[Thế giới thứ nhất] Chương 10 - Nam Chủ Là Nhà Sư (10)
Chờ đến khi Vô Trần nấu xong lò thuốc cuối cùng, sắp xếp xong các loại thảo dược, hắn mới chuyển ánh mắt, mi mắt trong trẻo, thần sắc dửng dưng, "Chân thí chủ, có thể nhớ được thành phần và phương pháp chế biến của mấy loại thuốc?"
Chân Thiện: "..."
Nhàn nhạt cười một tiếng, "Cơ bản là nhớ."
Vô Trần không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì hắn bản thân hắn chính là thiên tài yêu nghiệt đã nhìn qua một lần là sẽ không quên được.
Hắn cầm một quyển sổ tay trên bàn đưa cho thiếu nữ, "Y thư viết tay trong dược phòng này Chân thí chủ có thể tùy ý đọc và tìm hiểu."
Chân Thiện nhận lấy, cười khẽ gật đầu, "Đa tạ Vô Trần sư phụ."
"A di đà phật."
Hơn nửa tháng kế tiếp, Chân Thiện sáng sớm theo Vô Trần lên núi hái thuốc, buổi chiều theo hắn đến dược phòng học tập.
Giữa hai người, không phải bàn về Phật pháp, thì chính là y thuật, nhiều hơn nữa đều là yên lặng làm chuyện riêng của mình.
Quan hệ của bọn họ có biến hóa gì không?
À...
Có một chút.
Ít nhất từ người xa lạ có chút giao tình của người quen.
Còn trái tim vàng rực rõ trong quyển trục tu thần kia vẫn vàng óng ánh như cũ, nguy nga bất động, giống như thề rằng muốn chứng minh thiên địa chân thần có thể vô tâm tuyệt tình đến mức nào.
Chân Thiện ổn định như cũ, nhưng Khuyết Nhi không có tâm tính tốt như vậy.
"Nương nương à, cũng hơn nửa tháng rồi, thượng thần chuyển thế làm sao..."
"Gấp cái gì chứ?"
Chân Thiện bình tĩnh bỏ thảo dược vào trong nồi.
"Vị kia nhất định chính là miếng gỗ du khó đục mà!"
Khuyết Nhi lắc lắc cái đuôi sam nhỏ, mỗi lần thấy Vô Trần lãnh đạm với nương nương, nó liền muốn nói, bỏ đi nương nương, để nó lên!
Đáng tiếc, nương nương không phải công lược nó, hu hu hu~
"Cho dù hắn có làm từ kim cương đi nữa, Bổn cung cũng có thể khiến hắn vỡ vụn."
Ngọn lửa trong lò thuốc chiếu vào đôi mắt phượng giống như ôn nhu nhưng thật ra thì vô cùng lãnh đạm kia, nàng câu môi, khuynh thành tuyệt sắc.
"A a," Khuyết Nhi hai mắt như hai trái tim hồng, đầu lắc lắc.
"Nóng lòng không ăn nổi đậu hủ nóng, huống chi, ai nói không có tiến triển?"
"Hả?"
"Không phải bổn cungđã tiến bảo thế giới của chú tiểu sao?" Chân Thiên vừa quạt lửa, lười nhác nói, "Tiểu hòa thượng giống như Vô Trần đang sống ở thế giới Tây Thiên riêng của hắn, có nhiệt liệt tình cảm hơn nữa cũng không thể chui vào thế giới của hắn được. Chỉ có gió xuân hóa thành mưa, mới có thể yên hơi lặng tiếng hòa tan vào thế giới của hắn."
"Sau đó thì sao?"
"Chờ!"
"Chờ?"
"Ừ, đời người như vở kịch, tuyệt đối sẽ không sóng yên biển lặng, Bổn cung muốn chính là những thứ sóng gió bất ngờ kia."
"À!"
Khuyết Nhi bày tỏ, nó còn nhỏ, không hiểu lắm đạo lý lớn của nương nương.
Chân Thiện nhướn mày, sâu kín thở dài một cái.
Tiểu hòa thượng là miếng gỗ du, Khuyết Nhi là miếng gỗ mục, muốn điêu khắc, nương nương còn phải phí tâm nhiều.
"Chân thí chủ."
"Vô Trần sư phụ, sao vậy?" Chân Thiện thả cây quạt trên tay xuống, chuyển mắt nhìn về phía tiểu hòa thượng đi đến bên cạnh nàng, cười nhẹ hỏi.
"Ngày mai hái thuốc, bần tăng có thể sẽ phải đi sâu vào trong núi, Chân thí chủ..."
Nương nương trong lòng cười nhạt, không ngờ, cơ hội tới rồi!
"Ta cũng đi."
"Núi sâu luôn có chút nguy hiểm, đường cũng khó đi, đi một lần có thể sẽ mất cả ngày."
"Vô Trần sư phụ không phải đã nói học y thì phải nếm được khổ, ta nếu ngay cả đường núi cũng đi không nổi thì đến khi nào mới có thể học được y thuật chân chính? Hơn nữa bây giờ thân thể ta cũng đã khá hơn nhiều, Vô Trần sư phụ, không cần lo lắng chuyện ta đi không được đâu."
Vô Trần trầm mặc.
"Vô Trần sư phụ, ngài hãy tin ta đi, ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngài."
Chân Thiện mím môi, mắt phượng ôn nhu sáng rỡ mong đợi nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, tựa như nếu hắn cự tuyệt một câu, dũng khí và khao khát đối với cuộc sống mà bao lâu nay nàng tích lũy cũng sẽ bị đánh tan toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro