Nam thần tình địch (10)
Đừng nhìn cương vị độc nữ của Cố Tuyết Y mà nghĩ toàn bộ Cố gia đều là của nàng, tất nhiên trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của gia tộc là điều Cố Tuyết Y không thể tránh khỏi. Thế nhưng dù cho có cố gắng đến chết thì với thân phận nữ nhi, nàng mãi mãi được định sẵn chỉ là con cờ, vĩnh viễn không thể chạm tới chiếc ghế gia chủ tối thượng. Từ khi mười tuổi Cố Tuyết Y đã ý thức được điều này.
Cố lão gia năm nay đã hơn năm mươi, sống gần một đời người nên thực không ngoa khi nói ông ta là một tên cáo già. Ông ta từng mừng phát điên khi biết đứa con đầu lòng của mình là một nàng tiểu thư. Không phải đơn giản ông ta thích con gái mà là chợt nhận ra hầu hết những trụ cột kinh tế tương lai của quốc nội đều là con trai. Từ lúc Cố Tuyết Y còn chưa lọt lòng, ông ta đã vẽ ra một bản kế hoạch hoàn mỹ.
Bao nhiêu năm trôi qua, các trụ cột kinh tế của quốc nội vẫn không bị thay thế, ngay cả thị phần cũng không bị chênh lệch quá nhiều. Các gia tộc lớn có thể kể gồm Ngô gia chiếm thị phần cao nhất, Nguyên gia chiếm vị trí cao thứ hai, sau đó tới Cố gia và cuối cùng là Lý gia. Chỉ cần Cố gia liên thông với một trong những gia tộc còn lại, đứa trẻ đời kế tiếp sẽ hưởng trọn tài sản của cả hai gia tộc, thị phần cộng lại không cần nghĩ cũng vượt mặt Ngô gia hiện tại, chưa kể Cố gia vẫn còn một chân trên sàn chính trị.
Giấc mơ thâu tóm cả quốc nội đều nằm trong tầm tay.
Vì thế ông ta không tiếc bao nhiêu công sức và tiền bạc để biến Cố Tuyết Y trở thành một nàng đại tiểu thư xinh đẹp và tài hoa nhất trong mắt tất cả các gia tộc lớn nhỏ. Dung nhan được bảo dưỡng kỹ càng từ tấm bé, không ngừng bồi dưỡng học hành cầm kỳ thi họa, sách lược tính toán. Tính cách và hành động cũng phải toát ra khí chất tao nhã và cao quý, không thua gì quý tộc khuê nữ ngày xưa.
Được tô điểm xinh đẹp và đầy hào nhoáng nhưng bên trong Cố Tuyết Y chỉ là sự trống rỗng, tựa như con búp bê mặc cho Cố lão gia tùy ý nắn chỉnh. Như một công cụ sống thỏa mãn tham vọng và lòng hư vinh của Cố lão gia, nếu có người hỏi ước mơ và sở thích thật sự của nàng là gì thì sẽ vô cùng sượng sùng, nàng không biết nữa vì những thứ đấy vốn bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.
Năm Cố Tuyết Y mười lăm tuổi, Cố gia thành công hứa hôn với Lý gia, chờ đến năm cả hai đủ tuổi sẽ cho diễn ra hôn lễ. Mặc dù con trai cả của Lý gia không được lý tưởng lắm, thân thể ốm yếu quanh năm, một ngọn gió đi qua cũng lo tên đó sẽ tèo mất nhưng vì người của Lý gia rất biết thức thời, điệu thấp không cho bất kỳ tin tức nào liên quan đến hôn sự của hai gia tộc bị lọt ra ngoài. Cố lão gia cũng mắt nhắm mắt mở chờ, nếu có cơ hội tốt hơn thì ông ta sẽ không ngại phủi sạch quan hệ với Lý gia. Cố Tuyết Y hiểu rõ tất cả nhưng không chút oán than hay kháng cự, lẳng lặng cúi đầu chấp nhận mọi sự an bài.
Cứ ngỡ cuộc đời nàng chỉ có thế nhưng thời khắc nhìn thấy hình bóng người cao lớn, khuôn mặt điển trai, phong khí tràn ngập lịch thiệp lại ấm áp như ánh mặt trời đứng trên bục phát biểu cho tân sinh viên, Cố Tuyết Y cảm thấy trái tim khô cằn của mình chợt nứt ra đập từng nhịp đầu tiên. Sau khi điều tra lý lịch của Ngô Sở Thịnh, Cố Tuyết Y càng nở nụ cười ngọt ngào, nguyện vọng đầu tiên và có thể là cuối cùng của nàng chính là gả cho người này.
Giác quan thứ sáu mách bảo Ngô Sở Thịnh cũng đã chú ý tới nàng, Cố Tuyết Y liền dùng hết sự can đảm tích góp cả đời thẳng thắn nói với Cố lão gia hủy mối hôn sự với Lý gia.
Ban đầu Cố lão gia chưa hiểu đầu cua tai nheo rất tức giận, ông ta phẫn nộ không chỉ mỗi lý do liên quan đến lợi ích mà còn vì bất ngờ khi con cờ của ông ta rục rịch thoát khỏi sự chưởng khống. Đợi đến khi Cố Tuyết Y đề cập tới mối quan hệ với Ngô Sở Thịnh, Cố lão gia lập tức trở mặt hết sức tán thành, dừng hẳn ba ngày hoạt động của đảo Y chỉ để đại học X trưng dụng. Ngoài việc cho thấy thành ý của Cố gia, mở rộng danh tiếng cho gia tộc thì thân là hội trưởng hội sinh viên và người đại diện, Cố Tuyết Y và Ngô Sở Thịnh chắc chắn có thêm thời gian tiếp xúc.
Thiếu điều Cố lão gia đích thân chỉ dạy con gái mình cách khiến một người nam nhân càng hài lòng. Nhận được thông báo Cố Tuyết Y và Ngô Sở Thịnh có cuộc hẹn riêng, ông ta liền nhân cơ hội đó ép Cố Tuyết Y mau chóng đẩy nhanh tiến độ lên giường với Ngô Sở Thịnh. Hoàn hảo nhất là Cố Tuyết Y mang thai giọt máu của Ngô gia chỉ trong một lần hoặc ít nhất gạo cũng đã nấu thành cơm, Ngô gia không thể lá mặt lá trái được.
Vốn dĩ Cố Tuyết Y rất căm ghét con người tâm cơ Cố lão gia nhưng riêng chuyện lập mưu tính kế Ngô Sở Thịnh, nàng không do dự nuốt xuống viên thuốc Cố lão gia đã chuẩn bị.
Đó là loại thuốc mê cực hiếm được bán trên sàn chợ đen chỉ dành cho giới thượng lưu, vì thế số tiền bỏ ra để sở hữu nó đương nhiên không nhỏ. Người uống vào sẽ tỏa ra mùi hương mê hoặc, những người ở gần chỉ cần hít phải hơn mười phút thần trí sẽ trở nên mơ hồ, dâng lên dục vọng. "Quyền sinh sát" lúc này thuộc về người uống bởi vì thuốc hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến kẻ đó.
Cảm giác rõ ràng Ngô Sở Thịnh cũng thích nàng, cả hai tâm đầu ý hợp đến thế, vả lại từ trước giờ nàng không hề tham lam bất cứ thứ gì cho riêng mình. Vậy nên chỉ duy nhất lần này, nàng phải giữ cho chặt Ngô Sở Thịnh.
Nhưng ông trời thật biết cách chơi đùa vận mệnh nàng, tưởng như hạnh phúc đã chạm tới ngõ thì ngờ đâu, một con ruồi nằm ngoài dự liệu của nàng lại đến phá hỏng tất cả, phá nát kế hoạch ngày hôm đó chưa đủ, giờ đây hắn và Ngô Sở Thịnh có thể thân cận một cách kỳ diệu đến thế.
Giây phút cửa thang máy mở ra hình ảnh Ngô Sở Thịnh nhìn Mạc Sinh Huyền, nàng liền kinh hoảng nhưng lập tức tự trấn an chính mình bị hoa mắt thôi, hoặc người bên cạnh là một người bạn vô cùng thân thiết.
Không, không thể như thế được. Ngô Sở Thịnh có thể tạm thời mất cảm giác với nàng nhưng tuyệt đối không thể thích nam nhân...
Tâm trí cứ muốn níu kéo thì giác quan của nữ nhân lại càng rõ ràng.
Trên đời này, không có một người bạn thân đơn thuần nào có thể trao đi cái nhìn tràn đầy nhu tình cho đối phương cả.
Cố Tuyết Y cắn mạnh môi dưới cố nén sự bất an trong lòng. Chuyện này không thể để Cố lão gia biết được, nàng cần phải làm gì đó.
Nghĩ rồi Cố Tuyết Y vứt con dao xuống đất, hai tay lấm lem màu vẽ lục lọi túi tìm điện thoại.
"Cho người theo dõi Ngô Sở Thịnh... à không, phải là Mạc Sinh Huyền. Trong những ngày này phải báo cáo toàn bộ hành tung của tên đó cho tôi."
Ngay tại khoảnh khắc đó, Cố Tuyết Y đã chắc chắn Mạc Sinh Huyền chính là khắc tinh kiếp này của nàng. Trước kia là bộ dạng điên cuồng bám đuôi, hiện tại thì từ bỏ nàng thay đổi hình tượng. Nhưng dù có biến hóa tới đâu, lần này nàng sẽ không để hắn tự tiện nhảy nhót lung tung được nữa.
.
Đúng 7 giờ sáng, toàn bộ sinh viên đều đã tập trung ở cổng vào dưới chân núi, cơ mà đừng nhìn vào hình ảnh này mà nghĩ sinh viên Đại học X sống rất kỷ luật ngủ sớm dậy sớm. Bằng chứng là khuôn mặt ai cũng tràn ngập chán ngán và ngái ngủ, thậm chí có người còn lên án mạnh mẽ hội sinh viên sống không có tính người.
Hội sinh viên cũng quá là độc chiêu khi cho ngắt điện hết các phân khu từ lúc 5 giờ. Điều hoà mất điện khoảng hai tiếng thì toàn bộ phòng đã trở nên nóng ngột, người ngủ bị bức nóng phải tỉnh dậy, có muốn gọi điện thoại khiếu nại cũng vô vọng vì tất cả thiết bị truyền sóng cũng bị ngắt, mà nhân viên phục vụ trên đảo tựa như bốc hơi chẳng tìm thấy một ai.
Buộc bọn họ vào thế phải có mặt đúng giờ để tham gia hoạt động theo lịch trình, mặc kệ hôm qua đã vui chơi quá độ như thế nào.
Kém chút là nổ ra tranh cãi vì hội sinh viên dám bỏ đói bọn họ thì Hội phó Tiểu Giáp đã cầm loa cắt ngang: "Bữa sáng đang chờ mọi người ở trên núi, nếu muốn bị đói tới tối thì cứ tự nhiên đứng ở đây than vãn. Ai muốn lên núi, vui lòng tiến đến bàn điểm danh dán số và nhận nước uống. Xin cảm ơn."
Không hổ là cánh tay phải đắc lực của Ngô Sở Thịnh, tuy Tiểu Giáp cùng thuộc khoá sau giống với Cố Tuyết Y nhưng uy lực toả ra lại không hề tầm thường, nàng vừa dứt lời sinh viên ở dưới đã rục rịch cân nhắc, chừng một hai phút sau đã có người đầu tiên bước đến bàn điểm danh và cứ thế người này nối tiếp người kia.
Bạch Tử đứng ở bàn điểm danh cùng dàn thành viên hội sinh viên cật lực một tay dán số một tay đưa nước.
Qua một hồi sau, tóp sinh viên cuối cùng cũng đã lên núi. Hội phó Tiểu Giáp không biết lấy từ đâu một ổ bánh mì ú nụ kèm theo một trái dừa to đưa đến trước mặt Bạch Tử.
"Đây là đồ ăn hội trưởng đã chuẩn bị, anh cứ ngồi ăn ở đây, khoảng một tiếng nữa hội trưởng sẽ trở về. Bây giờ tất cả sinh viên đều lên núi hết, kể cả các thành viên khác trong hội, nên anh ấy đặc biệt dặn anh không nên đi lung tung vì lỡ có mệnh hệ gì không ai có thể giúp anh kịp."
Bạch Tử nóng bức cởi cả áo khoác ra, tựa vào ghế thở hồng hộc, nghe Tiểu Giáp nói xong liền đảo mắt nhìn xung quanh: "Không phải anh sẽ đi cùng mọi người sao?"
Không có nổi một bóng người, ngồi đây một mình buồn chán chết mất.
"Hội trưởng nói hai người sẽ có nhiệm vụ khác nên anh nhẫn nại đợi ở đây, anh ấy sẽ sớm quay về thôi." Bàn giao xong tất cả, hội phó Giáp ra hiệu các thành viên còn lại cùng lên núi hộ tống đám sinh viên.
Dưới tán dừa, Bạch Tử cuồng nhiệt gặm cắn ổ bánh mì như quỷ đói, sau khi hút xong ngụm nước dừa cuối cùng cậu vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn.
Gió biển mát mẻ hoà cùng nắng ấm quét qua khuôn mặt Bạch Tử, mi mắt cậu cứ thế nặng trĩu dần. Tục ngữ căng da bụng, trùng da mắt quả nhiên là không sai, ít nhất là đối với Bạch Tử. Mới hơn 6 giờ sáng, Bạch Tử đã bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ inh ỏi, ngồi dậy thì đã không thấy Ngô Sở Thịnh đâu, chỉ còn mẩu giấy note trên bàn dặn dò cậu mau chóng chuẩn bị rồi đến chân núi chờ sinh viên tập hợp.
Tranh thủ thời gian nam chủ chưa trở về, cậu nên sống vì mình một chút.
[Ta chợp mắt một lát, có người lạ đến ngươi nhớ đánh thức ta.]
[Vâng, ký chủ.]
Như hồi ở rừng trúc, Bạch Tử nhanh chóng ngả người ra ghế đá, sau một phút ba mươi giây đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cậu thấy mình bị vây lấy bởi một con hổ lông vằn to bự. Con hổ tuy khổng lồ nhưng cổ lại đeo một sợi xích sắt, dù vậy nó vẫn tràn đầy khí thế uy nghiêm bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Bạch Tử ngồi xuống. Từ trên cao nó kiêu hãnh nhìn xuống cậu, không nhe nanh múa vuốt, không gầm gừ thị uy, nó vẫn như thế ngồi yên nhìn cậu chờ đợi điều gì đó.
Bạch Tử phía bên dưới nhìn lên, trông thấy cọng xích nặng nề lẫn trong đám lông mao hệt như bị thôi thúc, cậu chạm lên chiếc khoá.
"Cùm cụp", khoảnh khắc thứ kim loại kìm hãm ấy rơi xuống đất, con hổ lập tức chồm dậy dùng cả thân hình to lớn cuốn lấy Bạch Tử. Nhìn nó từ từ mở miệng, cậu vội nhắm chặt hai mắt, nhẩm thầm trong bụng kèo này mình tiêu rồi thì cảm giác ướt át trên mặt xuất hiện, kéo theo là xúc cảm mềm xốp xoẹt qua mắt mũi.
Bạch Tử hé mắt nhận ra con hổ chỉ đang dụi mặt vào người cậu làm nũng rồi liếm láp chải chuốt lại. Sự quấn quít lông lá này khiến Bạch Tử nhất thời xúc động vươn tay sờ sờ rồi gãi cằm con hổ.
Hổ thật ra cũng chỉ là một giống mèo lớn thôi.
Con hổ có vẻ hưởng thụ, dụi đầu càng thấp, mấy cọng ria mép cứ vậy mà chọt vào mũi cậu khiến cơn ngứa xuất hiện. Quay đầu để hắt xì một cái Bạch Tử liền trở về hiện thực, cảnh vật trên biển dần rõ ràng, lại có bóng ai đó đang đứng ngược nắng đối diện với cậu, không khỏi phải nheo mắt để nhìn kỹ.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi." Âm thanh ngọt ngào pha chút tinh nghịch vì trò đùa dai. Nguyên Tư Mẫn một thân mặc sơ mi trắng cùng quần short, tóc buộc cao và chiễm chệ kính mát trên mặt, nụ cười chờ mong phản ứng của Bạch Tử.
Bạch Tử bật dậy dụi mi không tin vào mắt mình. Nguyên Tư Mẫn nhìn thấy liền vui vẻ hơn nữa, nàng giả vờ hụt hẫng nói: "Xem ra tôi đã quá kỳ vọng rằng cậu sẽ vui vẻ khi thấy tôi đến."
"Sao có thể không vui được chứ! Chỉ là bất ngờ lớn quá nên tôi mới hoảng hốt chút thôi. Mà sao cậu lại xuất hiện ở đây? Đã ăn uống gì chưa, tôi dẫn cậu qua nhà hàng nhé? Công việc bận rộn lắm sao mà thấy cậu hốc hác đi nhiều quá này!" Nhận thấy bản thân đã thất lễ, Bạch Tử lập tức ba hoa chích choè. Cậu một mặt là dỗ dành Nguyên Tư Mẫn, một bên đã gấp gáp liên lạc hệ thống.
[Tiểu Nguyệt, sao ngươi không một câu thông báo nữ phụ đột ngột đến đây hay chí ít gọi ta thức dậy hả?!]
[Ký chủ bảo rằng có "người lạ" đến mới đánh thức ngươi cơ mà, nữ phụ không thể tính là người lạ.]
[.........]
Không biết lần thứ mấy Bạch Tử tự lấy đá đập chân mình trong việc giao tiếp cùng Tiểu Nguyệt.
Nguyên Tư Mẫn cuối cùng cũng chịu không nổi nét mặt như táo bón của Bạch Tử mà phụt cười: "Gặp cậu, tôi đã vui vẻ rồi. Hôm nay bổn tiểu thư đến đây vì một nhiệm vụ quan trọng, nhưng trước hết tôi muốn đi dạo biển, chẳng biết có người nào sẵn sàng hộ tống không nhỉ?"
"Bổn phận này là của tôi. Đi thôi!" Bạch Tử không suy nghĩ nhiều chụp lấy áo khoác.
[Ký chủ khoan đã, nam chủ đã dặn ngươi phải ở đây đợi hắn.]
[Cố Tuyết Y đột nhiên xuất hiện đã khiến mọi chuyện rối như tơ vò, giờ Nguyên Tư Mẫn cũng kéo tới góp vui. Ta cần phải biết nàng ta tới vì nhiệm vụ quái quỷ gì. Ta sẽ cố gắng quay lại sớm, Ngô Sở Thịnh sẽ không biết đâu.]
Nghĩ là làm, Bạch Tử hào hiệp vươn tay dang áo chắn nắng cho Nguyên Tư Mẫn rồi đi một đường, đầu không ngoảnh lại.
Trăm triệu lần không nghĩ tới toàn bộ hình ảnh "cặp tình nhân mặn nồng" đều đã thu vào trong tầm mắt của Ngô Sở Thịnh. Từ trên ngọn hải đăng phía xa, hắn không mặn không nhạt đặt ống nhòm xuống bàn, nhìn lướt qua bản kế hoạch tổ chức rồi cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số gọi.
"Alo Cao Chấn, anh biết Nguyên Tư Mẫn đang ở đảo Y chứ?"
Chẳng biết đầu dây bên kia đáp lại thế nào, nét mặt Ngô Sở Thịnh khẽ giãn ra, trong tíc tắc đáy mắt hắn loé lên một tia thâm thuý: "Vừa hay tôi đang có một ý tưởng, không biết anh có sẵn lòng tham gia dự án đầu tiên của chúng ta hay không, Nguyên tổng?"
Chờ đến lúc từ trong miệng Ngô Sở Thịnh phát ra câu "Hợp tác vui vẻ", Bạch Tử và Nguyên Tư Mẫn đã dạo ven biển được nửa đường.
"Phải thừa nhận đảo Y cực phẩm hơn trông đợi đấy. Quả nhiên là nơi thích hợp để hẹn hò." Nguyên Tư Mẫn đá chân nghịch sóng biển, hữu ý vô tình nói thêm: "Hoặc là làm phông nền cho mấy mối tình tay ba, tay tư cũng rất thú vị nha~"
Đánh cái rùng mình, Bạch Tử ngồi xổm xuống nhặt vỏ sò đánh trống lảng: "Này Tư Mẫn, mọi nơi ở đây từ sớm đều đã bị hội sinh viên tắt điện, ngay cả nhân viên của đảo cũng không thấy một bóng. Vậy hành lý của cậu để nơi nào?"
"Đừng lo, tôi đã đến đây từ rạng sáng, tất nhiên là có sự thông qua của Cố gia, bọn họ đã thu xếp cho tôi ở một khu khác."
"Anh cậu cũng đồng ý cậu tới đây ư?"Bạch Tử không hẹn mà có chung một suy nghĩ với Ngô Sở Thịnh.
Nguyên Tư Mẫn khịt mũi, tiếp tục làm bộ bất bình: "Hừ! Bổn tiểu thư đi đâu sao phải báo cáo chứ? Cậu xem tôi là trẻ con à."
Bạch Tử lắc đầu, bình đạm phân trần: "Anh ấy bây giờ chỉ còn một mình cậu, nếu người quan trọng của tôi bỏ đi không nói một lời, tôi cũng sẽ lo lắng phát điên."
Lời này của Bạch Tử không phải nói giỡn, chỉ cần tưởng tượng Ngô Sở Thịnh đột nhiên biến mất khỏi hòn đảo này không một dấu tích, cậu chắc chắn sẽ hoá rồ mất.
Nghĩ tới Ngô Sở Thịnh, Bạch Tử đứng phắt dậy, nhìn lại đồng hồ.
Chết rồi! Ngô Sở Thịnh sắp quay về, phải mau mau trở về thôi.
Nguyên Tư Mẫn ở bên cạnh khi nghe Bạch Tử trả lời, sau một hồi nàng cũng quyết định thú nhận mục đích tới đây: "Thực ra tôi đến đây để gặp..."
"Mạc Sinh Huyền! Anh đúng là đồ hồ ly biến thái trơ trẽn!"
Bãi biển đang yên ả bỗng bị tiếng mắng đầy bực tức của nữ nhân xé tan. Ngay khoảnh khắc đó, một bên vai Bạch Tử bị nắm kéo ngược ra sau, cậu còn chưa định hình được tình huống thì "Chát", một bạt tai giáng thẳng xuống má trái, đỏ rực hằn rõ vết ngón tay, lỗ tai nằm sát má cũng lãnh đạn phát ra âm thanh ong ong.
Nguyên Tư Mẫn là người có phản xạ nhanh nhất, nàng vội đứng chắn trước người Bạch Tử.
"Nữ nhân khoan thai bất động thủ, có gì bình tĩnh nói."
"Cô chớ ngu muội mà dây vào tên này, đợi tôi lột mặt nạ của hắn ra thì chỉ sợ cô ra tay còn mạnh hơn tôi!"
Bị đẩy ra phía sau lưng nữ tử, Bạch Tử một thân nam nhi ôm mặt cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu nhận ra giọng nói này rõ quen, ngẩng mặt lên thì ôi thôi nỗi ám ảnh thực sự xuất hiện.
Người vừa mới cho cậu một cú tát là Cố Tuyết Y trong chiếc váy xanh nhã nhặn với vẻ mặt tràn ngập ác ý. Nàng sờ chiếc túi bên hông, lôi ra một xấp giấy giống như ảnh chụp, đẩy vào tay Nguyên Tư Mẫn.
Vì đứng khuất phía sau nên Bạch Tử không tài nào thấy được nội dung ảnh chụp, cậu định nhích mình lên phía trước để xem cho rõ thì Nguyên Tư Mẫn đã xem xong và buông tay xuống che đi.
"Thứ cho tôi ngu muội như lời tiểu thư nói nhưng tôi vẫn không hiểu ý của cô."
"Tôi là Cố Tuyết Y, sinh viên của trường Đại học X và cũng là gia chủ của hòn đảo này. Vừa qua tôi không có mặt trên trường nên tên hề này tự tung tự tác đảo lộn trật tự lên hết. Mọi người đều bị sự ưa nhìn giả tạo đó đánh lừa, hắn không vấy bẩn được tôi liền quay sang mưu ma chước quỷ người khác. Ngô Sở Thịnh giờ không còn là chính mình cũng do hắn gây nên. Đồ ma quỷ này có cái gì không dám làm!" Cố Tuyết Y một tay chỉ trỏ Bạch Tử, miệng càng mắng càng hăng.
Qua cuộc gọi điều tra gấp tối qua, thứ nàng thu được sáng nay là những tin tức về Mạc Sinh Huyền trở nên nổi tiếng trong trường, cùng với đó là mớ ảnh chụp bằng chứng cho thấy Ngô Sở Thịnh và Mạc Sinh Huyền đã trở thù thành bạn ở mọi góc độ. Từ phòng hội sinh viên, khuôn viên trường cho đến buổi tiệc Nguyên gia.
Đặc biệt là tấm ảnh hai người nắm tay bên trong cáp treo ngày hôm qua.
Tên hội trưởng câu lạc bộ báo chí rõ ràng là cố tình chọc tức nàng. Chỉ với đống ảnh chụp cũng đã đủ khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên, thế mà còn dám khoác lác ảnh hắn chụp cận cảnh Ngô Sở Thịnh nhìn Mạc Sinh Huyền có bao nhiêu dịu dàng, Mạc Sinh Huyền dưới nắng đẹp lung linh cỡ nào. Thật đáng giận!
Ngô Sở Thịnh quá tốt đẹp nên tạm thời nàng chưa thể lay tỉnh hắn. Nhưng những người xung quanh nàng phải nhắc họ một lời cảnh báo. Nhất là những nữ nhân lòng dạ mềm yếu, dễ bị thao túng như người trước mặt này.
"Một nữ sinh xán lạn như cô xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn là bị tên này che mắt." Lời Cố Tuyết Y nói ra vừa hùng hồn vừa êm ái, không chỉ giúp người nghe xốc lên tinh thần mà còn tiếp thêm tự tin.
Liếc sang Nguyên Tư Mẫn không lên tiếng như đang suy nghĩ và Bạch Tử có vẻ bị vạch trần đến mức xấu hổ muốn giấu mặt đi. Cố Tuyết Y càng thêm tâm đắc với cách làm của chính mình.
Mạc Sinh Huyền ơi Mạc Sinh Huyền! Đáng tiếc người xưa nói không sai "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", dù cho anh thay bao nhiêu lớp da đi nữa thì tính cách nổi loạn của anh sẽ không bao giờ biến mất. Đã cả gan trốn nhiệm vụ của hội sinh viên lại còn dám rủ rê nữ sinh khác từ bỏ nhiệm vụ để lén lút hẹn hò. Chay mặn đều không kiêng kỵ, thực khiến người khác ghê tởm.
Nữ sinh?
Bạch Tử bị mắng cho một tràn không hiểu đầu cua tai nheo, ai có ngờ đầu óc cậu chỉ để tâm tới hai chữ này.
Đang tư thế khựng lại, Nguyên Tư Mẫn cất tiếng hỏi: "Em là Cố Tuyết Y?"
"Đúng vậy." Cố Tuyết Y gật đầu.
Nhận được câu trả lời và rồi như thông suốt tất cả, Nguyên Tư Mẫn phát ra tiếng cười khúc khích.
Có lẽ phản ứng này của Nguyên Tư Mẫn nằm ngoài dự liệu của Cố Tuyết Y, khiến nàng thất thố, lắp bắp hỏi: "Có...có gì buồn cười sao?"
"Xin lỗi vì đã khiếm nhã nhưng có điều tôi phải làm rõ chuyện này." Dứt lời Nguyên Tư Mẫn rời khỏi vị trí, bước đến trước mặt Cố Tuyết Y. Bỏ lại Bạch Tử ở phía sau không khỏi sốt ruột.
Đừng nói là bắt đầu màn đánh ghen của nữ phụ rồi đấy nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro