
Chương 22: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (Hai mươi hai)
Tên tóc hồng đứng ở một bên, bỗng nhiên cảm thấy có chút hít thở không thông.
Ánh mắt đáng sợ như vậy, đây là thật sự xuất hiện trên người một đứa học sinh sao?
Như là ác quỷ địa ngục đã xé rách lớp da nguỵ trang ra, đem toàn bộ ác ý trong người phóng thích ra, con ngươi kia mang theo điên cuồng, như một kẻ điên.
Một kẻ đen đang ở mức độ cuối cùng của lý trí.
Hắn nhìn chằm chằm Tần Đạt Quang hoàn toàn không có sự kính trọng người lớn tuổi hoặc là nói đúng hơn là thứ hắn đang nhìn không phải là người.
Chính xác là ánh mắt Tần Tứ càng như là đang xem một cái vật chết.
Con ngươi đen nhánh không có một chút ánh sánh, trong đó đều mang theo tử khí.
Tần Đạt Quang bị Tần Tứ doạ sợ tới mức bắp chân đều run lên, cánh tay đau đớn làm hắn mồ hôi rơi như mưa.
"Ta mẹ nó chính là ông ngươi, có bản lĩnh thọc chết ta a! Ngươi dám sao?" Tần Đạt Quang cắn răng, hắn cũng không tin thằng nhóc này thật dám giết hắn.
Nếu hắn đã chết, vậy tất nhiên Tần Tứ phải vào nhà lao, ai đều đừng muốn có chỗ tốt!
Tần Tứ cười nhạt một tiếng, khuôn mặt tinh xảo như mũi đao sắc bén: "Như ngươi mong muốn."
"Không thể!" Thời Nhiên đột nhiên ra tiếng, vòng qua Tần Đạt Quang, một phen ôm lấy Tần Tứ.
Trong chớp mắt một cái mềm mại bánh sữa nhỏ nhào vào trong lòng ngực Tần Tứ, trái tim vốn đang cuồng bạo thế nhưng lại an tĩnh xuống, một chút một chút có quy luật mà nhảy lên.
Thời Nhiên ôm hắn, thân mình còn đang run, âm thanh nhỏ khẽ run rồi lại vạn phần kiên định.
"Giáo viên nói giết người thì đền mạng, tiểu ca ca không thể đền mạng cho loại người toàn thân chỉ có da và mỡ heo như hắn được!"
Tần Tứ một phen ôm Thời Nhiên, chặt tới nỗi muốn đem hắn tiến cốt nhục trong cơ thể.
Hắn hôn hôn trán Thời Nhiên: "Vậy tiểu ca ca đem mạnh cho ngươi được không?"
Từ đây về sau, đi bích lạc hay xuống hoàng tuyền, chỉ cần là Thời Nhiên muốn, dù là dùng mạng để đánh cược thì hắn cũng muốn bắt được vì Thời Nhiên.
Nhãi con ngoan lớn lên ở đầu quả tim hắn rất đáng giá được sủng ái như vậy.
Thời Nhiên lắc lắc đầu, hắn ôm chặt mặt Tần Tứ từng câu từng chữ tiến vào trong lòng Tần Tứ.
"Tiểu ca ca chính là tiểu ca ca, phải thật yêu chính mình nha! Nhiên Nhiên thích tiểu ca ca, cùng tiểu ca ca ở bên nhau rất vui vẻ đâu!"
yêu chính mình sao......
Tần Tứ hạ xuống con ngươi câu môi.
Trái tim này của hắn đã chứa đầy đến vị trí dành cho hắn cũng không có.
Nếu có một ngày Thời Nhiên không còn nữa, hắn cũng không dám bảo đảm chính hắn sẽ làm ra loại chuyện cực đoan gì nữa.
Tần Đạt Quang sờ sờ lên cánh tay đang bôi thuốc của mình, lại nhìn nhìn hai người bọn họ, cuối cùng hung hăng mà phun ra một ngụm, há mồm mắng: "Hai tên biến thái các ngươi, đi tìm chết đi! Ông đây sớm muộn gì cũng làm chết các ngươi!"
Tần Tứ ôm lấy Thời Nhiên, một tay đem hắn bế lên như ôm một đứa bé mà xoay người.
Nhìn gương mặt đầy khinh thường của Tần Đạt Quang, ở góc độ mà Thời Nhiên nhìn không tới, Tần Tứ lộ ra một nụ cười hung ác.
"Ngươi dám sao?"
Tần Đạt Quang nghe vậy cả người cứng đờ, theo sau đó là cơn giận dữ.
Hắn mẹ nó cư nhiên bị một thành nhãi ranh hù dọa sao?!
"Ta không động vào ngươi, nhưng là ngươi đừng quên, nhóc con này ta sẽ ra tay nhiều lần nữa, nếu ngươi có bản lĩnh thì liền hộ hắn cả đời đi."
Tần Đạt Quang nhìn về phía Thời Nhiên với biểu tình dữ tợn.
"Vậy nhìn xem, ngươi có mạng để sống lâu tới vậy hay không đã." Tần Tứ mày kiếm nhướn lên mang theo ý trào phúng, ôm Thời Nhiên mà nghênh ngang rời đi.
Đưa Thời Nhiên tới nhà, Thời Nhiên bỗng nhiên ôm cổ Tần Tứ, đầy mặt ỷ lại cùng không tha.
"Tiểu ca ca ngươi không cần sợ hắn, chờ Nhiên Nhiên lại cao lên một chút, liền giúp ngươi đánh hắn! Đánh đến đầu hắn lõm vào luôn!"
Tần Tứ hôn lên sợi tóc mềm mại của Thời Nhiên: "Được, ta chờ nhãi con ngoan lớn lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro