phân phó?"

" Giải dược đâu? Giải dược đâu? Như thế nào còn không lấy lại đây? Lấy không được giải dược tất cả các ngươi đều phải chết." Hách Liên Thương bạo bộ, nếu không phải hắn muốn bồi Phong Nhược Vân, hắn sẽ đích thân đi lấy giải dược.

" Hoàng thượng...." Phong Nhược Vân thật vất vả lên tiếng, cố nén đau đớn nói: " Người đừng sinh khí."

" Tiểu Vân tử đừng sợ! Giải dược thật mau sẽ được mang tới, ngươi sẽ khá lên, chờ ngươi khỏe ta sẽ lập ngươi làm hậu, quân với hí ngôn." Nói xong lời cuối cùng , nước mắt Hách Liên Thương đã không khống chế được rơi xuống.

" Hoàng thượng, không nghĩ tới...... người rơi lệ cũng đẹp như vậy....... may mắn ....... người trúng độc không phải ngươi." Phong Nhược Vân đứt quãng mà nói xong, hai mắt tối sầm, nàng đau đến ngất đi rồi.

" Tiểu Vân tử, tiểu Vân tử ....... ngươi đừng dọa trẫm ! Ngươi mau tỉnh lại, đừng ngủ! Không cần bỏ trẫm lại một mình, không cần, không cần...."

Hách Liên Thương gắt gao ôm Phong Nhược Vân, nước mắt không khống chế nổi mà rơi xuống như mưa. Hân đời này cũng chưa từng thương tâm, tuyệt vọng như vậy, mắt thấy rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ở bên người mình yêu, kết quả nàng lại bị trúng kịch độc.

Trong hoàng cung to như vậy, cũng chỉ có Phong Nhược Vân làm hắn cảm nhận được vui sướng , ấm áp , nếu nàng không còn nữa , hắn có phải hay không lại tiếp tục những chuỗi ngày buồn tẻ chán ngắt?

Không! Hắn sẽ không cho phép! Hắn là hoàng đế, không có hắn cho phép, nàng sao có thể chết?

32.

Hách Liên Thương lau nước mắt đứng lên, hắn quyết định tự mình đi lấy giải dược, hắn không tin không thể đem Nặc Ni Ba đưa giải dược giao ra.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lao ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi thiên lao lấy giải dược, lập tức một thị vệ bên người hắn liền đưa giải dược dâng lên.

Nhìn đến giải dược, hai mắt Hách Liên Thương lập tức sáng ngời, nguyên bản khuôn mặt có chút trở tàn do tuyệt vọng, nháy mắt trở nên Hưng phấn , quang mang, cầm giải dược trong tay vội xoay người quay trở lại phòng.

Khi Phong Nhược Vân tỉnh lại lần nữa, trước mắt còn có chút mơ hồ, thanh âm Đế Kiêu trong đầu nàng liền vang lên: " Mục tiêu đối với ngươi, độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 90. Ngươi lần sau có thể hay không đừng hôn mê liên tục? Ta đều không thể kịp thời báo cho ngươi tiến độ."
Nima! Còn cho rằng nàng muốn hôn mê chắc? Nàng đã đau đầu muốn chết, cư nhiên hắn còn dám oán giận nàng. Thật là không có lương tâm.
Phong Nhược Vân thực sự bực, trong lòng không ngừng chửi rủa Đế Kiêu.

" Ta đã cùng ngươi nói, đừng ở trong lòng trộm mắng ta, ta đều có thể nghe được." Đế Kiêu kháng nghị nói.

" Mắng ngươi không cho ngươi nghe được kia không phải là mắng sao." Phong Nhược Vân đương nhiên mà phản bác.

Đế Kiêu: .....

" Tiểu Vân tử, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?" Hách Liên Thương thấy Phong Nhược Vân đã tỉnh lại nhưng lại chậm chạp không có phản ứng, rất lo lắng, sợ giải dược có tác dụng phụ.

" Hoàng thượng!" Phong Nhược Vân không để ý tới Đế Kiêu nữa, nghiêng đầu nhìn Hách Liên Thương đang ngồi ở mép giường nôn nóng không thôi.

Nhìn hai mắt hắn đỏ bừng, che kín tơ máu, khuôn mặt tiều tụy, mỏi mệt nàng có chút đau lòng hỏi: " Hoàng thượng, nô tù đã hôn mê bao lâu?
Hoàng thượng vì sao lại mỏi mệt như vậy, chẳng lẽ ngài vẫn luôn không nghỉ ngơi sao?"

" Ngươi không tỉnh, trẫm ngủ không được." Hách Liên Thương bắt lấy tay nàng, thâm tình mà nói: " Tiểu Vân tử , trẫm biết ngươi sẽ không bỏ trẫm lại một mình. Trẫm cũng biết, hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là ngươi."

" Ai nói?" Một đạo âm thanh uy nghiên vang lên, ngay sau đó thái hậu liền nổi giận đùng đùng mà xuất hiện.

" Tiểu Lý tử! Không phải trẫm nói, bất luận ai cũng không được tiến vào hay sao?" Hách Liên Thương đen mặt, hỏa bạo giáo huấn thái giám tiếp nhận nhiệm vụ của Phong Nhược Vân, hiển nhiên đối với tình cảnh thái hậu đột nhiên xuất hiện rất chi là tức giận.

" Hoàng thượng tha tội!" Tiểu Lý tử vội vàng quỳ trên mặt đất, liều mạng mà hướng mặt chính mình vả mặt, phải một cái trái một cái, liên tục tát.

" Hoàng thượng!" Phong Nhược Vân muốn thay tiểu Lý tử cầu tình, rốt cuộc đối mặt với thái hậu, tiểu Lý tử sao có thể là đối thủ của nàng ta.
Hoàng thượng là không thể đối với thái hậu phát hỏa, liền đem hỏa khí phát tiết ở trên người tiểu Lý tử mà thôi. Nghĩ đến thân phận của chính mình, nghĩ đến việc thái hậu vẫn đang ở đây, nàng liền dừng lại.

Nhìn bộ đang Phong Nhược Vân muốn nói lại thôi, Hách Liên Thương tự nhiên minh bạch ý tứ của nàng , liền tống cổ tiểu Lý tử đi: " Được rồi! Cút đi cho trẫm."

" Tạ hoàng thượng! Tạ hoàng thượng!.." tiểu Lý tử một bên cúi đầu cong eo rời đi, một bên tạ ơn.

Thái hậu ung dung mà bước lên ghế chủ vị ngồi, cười lạnh mà nói:

" Hoàng thượng tính tình quả nhiên tăng trưởng, đến ai gia cũng dám cản."

" Không biết mẫu hậu lần này đến đây có chuyện gì?" Hách Liên Thương có chút bất đắc dĩ nói.

" Ngươi cảm thấy sao?" Thái hậu nhướn mày hỏi lại.

" Mẫu hậu nếu không có chuyện gì liền trở về đi, nhi thần sau khi giải quyết xong công sự tự nhiên sẽ đi Duyên Thọ cung thỉnh an người." Hách Liên Thương đã mấy ngày không ngủ, thật sự là rất mệt mỏi, không muốn cùng thái hậu nói những lời với nghĩa.

" Như thế nào? Hoàng thượng chẳng những ngăn ai gia, hiện tại còn muốn đuổi ai gia đi sao?" Thái hậu vừa nghe Hách Liên Thương nói xong liền nổi giận.

33.

Hách Liên Thương cảm thấy thật đau đầu, hắn đã cậy lực giấu chuyện đêm đó, không nghĩ tới chuyện Phong Nhược Vân ở tẩm cung của hắn dưỡng thương vẫn không thể gạt được thái hậu, hại hắn hiện tại liền trở tay không kịp.

Càng làm hắn đau đầu hơn là , thái hậu lại không nói rõ, lại chỉ hoạnh hiện bóng gió.

" Thái hậu!" Phong Nhược Vân thấy thái hậu hùng hổ dọa người, không đành lòng để Hách Liên Thương chịu khó xử, liền vía gắng chống đỡ thân thể của mình muốn xuống giường.

" Ngươi sao lại ngồi dậy? Ngươi..." Hách Liên Thương một lòng nghĩ muốn làm thế nào để tống cổ thái hậu, đương nhiên hắn cũng cảm nhận được động tĩnh phía sau , khi quay lại nhìn, Phong Nhược Vân đã xuống giường quỳ gối trên mặt đất, làm hắn gấp đến độ chạy nhanh đến bên cạnh đỡ nàng đứng dậy.

" Hoàng thượng, nô tỳ không sao!" Phong Nhược Vân kiên định mà cự tuyệt Hách Liên Thương muốn nâng nàng đứng dậy, quỳ trên mặt đất hướng thái hậu hành lễ: " Nô tỳ khấu kiến thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương thiên thế thiên tuế thiên thiên tuế!"

" Phong công công, ngươi tuy rằng không tính là nam nhân, nhưng cũng không phải nữ nhân, ngươi tự xưng nô tuỳ là có ý gì? Đừng tưởng rằng ngươi mê hoặc được hoàng thượng là có thể mê hoặc được cả ai gia, ai gia tuyệt đối sẽ không để hoàng thượng tiếp tục làm bậy."

Nhìn đến bộ dáng đáng thương của Phong Nhược Vân, lại nghĩ đến nàng là một thái giám, thái hậu không nhịn được cảm thấy rợn người.

" Mẫu hậu..." Hách Liên Thương muốn nói cái gì, nhưng lại bị thái hậu đánh gãy.

" Cái gì cũng không nói nữa! Thích một thái giám cũng đã đủ hoàng đường, ngươi cư nhiên công cho hắn ngủ trên long sàng, còn tính toán lập hắn làm hậu. Quả thật là hoàng đường đến cực điểm."

Nghe được lời này , Phong Nhược Vân mới biết được, nguyên lại thái hậu vẫn chưa biết nàng là thân nữ nhi, liền giải thích nói: " Thái hậu nương nương thỉnh bớt giận! Nô tỳ kì thực không phải là thái giám , mà là nữ nhi của trấn quốc tướng quân Phong Quyết Vân, bởi vì gia phụ bị người hãm hại cả nhà bị chém , mới không thể không lấy thân phận giả để cứu lấy mình."

Phong Nhược Vân nghĩ giấy không thể gói được lửa, nếu sớm hay muộn cũng phải công bố, chi bằng hiện giờ liền thẳng thắn với thái hậu.

" Cái gì?" Thái hậu nghe lời này liền cả kinh, quắc mắt nói.

Hách Liên Thương lo lắng thái hậu khó dễ nàng, liền nhanh chóng đem sự tình gia tộc của Trinh quý phi cùng với Xích Đằng quốc cấu kết hãm hại cha Phong Nhược Vân cho thái hậu nghe, còn đem việc Phong Nhược Vân hai lần cứu hắn cũng đều nói ra.

Thái hậu nghe gia tộc Trinh quý phi cùng thông đồng với địch bán nước , tức giận không thôi, đồng thời cũng cảm thấy vui sướng vạn phần.

Tuy rằng Ngu gia bọn họ đã suy yếu, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa. Hiện giờ kình địch lớn nhất coi như ngã, Ngu gia ở trong triều, thế lực tất nhiên vẫn là lớn nhất.

Nghĩ đến đây , nàng ta liền cảm thấy tâm tình rất tốt.

Hơn nữa , Phong gia trước khi xảy ra chuyện, nguyên bản cùng Ngu gia quan hệ rất tốt, đây chính là lý do lớn nhất khiến Phong Quyết Vân bị hãm hại.

Ánh mắt thái hậu nhìn Phong Nhược Vân trở lên hiền hoà hơn không ít.

" Hoàng thượng, là ai gia trách oan ngươi! Phong nha đầu xác thật là người không tồi, nếu ngươi thích liền lưu lại bên người đi. Còn chuyện lập hậu... ai gia cảm thấy nên bàn bạc kĩ hơn."

" Mẫu hậu, trẫm đã đáp ứng lập Vân nhi làm hậu, quân vô hí ngôn." Hách Liên Thương kiên trì.

Quân vô hí ngôn( 君無戲言) nghĩa là vua không nói chơi.

" Vớ vẩn!" Thái hậu tuy rằng tiếp nhận Phong Nhược Vân , nhưng việc này sẽ không đại biểu việc nàng đồng ý cho nàng ta làm hậu. Rốt cuộc thì vị trí hoàng hậu liên quan đến rất nhiều thứ.

" Mẫu hậu, việc này nhi thần đã quyết định!" Hách Liên Thương thấy thái hậu còn không buông ra, đành phải lấy uy nghiêm hoàng đế ra uy hiếp , quyết đoán mà cự tuyệt thái hậu cần thiệp.

Sau đó hắn liền không thèm để ý tới thái hậu, xoay người đem Phong Nhược Vân bế lên , nhẹ nhàng thật nàng trên giường, thay nàng đắp chăn.

34.

Phong Nhược Vân có chút lo lắng nhìn Hách Liên Thương , độ mắt nhìn chằm chằm Hán sn hư đang hỏi: " Như vậy thật sự không sao chứ?"

Hách Liên Thương nhìn ra ý tứ trong mắt nàng, ánh mắt liễm diễn mà nhìn nàng, hơi mỉm cười, làm nàng an tâm.

" Ngươi!..." Thái hậu bị thái độ của Hách Liên Thương làm tức điên, nhưng lại bất đắc dĩ không thể làm gì được.

Hách Liên Thương là nhi tử duy nhất của nàng, nếu nói nhà mẹ đẻ là nơi nàng dựa vào để duy trì địa vị của bản thân, nhưng Hách Liên Thương cũng là căn cơ của nàng, là chỗ dựa lớn nhất, nàng không thể vì lợi ích của gia tộc mà nháo lên cùng Hách Liên Thương được.

Đây cũng là lí do mà lúc trước tuy nàng cũng bất mãn với Phong Nhược Vân , nhưng phát hiện Hách Liên Thương có tình cảm đặc thù với Phong Nhược Vân, sau cùng lại không thật sự đối phía với Phong Nhược Vân.

Hơn nữa tính tình Hách Liên Thương nàng quá rõ ràng, sự tình hắn đã quyết định là vô pháp thay đổi.

Tuy rằng có chút không cam lòng, thái hậu vẫn không thể không tiếp nhận sự thật này, căm giận mà rời đi.

" Hoàng thượng đều là nô tỳ không tốt, người không cần cùng thái hậu cãi nhau, có được không?" Phong Nhược Vân nằm ở trên giường, nước mắt lạc chắc rơi mà nhìn Hách Liên Thương.

" Vân nhi, không có việc gì! Đừng nói cùng thái hậu cãi nhau, chính là vì ngươi từ bỏ đế vị trẫm cũng nguyện ý." Hách Liên Thương bắt lấy tay Phong Nhược Vân ôn nhu hôn lên, kể ra tâm sự trong lòng.

Nghe được lời này Phong Nhược Vân hai mắt sáng ngời, nghĩ đến nhiệm vụ của mình lần này , trừ bỏ trở thành hoàng hậu, còn phải chiến đọc sủng hậu cung , liền thừa cơ nói: " Hoàng thượng, Vân nhi chỉ hy vọng nhất sinh nhất thế nhất song nhân*"

(* một đời một kiếp một đôi)

Hách Liên Thương nguyên bản đối với nữ nhân hậu cung này đó không nhiều lắm hứng thú, lúc trước giữ các nàng lại là vì không sao cả. Hiện tại có Phong Nhược Vân, muốn nàng an tâm , giải tán hậu cung cũng không có gì.

Sau lưng Phong Nhược Vân không có thế lực gia tộc, Hách Liên Thương độc sủng nàng, trong triều tuy có nhiều đại thần bất mãn, nhưng cũng sẽ không quá để ý. Hơn nữa , Hách Liên Thương nắm quyền, căn bản hắn không để ý quần thần nói hắn thế nào.
Nhận được hứa hẹn của Hách Liên Thương, Phong Nhược Vân rốt cuộc cũng vừa lòng tươi cười, cao hứng duỗi tay ôm cổ Hách Liên Thương , thân mình hướng lên trên tìm môi hắn mà hôn.

Hách Liên Thương nhân cơ hội hôn lên môi đỏ của nàng, điên chồng mà mút vào, cùng nàng môi lưỡi giao triền không thôi. Thẳng đến khi Phong Nhược Vân hít thở không thông, hắn mới cưỡng bức chính mình buông nàng ra.

Nếu không phải thân thể Phong Nhược Vân không cho phép, hắn thật muốn cùng nàng mây mưa một phen. Mới chỉ nghĩ đến, hắn đã cứng không chịu được.

Ai! Hy vọng thân thể Phong Nhược Vân nhanh chóng khỏe lên , nhanh chóng lập nàng làm hậu, muốn cùng nàng hoà làm một thể , vĩnh viễn không xa rời nhau.

Đại điển lập hậu phi thường long trọng, Phong Nhược Vân đội mũ phượng màu vàng, ăn mặc một thân váy áo đỏ thẫm , hoa lệ với cùng , vạt áo kéo thật dài ở phía sau. Hách Liên Thương đứng trước long ỷ đợi nàng , trên đầu đội kim quang, mặc một thân long bài màu đỏ thẫm.

Hai người hạnh phúc cười tươi, mỹ mạo kinh người, hình ảnh đẹp đó được thế nhân lưu truyền mãi về sau.
Hách Liên Thương nhìn Phong Nhược Vân từ từ đi về hướng mình, hôm nay nàng đẹp như bước từ trong tranh ra, khiến hắn nhìn nàng đến ngây ngươi. Nhìn nàng, hắn nhớ tới thời điểm hai người ở chung lúc trước, hắn chưa bao giờ thấy hắn hạnh phúc như lúc này.

Nắm tay Phong Nhược Vân, dắt nàng lên long ỷ cùng ngồi xuống, một khắc kia hai người tiếp thu quỳ lạy của văn võ bá quan, Hách Liên Thương liền cảm thấy sinh mạng của mình rốt cuộc viên mãn.

" Mục tiêu đối với ngươi độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại là 100. Chúc mừng ngươi lại hoàng thành một nhiệm vụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro