
Chương 70: Hung ác bệ hạ trong lòng ngực sủng (10)
Bá Thiên dù sao cũng không nghĩ tới ông chủ của hắn cư nhiên lại không biết xấu hổ như vậy. Cái gì cũng có thể nói ra được hết.
【Tận dụng thời cơ.】
Âm thanh máy móc cúng nhắc không gợn sóng nhưng cơ hồ lại ẩn giấu chút ý cười.
【Ông chủ, không thể đổi cái nào khác sao?】
Bá Thiên quỳ rạp lăn lộn trên mặt đất muốn chơi xấu, cái roi nhỏ kia quá cảm thấy thẹn, vì vậy với kích điện còn muốn kích thích hơn a, hắn ngại mất mặt a.
【Có, lần này ta đổi cho ngươi cái roi to hơn, rất có hiệu quả cao.】
Bá Thiên trức tiếp hóa đá bị dọa ngốc, một lúc sau hắn vừa bò vừa lăn muốn chạy.
【Xin lỗi đã làm phiền, ta lăn còn không được sao?】
Động tác chạy trốn liền dừng lại tại chỗ, toàn bộ cơ thể của Bá Thiên đều không thể cử động. Tinh thần lực của nam nhân kia mạnh đến khủng bố, cư nhiên lị có thể trực tiếp khống chế cơ thể của hắn.
【Chậm.】
Thanh âm máy móc cười khẽ nhỏ đến không thể phát hiện, hắn dần dần hóa thành thực thể, từng bước một mà đi đến Bá Thiên.
Cơ thể Bá Thiên không chịu khống chế mà bị đưa đến bên ngươi nam nhân.
Này m*n* là cảnh tượng Ngưu Lan Chức Nữ quỷ dị gì a? Hắn muốn phun a.
Bá Thiên choáng váng vươn lên cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân.
Ông chủ của hắn muốn chơi cái gì a? Lại làm cốt truyện cầu hôn máu chó gì a?!
Nam nhân móc ra roi nhỏ nhẹ nhàng mà di chuyển trên người Bá Thiên. Hắn lấy khoảng cách ở tư thế ôm đó mà từng cái từng cái quất lên người.
【Đừng đánh, đừng đánh ô ô ô. Quá mất mặt rồi, Bá Thiên ta làm hệ thống nhiều năm như vậy chưa bao giờ chịu loại ủy khuất như này. Ta sai rồi còn không được sao?】
Bị đánh đến cả người khó chịu, cuối cùng cả người mềm phục rớt xuống nước mắt.
Nam nhân thu roi đem nguồn sáng màu xanh ném cho Bá Thiên.
【Tiên đoán, ngươi có thể giúp hắn tránh đi một lần tai nạn, chỉ có một lần duy nhất.】
Bá Thiên cẩn thận mà nắm lấy nguồn sáng, trong mắt chứa đầy nước mắt khuất phục. Đây là hắn vứt bỏ mặt già mới có thể có được a!!
【Hiểu rõ ông chủ, ta liền đi.】
Lấy được thứ tốt Bá Thiên liền không quay đầu giơ chân chạy trốn, rất giống cô nương nhỏ bị đạp hư.
. . . . . . . . .
Chờ Bá Thiên khôi phục lại kết nối với Thời Nhiên thì đã là buổi sáng hôm sau.
【Nhiên Nhiên phải cẩn thận một chút, ngươi phải đeo mặt nạ cho tốt.】
Bá Thiên có thể cảm nhận được giá trị ác ý của mỗi người trong Phượng Minh Lâu ở đối diện. một cái so với một cái đều có thể so với hỏa táng tràng.
Thời Nhiên mặc y phục cùng với bộ y phục của Giang Càn Bắc, mặt nạ trên mặt mang lên rất nghiêm chỉnh.
"Chú Bá Thiên, Nhiên Nhiên đã mang xong, có đẹp hay không nha?"
【Đẹp đẹp đẹp, Nhiên Nhiên mặc gì cũng đẹp. Chút nữa nhất định phải nhớ kỹ ôm chặt lấy lão....tiểu ca ca của ngươi không được buông tay, bọn họ là chuyên môn ăn trẻ nhỏ.】
Bá Thiên chỉ thiếu chút nữa liền đem từ lão công (ông xã) trong miệng phun ra tới, may mà vội vàng sửa lại kịp.
Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là đem cái sói đuôi to kia cho hắn chiếm cái tiện nghi. Chỉ cần có Bá Thiên ta đây thì thằng nhóc kia đừng mơ tưởng đến con trai của hắn!!
Thời Nhiên ngoan ngoãn gật đầu nhìn Giang Càn Bắc đang thay quần áo liền trực tiếp bay qua tới như koala mà treo ở trên người hắn.
Tay Giang Càn Bắc đang thay quần áo liền bay nhanh một tay đem Thời Nhiên ôm vào trong ngực, một tay thì thong thả chỉnh lại quần áo.
"Ngoan nhãi con muốn nói gì với cô?"
Thời Nhiên giơ giơ đầu nhỏ ngoan ngoãn trả lời: "Nhiên Nhiên muốn cùng tiểu ca ca ở bên nhau, ôm chặt không buông tay nha!"
Bá Thiên:......
Mặt nóng lên, thật đau a.
Giang Càn Bắc câu môi hôn hôn mí mắt Thời Nhiên: "Ngoan nhãi con một hồi liền đi theo cô, không cần chạy loạn được không?"
Thời Nhiên gật đầu, học theo bộ dạng của Giang Càn Bắc cũng hôn lên mí mắt hắn: "Nhiên Nhiên hiểu nha, Nhiên Nhiên sẽ không chạy loạn!"
Trên mí mắt nhận được một cái hôn mềm nhẹ làm Giang Càn Bắc có chút ngặc nhiên rồi rất nhanh sắc mặt liền trở lại bình thường.
Đây là ngoan nhãi con của hắn, chuyện người khác không làm được cư nhiên ngoan nhãi con có thể làm được.
Ôm Thời Nhiên đi Phượng Minh Lâu, tiểu nhị trong Phượng Minh Lâu thân thiện mà tới tiếp đón.
Giang Càn Bắc không lộ liễu, trên mặt hắn cũng đeo mặt nạ giọng nói lạnh băng: "Tìm người họ Tiêu."
Sát ý trên người Giang Càn Bắc quá mức rõ ràng, cả người tiểu nhị có chút cừng đờ lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng dẫn đường.
"Ta đây liền mang ngài đi, mời ngài lên trên lầu."
Người của Phượng Minh Lâu không giàu thì cũng quý, không ai biết lai lịch của những người này. Bọn họ là người hầu, không cần lo chuyện bao đồng mà chỉ lo tiếp đón.
Tiểu nhị đem Giang Càn Bắc đưa vào một giang phòng rồi vâng vâng dạ dạ mà đứng tại chỗ: "Khách quan có gì dặn dò cứ gọi tiểu nhân, tiểu nhân liền ở tại tầng này."
Giang Càn Bắc tùy ý phất tay: "Lui ra đi."
Thời Nhiên ôm cổ Giang Càn Bắc, một tay che khuôn mặt dán vào tai hắn nói lặng lẽ.
"Bọn họ hình như rất sợ ngươi nha tiểu ca ca."
Giang Càn Bắc nhướn mày giúp Thời Nhiên chỉnh sửa lại mặt nạ, ngữ khí khó có thể nắm bắt: "Ngoan nhãi con sợ cô sao?"
Thời Nhiên lắc đầu không có một tia do dự: "Tiểu ca ca là người tốt nhất thiên hạ, Nhiên Nhiên mới không sợ đâu!"
Nói xong Thời Nhiên liền đối với khuôn mặt của Giang Càn Bắc mà hôn 'bẹp' một tiếng to.
Tiêu Yến Tu cùng Kiều Vũ Ngưng ngồi ở trong gian phòng. Ngón tay Tiêu Yến Tu thưởng thức chén trà như là tìm được cái gì thú vị.
"Thú vị, xem ra nhị điện hạ giết người như ma cũng không giống như trong lời đồn."
Người tập võ có thính lực tốt hơn người thường, Kiều Vũ Ngưng cũng có chút công phu gà mờ nên tự nhiên cũng nghe được đối thoại ngoài cửa truyền đến.
Trong ly trà là lá trà thượng đẳng nhưng mà uống vào lại không thơm.
"Nhị điện hạ muốn đứng ở ngoài cửa bao lâu? Lẽ nào là muốn ám sát giết Tiêu mỗ sao?" Tiêu Yến Tu dùng nội lực nói truyền vào tai Giang Càn Bắc.
Giang Càn Bắc đẩy cửa mà vào, trước cửa chỉnh lại tay áo.
"Cô thế nhưng không biết Tiêu thần y lần này hồi kinh là tính làm chuyện gì?"
Giang Càn Bắc ôm Thời Nhiên rồi thong thả ngồi trên ghế, cả người đều khí thế bàng bặc.
Ánh mắt Tiêu Yến Tu nghiền ngẫm cùng tươi cười không thay đổi, hắn như đem hết thảy đều để ở bên ngoài không để ý nhưng rồi lại phảng phất như là người trong cục.
"Trong tay điện hạ có đồ vật mà Tiêu mỗ cần. Làm một cái trao đổi, Tiêu mỗ hứa với điện hạ một cái hứa hẹn chỉ cần trong phạm vi năng lực của Tiêu mỗ ta tất nhiên sẽ vượt lửa qua sông không chối từ."
"Nếu Tiêu thần y có thể nói ra những lời này, nghĩ đến kế hoạch trở về lần này của cô ngươi đã đoán được tám chín phần đi." Ngón tay thon dài của Giang Càn Bắc gõ trên mặt bàn. Một tiếng lại một tiếng có chút làm người không nắm bắt được.
"Tiêu Yến Tu chỉ tán thành cường giả, hoàng đề hiện tại không phải là cường giả vì thế ngôi vị hoàng đế này hắn liền không nên tiếp tục ngồi nữa."
Ký ức đã bắt đầu mơ hồ, Tiêu Yến Tu còn không thể nhớ được khuôn mặt của người đã từng nói chuyện với hắn. Một câu một chữ kia đều là khắc vào trong xương cốt không lúc nào là không dày vò.
"Tử Yến, thiên hạ này không phải là thiên hạ của một người. Nếu có một ngày người ngồi ở trên đỉnh quyền lực này không gánh nổi tòa giang sơn này nữa thì liền diệt trừ hắn, nâng đỡ cường giả càng có năng lực. Như vậy quốc gia của trẫm mới có thể kéo dài không vong."
"Đôi mắt trẫm chỉ có thể nhìn đến nơi này nhưng ngươi lại có thể nhìn đến rất xa a. Trẫm biết ngươi thông minh, trong lòng ngươi ắt có oán hận trẫm nhưng trẫm vì giang sơn xã tắc này nên không thể không ra hạ sách này a."
"Tử Yến, dư lại đều giao cho ngươi. Giang sơn vạn dặm này thay vi huynh trông giữ cho tốt."
Nắm tay Tiêu Yến Tu nắm lấy gắt gao, xương ngón tay nắm chặt mà trở nên trắng đi, cái ly trong tay theo tiếng mà nứt tạc cùng với trên tường đều xuất hiện vết rách.
Trong mắt Giang Càn Bắc xẹt qua lạnh lẽo ngồi ở trên ghế đem Thời Nhiên bảo vệ trong lòng ngực, đối với việc Tiêu Yến Tu bộc phát ra nội lực hắn cũng không chút do dự mà dùng nội lực phóng ra.
Hai cỗ nội lực cực kỳ bá đạo vai ác chạm vào nhau, đồ vật trong phòng đều rớt xuống nền đất không chút thương tiếc.
Kiều Vũ Ngưng sao có thể chịu được loại thượng + bạo kích + xuyên thấu đâu.
Máu mũi trong tức khắc chảy ra cùng với khóe miệng cũng chảy ra tia máu.
"Sư phụ, ra mạng người........"
Cô liều mạng từ kẽ răng nói ra một câu, Tiêu Yến Tu trong nháy mắt liền hoàn hồn vội thu lại nội lực rồi phong bế huyệt lớn quanh thân Kiều Vũ Ngưng rồi lại lấy đan dược đưa vào miệng cô.
Giang Càn Bắc sắc mặt bình thường mà đem nội lực làm người sợ hãi thu lại vào trong cơ thể.
"Trong lòng Tiêu thần y có cân nhắc sao?" Giang Càn Bắc buống ra tay che lại mắt Thời Nhiên, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của bạn nhỏ đang đeo mặt nạ nhịn không được mà mổ một ngụm.
"Tiểu ca ca, hai người các ngươi vừa rồi là chơi té ngã sao? Nhiên Nhiên cũng muốn chơi!" Thời Nhiên nhìn xung quanh hỗn độn mà đôi mắt sáng lấp lánh.
【Hai người té ngã còn có thể đem người thứ ba quăng ngã đến té hộc máu sao?】
Bá Thiên ưu sầu thở dài, con của hắn quá đơn thuần liền làm sao đây a?
"Không phải té ngã sao?" Thời Nhiên chọc mặt: "Chẳng lẽ vừa rồi tiểu ca ca cùng đại thúc là đánh nhau sao?"
【Không không không, bọn họ là ở té ngã, đang đùa giỡn nha!】
Không thể làm con trai lo lắng. té ngã liền té ngã đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên trợn mắt nói dối, quen là được rồi!
Tiêu Yến Tu đỡ Kiều Vũ Ngưng vào góc tường nhắm mắt điều tức liền đứng lên, ánh mắt trầm đến có thể kết một tầng khói mờ.
"Ta sẽ giúp ngươi. ta đã đồng ý với một người và ngươi cũng đủ mạnh."
Giang Càn Bắc cùng Tiêu Yến Tu cả hai ánh mắt nhìn nhau theo sau là cười vừa vô tình lại vừa tần nhẫn.
Điên đảo càn khôn cửu tử đoạt đích, hắn thật mong chờ thấy biểu tình của một đám ngươi đó khi những người đó thấy phế vật như hắn cuối cùng dẫm lên xác chết mà bước vào cung điện.
"Xạ mật trăm năm ta sẽ phái người đưa đến phủ của Tiêu thần y." Giang Càn Bắc bế lên Thời Nhiên đẩy ra cửa sổ, hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Yến Tu khóe miệng lộ ra một độ cung: "Cô còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong liền trực tiến bế Thời Nhiên mà hướng vùng ngoại ô bay đi.
Tiêu Yến Tử nhìn hỗn độn trong phòng bỗng nhiên tức cười.
Nhị điện hạ này đúng là có thù tất báo, vừa rồi hắn suýt nữa làm bị thương bảo bối trong lòng ngực của hắn, hắn liền làm hắn phải phá của.
. . . . . . . . .
Khi đoàn người Nghiêu Viêm tới cửa thành, Giang Càn Bắc vững vàng dừng ở trong xe ngựa.
Nghiêu Viêm thấy Giang Càn Bắc liền quỳ xuống trên mặt đất: "Tham kiến chủ thượng."
Giang Càn Bắc bỏ xuống mặt nạ ôm Thời Nhiên có chút lười biếng mà dựa trên giường: "Ngươi cầm xạ mật đưa đến phủ ngoại ô cho thần y."
"Rõ, thuộc hạ tuân mệnh." Nghiêu Viêm móc ra túi tiền sau thắt lưng, nắm ở trong tay rồi hướng theo một hướng khác của ngoại ô mà bay đi.
Trong lỗ mũi Kiều Vũ Ngưng còn nhét giấy, ngồi ở trong phủ mở rộng mà cả người đều ma huyễn.
"Sư phụ ngươi cư nhiên là người có tiền a, thật là không nghĩ tới."
Tiêu Yến Tu trong để ý lắm: "Vật ngoài thân mà thôi."
Kiều Vũ Ngưng đang chuẩn bị nói gì đó thì ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của thiếu niên.
"Xin hỏi thần y có ở trong phủ không? Tại hạ phụng mệnh đưa đồ vật tới, làm phiền mở cửa một chút."
Tiêu Yến Tu câu môi thân hình bay ra mở cửa, quả nhiên thấy được khuôn mặt của Nghiêu Viêm.
"Chúng ta lại gặp mặt a thị vệ nhỏ."
Khuôn mặt hiền lành khách khí của Nghiêu Viêm khi nhìn thấy Tiêu Yến Tu liền toàn bộ đều sụp đổ, mặt đen như đáy nồi, hắn cơ hồ là cắn răng hàm từng câu từng chữ trong miệng nói ra.
"Lão vương bát, nhanh tới nhận lấy cái chết!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro