Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thế giới thứ nhất] Chương 13 - Nam Chủ Là Nhà Sư (13)


Tay Vô Trần cứng đờ muốn đẩy nữ thí chủ trên người mình ra, nhưng Chân Thiện vốn tìm được sự ấm áp an tâm đương nhiên không muốn rời đi, ôm chặt cổ hắn, đáng thương lẩm bẩm: "Đừng đi, đừng đi mà, lạnh, lạnh lắm..."

Thấy nàng lại khóc, Vô Trần bất đắc dĩ thả tay xuống, thật thấp thở dài một câu Phật hiệu.

May là ở chỗ này không có người khác, nếu không thì sẽ phá hỏng danh dự của Chân thí chủ rồi.

Tối nay là vì cứu Chân thí chủ mà không biết làm sao, cũng không cố ý xúc phạm nữ thí chủ, cũng không phải đệ tử có lòng xằng bậy, ngã Phật từ bi, sau khi đệ tử trở về, nhất định trai giới, hướng ngã Phật tạ tội, A di đà phật.

"Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn nhược ba la mật đa thì, theo thấy ngũ uẩn tất cả vô ích, độ hết thảy khổ ách. Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc..."

Một đêm, Vô Trần giữ vững tư thế, trong ngực ôm hương nhuyễn ngọc, thần sắc lại từ tâm trong trẻo, không nhiễm một tia niệm tưởng hồng trần, nhắm mắt lại, vê Phật châu, âm thanh thật thấp, không linh vang vọng trong sơn động này, tựa như chứng kiến Phật tử hắn có lòng tin kiên định, không hề lung chuyển.

Mà nương nương làm tổ trong lồng ngực ấm áp của tiểu hòa thượng, nghe tiếng niệm kinh đều đặn của hắn, ngủ hết sức yên tâm thoải mái.

Chỉ là, Khuyết Nhi trong đầu nàng suýt chút nữa đã khóc thành lệ nhân, nhất là khi thấy trái tim thủy tinh kia vẫn ngoan cường vàng óng, lại cắn răng nghiến lợi.

Tiểu hòa thượng này, thật là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc mà!

Nhưng mà, Vô Trần thật sự là lòng Phật kiên định không nổi lên một tia rung động sao?

Có lẽ là vậy!

...

Hôm sau, trời mới vừa sáng, Chân Thiện mở mắt ra, mắt phượng mang theo một tia mê man, tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, mơ hồ mê người.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, mới ngước mắt lên nhìn ngắm bốn phía.

Trong sơn động không người, tiểu hòa thượng không còn ở đây, mà nàng đang ngồi trên một đống rơm rạ, đang đắp áo sam bên ngoài của chú tiểu, củi đốt bên cạnh vẫn còn đốm lửa.

Chân Thiện nhìn tăng y màu xám tro trên người, mắt đẹp híp lại, chính là không biết đàn hương thanh u quanh quẩn bên chóp mũi của nàng là trên y phục này của tiểu hòa thượng, hay là từ những thứ khác nữa?

Nương nương nhàn nhạt câu môi, giơ tay lên, vén tay áo lên, nhìn băng quấn trên tay phải, là xé xuống từ trên tăng bào của chú tiểu, nụ cười trên miệng càng sâu hơn.

Lúc này, chỉ chớp mắt trong động liền tối lại, thì ra là tiểu hòa thượng từ bên ngoài quay về.

Ánh bình minh bao lấy người hắn, dáng người cao lớn tuấn mỹ, nhan sắc tốt.

Vô Trần nhìn thấy Chân Thiện tỉnh lại, đôi mắt trong trẻo tựa như thoáng qua vẻ lúng túng, sau đó, lại là phật tử trong trẻo, từ bi như cũ, "A di đà phật, Chân thí chủ tỉnh rồi, thân thể còn chỗ nào khó chịu không?"

Chân Thiện có chút xấu hổ nói: "Đã không sao, hôm qua đã gây phiền toái cho Vô Trần sư phụ."

Vô Trần thấy thần sắc của nàng không có gì khác thường, tựa hồ hoàn toàn không nhớ chuyện sau khi ngất đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn là người xuất gia, có thể nhìn thấu hết thảy, nhưng nàng chỉ là một cô nương bình thường, chỉ sợ nàng có gì đó nghĩ không thông.

"Chân thí chủ khách khí rồi, nếu không phải bần tăng sơ ý, thí chủ cũng sẽ không bị thương, chẳng qua lần sau, Chân thí chủ đừng mạo hiểm như vậy nữa."

"Cũng không thể nhìn Vô Trần sư phụ bị thương như vậy, Vô Trần sư phụ không có sao thì tốt rồi."

Nữ tử cười ôn nhu, yếu ớt, thật sự cảm thấy sinh mệnh của hắn quan trọng hơn mình, chỉ cần hắn không sao, chính là trời yên biển lặng.

Vô Trần khẽ run, nhớ tới hôm qua nữ tử đáng thương, yếu ớt co rúc trong ngực hắn, lại thấy lúc này nàng ôn nhu và ấp áp, đạm nhiên, hàm tiếu.

Giấu tất cả khổ đau của mình, nhưng lại quan tâm kẻ đã xuất gia hoàn toàn là hắn sao?

Trong ngực Vô Trần chẳng biết tại sao, giống như bị một cây kim bé nhỏ châm đến, đau nhẹ, sự sợ hãi kia cũng xa lạ cực kỳ, xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, hắn muốn bắt lấy cũng không bắt được.

Bây giờ Vô Trần không hiểu, càng sẽ không đi tìm kiếm.

Hai người an tĩnh đối mặt, một người ôn nhu cười nhẹ, tình ý không rõ, một người là Phật tử lòng không hiểu, lạc bước hồng trần.

Có một tia ấm áp nhẹ nhàng vờn quanh!

Sương sớm trong lành, có gì đó đang từ từ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro