Thế giới 1 - Nam thần tình địch
Khóe miệng chưa kịp giật lên vì câu trả lời của hệ thống, Bạch Tử đã cảm thấy thân thể bỗng nhẹ đi và dần trở nên trong suốt. Các tinh thể bừng sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, ánh sáng chúng tỏa ra chói lóa đến mức không thể không nhắm chặt mắt lại. Không gian xung quanh đang vốn yên tĩnh thì bắt đầu xuất hiện các tạp âm nho nhỏ mơ hồ rồi càng lúc càng lớn. Dù vậy âm thanh nghe rõ ràng nhất vẫn là giọng của hệ thống.
[Thông báo: Độ khó thế giới - Mức dễ; Kỹ năng nhận được – Hệ thống định vị (bao gồm đồ vật và con người); Kỹ năng nhận được - OOC (tối đa 3 lần). Xin hãy tận dụng tối đa cơ hội, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vì quyền hạn sẽ bị thu hồi khi qua thế giới khác!]
Âm thanh máy móc của hệ thống còn chưa dứt hẳn thì dội vào tai Bạch Tử là âm thanh xập xình từ các quán bar, tiếng đổ xúc xắc lạch cạch ở các casino và nghe loáng thoáng vài câu mắng thô tục từ miệng của mấy kẻ đi ngang qua.
Mở mắt ra mọi thứ đã thay đổi, tối tăm ẩm ướt, ánh đèn xung quanh lập lòe. Chợt cảm giác đầu như búa bổ, một lượng lớn thông tin nguyên tác như nước sông chảy xiết vào đầu Bạch Tử, khiến cậu choáng váng ngồi gục xuống ven đường, nếu kìm nén muộn một chút nữa thôi, chỗ cậu đứng một lát nữa đã bị đánh mosaic rồi (ói đấy!).
Nam chủ thế giới này tên Ngô Sở Thịnh. Là một nam chính điển hình trong tiểu thuyết máu chó ngày xưa, đẹp trai và giàu có, chính xác hơn hắn là người thừa kế duy nhất của gia tộc nắm giữ 18% giá trị kinh tế quốc nội, Ngô gia. Cuộc đời hắn ngay từ đầu đã là một sự mất mát, cha mẹ qua đời trong một tai nạn máy bay, hắn lớn lên dưới một tay chăm sóc của ông nội – Ngô lão gia. Bi kịch của Ngô Sở Thịnh càng lên đỉnh điểm khi hắn gặp được định mệnh của đời mình - Cố Tuyết Y, đàn em khác khoa cùng trường đại học, cũng chính là nàng tiểu thư danh bất hư truyền của Cố gia.
Gặp gỡ, phải lòng, đoàn tụ, ly tán. Tưởng rằng sau khi trải qua bao nhiêu thử thách trở ngại, hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng chỉ là đau khổ nối tiếp đau khổ, nam chính bị kẻ thù là Nguyên Viễn - trưởng tộc họ Nguyên hãm hại đến bước đường cùng. Người thân còn lại duy nhất là ông nội nam chính vì nghe tin cơ nghiệp trăm năm của gia tộc bị hủy hoại đã lên cơn đau tim qua đời. Về phía nữ chính, chẳng rõ oan nghiệt thế nào nàng lại bị gia tộc ép đính ước với Nguyên Viễn. Cọng rơm cuối cùng cũng mất đi, Ngô Sở Thịnh triệt để tuyệt vọng đặt bom đồng quy vu tận, lễ cưới bỗng chốc hóa thành đại tang lễ.
Còn thân xác thực hiện nhiệm vụ thế giới này là tình địch thời đại học của nam chính - Mạc Sinh Huyền con trai độc nhất của Mạc gia, kẻ năm lần bảy lượt luôn kiếm chuyện với Ngô Sở Thịnh vì ghen tuông. Dần dà từ việc hay gây hấn trở thành hãm hại và kết quả, sau khi nam chính lên kế thừa Ngô gia, nguyên thân liền bị tống vào ngục giam vì tội cố ý mưu sát. Đến một hôm quản ngục vô tình phát hiện ra hắn đã chết vì nghẹn thức ăn, thân xác trong tình trạng thối rữa, dòi bọ rỉa rúc.
Lòng rơi lộp bộp mấy tiếng, Bạch Tử lôi gấp điện thoại từ trong túi quần gọi cho Cao Chấn.
Thời điểm này ở trong nguyên tác, Mạc Sinh Huyền đã bắt đầu hóa điên vì sau bao lần thất bại trong việc theo đuổi Cố Tuyết Y. Tình cờ nghe được địa điểm hẹn giữa nàng và Ngô Sở Thịnh, hắn đã âm mưu thuê người chặn đánh nam chính và dàn cảnh xâm hại nữ chính. Mục đích không chỉ nhân cơ hội Ngô Sở Thịnh chán ghét Cố Tuyết Y, hắn sẽ đến bên chăm sóc và chiếm lấy trái tim nàng mà còn hòng trả đũa nam chính, vì bao lần hắn bị làm cho bẽ mặt. Lại không ngờ tới, tên cầm đầu Cao Chấn là một kẻ hạ lưu chính hiệu, vừa thấy nhan sắc xinh đẹp của nữ chính liền không kìm được biến dàn cảnh thành sự thật. Sau này số phận của tên cầm thú này cũng không khá hơn nguyên thân bao nhiêu, bị Ngô Sở Thịnh cho ăn hành không nhận ra hình người.
Tiếng bíp cứ kéo dài không có dấu hiệu ngắt quãng, "kẻ điên" Bạch Tử suy sụp lao chạy ngay đi, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho nam nữ chính và cả cậu.
Đến nơi, Bạch Tử thấy một bóng dáng thanh niên cao lớn bị đẩy ngã ra đất. Không cần nghĩ nhiều, chỉ dựa vào hào quang đang tỏa ra đến mù mắt chó đó cũng thừa biết là nam chính Ngô Sở Thịnh.
"Dừng lại! Nam tử hán động khẩu không động thủ nha!" Bạch Tử vội vã xông lên mặt trận.
[Cảnh báo đã hết 1 lần OOC.]
Biết ngay mà! Nhưng trách sao được, chỉ cần nam chủ ăn một cú đấm thì tương lai cậu chắc chắn sẽ bị hắn trả cho gấp bội, hi sinh một lần OOC cho việc này là vô cùng đáng giá. Miễn sao sử dụng 2 lần kia cẩn thận thì nhiệm vụ thành công rất khả thi.
Tên đầu trọc vừa ra tay đẩy ngã Ngô Sở Thịnh, tính vung tiếp nắm đấm vào mặt nam chủ thì không biết từ đâu xuất hiện một thằng nhóc đầu tóc bù xù, cao chưa tới vành tai hắn chạy tới kéo vai. Vóc dáng này cùng lắm là học sinh cao trung thôi. May mà dừng kịp không thì xác định thằng nhóc này sẽ lãnh trọn cú đấm đó rồi. Chuyện này mà bị Lão Đại phát hiện, thế nào cũng bị khấu trừ lương mất thôi!
Đầu trọc tức giận quát nạt Bạch Tử: "Mày đang xàm ngôn cái gì!? Con nít biến ra chỗ khác chơi!"
Ngô Sở Thịnh hoàn toàn bất ngờ với sự xuất hiện của Bạch Tử. Qua bao nhiêu chuyện hắn trải qua, việc này nhắm mắt vẫn thừa biết là ai đứng đằng sau, chỉ là không lý giải nổi hành động kỳ lạ ngày hôm nay của cậu.
Phải chăng có âm mưu gì tiếp theo?
"Tôi chính là người đứng sau thuê các người." Bạch Tử dõng dạc nói, không do dự giơ màn hình điện thoại có nội dung tin nhắn với Cao Chấn lên trước mặt đám côn đồ, trên mặt cậu tựa như vô sự có ai biết đáy lòng cậu đã rơi hai hàng lệ.
Chi bằng thú tội trước khi bị phát hiện, chỉ mong cậu được nhận sự khoan hồng.
Cảm giác được không khí nguội lạnh đi, nhìn đám côn đồ đã có vẻ tin tưởng, Bạch Tử đang định thở một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, con ngươi co rút hoảng loạn.
Nam chính đây còn nữ chính đâu?
Nhớ đến sự kiện trong nguyên tác, Bạch Tử hoảng sợ đến nỗi miệng mồm lắp bắp: "Mau...mau đi tìm Cố Tuyết Y, sợ em ấy không xong mất."
"Này! Tụi tao tuy là lưu manh nhưng vẫn có lương tâm nghề nghiệp. Đừng nói như kiểu đại ca tao là một tên háo sắc!" Tên đầu trọc bất bình lên tiếng.
Chả nhẽ không phải!
"Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, không muốn tiếp tục chuyện này nữa. Yên tâm, số tiền còn lại tôi vẫn sẽ trả đủ, thế nên mau dẫn tôi đến chỗ đại ca ông đi."
Đầu trọc vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn cho người rút rồi phẩy tay ra hiệu đi theo hắn.
Bạch Tử thở ra một hơi xong lại cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu. Quay sang thì liền đụng trúng một cặp mắt đen sâu, uy lực mạnh mẽ tựa như hố đen vũ trụ, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám nhìn thẳng.
Được dịp nhìn kỹ ngũ quan của nam chủ, Bạch Tử âm thầm vỗ tay cảm thán câu "Đúng là lam nhan họa thủy". Mày kiếm mũi cao, xương hàm góc cạnh, ngũ quan bừng sáng như thế này hỏi sao ông trời lại vùi dập cuộc đời đến mức bi thảm thế kia.
Ném ánh mắt thương cảm về phía Ngô Sở Thịnh, Bạch Tử bước tới định đỡ Ngô Sở Thịnh dậy nhưng chợt nhớ đến số lần OOC ít ỏi còn lại, cậu lập tức "phanh xe", nhanh chóng điều chỉnh nét mặt thành hờ hững, vô tâm vô phổi quay người chạy theo đầu trọc. Để lại Ngô Sở Thịnh vẻ mặt âm trầm đang ngồi dưới đất lẳng lặng đứng dậy rồi đuổi theo sau.
Được dẫn vào một quán rượu gần đó, Bạch Tử nôn nóng vừa đi vừa thầm cầu nguyện. Cuối cùng đầu trọc dẫn cả hai đến một căn phòng nằm cuối hành lang rồi bình tĩnh gõ cửa. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, tới phút thứ ba vẫn không nghe thấy động tĩnh, Bạch Tử và cả đầu trọc đều bắt đầu cảm thấy bất an, đầu trọc lớn tiếng xin lỗi xong đạp mạnh cửa.
Cánh cửa bung ra, cảnh tượng đập vào mắt ba người là một nam nhân thân hình cao to, nét mặt nam tính nhưng hai bên má ửng đỏ bất thường, biểu tình ngơ ngẩn vô hồn với hơi thở nặng nhọc đang nằm đè trên người của một cô gái mà nàng lại không có dấu hiệu tỉnh táo, nói thẳng ra là đang bất tỉnh. Ngũ quan mỹ lệ như đoá tuyết liên, có thể là ai ngoài nữ chính Cố Tuyết Y.
Phù! Quần áo vẫn còn nguyên, xem ra cậu tới vừa kịp lúc.
Trong khi Bạch Tử đang vui mừng nhẹ nhõm, Ngô Sở Thịnh bất động vì bất ngờ, thì có đầu trọc là phản ứng nhanh nhất kéo Cao Chấn ra phía ghế sofa, cố gắng lay tỉnh đại ca hắn.
Bạch Tử khẽ nhíu mày, biểu hiện của Cao Chấn thật kỳ lạ, hệt như trúng thuốc. Cậu phập phồng cánh mũi bắt đầu ngửi xung quanh. Không biết may mắn hay xui xẻo, thân thể này của nguyên thân là một cơ thể dễ mẫn cảm nên mũi cũng đặc biệt nhạy. Sau một lúc dò xét hiện trường, cậu phát hiện có một cỗ mùi hương ngòn ngọt rất nhẹ nhưng thoáng ngửi lâu hơn chút đầu đã hơi choáng váng.
Đáng chú ý hơn nó phát ra từ trên người nữ chính.
Không chần chừ, Bạch Tử nhanh chân bước đến gần Cố Tuyết Y, lấy chăn đắp từ đầu đến chân nàng rồi chạy đi đâu đó.
Đầu trọc và Ngô Sở Thịnh không hẹn mà cùng một nét mặt khó hiểu, trơ mắt nhìn cậu trở lại với cái chai gì đó nhìn như thuốc xịt phòng cùng với lớp khẩu trang trên mặt, tác phong cực kỳ mau lẹ xịt khắp mọi nơi trong phòng.
Đợi được một lúc, Bạch Tử mới cẩn trọng kéo xuống khẩu trang: "Trong phòng này có mùi gì đó khiến tôi muốn chóng mặt, có lẽ Cao Chấn thành ra như này là do nó."
Quả nhiên do mùi hương ngọt ngào kia, đầu cậu đã đỡ đau nhức nhưng có vấn đề mới xuất hiện, hình như cậu đã cầm nhầm thuốc xịt phòng thành thuốc xịt gián mất rồi!
Đã vậy còn xịt hơi quá tay nên giờ trong phòng tràn ngập mùi thuốc xịt gián, từ đau đầu đã biến thành buồn nôn.
Bạch Tử lấy tốc độ ánh sáng xông ra khỏi cửa, đầu trọc cũng nhanh chóng đỡ Cao Chấn ra ngoài trước khi cả bọn chịu chung số phận với những con gián. Ngô Sở Thịnh liếc mắt về phía Cố Tuyết Y đang bị chăn che phủ hết toàn thân giống hệt xác chết, chân mày hắn khẽ giật, tính đến gần bế nàng ra ngoài.
"Đừng động vào Cố Tuyết Y!" Bạch Tử lớn tiếng trừng mắt về phía Ngô Sở Thịnh.
Chẳng may chạm vào nữ chính mà có xảy ra chuyện gì thì tôi không cứu vãn nổi đâu nam chủ à.
Như quả bom đếm ngược, Ngô Sở Thịnh bắt đầu quay sang cậu, ánh mắt hoàn toàn biến thành sắc lạnh: "Cậu nghĩ có thể cản được tôi? Tự xem bản thân có giống một tên hề đang nhảy nhót không?"
Nếu nam chủ đã có lòng muốn lên sàn đối diễn với cậu thì còn ngại gì vết bẩn, trong tức khắc Bạch Tử hòa nhập vào điệu bộ hống hách của nguyên thân, nhếch mép không chịu thua.
"Cố Tuyết Y là bảo bối của Cố gia, mày chạm vào người em ấy có nghĩ đến Cố gia? Hay mày cho rằng mình là hôn phu của Tuyết Y? Đến cả tao còn chưa dám chạm vào một sợi tóc của em ấy."
Nhập vai tới mức hoàn toàn quên luôn nữ chữ rơi vào cảnh hiện tại là do "bản thân" gây ra.
May thay Ngô Sở Thịnh tốt tính không muốn bắt lỗi vô lý này, hắn có chút sững người, ngẫm lại lời Bạch Tử nói không phải vô căn cứ. Chuyện liên hôn giữa các gia tộc lớn đều là quy tắc ngầm trải dài từ thế hệ này sang thế hệ khác, Cố gia chắc hẳn cũng đã ước định Cố Tuyết Y cho một gia tộc nào đó từ lâu, chỉ là chưa công bố ra ngoài. Việc hành động thân mật với một người đã có hôn ước sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Cố Tuyết Y lẫn cả hắn.
Mặc dù Ngô Sở Thịnh biết rõ sức mạnh của gia tộc mình, nếu muốn hắn dư sức xin được liên hôn với Cố gia. Thế nhưng hắn bây giờ không có cảm xúc đặc biệt gì với Cố Tuyết Y, một chút tán thưởng khí chất và tài năng hội họa của nàng nên muốn giao lưu cùng, tiện đà mở rộng mối quan hệ hợp tác cho sau này thôi.
Chưa kể hiện tại quyền lực để củng cố Ngô gia hắn vẫn chưa tự tin nắm chắc hết, việc vội vã liên hôn với Cố gia hoàn toàn là bước đi thiếu vững vàng. Lại nói đến hắn thân là hội trưởng hội sinh viên, Cố Tuyết Y đại diện cho Cố gia ngỏ ý muốn thành nhà tài trợ chính cho hoạt động tiếp theo của trường, vì vậy chủ đích của cuộc hẹn hôm nay cũng chỉ để bàn luận chuyện công việc.
Có điều Mạc Sinh Huyền trông có hơi khác, tuy thái độ và giọng điệu đối với hắn vẫn gay gắt như mọi khi nhưng hôm nay có cái gì là lạ, thần thái sắc bén hơn thì phải?
"Vậy cậu tính mặc kệ Tuyết Y nằm trong đó hay sao?"
"Tao..." Bạch Tử lập tức nghẹn họng. Đúng là cậu thất trách, chỉ quan tâm an nguy của Ngô Sở Thịnh và bản thân mà lại quên mất nữ chính, quên mất nhân thiết điên cuồng yêu nữ chính của mình.
May thay trong lúc Bạch Tử đang rối rắm, không biết do tiếng tranh cãi lớn hay do sức công phá dữ dội từ chai thuốc xịt gián xuyên thẳng qua tấm chăn, khiến Cố Tuyết Y bị đánh thức.
Cố Tuyết Y mơ màng ngồi dậy nhìn xung quanh, bỗng nhiên có thứ mùi kinh khủng chui thẳng vào mũi của nàng khiến mọi giác quan như bị đánh cho tỉnh táo, khứu giác bị hứng chịu công kích chưa xong, quay sang thì phát hiện ngoại trừ Ngô Sở Thịnh, cả một đám nam nhân đều đang đứng bên ngoài cửa ghé mắt vào trong phòng nhìn nàng.
Cố Tuyết Y: "..."
Chớp lấy thời cơ, Bạch Tử sà đến gần Cố Tuyết Y, hai chân tự khắc quỳ xuống: "Mừng quá! Em đã tỉnh rồi, tôi đã lo cho em lắm đấy!"
Ngô Sở Thịnh: "..." Ban nãy người chạy ra khỏi phòng nhanh nhất không phải chính là cậu sao?
Vốn dĩ xung quanh đã xa lạ lại còn có một tên có bộ dạng kỳ quái, quần áo nhăn nheo, tóc tai dài luộm thuộm, trên mặt còn đeo khẩu trang kín mít xông tới chỗ mình, Cố Tuyết Y hoảng sợ hét lên: "Biến thái!"
Bạch Tử nghe mình bị kêu là biến thái không khỏi đen mặt, cậu tự hỏi thực sự bộ dạng cậu bây giờ đáng sợ tới mức thế sao?
[Không chỉ có bộ dạng mà khả năng ứng biến của ký chủ cũng đáng sợ không kém, tới mức hệ thống không nghĩ ngươi là người mới.]
[Ta chỉ thuận theo nhân thiết mà diễn thôi... Ơ! Tiểu Nguyệt ngươi có thể trò chuyện à? Ta tưởng ngươi chỉ có chức năng thông báo thôi.]
[Đúng là nhiệm vụ của hệ thống là giám sát và thông báo nhưng khi cần có thể trò chuyện với ký chủ thông qua sóng não nha.]
[Vậy thì may quá, ta sợ chỉ có mình ta lạc lõng thực hiện nhiệm vụ.]
Nghe ký chủ của mình nói vậy hệ thống không khỏi cảm thấy xót xa: [Đừng lo ngươi không chỉ có một mình khi đi qua những thế giới đâu còn có...rè rè...còn có hệ thống luôn bên cạnh ngươi.]
[Ngươi vừa bị gì sao? Ta nghe thấy âm thanh bị gián đoạn.]
[Đúng vậy! Bởi vì hệ thống vừa mới dùng một lượng lớn năng lượng để truyền tống ký chủ đến thế giới này nên năng lượng còn lại không đủ nhiều để hệ thống kết nối lâu. Nhưng ký chủ đừng lo hệ thống sẽ phục hồi nhanh thôi, sẽ không để ký chủ cô đơn đâu.]
[Cảm ơn ngươi, Tiểu Nguyệt.]
Từ tận đáy lòng, Bạch Tử bắt đầu cảm thấy thích hệ thống của mình.
Nhưng có tác giả mới biết hệ thống nó suýt chút nữa đã để lộ một thông tin cực kỳ tối mật, ký chủ của nó hiện giờ vẫn chưa đủ quyền hạn để biết chuyện này. May là nó kế thừa khả năng ứng biến nhanh nhạy, không thì... hệ thống không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Mỗi một hệ thống sinh ra cho đến khi tan biến chỉ tương ứng duy nhất một ký chủ, bởi Không Gian Linh Hồn và cả hệ thống đều sinh ra từ chính hồn thức của một người, nên tính cách của hệ thống chính là bản sao của chủ nhân nó. Cái khả năng ứng (tốc) biến này cũng là do di truyền.
Ngô Sở Thịnh để ý Bạch Tử từ khi nghe thấy mình bị gọi là biến thái đã im lặng được một lúc, hắn nghĩ cậu chắc chắn đã chịu đả kích nặng nề. Ngô Sở Thịnh đành lên tiếng giải thích: "Cậu ấy là Mạc Sinh Huyền."
"Mạc Sinh Huyền?" Như nhận ra người quen, Cố Tuyết Y dần lấy lại bình tĩnh.
Sau đó nhớ tới mình vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đang định trở lại chỗ Ngô Sở Thịnh thì bị ai đó chụp thuốc mê mang đi và giờ thì nàng đang ở một nơi lạ hoắc. Nhìn sang Ngô Sở Thịnh thì phát hiện quần áo hắn nhem nhuốc xộc xệch, còn Mạc Sinh Huyền thì đang quỳ gối câm lặng, bộ dạng lúng túng như đã làm chuyện xấu.
Đầu Cố Tuyết Y tức khắc nhảy số, sắc mặt lập tức chuyển sang trạng thái tức giận: "Anh! Chính anh là người bày ra trò này đúng không?!"
"Tuyết Y, em hãy nghe tôi nói. Tôi thực lòng xin lỗi em, vì trong phút nóng giận tôi mới làm ra chuyện thiếu suy nghĩ này. Tất cả là do tôi sai, em muốn đánh muốn chửi gì tôi cũng cam chịu." Sợ lời nói không đủ chân thành, Bạch Tử liền bật mode ti tiện, dập đầu xuống đất như hành lễ. Trong lòng không ngừng hối thúc nữ chính cao thượng mau mau bỏ qua cho cậu.
Thấy cậu hành động lộ liễu, Cố Tuyết Y giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngoài cửa không chỉ có tên đầu trọc đang ôm ôm kéo kéo đại ca hắn đang bất tỉnh vẫn đang nhìn nàng, mà mấy vị khách đi ngang qua cũng dòm ngó hóng chuyện. Cố Tuyết Y nén một bụng hỏa, xuống giọng: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng tình cảm là thứ không thể ép buộc. Với những chuyện xảy ra có lẽ tôi sẽ xin gặp Mạc tổng một chuyến. Anh quỳ ở đây không có ích gì đâu, đứng dậy đi."
"Đừng mà!" Bạch Tử nhỏm đầu dậy, diễn xuất như thần, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, chỉ tay về phía Ngô Sở Thịnh: "Em muốn tôi làm gì đền tội cũng được. Tôi... tôi sẽ xin lỗi tên đó, chỉ cầu xin em đừng đem những chuyện này nói cho cha tôi biết."
Mạc tổng trong lời Cố Tuyết Y chính là Mạc Sâm, cha của nguyên thân. Mạc Sinh Huyền rất sợ cha của mình, tuy được nuông chiều khiến tính tình trở nên kiêu ngạo, nóng nảy nhưng hắn tuyệt đối vâng lời cha mẹ. Những chuyện trước đây hắn làm với Ngô Sở Thịnh đương nhiên vẫn chưa bị phát hiện, bởi những chuyện đó chỉ là chuyện cỏn con, không đáng để Ngô Sở Thịnh đánh mất mối quan hệ giữa hai gia tộc. Nhưng vụ việc ngày hôm nay thực sự rất nghiêm trọng, nếu để Mạc Sâm biết chắc chắn cậu sẽ bị tống ra nước ngoài, mãi mãi không xuất hiện trước mặt nam chủ, nhiệm vụ trăm phần trăm sẽ đi tong.
Ánh mắt Cố Tuyết Y lóe lên: "Nếu không nói ra, anh sẽ tiếp tục làm phiền tôi và gây chuyện với anh ấy thì sao đây?"
"Tôi hứa sẽ không tái phạm. À không, tôi cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa." Bạch Tử rối rắm, dáng vẻ không giấu nổi sự khẩn trương.
Cố Tuyết Y mỉm cười, nàng đã tìm ra điểm yếu của Mạc Sinh Huyền. Không ngờ mối phiền hà nhất của nàng lại dễ giải quyết đến vậy, nàng đau đầu suy nghĩ bao nhiêu cách để thoát khỏi sự phiền toái từ Mạc Sinh Huyền, hết dịu dàng khuyên giải đến cứng rắn cự tuyệt cuối cùng vẫn không bằng lời hù dọa mách phụ huynh.
Cố Tuyết Y thầm vui mừng trong lòng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra chưa tin tưởng: "Nhưng anh vẫn có thể kiếm chuyện ở sau lưng bọn tôi."
"Không đâu! Tôi hứa!" Giọng nói như đinh đóng cột, Bạch Tử càng thêm thành khẩn: "Chỉ cần cha tôi không biết, tôi sẽ giữ lời."
Cố Tuyết Y thở phào. Đây chính là kết quả nàng mong muốn, con kỳ đà này sẽ không bao giờ làm phiền tới nàng.
Và cả kế hoạch của nàng nữa.
"Được! Tôi tạm tin anh lần này."
"Tôi đã liên hệ tài xế của Cố gia. Xe đã tới, gia nhân của Cố gia đang chờ em ở sảnh, để tôi đỡ em." Ngô Sở Thịnh ngồi lặng im trên sofa nãy giờ cuối cùng cũng đứng dậy bước tới chỗ Cố Tuyết Y nói một câu.
"Cảm ơn anh, Sở Thịnh." Cố Tuyết Y nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Ngô Sở Thịnh, nhìn hắn tràn đầy cảm kích, ngoài ý muốn có tia ngại ngùng.
Ngô Sở Thịnh sắc mặt không đổi, hộ tống Cố Tuyết Y ra sảnh chờ.
Thấy thế Bạch Tử cũng không có ý ngăn cản, cậu thừa biết những hành động vô tri từ nãy tới giờ của mình đã khiến Ngô Sở Thịnh dựng lên một chút phòng bị với Cố Tuyết Y, hắn sẽ không dám tiếp xúc quá nhiều với nàng.
Xem ra tình hình đã ổn.
Khoảnh khắc Ngô Sở Thịnh đi lướt qua sau lưng, Bạch Tử liền hoài nghi bản thân gặp ảo giác.
"Từ giờ cậu hãy sống như một cậu bé ngoan nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro