14+15
14.
Nghĩ đến đây, Phong Nhược Vân liền hướng Hách Liên Thương nói:
" Hoàng thượng, người nhanh ném hết đồ vật có trên người xuống, có thể ném xa bao nhiêu liền ném."
Hách Liên Thương đang chém giết rắn độc, tuy rằng không biết vì sao, nhưng trực giác hắn tin tưởng Phong Nhược Vân liền đem những đồ vật có thể ném ở trên người đều ném đi.
Nhưng dù vậy , rắn độc vẫn không ngừng công kích Hách Liên Phong. Phong Nhược Vân cảm thấy rất là khó hiểu, cho đến khi nàng phát hiện kiếm tuệ ( dây tua rua trên đầu tay cầm của kiếm) của Hách Liên Thương tạo hình khả nghĩ, giống như là một cái túi hương.
" Hoàng Thượng, người cũng đem kiếm tuệ ném đi." Phong Nhược Vân một bên giết rắn, một bên hỏi to.
Hách Liên Thương nghe được lời này liền dừng chém giết, kéo kiếm tuệ xuống ném đi.
Nhưng động tác của hắn vừa dừng lại, những con rắn xung quanh liền nhân cơ hội muốn tiến lên cắn hắn.
" Hoàng Thượng cẩn thận!" Phong Nhược Vân chém rơi mấy con rắn đang muốn cắn Hách Liên Thương, lại phát hiện có một con không kịp chém, dưới tình thế cấp bách , nàng chỉ có thể chen chân vào thế chân Hách Liên Thương để chặn độc xà kia.
" Tiểu Vân tử" Hách Liên Thương kinh hỏi một tiếng, liền đem con rắn kia chém rớt, ôm lấy Phong Nhược Vân.
Sau khi Hách Liên Thương đem kiếm tuệ ném ra ngoài, bầy rắn quả nhiên rất nhanh liền rời đi.
" Tiểu Vân tử, ngươi cảm thấy thế nào?" Hách Liên Thương nhìn vết thương của Phong Nhược Vân chảy ra máu đen liền lo lắng hỏi.
" Không có việc gì." Phong Nhược Vân cố nén đau, lắc lắc đầu nói.
" Nhanh ăn đi!" Hách Liên Thương nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một bình thuốc tinh xảo, đổ ra một viên nhét vào miệng nàng, sau đó liền tự mình băng bó vết thương cho nàng.
" Hoàng thương..." Phong Nhược Vân muốn nói cái gì, lại cảm thấy trước mắt tối sầm liền ngất đi.
Hách Liên Thương thấy vậy nhanh chóng ôm lấy nàng, liền hướng trên tay nàng bắt mạch.
" Hoàng thượng, Phong công công sao rồi?" Thị vệ bên người Hách Liên Thương có chút lo lắng hỏi.
Hách Liên Thương trong mắt hiện một tia ý cười, khoé môi hơi cong cong mà trả lời: " Mạch tượng không tồi , là hít mạch."
" A?" Công công còn có thể có hỉ mạch?
Nhìn thị vệ bên người mình bin dọa đến choáng váng , Hách Liên Thương nhịn không được liền cười ha ha lên.
Phong Nhược Vân vừa tỉnh dậy lại nhìn thấy bầu trời đầy sao, bên tai liền vang lên tiếng Hách Liên Thương nói nhỏ: " Ngươi tỉnh rồi sao?"
Quay đầu là nhìn hắn, dưới ánh trăng dung nhan hắn có chút thần bí, Phong Nhược Vân nhẹ nhàng mà " vâng " một tiếng.
Không ngờ , Hách Liên Thương đột nhiên bế nàng hỏi to một tiếng: " Có rắn! Chạy mau!"
Các hộ vệ còn không kịp phản ứng, Hách Liên Thương liền ôm Phong Nhược Vân như một trận gió chạy đi.
" Hoàng thượng, Hoàng thượng..."
các hộ vệ gấp gáp đuổi theo một đường, Hách Liên Thương lại ôm Phong Nhược Vân ngồi trên cây đại thụ vui vẻ thoải mái nhìn bọn họ chạy trốn không còn bóng dáng.
Hách Liên Thương ôm Phong Nhược Vân đi vào một cái Sơn động bí ẩn bên trong. Sau khi nhóm lửa xong, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, Hách Liên Thương thực đau lòng nói: " Tiểu Vân tử, sắc mặt ngươi rất kém. Có phải lạnh hay không? Ôm chặt trẫm, trẫm sưởi ấm cho ngươi."
" Hoàng thượng, người ôm nô tài chặt quá." Phong Nhược Vân nhẹ nhàng mà đẩy đẩy Hách Liên Thương.
" Nơi này chỉ có người và ta, không cần phân biệt nô tài và chủ tử, có được không?"
Ngữ khí Hách Liên Thương cực kì ôn nhu, làm Phong Nhược Vân kinh ngạc không thôi, không rõ vì sao hắn đột nhiên thay đổi.( tất nhiên là phải thay đổi rồi, bí mật của c đã bị lộ😁😁)
" Xin lỗi! Bởi vì lúc trước ngươi ngất đi, cho nên ta đã quên nói cho ngươi. Độ hảo cảm mục tiêu đối với ngươi +10, hiện tại độ hảo cảm là 50."
Phốc! Cái này cũng có thể quên , thật là phục hắn.
15.
" Hoàng thượng, người vì cái gì muốn thoát khỏi hộ vệ?" Phong Nhược Vân không nghĩ muốn cùng Hách Liên Thương thảo luận cái vấn đề thân phận, liền dời đề tài.
" Ngươi đoán xem?" Hách Liên Thương không đáp lại hỏi.
" Hoàng thượng là hoài nghĩ bên trong hộ vệ có nội gián?" Nếu không phải có nội gián, địch nhân sẽ không thể đối với hành tung của bọn họ như nắm trong lòng bàn tay . Bởi vì không biết là ai, Hách Liên Thương bèn phải đem tất cả bọn họ đều quăng đi.
Hách Liên Thương nhéo nhéo cái mũi của Phong Nhược Vân , sủng nịnh nói: " Tiểu Vân tử thật là thông minh."
" Hoàng thượng vì cái gì lại muốn mang theo nô tài? Người không sợ ta mới là nội gián sao?"Phong Nhược Vân hơi câu khoé môi, nhướn mày nhìn Hách Liên Thương.
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Phong Nhược Vân, Hách Liên Thương nhịn không được muốn hùa theo nàng, vì thế liền làm như thật mà vỗ vào đùi chính mình nói: " Đúng vậy! Trẫm sao lại không nghĩ tới chưa?"
" Phụt!" Phong Nhược Vân nhịn không được liền cười, không ngờ Hách Liên Thương thân là hoàng đế mà cũng có lúc như vậy. Khó trách hắn đen các hộ vệ chơi đến xoay quanh, còn chính mình tránh ở một bên xem báo nhiệt.
" Hoàng thượng! Kiếm tuệ của người là ai đưa?" Phong Nhược Vân bỗng nhiên nghĩ tới sự tình lúc trước liền hỏi.
Hách Liên Thương trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: " Là Trinh phi."
" A! Xem ra việc lần này là sớm có kế hoạch từ trước."Phong Nhược Vân có chút đồng tình mà nhìn Hách Liên Thương, bỗng nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng thật là đáng thương, hộ vệ không đáng tin, phi tử cũng không tin được.
" Không có việc gì, ta sẽ khiến bọn họ trả giá bằng đại giới." Tuy rằng ngữ khí của Hách Liên Thương nhàn nhạt, nhưng trong mắt hắn lại chớp động tia tàn nhẫn, hiển nhiên hắn đã nghĩ nên đối phó như thế nào với những người đã thiết kế hãm hại hắn.
" Chỉ mong người Hoàng thượng phái đi có thể bắt được người đã khống chế bầu sói và bầy rắn." Nếu không bắt được người thì Hách Liên Thương lấy đâu ra chứng cứ để xử tội Trinh phi.
Hách Liên Thương cười lạnh nói:
" Hừ! Cho dù không bắt được người thì đã sao? Ta có thể khiến bọn họ lộ ra dấu vết. Loại thủ thuật khống chế động vật này, chính là năng lực đặc việt của hoàng tộc Xích Đằng quốc, ta hôm nay muốn vội vã trở về, vì sứ đoàn của bọn họ muốn tới.
Phong Nhược Vân ý vị thân trường cười nói: " Xem ra bọn họ đã có người đến trước rồi!"
Hách Liên Thương bỗng xoay người áp Phong Nhược Vân trên mặt đất, tà mị cười: " Tiểu Vân tử, hiện tại cách hửng đông còn một chút thời gian, chúng ta cũng khó có khi được ở cùng một chỗ , cũng đừng để này đó làm mất đi hứng thú, có được không?"
Rất khó sao? Ngày thường, thời gian bọn họ ở chung còn thiếu sao?
Phong Nhược Vân hồ nghi nhìn Hách Liên Thương, không biết gia hoạt này lại muốn làm chuyện xấu gì?
Thấy Phong Nhược Vân không hé răng, Hách Liên Thương còn nói thêm: " Tiểu Vân tử, ngươi có thể hay không vì trẫm làm nữ tử một lúc?
Trẫm bị ngươi tra tấn thật khổ sở a!"
Thân là hoàng đế, hắn có khi nào thử qua, muốn lại không chiến được?
Ngửi hương thơm trên người Phong Nhược Vân, hắn bỗng nhiên cảm thấy, làm một nam nhân bình thường thật không đơn giản.
Nhìn bộ dáng Hách Liên Thương bị dục vọng kích thích, hai tròng mắt ẩn hiện ánh lửa dục vọng, Phong Nhược Vân đồng tình hắn, nhưng lại ở trong lòng phun tào : Lão nương vốn dĩ chính là nữ, chỉ là người mắt mù, không nhìn thấy được.
Được thôi! Nàng thừa nhận phía trước nàng có chút bằng phẳng, nhưng đó là trường hợp bó ngực thôi.
" Hoàng thượng, nô tài..."
" Hừ! Không được tự xưng là nô tài, ngươi hiện tại là nữ." Hách Liên Thương nghe thấy nàng tự xưng liền đánh gãy lời nàng nói.
Bất quá Phong Nhược Vân không nghĩ bồi Hách Liên Thương chơi, sợ chơi ra lửa, đành phải khuyên hắn nói:
" Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đi tìm đường ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro