Thế giới 4: chương 211-213
Chương 211: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (6)
Lê viên.
Liên các.
Với tư cách là người trụ cột của gánh hát, Liên Mị được nắm giữ một gian phòng riêng.
Hôm nay được Thiếu soái nhìn trúng, nhận lời lấy làm chính thê, lại dùng mười dặm sính lễ hồng trang nghênh đón cưới vào cửa Diệp phủ, giá trị của riêng của Liên Mị tức thì càng là nước lên thì thuyền lên.
"Liên Nhi ~~~, trong khoảng thời gian này ngươi cần bình tĩnh, ổn định chuẩn bị chờ gả, cái việc lên sân khấu diễn kịch bên đó ngươi cũng không cần quản. Thiếu soái mà biết, sẽ mất hứng."
"Sau này được gả vào phủ soái, không thể so với thời gian tại gánh hát Lê Viên, tính tình của ngươi cũng cần thu liễm vào, không nên chọc Thiếu soái mất hứng."
"Ngươi đừng nhìn Thiếu soái nói là cho ngươi vị trí chính thê mà kiêu ngạo, chúng ta cũng biết, lúc gặp thời loạn, chính thất hay thiếp thất bất quá cũng chỉ là những thứ đám quyền quý bọn họ tùy tâm sở dục nói một câu mà thôi..."
Chủ gánh khách khí khuyên bảo một ít chuyện, sau đó hoan thiên hỉ địa quay người đi ra ngoài.
Vừa vặn đi đến cửa thì đụng mặt một tên nô tài bị què chân.
Tên nô tài mặc một bộ y phục vô cùng tầm thường trường sam màu xám, trong tay mang theo một cái bình đồng, khập khễnh xông tới trước mặt y.
Vừa gặp phải chủ gánh, lập tức kéo một chân tránh ra.
Y hơi cúi đầu, không khỏi khiến cho bản thân mình không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, thanh âm lại khàn khàn giống như đã bị lửa thiêu qua, rất khó nghe.
"Chủ gánh tốt."
"Ừm. An Văn, hảo hảo hầu hạ chủ tử của người đi, nếu dám có nửa phần lãnh đạm, không nói Thiếu soái, chính ta cũng không tha cho ngươi đâu ! Nghe rõ chưa?"
Chủ gánh dùng ánh mắt ghét bỏ, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua cái chân đi đường không bình thường của hắn, thái độ ôn hoà mà nói.
Trong lòng tự nhủ, một tên vừa đầu gỗ, lại còn què một chân, không biết Liên Mị tại sao phải lưu hắn bên người.
"Nô tài đã nghe rõ, chủ gánh đi thong thả."
An Văn giống như vĩnh viễn luôn có một bộ dáng vô cùng hèn mọn cúi đầu, có chút cung kính đưa đi chủ gánh về, lúc này mới kéo lấy cái chân què, bước vào cánh cửa của Liên các.
Bình đồng trong tay y hướng tới một chiếc chén sứ thanh hoa dần thêm nước.
An Văn đưa lưng về phía Liên Mị đang ngồi ở trước gương trang điểm, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Chủ gánh cam lòng bỏ qua cái cây rụng tiền là người sao?"
"Diệp Lan cho hắn vạn lượng hoàng kim, tới thu mua toàn gánh hát Lê Viên đều có thể , huống chi chỉ là con hát Liên Mị nho nhỏ đây."
Trong gương, Liên Mị nhìn thấy dung mạo của bản thân yếu ớt , Đôi môi tươi đẹp khe khẽ đóng mở.
"... Thoạt nhìn, hắn ngược lại là vô cùng ưa thích ngươi, vạn lượng hoàng kim cũng cam lòng." An Văn gặp được trong Lê viên một màn kia.
Liên Mị cùng lúc cũng nhớ tới một khắc này.
Khuôn mặt vốn lãnh diễm như mị xinh đẹp , lập tức nhiễm lên một chút xấu hổ ửng đỏ.
Lại, cố giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng: "Đây không phải vừa vặn sao?"
"..."
An Văn trầm mặc xuống, không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy a.
Như vậy vừa vặn.
-
Bên này.
Phong Hoa cưỡi một con chiến mã, làm các cô nương trầm mê, dùng tư thế hiên ngang tiên y nộ mã từ nội thành mà qua.
Đến soái trước cửa phủ dừng lại.
Phong Hoa tung người xuống ngựa, tháo đôi bao tay màu trắng , tùy ý ném cho sĩ qua phụ tá ở sau lưng, bước vào soái phủ.
Diệp Lan mặc dù là thân nữ nhi, nhưng mà trong phủ lại có vài vị mỹ kiều nương (ư ư vợ nhỏ xinh xinh).
Đại thái thái cho rằng như vậy giúp Diệp Lan là đối với mọi người giả vờ giả vịt tốt hơn, hơn nữa có thể tự chọn thiếp thất, liền để tùy nàng.
Hôm nay Phong Hoa thông báo cho mẫu thân, một tháng sau sẽ cưới vợ là một kẻ diễn tuồng tại Lê Viên tử làm chính thê, lại để cho soái phủ bắt tay vào làm chuẩn bị ngay.
Đại thái thái là người phản đối đầutiên .
"Không được! Nương không đồng ý! Ngươi đường đường là môt Thiếu soái sao có thể tùy tiện tiện nhận lời thú một con hát lên vị trí chính thất? Chính thê của ngươi nhất định phải là con gái quân phiệt Bắc dương quyền quý hoặc là con gái tướng quân."
"..."
Nghe vậy, khóe miệng Phong Hoa chậm rãi kéo giương lên một nụ cười lạnh lùng.
Nàng nhẹ mỉa mai châm biếm thanh âm, để lại cho đại thái thái một trận hãi hùng khiếp vía.
"Mẫu thân thật sự là dự tính hay lắm, con gái có thân phận hiển hách, xuất thân từ danh môn các vị quyền quý, tướng quân , mới có thể xứng đôi với con trai người - Diệp Suất."
"Hay là mẫu thân chẳng lẽ đã quên mất. Cái thân phận Thiếu soái bất quá là người đổi trắng thay đen lừa trên gạt dưới..."
"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Im ngay!"
Đại thái thái sắc mặt kịch biến, vội vàng nổi giận quát lên.
Phong Hoa ngừng lời.
Đại thái thái bị dọa cho phát sợ, sắc mặt khẽ biến thành hơi tái nhợt, trong nội tâm dâng lên một trận hoảng sợ.
Cũng may, hai người nói chuyện trước đã cho mọi người lui ra, nếu không, cái bí mật giấu giếm nhiều năm này lộ ra ánh sáng...
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Phong Hoa bưng chén trà, chậm rãi khuấy .
Đồng thời, trong miệng nói ra:
"Liên Mị, ta lấy đã được định rồi."
"Hôm nay tới đây, cũng không phải cùng người thương lượng, chẳng qua là báo cho biết mẫu thân một tiếng."
Chương 212: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (7)
PREVNEXT
"Diệp Lan ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Đại thái thái đầu đừng ngón tay bụm lấy ngực mình, một bộ bị con bất hiếu tức giận đến nhanh chóng mặt cổ đi tới bộ dạng.
Phong Hoa thờ ơ lạnh nhạt, trong nội tâm đối với vị mẫu thân của Diệp Lan không có lấy nửa phần đồng tình cùng không đành lòng thương tiếc.
Nói tới nói lui, đại thái thái bởi vì chính mình bản thân tự làm, đem Diệp Lan cứng rắn dạy dỗ nàng từ một cô gái biến thành nam nhi.
Hài tử bất quá cũng chỉ là một thủ đoạng nàng ta dùng để củng cố địa vị của chính thất.
Có lẽ, đại thái thái đối với Diệp Lan có thật lòng yêu thương.
Cũng thế, dưới đời này không có có người mẹ nào không đau lòng trên người mình đến rơi xuống thịt.
Nhưng theo Phong Hoa, đại thái thái càng thích chính là mình.
Tạo thành nguyên nhân cho một đời đầy bi kịch của Diệp Lan kiếp trước , có thể nói chính là vị chính thất phu nhân này.
Lúc gặp loạn thế, nói không rõ là thân nữ nhi không lo, hay thân nam nhi tự do.
Thế nhưng là đại thái thái lại cưỡng ép cướp đoạt quyền lợi của Diệp Lan không cho nàng chọn lựa, chỉ có thể giấu giếm thân phận làm Thiếu soái của Diệp phủ .
Người mẫu thân như vậy...
A.
ánh mắt của Phong Hoa lạnh lùng.
'Cạch --' một tiếng, nhẹ nhàng đặt chén trà thanh hoa xuống mà không mảy may ảnh hưởng đến nước trong chén.
Nàng đứng dậy.
"Mẫu thân nơi này trà không tệ, uống nhiều trà có thể dưỡng thần tĩnh tâm."
"Hôn lễ sự tình nếu là người không muốn quan tâm, ta liền giao cho gấm nương đi làm, mẫu thân người liền an tĩnh chờ uống tức phụ trà là được."
Cuối cùng, tại trước khi đi, Phong Hoa bổ sung thêm một câu.
"Liên Mị là người ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng,thêm mười dặm trang sức màu đỏ nghênh đón cưới vào cửa chính, kính xin mẫu thân đối với hắn nhiều hơn tha thứ một ít, không nên quá qua trách móc nặng nề."
Ở lời thỉnh cầu của nàng có phải nên mang theo một chút phong thái cầu xin???
Diệp Lan quả thực là bị ả diễn tuồng của Lê Viên tử làm quỷ mê tâm hồn!
Đại thái thái tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, lại chỉ có thể nhìn bóng lưng Phong Hoa xoay người rời đi .
❤[ truyen cua tui | Net ]
Nàng đột nhiên nhớ tới.
Diệp Lan không phải thân nữ nhi sao?
Nàng lại cố ý muốn kết hôn một con hát làm chính thê, thậm chí không tiếc chống đối thân sinh mẫu thân của mình.
Chẳng lẽ...
Đại thái thái cất giọng nói: "Diệp Lan, ngươi nhưng chớ có đã quên ngươi có thân phận --"
Ngữ khí nhắc nhở, cộng thêm cảnh cáo.
Phong Hoa cũng không quay đầu lại nói: "Không nhọc người hao tâm tổn trí."
Bốn chữ từ xa xa truyền đến.
Lại để cho đại thái thái tức giận đem tay đập lên qua mặt bàn, làm đổ chén trà!
Đùng đùng (không dứt).
Sứ thanh hoa rơi xuống đất tiếng vỡ vụn, nương theo lấy một đạo ngữ khí oán hận thanh âm vang lên --
"Thật sự là vây cánh cứng cáp rồi, ngay cả lời của mẹ đẻ đều không nghe rồi! Diệp Lan, nếu như không có ta, ngươi ở đâu có hôm nay phong quang...!"
-
Hôm nay là Thiếu soái cưới vợ thời gian.
Đón dâu đội ngũ bao quanh Bắc Dương thành một vòng.
Sính lễ của tân nương, phía trước nhất kia giơ lên đã tiến vào Lê viên, mặt sau cùng kia giơ lên còn không có mang ra soái phủ.
Thật có thể nói là là mười dặm trang sức màu đỏ.
Thiếu soái cưỡi con ngựa cao to lên, một bộ màu đỏ chót hỉ bào càng làm nổi bật phải gương mặt đó tuấn mỹ như ngọc.
Làm hai bên đường phố vây xem tiểu cô nương tân nương tử đám, nhao nhao tâm phục không thôi.
"Thiếu soái thật đúng là đẹp mắt nha."
"Thế nhưng là 'Hắn' ngày hôm nay liền muốn lấy vợ rồi."
"Đây có cái gì, như Thiếu soái như vậy 'Nam tử' khẳng định không chỉ nắm giữ một cái nữ nhân, nghe nói Thiếu soái hữu hảo mấy phòng sủng cơ mỹ thiếp đây."
"..."
Tại một mảnh náo nhiệt ở bên trong, đem 'Tân nương' từ Lê viên nhận được soái phủ.
Bái đường thành thân, đưa vào động phòng.
Toàn bộ những nhân vệt tại Bắc Dương thành đều tiến về trước tham gia tiệc cưới, đưa lên hạ lễ.
Trong tân phòng.
Người săn sóc nàng dâu tại cửa ra vào cười nhẹ nhàng hô lên: "Chú rể tới --"
Ngồi ở vui bên giường Liên Mị, trong lòng nhất thời không khỏi khẩn trương lên.
... Diệp Lan tới?
Trong đôi mắt xinh đẹp tựa như hoa đào phản chiếu một đôi giày quân nhân màu đen .
Chợt,khăn cô dâu đỏ thẫm bị một cây Cát Tường Như Ý khơi lên...
Chương 213: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (8)
Hàng mi dài dài đen nhánh của Liên Mị khẽ run rẩy vài cái, chân thành nâng lên.
Lọt vào tầm mắt y là người nọ đang mặc một bộ hỉ bào đỏ thẫm làm càng làm nổi bật lên vẻ đẹp từ khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ tuyệt sắc của hắn .
Phong Hoa bên môi chứa đựng một đóa liễm diễm cười, thấp con mắt nhìn qua hắn đen như mực trong mắt, giống như có đếm không hết ngược không rõ lưu luyến chi ý.
Ánh mắt kia lệnh Liên Mị đầu quả tim không khỏi run lên.
Thời điểm này, người chăm sóc nàng dâu bưng lên một cái khay làm bằng gỗ, nín cười cắt ngang chú rể tân nương 'Tình ý liên tục' đối diện.
Trong lòng tự nhủ Thiếu soái thật sự rất sủng vị 'Mỹ kiều nương' đây.
Một bên cười nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiếu soái, Thiếu nãi nãi, nên uống chén rượu giao bôi rồi!"
"..."
Liên Mị tuyệt không muốn uống cái rượu giao bôi gì đó, thật sự.
Nhưng là...
Phong Hoa đưa tay, tự mình từ người hầu bưng lên hai chén rượu , ngồi vào bên cạnh Liên Mị .
Một ly cho mình, một ly đưa cho Liên Mị.
"Liên Nhi, cầm lấy."
"..."
Nội tâm Liên Mị giãy giụa một giây, màu đỏ ống tay áo sau dài nhọn xinh đẹp ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng tiếp nhận chén rượu.
Hai cánh tay quấn giao mà qua, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chén rượu gác lại, chốc lát sau, người chăm sóc nàng dâu bưng tới một chén sủi cảo nóng hổi , đưa đến trước mặt 'Tân nương' .
Mũ phượng khăn quàng vai tinh xảo nặng nề, Liên Mị đưa tay có chút bất tiện.
Tỳ nữ nhẹ nhàng tiến lên, bốn cho Liên Mị ăn một cái.
Liên Mị vừa cắn một cái xuống dưới, lập tức nhịn không được nhổ ra.
Người săn sóc nàng dâu cười hỏi: "Thiếu nãi nãi, thế nào, sinh không sinh?"
Liên Mị theo bản năng trả lời: "Là sống..."
Người săn sóc nàng dâu dáng tươi cười càng tăng lên, "Kia Thiếu nãi nãi nhất định phải nhiều sinh mấy cái!"
Sinh, sinh... Hài tử?!
Kịp phản ứng, vừa mới khiến hắn ăn sống sủi cảo ý tứ về sau, Liên Mị tấm kia xinh đẹp khuôn mặt lập tức nhiễm lên kiều diễm ướt át đỏ ửng.
Không biết là thẹn thùng, hay phiền muộn.
Phong Hoa nhìn tiểu kiều thê ngượng ngùng dung nhan xinh đẹp, tinh xảo tuấn mỹ lông mày lấy ra một vòng tuyệt diễm phong lưu, dương môi nói một chữ:
"Thưởng!"
"Cảm ơn Thiếu soái, tạ Tạ thiếu nãi nãi, chúc người hai vị phu thê ân ái sớm sinh quý tử bạch đầu giai lão..."
Người săn sóc nàng dâu mặt mày hớn hở nói một tràng Cát Tường, tạ hết ân về sau, hoan thiên hỉ địa do tỳ nữ tiếp tục chờ đợi lĩnh thưởng.
Trong hỉ phòng, chỉ còn lại có Phong Hoa cùng Liên Mị .
Liên Mị ống tay áo đã hạ thủ, không khỏi có chút nắm lại.
Nếu như hắn hiện tại muốn... (:")))) ư ư)
Như vậy thân phận thật của hắn nhất định sẽ bị bại lộ.
Hắn thật vất vả mới đi vào soái phủ, không thể ở thời điểm này thất bại trong gang tấc...
Nên, làm sao bây giờ?
Tâm tình Liên Mị kịch liệt giãy giụa một lúc, ai ngờ đã thấy người nọ đã nhanh nhẹn đứng dậy.
"Liên Nhi, ta chờ một chút đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân, nàng trước tiên có thể đem mũ phượng khăn quàng vai thay ra, lại để cho tỳ nữ đưa chút ít thức ăn."
Đứng ở trước mặt hắn, thân thể của 'Thiếu niên " như ngọc mặc một bộ hỉ bào đỏ.
Dường như khiến cho da dẻ nàng càng thêm tươi sáng rõ nét, làm nổi bật lên dung nhan tuấn mỹ như ngọc.
Nàng có chút ngậm cười nói qua, một lông mày liếc đều là thần sắc ôn nhu.
"..."
Liên Mị bỗng nhiên cảm thấy khẽ động.
Dài nhọn mực đậm hắc tiệp xuống, cặp kia vũ mị liễm diễm cặp mắt đào hoa, nhìn về phía Phong Hoa.
"Thiếu soái, ngươi sớm tiến vào hỉ phòng xốc lên khăn cô dâu, là vì..."
"Đương nhiên là bởi vì nàng."
Đây là thời cơ xoát độ thiện cảm tốt, làm sao Phong Hoa có khả năng buông tha?
Cái gì không có tiếng tăm gì không cầu hồi báo trả giá, đã bị đào thải mất.
Yêu ngươi, chính là muốn lớn tiếng nói cho ngươi biết.
Mới là phương thức chính xác để khiến từ quan hệ nam nữ bằng hữu thành người thương.
Thiếu soái trẻ tuổi tuấn mỹ , nhẹ nhàng nhếch môi lên tươi đẹp , thấp giọng chọc người:
"... Ta làm sao có thể cam lòng lại để cho Liên Nhi, một mình tại trong này đợi?"
(Ư ư xong 3 chương rồi! Rốt cuộc cũng xong ư ư, các tiểu mĩ nhân nói thử xem... Thiếu soái cưa cưa có *** Liên Mị hơm nạ.
Tuôi lấy truyện từ truyện của tui edit & beta lại nên ngại xóa @wed lắm ư ư cầu sao cầu ủng hộ để chai zô ư ư)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro