(2)
Phong Nhược Vân nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm đến thiên kiều bá mị của Ngu quý phi, bỗng nhiên cười: "Quý phi nương nương, lời ngài nói , nô tài nhất định sẽ truyền đạt từng câu từng chữ tới Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng biết ngài cỡ nào muốn gặp người."
" Ngươi..." Ngu quý phi không nghĩ tới kẻ trước nay nhát gan , sợ phiền phức, thận trọng từ lời nói đến việc làm như Phong Nhược Vân sẽ đột nhiên trở lên miệng lưỡi sắc bén như vậy, thậm chí còn dám uy hiếp lại nàng ta.
" Nếu không có việc gì, mời các vị nương nương trở về" Phong Nhược Vân không chút khách khí đuổi khách
Ngu quý phi có khi nào phải chịu qua cảnh như vậy? Nghe xong liền tức giận nói: " Ngươi dựa vào cái gì không cho bổn cung gặp Hoàng Thượng?"
Phong Nhược Vân lạnh lùng nhìn Ngu quý phi, ngữ khí đạm mạc đáp lại: " Quý phi nương nương nói quá lời, nói tài nào dám không cho ngài gặp Hoàng Thượng? Nói tài chỉ là tuân chỉ làm việc. Hy vọng các nương nương đừng khó xử nói tài mà muốn kháng chỉ!"
Kỳ thật , Phong Nhược Vân thật muốn Ngu quý phi kháng chỉ ăn chút mệt.
Phải biết rằng , Ngu quý phi ỷ vào chính mình là biểu muội của Hoàng Thượng, ở trong cung không chuyện ác nào không làm, thường xuyên dụng hình với cung nữ , thái giám, chẳng sợ Phong Nhược Vân là thái giám bên người Hoàng Thượng sợ là cũng không may mắn tránh khỏi.
" Ngươi...." Ngu quý phi đang muốn phát hỏa, lão ma ma bên người thấy thế nhỉ giọng khuyên nhủ: " Quý phi nương nương ngài cũng đừng cùng Phong công công sở đo, miễn làm cho người khác như ông đắc lợi."
Ngu quý phi nghe vậy, tức khắc nhìn sang nữ nhân đang xem náo nhiệt bên cạnh- Trinh phi, âm thầm cắn chặt răng , phất tay áo rời đi.
Lão ma ma nói không sai, Phong Nhược Vân dù sao cũng là thái giám bên người Hoàng Thượng, trước kia hắn không biết phản kháng thì có thể khi dễ, nhưng bây giờ thái độ của hắn thay đổi, cường thế hơn, liền không nên trở mặt.
Trinh phi nhìn Phong Nhược Vân liếc mắt một cái, cũng xoay người rời đi.
Đuổi hai vị nương nương để rồi, Phong Nhược Vân mới nhớ tới hỏi Đế Kiêu: " Nhiệm vụ của ta lần này là gì?"
" Trở thành Hoàng Hậu, đạt được sự sủng ái của Hoàng Thượng Hách Liên Thương"
Phốc! Đây là nhiệm vụ cái kiểu gì a! Cư nhiên bắt nàng lấy thân phận thái giám đi tranh sủng ái của Hoàng Thượng, hơn nữa còn muốn trở thành hoàng hậu.
Rốt cuộc nàng cũng biết nhiệm vụ này khó khăn ở chỗ nào.
Phong Nhược Vân chính là đang phun tào, liền có một tiểu thái giám vội vã chạy tới: " Phong công công, Hoàng Thượng triệu kiến"
Phong Nhược Vân nghe vậy, vội hướng ngự thuê phòng chạy tới.
Vào thư phòng, Phong Nhược Vân liền thấy Hách Liên Thương mặc một bộ tử y , trên áo có thêu hình trảo rồng bằng chỉ bạc, tư thế lười biếng nửa nằm trên ghế quý phi, bàn tay trắng nõn , khớp xương rõ ràng đang cầm một quyển sách , thỉnh thoảng lật .
Hình dáng hoàn mĩ , như hoà động lòng người, mày kiếm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỉm cười hiện đường cong tuyệt đẹp ,quyến rũ như anh túc đang nở rộ, mang theo độc khiến lòng người sau đắm.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vì hắn mạ lên một tầng quặng mang kim sắc, làm đừng nhắn tuấn mĩ của hắn càng như thơ như họa, như mộng như ảo.
"Hoàng thượng cho gọi nói tài?" Tuy rằng không đành lòng phá hư cảnh đẹp như vậy, Phong Nhược Vân vẫn nhẹ nhàng hô lên một tiếng.
" Tiểu Vân tử , trẫm nghe nói ngươi vừa rồi rất uy phong?" Hách Liên Thương vẫn như cũ nhìn sách, đầu cũng chưa nâng lên mà nhàn nhạt nói, thanh âm như rượu say lòng người.
Phong Nhược Vân không rõ lời này của Hách Liên Thương có ý gì, nhưng vẫn trả lời: " Nô tài chỉ là tuân chỉ làm việc thôi"
" Hảo một câu " tuân chỉ làm việc"!" Hách Liên Thương ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhược Vân, đôi mắt đen thâm sâu như hàn đàm, hút hồn người, khiến cho người khác không thể tự kiềm chế mà đã vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro