Chương 99: Hung ác bệ hạ trong lòng ngực sủng (39)
Dưới thân là thân thể ấm áp của Thời Nhiên, chân thật đến giơ tay có thể với tới.
Đã từng vô số lần trong mộng Giang Càn Bắc đều mơ thấy chính mình ôm lấy Thời Nhiên như vậy, nhưng đáng tiếc khi tỉnh mộng biên giường vĩnh viễn đều là lạnh lẽo.
Ngoan nhãi con của hắn không có trở về.
Cảm giác được Giang Càn Bắc bất an, Thời Nhiên liền ôm chặt lấy hắn.
"Kỳ thật Nhiên Nhiên vẫn luôn đều tin tưởng, mặc kệ qua đi bao lâu, tiểu ca ca đều nhất định sẽ tìm được ta!" Thanh âm Thời Nhiên mềm mà nhu hòa như là đang nói chuyện xưa ấm áp.
Mặc kệ bọn họ tách ra bao lâu, trong lòng đều trước sau nhớ lẫn nhau, trừ phi chết đi thì không có cách nào ngăn cách được bọn họ.
Giang Càn Bắc không biết suy nghĩ trong lòng Thời Nhiên, nếu là hắn biết sợ là sẽ phủ quyết lời nói này của Thời Nhiên.
Mặc dù chết đi, cũng sẽ không đưa bọn họ tách ra.
Hắn sẽ lôi kéo thế giới này vô số điều tánh mạng gắn liền với Thời Nhiên đều chôn cùng, cuối cùng tại thế giới hủy diệt chung kết, kết thúc sinh mệnh chính mình, vô luận ở đâu, hắn luôn sẽ tìm được Thời Nhiên.
"Sai rồi, trẫm tìm không thấy ngươi." Ánh mắt Giang Càn Bắc đỏ đậm, hắn dùng sức hôn Thời Nhiên, ngón tay cưỡng bách mà làm hắn cùng chính mình gắt gao tương khấu.
Công hãm thành trì đều bị hắn lật đến đi, cho dù là ở cái tẩm điện mà lần đầu hắn đến địch quốc, Giang Càn Bắc cũng không có buông tha một chút ít.
Chính là hắn thất vọng rồi đều không có.
Lời Giang Thái nói trước khi chết đã thành công trở thành tâm ma của Giang Càn Bắc.
Hắn đối quyền thế hạ bút thành văn, hết thảy đều đùa bỡn với cổ chưởng bên trong, nhưng hắn đã từng kiêu ngạo hết thảy nhưng khi ở đối mặt với Thời Nhiên lại biến mất đi, tất cả đều hóa thành một bãi bùn lầy.
Vô luận là quyền lực chí cao vô thượng vẫn là tiền tài không đếm được, đều đổi không được Thời Nhiên quay trở về.
Giang Càn Bắc chiếm hữu dục suýt nữa làm Thời Nhiên hít thở không thông, đối mặt cực độ bất an Giang Càn Bắc, Thời Nhiên chỉ cảm thấy muốn khóc.
Hắn dùng sức nắm chặt tay Giang Càn Bắc, vụng về khẽ hôn đáp lại Giang Càn Bắc.
Nếu lúc trước hắn không b·ị bắt đi, tiểu ca ca cũng sẽ không thay đổi thành như vậy.
Thời Nhiên căn bản không dám nghĩ đến hai năm này Giang Càn Bắc đến tột cùng là vượt qua như thế nào.
Trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới mẹ của chính mình.
Lần cuối cùng nhìn thấy bà là khi trên mặt bà còn treo tươi cười, đồng ý mua đồ ăn vặt chính mình thích ăn, thậm chí còn vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn, ngữ khí tràn ngập tình yêu.
"Ngoan ngoãn nghe bà nội nói, buổi tối mẹ liền trở về."
Đây là hắn nghe thấy câu nói cuối cùng của mẹ, chẳng sợ ký ức đã mơ hồ, lại vẫn như cũ trong lòng chua xót.
Thời Nhiên sủy vô hạn hy vọng chờ sẽ mẹ cùng đồ ăn vặt đã không trở về.
Một ngày, hai ngày... Một năm... Hai năm...
Thẳng đến Thời Nhiên bắt đầu bởi vì quanh thân người mắng chính mình là đứa con hoang không có mẹ thì hắn mới ý thức được mẹ của hắn là thật sự không cần hắn.
Chính mình cũng đối tiểu ca ca nói qua hứa hẹn, muốn cùng hắn vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.
Chính là hắn đã thất ước, hắn không có thể bồi ở bên người tiểu ca ca.
Mấy năm nay không có hắn, tiểu ca ca có phải hay không cũng giống như hắn, rất khổ sở, rất cô đơn nha?
Thời Nhiên sẽ không biết, ở mấy năm nay không có hắn thì Giang Càn Bắc thật sự điên rồi.
Hắn thậm chí muốn lợi dụng tà thuật mạnh mẽ triệu hoán linh hồn Thời Nhiên, phụ thuộc vào trên người chính mình.
Nếu không phải Tiêu Yến Tu ngăn cơn sóng dữ mạnh mẽ ngăn cản, chỉ sợ tỷ lệ Thời Nhiên tỉnh lại càng thêm nhỏ bé.
Buông ra Thời Nhiên môi, Giang Càn Bắc lau đi nước mắt trên mặt Thời Nhiên rồi hôn hôn cái trán: "Khóc cái gì?"
Thời Nhiên dùng cánh tay ngăn trở đôi mắt, không chịu nói chuyện, chỉ là cắn môi rớt nước mắt.
Giang Càn Bắc bẻ ra cánh tay Thời Nhiên, nắm hắn cằm, ngữ khí không được xía vào: "Nhìn trẫm."
Thời Nhiên nhìn mắt Giang Càn Bắc, cặp con ngươi nhan sắc thâm sâu nhưng bên trong chỉ có chính mình.
Bả vai nhẹ nhàng run rẩy, Thời Nhiên nâng lên mang theo lắc tay cái tay kia, lục lạc leng keng giòn vang dễ nghe cực kỳ.
"Tiểu ca ca, chúng ta không bao giờ tách ra, được không?"
Giang Càn Bắc chỉ là cười ngồi dậy, đem Thời Nhiên mang tiến trong lòng ngực: "Đó là đương nhiên."
Bên ngoài tòa kim ốc này có vô số cơ quan cùng với có cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ ở đây, hắn sẽ không để cho Thời Nhiên có mội cơ hội trốn thoát thêm lần nữa.
Xẻo tâm chi đau, đau một lần liền đủ để cho hắn sống không bằng chết.
Thời Nhiên chui vào trong lòng ngực Giang Càn Bắc để lạo một lọn tóc bị hắn triền ở trên ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức.
"Đúng rồi, bà nôi sao rồi nha?!" Thời Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thấy hầu kết Giang Càn Bắc.
Hình dáng sắc bén hàm dưới đột nhiên xuất hiện lên hầu kết gợi cảm cực kỳ. (Hầu kết là yết hầu mà hiện nay gọi là trái cổ của các bạn nam đó nha.)
Thời Nhiên nhìn nhìn của Giang Càn Bắc rồi lại sờ sờ hầu kết nhỏ xíu của mình mà bẹp bẹp miệng.
Hắn trong lúc nhất thời liền nổi lên ý muốn trêu chọc nâng lên ngón tay non mềm một chút một chút một mà vuốt ve hầu kết Giang Càn Bắc,.
Giang Càn Bắc bắt được tay nhỏ sờ loạn của Thời Nhiên, thanh âm đã là thay đổi hương vị: "Ngoan nhãi con nếu là đêm nay còn muốn ngủ ngon vậy liền thành thật nha."
Thời Nhiên bị hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng lên, tùy ý để Giang Càn Bắc chơi tay nhỏ của mình.
"Muốn đi xem Thái Hoàng Thái Hậu sao?" Giang Càn Bắc ngữ khí có chút ý vị sâu xa, tựa hồ ở tự hỏi.
Thời Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, hắn nhìn sắc mặt Giang Càn Bắc, thật cẩn thận mà nâng con ngươi: "Nếu là không được... Vậy liền thôi ~ không có quan hệ."
Đáy mắt tiểu gia hỏa nổi lên mất mát không có thể tránh được đôi mắt Giang Càn Bắc, hắn có thể cảm nhận được, Thời Nhiên là đang ở nhân nhượng chính mình.
Đầu quả tim giống như bị kiến trùng gặm cắn, tế tế mật mật mà đau đớn đè ép tới.
"Ngoan nhãi con muốn làm, trẫm đều sẽ thỏa mãn. Chẳng sợ ngươi muốn thiên hạ này thì trẫm cũng sẽ hai tay dâng lên." Cằm Giang Càn Bắc chống lên cổ Thời Nhiên hơi thở ấm áp phác ra tới.
Trừ bỏ rời đi hắn là viễn vong còn lại đều được.
Thời Nhiên lắc lắc đầu: "Nhiên Nhiên có tiểu ca ca là đủ rồi a, ta lại không nghĩ làm hoàng đế, muốn một mảnh đất lớn như vậy mà lại không thể trồng rau. Nhiên Nhiên thích thịnh thế bình an!"
Giang Càn Bắc không nói nữa, chỉ là cúi đầu đem dây xích ở mắt cá chân Thời Nhiên tháo ra thay đổi một cái dây thừng ngắn cột ở trên tay Thời Nhiên, còn một chỗ dây thừng kia lại dắt ở trong tay hắn.
"Trẫm lần này cũng không thể đánh mất ngoan nhãi con."
Giúp Thời Nhiên mặc đồ xong, Giang Càn Bắc đem người một tay ôm vào trong ngực giống như trước kia như vậy.
Ý thức được chính mình đã trưởng thành, Thời Nhiên có chút túng quẫn: "Tiểu ca ca, Nhiên Nhiên có phải rất nặng hay không nha?"
"Ngoan nhãi con tự nhiên còn nhẹ hơn cả lông chim." Giang Càn Bắc nhướng mày, khóe môi dạng ra ý cười.
Tiểu thái giám ngoài cửa sớm đã chuẩn bị kiệu đứng chờ lâu, thấy Giang Càn Bắc ôm một thiếu niên ra tới, trong lúc nhất thời cả người đều ngốc ở tại chỗ.
Khuôn mặt thiếu niên kia tinh xảo tới cực hạn, đến đệ nhất mỹ nhân kinh thành sợ cũng không kịp phong thái một phần mười của hắn.
Thiếu niên mặc một bộ bạch y, ôm cổ Giang Càn Bắc, hoàn mỹ dung nhập một thân hắc y của hắn.
Bọn họ tư thái thân mật, thiếu niên dáng người tinh tế yếu ớt như là bị giấu đi đau sủng kiều hoa.
Một khắc kia tiểu thái giám có lẽ đã hiểu vì sao bệ hạ lại cự tuyệt mở rộng hậu cung.
Nếu là có người tuyệt sắc như vậy thì làm một hồi hôn quân lại như thế nào?
Thu hồi chấn động trong lòng, tiểu thái giám quỳ trên mặt đất: "Cung nghênh bệ hạ, tiểu chủ nhân."
Mặc dù không biết thân phận của thiếu niên là gì nhưng tiểu thái giám cũng biết rõ ràng hắn tất nhiên là khách quý của bệ hạ, tuyệt không thể chậm trễ.
"Bãi giá đến Từ Nguyên Cung."
Từ khi Giang Càn Bắc vào chức vị, Từ Duyên Thái hậu liền từ trong cung dọn ra tới hoàn toàn đóng cửa không hỏi thế sự.
Vào Từ Nguyên Cung, Thời Nhiên không biết vì cái gì, trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Không biết dáng vẻ hiện tại của hắn thì bà nội có thể nhớ ra hắn hay không? Nếu là bà nội không thích hắn làm sao bây giờ a?
Thời Nhiên suy nghĩ lung tung cho thẳng đến hắn thấy Từ Duyên Thái hậu thì mọi bất an trong lòng hoàn toàn biến mất, Thời Nhiên cắn môi, nước mắt trong nháy mắt chứa đầy đáy mắt.
"Bà nội...!!!"
Hai năm này mặc dù là Từ Duyên Thái hậu thì cũng tránh không được già cả, tóc nàng đã hoàn toàn trắng đi, nếp nhăn cũng che kín toàn mặt.
Chính là như vậy nàng lại cùng bộ dạng bà nội kiếp trước của hắn giống nhau như đúc.
Từ Duyên Thái hậu nhìn thấy Thời Nhiên, đôi tay đầy đồi mồi liền run rẩy lên thanh âm nghẹn ngào: "Chính là Nhiên Bảo Nhi đã trở lại?"
Thời Nhiên nghẹn ngào: "Ta đã trở về!!"
"Trở về liền hảo, trở về liền hảo..." Từ Duyên Thái hậu gật đầu, như là khúc mắc trong lòng được cởi bỏ hơn phân nửa, cả người đều thở một hơi thật mạnh.
Nhiều năm nàng đóng cửa không ra vẫn luôn gắn liền với thắp hương cầu phúc cho Thời Nhiên, vốn tưởng rằng hắn sớm đã ly thế, liền ngóng trông hắn có thể đầu thai vào một nhà tốt, sống hạnh phúc bình an.
Nhưng mà lại không nghĩ tới Nhiên Bảo Nhi còn khỏe mạnh tồn tại, so với khi còn nhỏ thì xinh đẹp hơn không biết nhiều ít lần.
"Khởi bẩm bệ hạ, Tiêu Quốc quân yết kiến." Tiểu thái giám ngoài cửa quỳ trên mặt đất cúi đầu thông báo.
Giang Càn Bắc ánh mắt hơi lóe, hắn buông ra dây xích trên cổ tay Thời Nhiên, ngữ khí trầm mà lạnh băng: "Nhiên Nhi liền làm phiền hoàng tổ mẫu giúp trẫm chăm sóc một lát, tôn nhi rất nhanh liền trở về."
Làm như thói quen ngữ khí của Giang Càn Bắc, Từ Duyên Thái hậu liền không có để ý: "Nhiên Bảo Nhi ở với ta liền rất tốt, ngươi đi xử lý chuyện của ngươi đi."
Giang Càn Bắc sờ sờ đầu Thời Nhiên, ngữ khí sủng hống: "Ngoan nhãi con chờ trẫm trở về, được không?"
Thời Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: "Nhiên Nhiên cùng bà nội trò chuyện, chờ tiểu ca ca trở về sẽ không chạy loạn!"
Có được hứa hẹn làm sắc mặt Giang Càn Bắc hơi hoãn chút, Giang Càn Bắc đi ra Từ Nguyên Cung liền phất phất tay: "Đem chỗ này vây lên cho trẫm, có gió thổi cỏ lay liền đem đầu tới gặp đi."
Tiêu Yến Tu dựa vào trên cây, ngữ khí có chút trêu chọc: "Ngươi hiện tại nhưng thật ra thật sự trông gà hoá cuốc."
Giang Càn Bắc nâng con ngươi cùng Tiêu Yến Tu đối diện: "Ngươi vẫn luôn đều biết Thời Nhiên ở đâu."
Hắn ngữ khí khẳng định, tựa hồ sớm đã có suy đoán.
Tiêu Yến Tu cũng không có phủ nhận: "Thời Nhiên hôn mê hai năm, lúc trước bị ta dùng hồi hồn đan mạnh mẽ cứu một mạng trở về, nếu là khi đó làm ngươi biết thì khó bảo toàn tình huống của Thời Nhiên sẽ càng thêm không xong."
"Hiện giờ bắc bộ xuất hiện ôn dịch, đã chết trên vạn người, ngươi thật sự muốn ngồi yên không nhìn đến?" Tiêu Yến Tu ngữ khí ngưng trọng, hắn đã có chút nhìn không thấu suy nghĩ của Giang Càn Bắc.
Giang Càn Bắc sắc mặt lãnh đạm, con ngươi thậm chí không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
"Mạng của người khác có quan hệ gì với trẫm?"
Tiêu Yến Tu cười lạnh một tiếng, hắn nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống cùng Giang Càn Bắc đối diện nhau.
"Giang Càn Bắc, ngươi cũng biết ngươi hiện tại tạo hết thảy đều là sát nghiệt, đều sẽ chồng chất đè lên người Thời Nhiên sao? Ngươi thảo phạt giết chóc là vì Thời Nhiên, nếu là ngươi hiện tại còn không thu tay, Thời Nhiên chắc chắn bởi vì ngươi mà gặp phải báo ứng."
Tay Giang Càn Bắc nhéo ngọc ban chỉ nhẹ nhàng chuyển động, ngữ khí như cũ là không chút để ý điệu.
"Thì tính sao? Trẫm cũng không tin phật pháp, dám động một cây sợi tóc của Thời Nhiên, trẫm liền hóa thân lệ quỷ Tu La, giết đến thiên hạ này đều không được yên ổn."
Long có nghịch lân, chạm vào hẳn phải chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro