Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 4:Chương 214-221:(9);(10);(11);(12);(13);(14);(15).

Chương 214: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (9) [ phiếu đề cử thêm chương ]

"..."Liên Mị bất vi sở động, độ thiện cảm cũng không có dấu hiệu tăng lên.

Thú vị.

Càng khó có thể chinh phục được, trẫm càng thích.

Ngón tay thon dài, xinh đẹp của Phong Hoa nâng trán, buồn rầu đành chịu cười nói:

"Bất quá, ta rời tiệc sớm để tới đây, chắc chắn khi trở lại sẽ bị mấy tên công tử cười nhạo, còn phải chịu họ rót nhiều rượu."

"..."

Liên Mị không nói gì.

Đôi mắt đào hoa của y, hiện lên ánh sáng.

... Rót rượu. (Bây thặc zui ha)

"Nhưng mà, đang trong ngày vui, bản thiếu soái cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử. Nên cho dù có muốn rời tiệc sớm, bọn họ cũng sẽ dùng nhiều biện pháp để ép ta uống, không biết tối nay phải giờ nào mới có thể trở về phòng..."

Nói đến đây, giọng của Phong Hoa chợt hạ thấp, giống như mang theo một nỗi sầu triền miên, khuấy động nhân tâm.

"Ta phải nhìn Liên Nhi một lần cuối, mới có thể yên tâm."

"Đa tạ Thiếu soái quan tâm." Liên Mị nhẹ nhàng mở miệng nói ra.

Một câu trả lời chính thức.

Âm thanh tươi đẹp như rượu ngọt, thái độ không đếm xỉa tới. Thậm chí có chút qua loa.

Phong Hoa không thèm để ý.

Liên Mị rõ ràng đối với Diệp Lan không có một chút hảo cảm, nhưng vẫn nguyện ý gả.

Lấy một tên nam nhi.

Diệp Lan giả nam , là vì mẫu thân muốn dùng nhi tử để củng cố địa vị chính thất của mình.

Liên Mị, một nam tử lại giả nữ lên làm con hát của gánh hát Lê Viên, là vì cái gì đây?

Vẻn vẹn chỉ là bởi vì sinh tồn, hoặc là ưa thích hát hí khúc?

-- không.

Từ khi Liên Mị đáp ứng, gả cho nàng, Phong Hoa đã hoài nghi mục đích của hắn rồi...

Bất quá, rất thú vị, chơi rất khá, không phải sao.

Phong Hoa bỗng nhiên nhếch môi cười cười, nói: "Liên Nhi gọi sai, nên phạt."

[ truy
en cua tui ʘʘ vn ]
Hai chữ cuối cùng, ngữ khí nàng nhẹ mà nhanh.

Dứt lời.

Liên Mị còn chưa kịp phản ứng.

Ngón tay trắng muốt khẽ nâng cằm hắn, một mùi hương tựa như hoa, mát lạnh, mềm mại bao trùm lên môi y.

Nhẹ nhàng, mà triền miên.

Chỉ chốc lát sau, Phong Hoa đã dừng lại .

Đôi mắt Liên Mị giống như đang vô cùng phẫn nộ, lưu chuyển lên khí diễm vô song ánh sáng lộng lẫy, đọc nhấn từng chữ: "Ngươi --"

"Hả?" Phong Hoa nhíu mày.

Bàn tay Liên Mị bị y nắm chặt tới giờ vẫn chưa buông ra.

Thậm chí đầu ngón tay chậm rãi vuốt lên làn da trắng như sứ của y, động tác mập mờ có ý cảnh cáo.

Rất có dáng vẻ 'Nàng mà kêu sai ta cứ tiếp tục, thẳng đến khi gọi chính xác mới thôi' .

"..."

Liên Mị cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Vậy mà nhất thời không biết, bị một 'Nam tử' tùy ý khinh bạc hôn môi càng lúng túng hơn, hay vẫn là nhượng bộ cho người này...

"... Phu quân."

Liên Mị cuối cùng khuất phục tại dưới uy của nữ hoàng bệ hạ.

Y chậm rãi mở miệng, hô lên hai chữ khá khó xử.

Hô xong, trên mặt Liên Mị xấu hổ ửng đỏ một mảnh.

Nóng lên, diễm sắc kinh người.

Nhưng mà, người nọ còn muốn được một tấc lại tiến thêm một thước --

"Nào, Liên Nhi kêu lại một tiếng cho ta nghe."

"..."

"Không gọi sao, hả?"

"..."

(Mọe kiếp)

Cái thằng này lại đang uy hiếp hắn!

Dù sao cũng đã hô qua một lần...

Nghĩ tới đây, Liên Mị vừa nhắm mắt lại, dứt khoát tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt: "... Phu, quân."

Hai chữ, như thế nào lạ nghe như thể cắn răng nghiến lợi phun ra.

Để cho một tên nam tử kêu phu quân, lập tức cảm giác như mình Công Khí tràn đầy, là người phía trên! (Chị phởn ghê)

Một chữ: Thoải mái.

"Ngoan, ta sẽ trở lại."

Phong Hoa bỗng nhiên cười cười, duỗi tay cầm lấy vạt áo Liên Mị, chậm rãi nói.

"Hay là để cho phu quân thay nàng... Cởi mũ phượng cùng khăn quàng."

Chương 215: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (10)

"Không cần!"

Liên Mị lập tức kéo tay Phong Hoa ra, ngăn cản nói.

"Hả?"

Thấy 'Thiếu niên' vẻ mặt có chút không hiểu nhìn về phía mình, Liên Mị lập tức kịp phản ứng.

Ý thức được tâm tình mình quá mức kịch liệt, hắn mấp máy môi, mở miệng giải thích:

"Hay người để Liên Mị tự làm đi,... Phu quân trước nên đi tới Tiền viện thì hơn, chiêu đãi khách tới tiệc cưới thật tốt, tránh bị chê lãnh đạm với mọi người."

"Lãnh đạm thì lãnh đạm, bản thiếu soái chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao? Liên Nhi, phu quân nhà nàng rất lợi hại." >•<

Phong Hoa khiêu mi cười cười, giọng điệu như một tên công tử quần áo lụa là đương lúc phong lưu

"So với cùng đám thiếu gia ăn chơi uống rượu với nhau, phu quân càng muốn giúp Liên Nhi tự tay cởi đây mũ phượng khăn quàng."

Ngữ khí như thể khinh bạc, nhè nhẹ mập mờ.

Dù là Liên Mị tính cách lạnh lùng, cũng không nhịn được, mặt đỏ tới mang tai.

Một nửa xấu hổ với vị phu quân khi phong lưu ngả ngớn, một nửa lại lo lắng thân phận chân thật của mình bị bại lộ.

Đương nhiên Phong Hoa biết rõ Liên Mị khẩn trương như vậy nguyên nhân là vì gì.

Bất quá...

"Ta là nhất định phải cởi nó..."

Nói xong.

Ngón tay dài nhọn xinh đẹp của nàng một lần nữa cầm vạt áo của Liên Mị trên bàn cài lên.

Đầu ngón tay nhẹ nhếch chậm cởi giải áo ở giữa, giọng nàng réo rắt như đang dụ dỗ y, nhẹ nhàng vang lên bên tai Liên Mị , mang theo nỗi sầu triền miên.

"Mũ phượng khăn quàng nữ tử cả đời chỉ mặc một lần, Liên Nhi là vì ta mặc vào, tự nhiên phải do ta cởi."

"..."

Liên Mị còn có thể phản bác như "lào" ?

Cự tuyệt nữa, chỉ sợ sẽ khiến cho Diệp Lan hoài nghi.

Liên Mị kệ Phong Hoa tự cởi.

Đôi mắt của mĩ nhân rũ xuống, điểm xuyết bằng ánh sáng của những viên minh châu lóng lánh trên mũ phượng đã tháo, mái tóc dài của "nàng" tựa như thác đổ, rơi lên đầu vai cùng lưng.

Trên vạt áo, những viên cúc nhỏ tinh xảo từng hạt một bị cởi bỏ...

Mũ phượng khăn quàng đều bị cởi.

Ánh mắt của 'Thiếu niên' nọ dừng lại ở ngực mỹ nhân ba giây, ánh mắt sáng quắc.

Liên Mị thầm nghĩ không ổn.

Hắn cũng là...

Sau một khắc.

Chỉ nghe thấy một giọng nói quyến rũ, có chút nghi ngờ nói: "Liên Nhi, ngực của ngươi hình như..."

Liên Mị đang muốn nói chuyện.

Phong Hoa chậm rãi đem mấy chữ cuối cùng bổ sung thêm: "Có chút ít."

Liên Mị: "..."

A.

Đây không phải lời thừa sao.

Nam tử làm sao có thể có ngực? Thiếu soái ngươi nghĩ quá nhiều.

Hết lần này tới lần khác, nữ hoàng bệ hạ dẫu biết thừa chân tướng vẫn cố tình đùa, tỏ vẻ nghiêm trang nói: "Bất quá Liên Nhi yên tâm, nghe nói sau này kết hôn sinh con, nó đều sẽ tự mình trở nên lớn hơn."

Thừa dịp Liên Mị bị lời của nàng làm cho kinh ngạc đến ngây người lúc, Phong Hoa vươn tay cố ý ở phía trên nhéo nhéo, giả bộ như không biết đó là ngực của nam tử, bình luận:

"Cái này của nàng, còn có thể cứu vớt."

"..."

Liên Mị: Kinh ngạc.

Được cứu vớt thứ gì đó, không có khả năng đâu, vĩnh viễn cũng không thể nào cíu.

Đùa giỡn xong, Phong Hoa ung dung thong thả thu tay lại.

Đúng vào lúc này, một gã sai vặt tới, vội vàng ở ngoài cửa bẩm báo nói:

"Thiếu soái, công tử nhà Trương Đô Đốc, thiếu gia nhà Trần tướng quân, còn có... Bọn họ đều chờ người tới uống rượu nên phái nô tài đi tới hỏi người lúc nào mới có thể tới?"

Bên trong.

Phong Hoa nghe vậy, nhìn người đẹp nói: "Ta phải đi trước."

"... Phu quân đi thong thả."

Liên Mị thở dài một hơi, nhưng không ngờ...

"Nàng mau tới đây, cho phu quân một nụ hôn tạm biệt." Đôi mắt Phong Hoa đen như mực nhìn chằm chằm vào Liên Mị, mặt không đổi sắc ra lệnh.

Ánh mắt kia như nói: Nàng không hôn thì ta không đi.

Vì tống cổ vị thiếu gia này, Liên Mị đành phải kiên trì đi qua.

Biểu lộ tâm lý thấy chết cũng ứ sờn, định hôn một cái lên má "y"...

Chương 216: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (11)

Ai ngờ, đúng lúc này Phong Hoa nhẹ nhàng quay đầu.

Môi hắn, cứ như vậy rơi trên môi của nàng.

Người đẹp chủ động dâng lên một nụ hôn, đương nhiên Phong Hoa không chút khách khí nhận lấy.

Trực tiếp đem người ta hôn đến đơ người, mới khó khăn lắm buông ra. (Quay cuồng hôn blô bla gì đó thế này cho nhanh.:"))))

"..."

Đây, đã là lần thứ ba Liên Mị bị Phong Hoa 'Khinh bạc'.

Lần thứ nhất không thể tin khó mà tiếp nhận.

Lần thứ hai xấu hổ và giận dữ không thôi.

Lần thứ ba sao...

Liên Mị: Nội tâm của ta vậy mà chút nào không dao động.

Cho nên nói, thói quen thật là một thứ đáng sợ~

Phong Hoa đang đi từng bước từng bước, bởi vậy Liên Mị đang khủng hoảng thế nào nàng cũng không biết.

Phong Hoa đi ra ngoài, còn Liên Mị ngồi xuống giường , nâng lên ống tay áo lên lau môi, giọng căm hận nói: "... Thật là một tên thiếu gia ăn chơi , quả nhiên những chuyện đồn rằng họ trắng trợn cướp đoạt dân nữ là thật, không có lửa thì sao có khói."

"Cốc cốc."

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến.

Liên Mị lập tức im lặng, buông ống tay áo, đôi mắt đào hoa nhìn hướng ra cửa, chần chờ hỏi một chữ: "Ai?"

Trong giọng nói mang theo cảnh giác .

"Thiếu nãi nãi, nô tỳ tới đưa thức ăn cho ngài ."

"Vào đi."

Nghe được là tỳ nữ, Liên Mị lập tức yên lòng.

Một tỳ nữ thanh tú đẩy cửa đi vào, cầm trong tay hộp cơm, lấy ra từng đĩa bày lên cái bàn tròn bằng gỗ lim.

Bánh ngọt, điểm tâm, chén cháo Bích Ngạn...

Khoảng chừng hơn mười loại.

"Tiền viện khách tham gia tiệc khá đông, đoán chừng phải náo đến nửa đêm, Thiếu soái nói Thiếu nãi nãi người cả ngày không có ăn cái gì, lo lắng người bị đói, nên lệnh cho phòng bếp nhỏ làm những thứ này." Tỳ nữ nói, "Xin mời Thiếu nãi nãi dùng."

Liên Mị nhìn, ở trên bàn có chút thức ăn, món điểm tâm ngọt...

Đều là đồ hắn thích ăn.

Nội tâm, tràn lên một tia rung động.

Phức tạp như thế.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm + 5, độ hoàn thành 5! ]

Ở hành lang Cửu Khúc quanh co tại soái phủ, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng khách huyênh náo, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng độ thiện cảm tăng nhắc nhở, Phong Hoa khẽ nhếch khóe môi.

...

Dạ yến đã tàn.

Chú rể bị rót rượu tới say mèm được nô tài dìu vào hỉ phòng, theo sau lưng là một đám khách khứa nháo lên đòi đi theo nháo động phòng.

Sau khi được cởi mũ phượng khăn quàng, Liên Mị đã thay một bộ áo dài màu hồng tươi , ngồi ngay ngắn ở trên hỉ giường.

Thiếu soái uống say được hạ nhân đỡ đến bên giường, Liên Mị nhăn đôi mày tinh xảo, vươn tay ra đỡ.

Công tử nhà Trương Đô Đốc tiến lên thỉnh tội: "Đệ muội chớ trách, đều là anh em đem Diệp Lan huynh quá chén thành như vậy..."

"Nô gia không ngại, công tử đưng để ở trong lòng." Liên Mị trả lời.

Giọng nói nàng trong veo như đóa hoa xinh đẹp , nghe vào trong tai Trương công tử, lại giống như tà âm khiến người ta say mê.

Trương công tử vốn đang cúi đầu bồi tội , không khỏi ngẩng đầu lên, đáy mắt chợt hiện lên một vẻ kinh diễm.

"Đệ muội quả nhiên là danh bất hư truyền..." Lê viên đệ nhất hoa đán, quả nhiên khuynh thành.

Liên Mị không nói gì, chỉ khách khí cười.

Dáng vẻ tươi cười của "nàng" dẫu quyến rũ vô song nhưng lại quá lạnh lùng khiến người ta không thể sinh ra nửa phần xấu xa.

Thấy thế, Trương công tử thầm nghĩ, có lẽ do họ rót quá nhiều cho Thiếu soái, phá hủy đêm động phòng hoa chúc của người ta, làm tân nương tử không vui.

Nhưng y cũng nghiêm chỉnh nhắc lại chuyện náo động phòng, một đoàn người nháy mắt lại hô hào cùng nhau rời hỉ phòng.

Liên Mị quay đầu nói với người đang dựa vào đầu vai mình, bốc lên men say lâng lâng, nói: "Thiếu soái, người nên nghỉ ngơi."

Nói xong, hắn có ý định đẩy nàng ra khỏi đầu vai, làm cho Phong Hoa nằm xuống.

Mới chuẩn bị động tác, cái tên đầy men say đương lim dim nhắm mắt, bỗng nhiên khẽ vươn tay --

Quan trọng là quá trình, đọc truyện cũng vậy, thư giãn qua các chương truyện...

Chương 217: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (12)

Trời đất quay cuồng.

Liên Mị ngã sấp trên hỉ giường.

Phía dưới là hoa sinh, cây long nhãn, hạt sen, táo đỏ.

Trên người là một bộ màu đỏ hỉ bào, 'Thiếu niên' có dung nhan tuấn mỹ đang say rượu.

"... Lại gọi sai rồi."

Phong Hoa đôi mắt nửa khép, lúc nói chuyện một mùi thơm ngào ngạt tinh khiết quyện cùng mùi rượu, ở bên tai Liên Mị đừng giọng nói thấp mà ngả ngớn trêu chọc "nàng".

"Liên Nhi muốn bị phạt như thế nào?"

Nội tâm Liên Mị giật mình, trong khi vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc mà nói: "Phu quân, người uống rượu say..."

"Không. Ta không có say!"

Phong Hoa chậm rãi mở mắt, ánh mắt thanh lãnh trong trẻo nay mang theo hơi rượu .

Kia ngón tay dài nhọn xinh đẹp nhẹ nhàng linh hoạt địa cầm bốc lên Liên Mị cằm, liền trực tiếp như vậy hôn đi, đêm đầy khẩu mát lạnh tinh khiết và thơm mùi rượu độ cho hắn.

Một bên thân hắn, một bên mồm miệng không rõ nói.

"Hôm nay, thế nhưng là ta cùng với Liên Nhi đêm động phòng hoa chúc đây, bản thiếu soái làm sao có thể bị mấy cái nhỏ quần áo lụa là cho quá chén?"

Liên Mị dài nhọn mực đậm hắc tiệp đột nhiên trợn mở tối đa.

Gần trong gang tấc, là một tấm tinh xảo gương mặt, tế bạch như sứ trên da thịt một tia khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không, đen như mực đôi mắt vầng sáng trọc, bên trong chạy đến hắn ảnh.

Mặt mày như vẽ, hai gò má say đỏ.

Một nụ hôn, say mê cái này gió xuân giống như ôn nhu cảnh ban đêm.

Liên Mị đáy mắt hiện lên một tia giãy giụa, ống tay áo đã hạ thủ, không khỏi thời gian dần qua di động đến chính mình đen nhánh như đàn tóc mai ở giữa.

Chỗ đó, là một quả cây trâm.

Trâm mũi lợi.

Soái phủ cấm vệ sâm nghiêm, súng ống vũ khí tại trước khi vào cửa, hết thảy bị dỡ xuống.

Duy nhất có thể coi như vũ khí, chỉ còn lại nữ tử trâm gài tóc.

Nếu như Diệp Lan không có say, sắp nhìn thấu sự chân thật của hắn thân phận, như vậy...

Đã phóng tới đen nhánh bên tóc mai thủ, bỗng nhiên bị một tay, chuẩn xác không sai bắt được tinh xảo cổ tay.

Liên Mị kinh hãi.

... Bị phát hiện rồi?

Đang muốn liều chết đánh cược một lần, ai ngờ trên người người nọ lại ngẹo đầu, cứ như vậy ngã sấp xuống ở trên người hắn.

Mặt vùi ở cổ hắn, hơi rượu lẫn trong tiếng hô hấp nhẹ nhàng, rất dễ dàng liền nhếch động nhân tâm.

Trong miêng đang gọi y : "Liên Nhi, Liên Nhi..."

"..."

Trong lòng Liên Mị buông lỏng.

-

Ngày thứ hai.

Sáng dậy, Liên Mị dĩ nhiên đã mặc y phục chỉnh tề, đứng ở bên giường.

Không giống với lúc đương thời, trong thành Bắc Dương các nữ nhân chẳng yêu thích sườn xám, mà là một thân trường bào xưa, đem thân hình nam tử hoàn mỹ che lấp.

Màu sắc sáng cùng áo trắng, làm nổi bật mỹ nhân mặt mày đẹp tựa như vẽ.

Phong Hoa giơ tay lên, xoa nhẹ cằm, giả bộ như đang nhức đầu gọi: "Liên Nhi..."

"Phu quân tỉnh? Có phải đau đầu rồi không, để cho Liên Mị xoa đi."

Từng ngón tay lưu chuyển thành một vòng xanh ngọc, từ áo trắng, tay áo lớn duỗi ra, thay Phong Hoa xoa trán.

Tuy nói danh xưng kia nếu kêu lên như trước sẽ làm cho đáy lòng Liên Mị lúng túng, nhưng vì muốn cố gắng diễn giống thật, hắn cưỡng ép, bức bách chính mình gọi thành thói quen.

Hô hào, hô hào, cũng là liền thuận miệng rồi.

"Liên Nhi, đêm qua vất vả, sớm như vậy đã dậy rồi?" Phong Hoa kéo tay Liên Mị ,ngữ khí mang theo chút vui vẻ, đuôi mắt khẽ cong vẽ ra dáng vẻ ngả ngớn phong lưu.

Liên Mị nhìn theo Phong Hoa --

Trên hỉ giường, một chiếc khăn trắng có chút màu đỏ tươi đẹp.

"..."

Liên Mị trên mặt nóng lên, giống như thẹn thùng, kì thực chột dạ có chút cúi đầu xuống.

Hiện tại đã là thời kì dân quốc, tuy nhiên các nhà quyền quý lại duy trì chế độ phong kiến như cũ, sau khi viên phòng phải có một chiếc khăn chứa máu xử nữ, kiểm tra sự trong sạch của khuê nữ.

Tối hôm qua, Liên Mị không cách nào, đành phải... Cắt ngón tay.

Để vượt qua kiểm tra.

Quan trọng là quá trình, đọc truyện cũng vậy, thư giãn qua các chương truyện...

Chương 218: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (13)

Thấy Phong Hoa giống như không có hoài nghi 'Máu trinh'.

Liên Mị vốn đang lo lắng vô cùng cũng thả lỏng.

Thu lại chột dạ, đôi môi khẽ mở, đáp: "Liên Mị không cảm thấy vất vả, sáng sớm hầu hạ phu quân, chờ một chút còn phải đi tới bái kiến cha mẹ chồng."

Phong Hoa không thể ý kiến đưa hay không.

Khăn chứa 'Máu trinh " rốt cuộc được tạo ra như thế nào, nàng biết rất rõ ràng.

Đêm qua, nàng cảm thấy được động tác khác thường của Liên Mị, chẳng qua là giả bộ ngủ mà thôi.

Thật vất vả mới cưới vào cửa, khoảng cách gần thời gian dần qua bồi dưỡng cảm tình, mặc kệ Liên Mị tiến vào soái phủ có mục đích gì, Phong Hoa đều khó có khả năng dưới mắt liền vạch trần hắn. Thậm chí cam tâm tình nguyện phối hợp hắn diễn kịch.

Tối hôm qua nàng cùng Liên Mị không có phát sinh cái gì, đương nhiên...

Không có khổ cực rồi. :"))))

Sờ cái vết cắt nhỏ trên ngón tay Liên Mị, Phong Hoa bỗng nhiên cười rộ lên, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: "Liên Nhi, ngón tay của ngươi bị thương?"

"..."

Liên Mị có chút hoảng hốt.

Không biết nên che dấu như thế nào,hắn sợ Phong Hoa nhìn thấy miệng vết thương, lại liên tưởng đến vệt máu trên khăn.

Phong Hoa vốn chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút, nhưng phát hiện Liên Mị chợt xuất hiện vẻ kinh hoảng trong nháy mắt, nàng lại nói tiếp:

"Vết thương này hình như là bị trâm đâm rách? Liên Nhi khi trang điểm, không cẩn thận sao?"

"... Chẳng qua là không cẩn thận bị cây trâm đâm rách mà thôi, không quan trọng."

Biếu cảm của Liên Mị lúc này: 囧 hắn mấp máy môi, theo lời Phong Hoa nói tiếp.

Chột dạ tới cực điểm.

Không nghĩ tới, Diệp Lan lại tin tưởng hắn, không có chút nào hoài nghi...

"Cái gì không quan trọng?!" Phong Hoa kéo ngón tay Liên Mị, nhíu mày, cẩn thận nhìn, nói: "Hiện tại, Liên Nhi là người của ta, không trải qua sự đồng ý của ta, thì cũng không được làm cho mình bị thương. Dù là chỉ là một vết nhỏ, biết không?"

"..."

Vẻ mặt Liên Mị mất tự nhiên, muốn rút tay mình lại.

Ai ngờ, sau một khắc --

Người trước mặt khẽ mở đôi môi thạch lựu,.... Ngậm ngón trỏ bị thương của hắn. :"))

Liên Mị 'Cọ' một chút, thính tai đỏ tươi.

"Người Tây Dương bên kia nói nướt bọt khả năng trừ độc, làm như vậy sau này vết thương sẽ khép miệng nhanh hơn." Phong Hoa buông tay y ra, nói.

"..."

Liên Mị không nói gì, chẳng qua là đem tay của mình rút trở về.

Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của y, vậy mà xuất hiện vẻ... Ngượng ngùng.

Phong Hoa nhếch môi, nói: "Không nên để nàng lỡ tay tự làm mình bị thương....về sau, việc trang điểm liền giao cho ta đi. Liên Nhi cảm giác có được không?"

"... Chàng biết sao?"

Liên Mị rất hoài nghi.

Bất quá nghĩ lại, Thiếu soái Diệp Lan trong phủ của mình có vô số sủng cơ mỹ thiếp muốn thêm chút tình thú cũng không phải là không có khả năng.

"Không biết."

Phong Hoa lúc nói chuyện nhìn Liên Mị, đôi mắt đen tựa bầu trời ban đêm chứa vô số ánh sao sáng ngời "Nhưng vì Liên Nhi, ta nguyện ý đi học."

Những lời này, đại khái là khi thời loạn, nam tử tùy tiện nói một câu êm tai vì nữ nhân mà thôi.

"..."

Tim nhỏ của Liên Mị nhảy dựng.

Thầm nghĩ: Đáng tiếc, nếu như ngươi biết ta là nam tử...

Liên Mị cố gắng kềm chế cái cảm giác rung động đang chầm chậm dâng lên.... "Không cần, người công việc bề bộn, còn nhiều ái thê, mỹ thiếp,việc như trang điểm này, hay để Liên Mị tự làm đi"

"Công vụ, sao có thể quan trọng hơn Liên Nhi được?"

Ngón tay thanh mảnh, tinh tế của Phong Hoa giữ cằm "nàng" khe khẽ, nói:

"Còn nữa, việc tiếp kiến sau này, Liên Nhi, sủng cơ mỹ thiếp nàng vẫn muốn để cho bản thiếu soái sủng ái họ sao?"

# Thiếu soái không lúc nào không trêu chọc tiểu kiều thê #

( lời tác giả: Nhìn thấy có bình luận trong vùng, có tiểu công chúa hy vọng Đế Quân đại đại phản công.

Đằng sau là có phản công. Phản công vị diện không nhiều lắm, chẳng qua là điều tiết một chút khẩu vị, không thích cũng nhảy qua. Phía trước mấy cái vị diện, chỉ là vị diện người thiết như thế. Nếu nữ hoàng bệ hạ xuyên qua đến một nguyên chủ là đầy tớ thế giới, tuy nói hay nữ cường, nhưng là vì phù hợp người thiết, khẳng định liền sẽ khác nhau.

So. Vạn nhất ta muốn ngẫu nhiên ghi một Đế Quân đại đại phản công vị diện, ngươi nảy sinh không cho phép mắng cáp ~

Bởi vì có độc giả, thật là làm cho ta rất phiền muộn, nhao nhao lấy la hét phải phản công, ta viết phản công còn nói nữ hoàng bệ hạ như thế nào yếu như vậy, cư nhiên bị đè ép, người thiết có phải hay không sụp đổ mất... Vứt bỏ văn!)

Quan trọng là quá trình, đọc truyện cũng vậy, thư giãn qua các chương truyện...

Chương 219: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (14)
Đa số là mỹ thiếp của Đại soái Diệp Kiêu, thiên kiều bá mị chiếm đầy chính sảnh của soái phủ .

Các nàng ngày bình thường đều chỉ ở trong khuê phòng trông mong, chờ đợi Diệp Kiêu rất lâu mới giá lâm sủng hạnh.

Hôm nay, Thiếu soái lấy phu nhân, các nàng tới để gặp mặt.

Để tránh tương lai trong phủ vô tình gặp được, đụng phải Thiếu nãi nãi.

Diệp Kiêu cùng đại thái thái ngồi ở trên cùng.

So với Diệp Kiêu không hề để ý, đại thái thái một mực kìm nén hờn dỗi trong người.

Diệp Lan cho tới bây giờ đều không dám nghịch lại ý của nàng, không nghĩ tới lần này lại thái độ cường ngạnh, thật sự lấy một con hát! Làm chính thê!

Cơn giận này sau khi đại thái thái nhìn Diệp đại soái đang ngắm oanh oanh yến yến, bay lên tới cực điểm!

"Thiếu soái, Thiếu nãi nãi tốt ạ!" Tại cửa ra vào, các tỳ nữ cùng chào.

Phong Hoa cùng Liên Mị khoan thai đến chậm.

Lúc vượt qua cánh cửa, Phong Hoa cố ý vươn tay, giúp đỡ Liên Mị một chút, cũng ôn nhu dặn dò.

"Liên Nhi cẩn thận dưới chân."

"... Đa tạ phu quân."

Phong Hoa từ từ đỡ Liên Mị, vạt áo y phục uốn lượn trên nền đất, bước qua cửa gỗ đỏ.

Đôi môi hồng nhuận khẽ mở, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Thanh âm tươi đẹp tựa như rượu, âm sắc mị hoặc tận xương.

Chỉ nghe âm thanh của nàng đã có thể hình dung ra một mĩ nhân mỹ lệ, tuyệt sắc.

Diệp đại soái ngồi trên ghế dựa, đang tại cúi đầu uống trà, chợt nghe thấy tiếng nói của mĩ nhân, vô thức ngẩng đầu lên.

Mỹ nhân mặc một bộ y phục tươi đẹp màu đỏ thẫm dẫu mị hoặc vô song lại mang nét thanh tao thoát tục nổi bật vẻ đẹp kiều diễm mà vẫn thanh tao tựa tiên nữ hạ phàm.

http://truyencuatui.net/
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, tại mi tâm điểm một vết chu sa đỏ tươi, đôi mắt đào hoa long lanh mà vũ mị.

Vừa nhìn thoáng qua đã lập tức cướp đi toàn bộ ánh nhìn của Diệp Kiêu.

Mắt y sáng ngời, ánh mắt sáng rực, nóng, hiện lên một tia kinh diễm.

Đẹp!

Thật đẹp!

Diệp Kiêu tự hỏi cuộc đời gặp vô số nữ nhân, cũng được chứng kiến không ít mỹ mạo của các người đẹp.

Nhưng mà, lại không có một ai như người trước mắt, làm cho hắn một kích trí mạng!

Một phòng oanh oanh yến yến, lúc này đều trở thành vô hình, mọi tiếng động cũng biến mất chỉ còn lại có bóng hình mĩ nhân xinh đẹp trước mắt.

So với Liên Mị, những tiểu thiếp của hắn chỉ là một đám dong chi tục phấn (gói gọn trong chữ tục) mà thôi!

Diệp Kiêu say mê sắc đẹp "nàng", thật lâu không thể định thần được.

Cho đến khi đôi tay thon dài xinh đẹp của mỹ nhân bưng trà, dâng đến trước mặt hắn --

"Đại soái, mời uống trà."

Liên Mị gọi là đại soái, mà không phải là cha (chồng).

Phong Hoa nhưng lại không mở miệng khiến hắn đổi giọng.

Phu quân gì gì đó, nếu ở trong khuê phòng thì không ảnh hưởng chút nào, là tình thú.

Nhưng mà nữ hoàng bệ hạ có một loại trực giác --

Nếu như nàng dám để cho Liên Mị đổi giọng gọi Diệp Kiêu là phụ thân, độ thiện cảm thật vất vả mới xoát được lên 5 điểm sẽ lập tức rớt sạch không nói, không chừng còn có thể khiến Liên Mị hắc hóa ngay cho nàng nhìn!

Liên Mị mặt mày bất động, như không có trông thấy ánh mắt si mê cùng kinh diễm của Diệp đại soái.

Ngón tay dài nhọn xinh đẹp nâng chén trà đưa tới trước mặt y.

"... Đại soái, mời người uống trà."

Đến khi Liên Mị gọi lần thứ hai, Diệp Kiêu mới khó khăn phục hồi tinh thần.

"Ồ. Uống trà, uống trà nào."

Diệp Kiêu vội vươn tay ra đón, động tác trong mơ hồ mang theo một tia không kịp chờ đợi.

Đồng thời, trong lòng tiếc hận nói.

Đáng tiếc...

Một mỹ nhân tuyệt sắc cả cuộc đời mới thấy một lần, vậy mà đã thành con dâu của mình.

Thật sự là đáng tiếc...

Diệp đại soái nghĩ thầm.

Y đưa chén trà đến bên môi, rũ mắt xuống, che giấu dưới đáy mắt tia kinh diễm cùng tiếc hận.

Mắt thấy Diệp Kiêu đã uống chén trà, Liên Mị bất động thanh sắc nhìn, cảm thấy thời gian dần qua cười lạnh.

Uống đi.

Một ngày nào đó, ngươi cuối cùng sẽ tự mình cảm nhận quả báo, tựa như hôm nay uống xong chén trà nhỏ!

Quan trọng là quá trình, đọc truyện cũng vậy, thư giãn qua các chương truyện...

Chương 220: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (15)

Sau khi kính trà.

Diệp Kiêu nói, kho vũ khí vừa nhập về lô súng ống kiểu mới, muốn để Phong Hoa đi với hắn thử một chút.

Liên Mị thì trở về phòng.

Vài vị đi nương trước được Phu nhân Đại Soái nhét vào phủ Diệp Lan nay tới bái kiến chính thất.

"Thiếp thân, Cẩm Nương, Uẩn Nghi, Phấn Đại, Thư Họa --"

"Gặp qua Thiếu nãi nãi."

Bốn mỹ nhân, mỗi người mỗi vẻ.

Trong đó, lấy Cẩm Nương làm trung tâm.

Cẩm Nương mặc một bộ Bạch Ngọc Lan sườn xám, dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp đi trước Phấn Đại nhí nhảnh càng làm nổi bật khí chất thanh nhã nhẹ nhàng như đóa hoa Lan của nàng.

"Thiếu nãi nãi, thiếp cùng ba người ở đây là thiếp thất phòng bên, ngày bình thường người nếu là có chuyện gì, người có thể gọi thiếp."

"..."

Liên Mị lạnh lùng, không nói gì, chỉ xoa đầu một chút.

[ tru
yen cua tui❤đốt net ] Cẩm Nương cũng không để ý, thoáng như phát giác được Liên Mị lãnh đạm vậy, tiếp tục nói: "Thiếu nãi nãi nếu có thì giờ rảnh, thiếp thân nguyện cùng người thăm trong phủ đi một chút, làm quen hoàn cảnh."

Đôi mắt đào hoa của Liên Mị chợt sáng lên, đứng dậy: "Có rảnh, hiện tại đi ngay."

Cẩm Nương tưởng rằng Thiếu nãi nãi sẽ không đồng ý, ai biết...

Cẩm Nương ngẩn người, rồi vội vàng đứng dậy theo.

Uẩn Nghi, Phấn Đại, Thư Họa bị giữ lại.

Phấn Đại nhỏ tuổi nhất nhéo khăn tay thơm, khi Liên Mị và Cẩm Nương vừa đi hừ lạnh một tiếng nhỏ: "Thiếu nãi nãi thật đúng là kiêu ngạo."

"Đúng nha, nhưng đừng đau xót, Thiếu soái ưa thích Thiếu nãi nãi như vậy đấy." Thư Họa liếc nàng, "Phấn Đại, ngươi học không nổi."

"..."

Vẻ mặt Phấn Đại lúng túng, há rồi khép miệng anh đào nhỏ, sau nửa ngày mới nói nổi một câu: "Thư Họa tỷ tỷ ngươi nói nhăng gì đấy, người ta mới không có ghen đâu, chẳng qua là thay Cẩm Nương tỷ tỷ thấy bất công mà thôi! Cẩm Nương tỷ tỷ vốn là tiểu thư con quan. Còn nàng... Bất quá cũng chỉ là con hát mà thôi!"

"Không được nói bậy về Thiếu nãi nãi! Cẩn thận Thiếu soái phạt ngươi!" Uẩn Nghi giận tái mặt lập tức quát lên.

Phấn Đại bị giáo huấn, dậm chân, khóc lớn chạy ra ngoài cửa.

Bên này.

Cẩm Nương dẫn Liên Mị đi học đường.

"Tây khóa viện là nơi ở của đại thái thái cùng các vị di nương và nữ quyến, xuyên qua cây tử đằng kia là cửa thuỳ hoa, dẫn vào đông khóa viện. Nơi đại soái cùng Thiếu soái thư phòng nghị, không có chuyện quan trọng thì không được tự tiện vào. Nếu như Thiếu nãi nãi muốn đi xem thì nên để cho Thiếu soái tự mình mang theo người đi thì hơn ..."

Liên Mị giả bộ như mờ mịt hiểu nhưng kì thực trong nội tâm đem từng lời Cẩm Nương ghi nhớ.

Cẩm Nương lại đưa tay ra xa chỉ một bên, "Bên kia là phòng khách của đại soái."

Liên Mị nhìn tới, đôi mắt đào hoa chợt sáng.

Sau một khắc, nghe thấy Cẩm Nương nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi hãy nhớ, người tuyệt đối không nên một mình tới gần chỗ đó.Ngay cả... Bình thường cũng nên tận lực tránh xa đại soái một chút."

Liên Mị giả bộ khó hiểu, nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Cẩm Nương, khẽ hỏi: "Vì sao?"

Cẩm Nương nhìn qua dung mạo Liên Mị rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức ngay cả nàng cũng xao xuyến, không nhịn ở trong lòng thở dài nói:

Thiếu nãi nãi mang tuyệt sắc dung mạo, sợ là gầm trời này bất kỳ một nam nhân nào cũng nhịn không được động tâm.

Đã vậy, Đại Soái Diệp Kiêu vốn xuất thân thổ phỉ, tuy rằng năm gần đây đã tu thân dưỡng tính, nhưng nhưng cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì.

Loạn thế khói lửa lễ băng nhạc phôi, thời Đường triều thì có Huyền Tông đoạt vợ của thần tử, nói gì đến hiện tại?

Bất quá, những lời này nàng không dám nói, nói ra chính là một cái chữ chết.

Cẩm Nương không trả lời, nói sang chuyện khác, mang Liên Mị đi tiếp.

Cả soái phủ cực kỳ rộng lớn, chỉ vừa đi vừa nghỉ đã dùng gần nửa ngày.

Khi trở về phòng, Diệp Lan chưa về.

Liên Mị đứng ở trong sân ngắm cảnh.

Khu gả tới soái phủ, Liên Mị mang theo tên nô tài An Văn què, bởi vì tướng mạo xấu xí, âm thanh lại khàn, không được hầu hạ gần chủ được nên bị đuổi đến sân vườn tu bổ cành hoa.

An Văn một thân y phục màu xám, dường như không mang theo cảm giác tồn tại.

"Thiếu nãi nãi hôm nay không bị các quý nhân trong soái phủ làm khó dễ chứ?"

"Không. Cẩm Nương mang theo ta đến bốn phía đi dạo quanh phủ."

"Ồ?"

"Đây là bản đồ soái phủ, thư phòng cùng phòng ngủ của Diệp Kiêu đã được đánh dấu ở phía trên."

"..."

An Văn đem đồ vật Liên Mị đưa tới, yên lặng giấu vào trong tay áo, nhịn không được thấp giọng hỏi.

"Ngươi thật sự cảm thấy, kế hoạch có thể thực hiện? Bất kể là Diệp Kiêu hay Diệp Lan, đều không phải kẻ ngu dốt."

Liên Mị nghe vậy nở nụ cười, dung mạo như được thắp sáng rực rỡ tươi đẹp:

"Thời cổ, Đổng Trác cùng Lữ Bố, cũng không phải kẻ ngu dốt..."

Quan trọng là quá trình, đọc truyện cũng vậy, thư giãn qua các chương truyện...
Edit: Cho dù thế nào, Vũ cũng sẽ cố edit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mauxuyên