💠 Chương 11: Thế giới 1
Edit - Beta: Voi
-----
Nguy cơ trong nháy mắt thổi quét Nguyễn Lương, hiện tại cô đang cùng Cố Chiêu giằng co, nửa vời. Giang Tiêu Hà sớm như vậy đã nhảy ra, làm nhiệm vụ của cô nháy mắt biến thành khó khăn. Nam chủ, nữ chủ gặp mặt là tất yếu, phía dưới đi hướng phát triển như thế nào hẳn là do nàng - vô lương nữ xứng.
Căn cứ bạch phú mỹ ngu ngốc thì phương thức nên làm như vậy, Nguyễn Lương nhịn xuống giữa đùi có chút không khoẻ, ngồi dậy, đem cửa gỗ văn phòng tổng tài mở ra.
Bên ngoài, hai người mới quen biết đang nói chuyện, bầu không khí đẹp đẽ này bị thanh âm mở cửa đánh gãy. Ngay sau đó, một cái dáng người xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ, cao gầy; nữ tử từ trong văn phòng tổng tài đi ra. Tùy ý ngó mắt đánh giá nữ chính Giang Tiêu Hà, lớn lên có chút thanh thuần, mặt khác một chút ấn tượng cũng không có, thật ra vì cô (GTH) có bàn tay vàng mới có thể thuận lợi câu dẫn nam chủ ưu tú. Nguyễn Lương khí tràng cường đại đem tiểu bạch hoa là Giang Tiêu Hà áp xuống một bậc.
"Khải ca ca, thật lạ, anh như thế nào ở chỗ này? Ai nha, quần áo sao đều là cà phê thế? Thật là không cẩn thận."
Nguyễn Lương trên mặt một mảnh kinh ngạc cùng ý cười lo lắng, tản ra mị lực vô hạn hướng Trần Khải đi đến. Kỳ thật trong lòng đang không ngừng chửi rủa:
'Má nó, đáng chết, đau quá! Nhưng vì nhiệm vụ, phải cố lên'
'Khải ca ca? Nha đầu này từ sau tám tuổi liền không kêu mình như vậy nữa, sao hôm nay đột nhiên thay đổi tính tình?'
Trong lòng Trần Khải có điều thắc mắc nhưng vẫn là trước sau như một, xụ mặt nói:
"Lại đây ký cái hợp đồng. Đến nỗi quần áo bị một tiểu trợ lý không cẩn thận đụng vào mà thôi. Nhưng em sao lại ở chỗ này?"
"Em đi làm ở chỗ này, Khải ca ca không biết ư? Cô chú gần đây có khỏe không? Đã lâu chưa thấy bọn họ, không biết còn nhớ A Lương hay không."
Nguyễn Lương đầy mặt vui vẻ lại hơi mang phiền não nói. Loại ngữ khí này, Cố Chiêu thua xa, thật là nôn chết người. Ai bảo cô là ngốc bạch nữ xứng đâu.
"Em rảnh có thể đi thăm họ. Bất quá, gần đây bọn họ lại đi du lịch."
Trần Khải dùng ngữ khí bao dung nói xong, nhân tiện quét mắt nhìn Nguyễn Lương từ trên xuống dưới một cái, lập tức liền phát hiện đầu gối quỷ dị có tảng lớn đỏ ửng, nhìn kỹ còn có chút trầy da.
"Đầu gối sao lại thế này?"
Nghe được lời này, một trận ngại ngùng xông lên đại não Nguyễn Lương:
"Khụ khụ khụ, đây là buổi sáng bị té. Khải ca ca, anh cũng biết em bị bệnh chân lệch , đi đường không cẩn thận sẽ bị ngã."
Nguyễn Lương trợn mắt nói dối, trên mặt lại không lấn át được một trận hồng hào.
Trần Khải bán tín bán nghi nói:
"Về sau phải cẩn thận."
"Thật sự đó, anh phải tin tưởng em nói chứ."
Nguyễn Lương nói xong, vươn tay tính đập một quyền lên bả vai rộng lớn của Trần Khải, nhưng đã quên chính mình đang đứng một tư thế không thích hợp mà làm động tác như thế, hậu huyệt một trận đau đớn, chân run run, cả người liền ngã về phía trước, cũng may Trần Khải tức thời duỗi tay ôm eo thon, mang cô tiến vào trong lòng ngực.
Vì thế, Cố Chiêu trong tay cầm một cái hợp đồng mới, từ thang máy ra tới, khi nhìn đến chính là như vậy làm lòng dạ hắn gợn sóng không nhỏ.
Mấy giờ trước, nữ nhân này còn ở dưới thân hắn bị làm cho cao trào liên tục, giờ phút này mang vẻ mặt tiểu nữ nhân kiều mị quăng vào lồng ngực nam nhân khác.
Cố Chiêu nổi giận, tiểu bạch hoa Giang Tiêu Hà bị bỏ qua đã lâu cũng bởi vì oán giận mà mặt đỏ lên, cất cao thanh âm nói:
"Các người còn không nhanh tách ra, nhiều người như vậy, ảnh hưởng không tốt. Vị tiểu thư này, cô nên chú ý dáng vẻ một chút!"
Người nam nhân này chính là người cô coi trọng, nữ nhân này đột nhiên đánh gãy đối thoại của bọn họ không nói, còn mặt dày vô sỉ câu dẫn hắn. Liền tính trước kia cô ta nhận chức trước, cũng không thể ngăn cản cô - Giang Tiêu Hà tiến công chiếm nam nhân ưu tú này.
Tự dưng rống lên, tiểu bạch hoa này không đủ ngốc bạch ngọt. Chẳng lẽ bởi vì là nhiệm vụ mới, cho nên chỉ số thông minh không cao. Bất quá Nguyễn Lương cũng không phải người ăn chay, để nữ chính ăn hiếp chính mình sao có thể!
"Tôi nói vị tiểu trợ lý này. Tôi tốt xấu gì là tiền bối của cô, cái gì mà kêu vị tiểu thư này. Cô xem đây là nơi nào, là chỗ nào hả? Có xem qua quy định của nhân viên không, ở trước mặt khách quý gào to thì thành bộ dáng gì. Dáng vẻ này vẫn là chính cô chú ý một chút trước khi nhắc người khác. Còn có, cô đừng có một bộ dạng tôi đoạt người nam nhân của cô mà nhìn tôi. Tôi cùng Khải ca ca quan hệ cũng không phải là như cô nghĩ là nông cạn. Khải ca ca từ trước đến nay thiện tâm, ra tay đỡ tôi một phen cũng là hợp tình hợp lý, cô liền có ý kiến nhiều như vậy là sao? Hay là cô đối Khải ca ca lòng mang ý xấu có điều chờ mong mới đối với tôi kiềm giữ địch ý?"
Nguyễn Lương cũng ăn pháo đốt, dường như đổ ập xuống nói Giang Tiêu Hà một hồi, dù sao cô cũng là nữ xứng ác độc. Nói xong còn cố ý vươn đôi tay ôm vòng eo to lớn của Trần Khải, đắc ý nhìn Giang Tiêu Hà liếc mắt một cái. Dù sao cô cũng không cần cùng Trần Khải phát triển tuyến cảm tình. Cùng lắm thì đem Cố Thần Hề đưa cho Trần Khải là được.
Trước khi cô nói Trần Khải còn không nghĩ gì nhiều, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì cũng không nhịn được nhìn Giang Tiêu Hà liếc mắt một cái. Đối hắn có ý tứ, nữ nhân nhiều không thể đếm hết, nếu nữ nhân này đều chỉ vì khiến cho chính mình chú ý, tâm cơ cũng là sâu không lường được. Trên người có cánh tay không có xương mềm mại khiến cho hắn có điểm không thích ứng, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cũng không có đẩy Nguyễn Lương ra.
"Tôi...... Tôi không có. Tôi chỉ là cảm thấy các người như vậy có chút không thích hợp. Không... Không phải, là ảnh hưởng không tốt."
Giang Tiêu Hà vô lực cãi lại, sắc mặt trắng bệch khiến cô thoạt nhìn càng thêm nhu nhược đáng thương.
Nhưng mà tiểu bạch hoa không nghĩ tới, giây tiếp theo Nguyễn Lương liền trở nên mặt đầy ủy khuất, trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt, một bên mở miệng tràn đầy thanh âm ấm ức nói:
"Khải ca ca, chẳng lẽ hiện giờ chúng ta đã trở nên xa lạ, anh đỡ em một phen thì là không thích hợp sao? Ô ô ô......"
Nguyễn Lương buông ra đôi tay vòng lấy Trần Khải, che mặt lại thật đáng thương khóc lóc. Trong lòng yên lặng nghĩ, ngu ngốc này không phải tôi, ngu ngốc này không phải tôi, đây là vì nhiệm vụ. Đúng vậy, nữ nhân khóc lóc cùng ngốc giống như vầy nhất định không phải tôi.
"Không có. Đừng khóc."
Trần Khải từ túi tiền tùy thân mang theo khăn tay, thay Nguyễn Lương lau nước mắt đi:
"Đi nhà anh đi, anh đổi thân quần áo, thuận tiện giúp em xem đầu gối."
Sắc mặt của Giang Tiêu Hà trắng bệch khi nghe được lời này, cả người giống như ngất lui về phía sau hai bước, mà Trần Khải một cái ánh mắt cũng chưa từng cho cô ta.
Di? Này cốt truyện phát triển có điểm không đúng, như thế nào liền đi nhà hắn, bất quá cũng tốt.
Đôi mắt to ướt dầm dề nhìn Trần Khải nhược nhược mà nói:
"Phiền toái anh, Khải ca ca. Em trước cùng cấp trên nói một tiếng."
Cách đó không xa, Cố Chiêu nhìn màn diễn hồi lâu, trên đầu đã tràn đầy ngã tư đường, giận dữ không thể át lại ngữ khí như trước, bình đạm nói:
"Tôi không đồng ý."
Nghe được thanh âm Cố Chiêu, Nguyễn Lương toàn thân giật mình một cái, Trần Khải rất dễ dàng liền phát hiện, mở miệng nói:
"Cố tổng, tuy rằng thời gian đi làm không thể tùy tiện nghỉ nhưng mà thân thể cô ấy không khoẻ. Hy vọng Cố tổng bán cái mặt mũi của tôi để cô ấy cùng tôi về nhà."
"Cùng anh về nhà? Nguyễn Lương, cô liền tùy ý như vậy ?"
Cơn tức của Cố Chiêu liền lên đỉnh điểm, vừa rồi còn đối với nữ nhân này muốn xin lỗi, trong lòng nghĩ làm thế nào an ủi cô. Kết quả, nữ nhân này liền vội vã cho hắn đội nón xanh!
Tùy ý? Lão nương nếu mà không tùy ý có thể cùng anh lên giường sao! Nguyễn Lương nghe lời này cũng phát hỏa, tự tôn bị giẫm đạp, miệng đầy châm chọc nói:
"Đúng vậy, tôi chính là tùy ý như vậy! Khải ca ca, chúng ta đi, có loại cấp trên thời mãn kinh em cũng không nghĩ đi làm."
Nguyễn Lương lôi kéo Trần Khải xoay người liền đi.
"Tổng tài. Tôi......"
Phía sau, Giang Tiêu Hà vừa nói ra thì bị thanh âm tức giận của Cố Chiêu chặn họng:
"Lăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro