Chương 2: Kịch bản thứ nhất.
Trình Nghiên San ra quầy đăng ký dò hỏi một chút, lại bị cự tuyệt, Lục Yến lắc đầu tỏ vẻ nơi này không thuộc sản nghiệp của hắn, hắn cũng không có cách nào khác. Vừa đúng lúc nhân viên lúc nãy đỡ Nhan Khanh thấy được, hắn nói cho Trình Nghiên San: "Nhan tiên sinh uống say, tôi dìu ngài ấy vào phòng. Cô là người đại diện của ngài ấy đúng không?
Trình Nghiên San vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, xin hỏi anh ấy hiện tại ở đâu?"
Anh nhân viên chứng thực thân phận Trình Nghiên San, liền dẫn bọn họ đi.
Mở cửa, Trình Nghiên San chưa thấy được người, nôn nóng thoáng nhìn qua thấy cửa phòng tắm mở. Cô chạy vào phòng tắm, thấy Nhan Khanh sắc mặt tái nhợt ngâm mình ở nước lạnh, liền sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.
Lục Yến sau lưng bước tới, thấyNhan Khanh ngâm mình trong nước, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không dời mắt được.Nhan Khanh diện mạo cũng không phải loại rất đẹp trai, tuy rằng không manly, còn có phần quá mức tinh xảo, là kiểu hình mà các nữ sinh thích. Bất quá so với những tiểu thịt tươi khác, Nhan Khanh không chỉ có dung mạo không thua kém bọn họ, trên thực lực càng là nghiền áp, ngày hôm qua nhận được giải thưởng ảnh đế chính là chứng minh rõ nhất thực lực của cậu.
Lúc này Nhan Khanh không ôn nhã như trên màn ảnh, cậu chính là suy yếu nằm ở bồn tắm, môi nhợt nhạt không thấy huyết sắc, trên mặt dâng lên ửng hồng không bình thường. Quần áo bị dính nước gắt gao dán thân thể cậu, đôi chân thon dài ở trong nước như ẩn như hiện, cả người thoạt nhìn có một loại bệnh trạng diễm lệ, lại là mê người ngoài ý muốn.
Lục Yến thu hồi tầm mắt, không tiếp tục nhìn người đàn ông này nữa.
——
Đàm Thời lại lần nữa mở to mắt phát hiện mình đang ở bệnh viện, trên tay cắm kim truyền dịch. Chóp mũi vậy mà không có ngửi được mùi nước sát trùng, ngược lại quanh quẩn một cỗ mùi vị thanh hương.
Mà Trình Nghiên San mới vừa cùng bác sĩ nói chuyện xong, biểu tình ngưng trọng từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Đàm Thời tỉnh lại, nước mắt tràn mi.
Vừa rồi bác sĩ nói, người bệnh trong cơ thể không chỉ có có cồn, còn có rất nhỏ thuốc kích dục, thêm nữa là cậu ngâm lâu trong nước lạnh, hiện tại thân thể vô cùng suy yếu, ít nhất phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể xuất viện.
"A Khanh, xin lỗi anh, đều là em không tốt, em hẳn là nên đi cùng anh......" Trình Nghiên San ôm lấy Đàm Thời, cảm nhận được thân thể Đàm Thời thon gầy, cô lại càng đau lòng đến tột đỉnh.
Người khác chỉ thấy được người này vinh quang và thành công, lại không biết người đàn ông mới hai lăm tuổi này phải gánh vác bao nhiêu áp lực, lại trả giá so với những người khác bao nhiêu nỗ lực mới đi tới được đến đây. So với thân phận là người yêu, Trình Nghiên San càng muốn là tỷ tỷ, thậm chí là như một người mẹ yêu cậu, chăm sóc cậu.
Đàm Thời ôn nhu vỗ vỗ Trình Nghiên San, cười nói: "Đừng khóc, anh không phải còn rất tốt hay sao? Do anh chính mình không cẩn thận mà thôi, sao có thể trách em được?"
Đàm Thời cười thực suy yếu, lại rất ôn nhu, cũng thực ấm áp, Trình Nghiên San dù cho trong lòng khó chịu, những vẫn bị này tươi cười quen thuộc trấn an, lau đi nước mắt, hướng về phía Đàm Thời cười. Đàm Thời nhéo nhéo cái mũi cô, cô ra vẻ bất mãn chu chu miệng, người lại tiếp tục hướng Nhan Khanh trong lòng ngực cọ, thuận theo đến không được, tựa như con mèo đang làm nũng.
Cô trước nay đối với hắn đều là bộ dáng tự tin ổn trọng, từ bao giờ có biểu cảm cô gái nhỏ như vậy? Lục Yến tâm tình phức tạp. Chỉ là không khỏi cũng nghĩ, như vậy ôn nhu, nếu hắn là Trình Nghiên San, lại có thể ngăn cản chính mình được sao?
Tình địch quá mạnh, mà lần này không thể huỷ hoại cậu, thật là quá đáng tiếc. Lục Yến vừa nghĩ đáng tiếc, một bên nhìn Đàm Thì khuôn mặt ôn hòa tươi cười, thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình Nghiên San nhớ tới trong phòng có người khác, mặt đỏ hồng từ Đàm Thì trong ngực đứng dậy, nói: "A Khanh, lần này ít nhiều là Lục tổng tài hỗ trợ, nếu không em thực sự không thể ôm anh dậy nổi."
Đàm Thời đối Lục Yến gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn Lục tổng, hôm nào mong được mời Lục tổng một bữa cơm."
Lục Yến cũng gật gật đầu: "Được."
Đàm Thời liền ở bệnh viện một tuần. Mới vừa lấy ảnh đế giải thưởng, Đàm Thời công việc rất nhiều, hiện tại chỉ có thể dồn hết lại, mà công việc này phải thân là người đại diện Trình Nghiên San đi làm.
Trình Nghiên San liền đem Đàm Thời giao cho Lục Yến trông.
Để tình địch trông, cậu thật sự sẽ không bị bóp chết sao? Nữ chính tâm thật lớn mà. Đàm Thời nhìn ánh mắt nhàn nhạt Lục Yến, dứt khoát cuốn cuốn chăn, đi ngủ.
Lục Yến kỳ thật vẫn luôn ở quan sát Đàm Thời. Thấy cậu khẽ ngáp một cái, nước mắt trong suốt nơi khóe mắt, cũng biết Đàm Thì nhắm một con mắt lại mở to một con mắt trộm nhìn hắn, mà loạt hành động này thế nhưng làm hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nhìn Đàm Thời cuốn chăn che kín mít, chỉ lộ ra một góc khuôn mặt tái nhợt, hắn không ngờ lại cảm thấy có chút thương tiếc người này.
Đứng trong chốc lát, Lục Yến cảm thấy chính mình đại khái là có tật xấu, bằng không như thế nào sẽ đối với một người đàn ông, hơn nữa là tình địch của mình sinh ra cảm xúc kì lạ?
Lục Yến thấy Đàm Thời ngủ rồi, hắn đi đến ban công, gọi một cuộc điện thoại.
"Tạ Tĩnh Thu, bà tối hôm qua là sao đây?" Lục Yến mở lời trước, ngữ khí không quá tốt.
"Cậu còn hỏi tôi?" Tạ Tĩnh Thu bất mãn nói: "Tôi muốn chính là Nhan Khanh, cậu thế nhưng cho tôi thay bằng cái thứ hàng thấp kém kia."
Tạ Tĩnh Thu, chính là bà thím giàu có hại Nhan Khanh.
Đàm Thời tuy rằng đang nhắm mắt, nhưng lại đem tiếng ngoài ban công nghe rất rõ ràng.
Tuy rằng vô pháp nghe rõ hai người cụ thể đang nói cái gì, nhưng là Đàm Thời xác định được một việc— đằng sau bi kịch của Nhan Khanh chính là một phần do Lục Yến tính kế.
Lục Yến cùng Tạ Tĩnh Thu nói chuyện xong, trở về phòng, thấy Đàm Thời còn đang ngủ. Khuôn mặt cậu khi ngủ thập phần điềm tĩnh, làm lòng người trở nên mềm mại, không đành lòng quấy rầy.
Lục Yến đột nhiên nghĩ tới từ bỏ kế hoạch của mình.
Chỉ là, không được, hắn nhất định phải có được Trình Nghiên San!
——
Đàm Thời là ảnh đế mới, rất nhiều truyền thông đều ở nhìn chằm chằm, cho nên chụp được ảnh cậu bị một người nam nhân ôm ra khách sạn đều như tiêm máu gà, bốn phía đưa tin, các loạt tiêu đề giật gân làm người ta sợ hãi đều đồng loạt ra lò. Ở trên mạng càng thêm điên cuồng, ở Đàm Thời cuối cùng một cái động thái mặt sau lưu bình có thượng vạn điều.(?)
Mọi người, bao gồm Lục Yến đều bị ảnh chụp đột nhiên tuôn ra làm cho có chút trở tay không kịp, khi hắn mệnh lệnh công ty quan hệ xã hội xử lý, hắn cùng Đàm Thời tai tiếng đã bay đầy trời.
Ảnh chụp chụp rất rõ ràng, cho nên có người đã bắt đầu truy tìm thân phận Lục Yến, cuối cùng một cư dân mạng phát hiện, nguyên lai cái người nhìn trông thật trẻ tuổi đẹp trai lại là sếp của Đàm Thời! Cũng có một bộ phận người chú ý tới Đàm Thì trạng thái không đúng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều ướt đẫm.
Các loại suy đoán ngôn luận xôn xao, cho dù công ty đã xóa hết tìm kiếm hot, lại như cũ không thể ngăn cản chuyện này truyền bá, Trình Nghiên San cảm thấy chính mình lại lần nữa thật vô dụng, cô giờ cũng không dám đi bệnh viện thăm Đàm Thời.
Lục Yến ma xui quỷ khiến đi đọc bài viết mới về hắn cùng Nhan Khanh, phảng phất như đã mở ra cánh cửa thế giới mới.
Đàm Thời ngủ dậy thì phát hiện chuyện này, rất bình tĩnh hỏi mượn di động Lục Yến, đăng nhập vào tài khoản của mình, chụp một bức ảnh mình hiện tại kèm một dòng trạng thái.
Nhan Khanh v:
Không cẩn thận ngủ ở bồn tắm ...... Hiện tại còn ở bệnh viện, nhừn không có vấn đề gì lớn. Thời điểm tôi hôn mê may mắn có Lục tổng ôm dậy, bằng không của ta người là một cô gái yếu đuối, làm sao ôm tôi dậy nổi.[ mỉm cười ]【 kèm ảnh chụp 】
Ảnh chụp không quá đẹp, cho nên đem Đàm Thời sắc mặt tái nhợt hiện lên rất rõ ràng, làm các fan rất là thương tiếc, đồng thời hỏi han quan tâm. Cũng có fan tỏ vẻ, làn da của idol thật tốt quá, hơn nữa khuôn mặt đang bị bệnh cũng đẹp không chê vào đâu được, quả thực quá chói lóa, chúng ta muốn liếm mỹ nhân nhà mình!
Đàm Thời phát một động thái như vậy, lời đồn liền tự sụp đổ.
Lục Yến lại cảm giác kì lạ mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro