Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43


Lộc Hàm đứng trước mộ của ba cậu, hai mắt ngấn nước nhìn vào di ảnh trên bia. Đã mấy năm rồi không về thăm ông chắc là ông nhớ cậu lắm. Lộc Hàm quẹt nước mắt, vẫy tay gọi Lộc Hàn đang ngồi chơi gần đó.

"Hàn nhi, lại đây con"

Lộc Hàn lon ton chạy đến bên cậu, đôi tay vẫn nắm lấy mớ cỏ non vừa mới nhổ nghịch nghịch. Cậu ngồi xuống ôm lấy Lộc Hàn, chỉ tay về phía mộ phần, nhỏ nhẹ nói "Hàn nhi, chào ông đi con". Lộc Hàn ngước lên nhìn tấm hình trên bia mộ, đôi chân tiến lại gần, cúi đầu "Hàn nhi chào ông"

"Daddy, sao ông không chào Hàn nhi. Sao ông cười mãi thế?" - Lộc Hàn chạy lại ôm cổ cậu, mặt nhăn nhó.

"Ông đã mất rồi nên không thể chào Hàn nhi được, đó là hình của ông thôi" - Vuốt nhẹ mái tóc mềm của con trai, Lộc Hàm giải thích.

"Tại sao ông mất vậy daddy?"

Lộc Hàm nhất thời không biết phải nói ra sao, có nên cho Lộc Hàn biết sự thật hay là tìm lí do để nói dối nó.

"Daddy sao vậy?" - Lộc Hàn lay lay tay cậu.

Lộc Hàm sực tỉnh, thôi thì tìm cách trốn tránh câu hỏi đó thì tốt hơn. Nói thật cũng không được nói dối cũng không xong. Đành vậy.

"Hàn nhi, daddy hơi mệt, chúng ta về thôi"

Lộc Hàn gật gật đầu nắm tay cậu kéo đi, có lẽ như thắc mắc kia cũng đã quên mất rồi. Lộc Hàm thở nhẹ, hình như thằng bé bắt đầu có nhiều nghi vấn rồi.

Bước dọc theo khu trung tâm thương mại, Lộc Hàn dáo dát nhìn khắp nơi. Cậu bé đã đòi Lộc Hàm dẫn vào đây khi vô tình đi ngang qua. Những món đồ chơi đẹp mắt, những món ăn thơm lừng như thu hút Lộc Hàn. Cậu bé cứ kéo tay Lộc Hàm vào những đám đông vì tính tò mò xem náo nhiệt. Lộc Hàm không la mắng con trai chỉ âm thầm để nó kéo đi như vậy. Chỉ cần Lộc Hàn vui cậu cũng sẽ vui lây.

Đến khi đi ngang qua một cửa hàng bán xe hơi, cậu bé thích thú chạy tọt vào trong đám đông. Lộc Hàm giật mình khi không thấy cậu bé đâu nữa. Cậu hoảng hốt chen vào dòng người tìm kiếm Lộc Hàn nhưng vẫn không tìm thấy. Lo sợ, cậu chạy đi khắp nơi, hét lớn tên con trai mình để cho nó nghe thấy mà quay lại. Nhưng vẫn không có kết quả. Từng giọt mồ hôi kèm theo nước mắt lăn dài trên mặt cậu, trong lòng bây giờ thật sự rất sợ. Sợ là Lộc Hàn sẽ có chuyện, sợ nó sẽ không tìm thấy cậu như hoàn cảnh của cậu bây giờ mà sợ hãi khóc thét lên. Rất sợ.

Hàn nhi...con đang ở đâu...

Lộc Hàn đi vòng vòng trong cửa hàng bán thú bông, lúc nãy cứ tưởng là xe hơi rất thú vị nhưng cũng đơn giản chỉ là những chiếc xe bình thường, chẳng có chiếc nào đẹp cả. Liếc mắt nhìn thấy cửa hàng này có rất nhiều thú bông lạ nên cậu bé đã quên mất còn có Lộc Hàm mà chạy qua đây.

Lượn qua lượn lại từng gian hàng chất đầy thú bông, Lộc Hàn chợt dừng lại nhìn con nai bông nhỏ trên gian hàng cao nhất. Cậu bé có vẻ rất thích thú con nai bông đó, cứ đứng nhìn mãi. Liếc thấy có cái ghế cao bên cạnh, Lộc Hàn lôi nó qua chỗ đặt con nai bông, từ từ leo lên.

Ngô Thế Huân ung dung bước đi trong khu thương mại, tay sọt vào túi quần, ánh mắt quan sát xung quanh. Khu trung tâm thương mại này là do hắn mở, thuộc tập đoàn Ngô thị. Việc làm ăn cũng khá suôn sẻ, doanh thu mỗi tháng đều đạt cao hơn chỉ tiêu ban đầu đặt ra. Vì thế nên hắn rất siêng đi tuần ở đây. Vô tình đi qua cửa hàng thú bông, hắn nhìn thấy một cậu bé đang loay hoay leo lên chiếc ghế cao để lấy gì đó. Tò mò hắn bước vào trong.

"Chủ tịch" - Hai cô nhân viên cúi chào khi thấy hắn bước vào. Ngô Thế Huân chỉ gật nhẹ đầu rồi đi sang gian hàng cuối cùng.

"Này, cậu bé"

Lộc Hàn đang với tay lấy con nai bông trên cao thì nghe thấy tiếng của ai đó, cậu bé nhón gót chụp lấy chân của con nai bông, do chiếc ghế khá nhẹ nên khi Lộc Hàn dùng lực bất ngờ nó đã ngã ngược ra phía sau.

"A..." - Lộc Hàn la lên, nghĩ là sẽ té đến nơi rồi. Nhưng...

Ngô Thế Huân bế Lộc Hàn trên tay, hắn nhíu mày "Lại là con". Lộc Hàn chớp mắt liên tục, sau đó như nhớ ra gì đó liền mỉm cười nắm lấy tay hắn "Chú tốt bụng, lại gặp chú rồi".

"Tại sao con ở đây? Ba mẹ đâu rồi?"

Cậu bé như nhớ ra Lộc Hàm, lo lắng nắm chặt tay Ngô Thế Huân "Chú ơi, lúc nãy ham vui nên lạc mất daddy của con rồi. Chú tốt bụng, chú giúp con tìm daddy đi". Một trong hai cô nhân viên lên tiếng "Để hai cô tìm giúp con, chủ tịch còn nhiều việc bận mà".

"Không cần, đi làm việc của mình đi" - Hắn vội ngắt lời, dùng bộ mặt lạnh lùng nói với hai cô nhân viên kia. Sau đó họ liền rời khỏi.

"Chúng ta đi tìm daddy của con. Đi thôi" - Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàn, nhẹ nhàng dắt đi trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bình thường thì hắn sẽ không bao giờ cư xử như vậy, hôm nay là vì sao? Lại thích lo chuyện bao đồng chăng?

Lộc Hàm chạy đến quầy thông báo, báo tin Lộc Hàn đi lạc để mong có người nào tìm được nó sẽ đưa nó đến đây. Cậu sốt ruột nắm chặt hai tay vào nhau đến đỏ ửng lên, từng dòng lệ dài chảy đầm đìa trên mặt. Ánh mắt mong đợi dò xét khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng của Lộc Hàn.

Ngô Thế Huân dắt tay Lộc Hàn đi tìm khắp mọi nơi, đột nhiên bước chân dừng lại khi nghe thấy tiếng loa thông báo. Lộc Hàn cũng nghe thấy, lắc lắc tay hắn "Chú tốt bụng, có phải daddy tìm con không?". Ngô Thế Huân gật đầu, bế Lộc Hàn lên đi về hướng quầy thông báo.

"A...daddy" - Cậu bé hét lên khi thấy bóng dáng Lộc Hàm từ xa. Lộc Hàm nghe thấy tiếng gọi liền mừng rỡ quay đầu tìm kiếm. Ngô Thế Huân vì sợ Lộc Hàn giẫy lên sẽ té nên đành thả nó xuống đất, vừa đặt chân xuống cậu bé đã chạy vụt đi. Lộc Hàm nhìn thấy con trai liền lao đến ôm cậu bé vào lòng, nước mắt tuôn trào.

"Daddy đừng khóc, là tại Hàn nhi không tốt. Sau này con sẽ không như vậy nữa" - Cậu bé ôm lấy tấm lưng của Lộc Hàm, vỗ về an ủi như người lớn.

"Hàn nhi ngoan, daddy sẽ không khóc nữa. Nhưng...là ai dắt con đến đây?" - Lộc Hàm lau nước mắt, vội hỏi cậu bé để còn đi cám ơn người ta một tiếng.

Lộc Hàn cười tươi giơ tay chỉ về phía trước, Lộc Hàm quay đầu nhìn. Cậu mở to mắt, tay run lên nhìn người đang đứng trước mặt. Ngô Thế Huân đơ người, hắn như không tin vào mắt mình cứ đứng trơ ra đó. Lộc Hàn thấy cả hai người đều đứng yên liền chạy đến nắm tay Ngô Thế Huân kéo lại "Chú tốt bụng, đây là daddy của con. Daddy, chú này đã dắt con đến đây đó, còn nữa hôm trước chú ấy còn mua kem giúp con nữa đó".

"Đã lâu không gặp, Lộc Hàm" - Ngô Thế Huân nhìn cậu, ánh mắt rất khác so với lúc trước. Lộc Hàm đột nhiên cảm nhận được sự hối hận và ăn năn từ sâu trong đôi mắt ấy. Nhưng cứ mặc kệ nó như thế nào, hắn mãi mãi vẫn là kẻ thù của cậu.

"Cám ơn" - Hai chữ vỏn vẹn phát ra, hắn như pho tượng đứng lặng nhìn cậu. Âm thanh này đã lâu lắm rồi chưa được nghe, vẫn có sự trong trẻo như xưa nhưng hình như rất lạnh lùng, xa cách. Ánh mắt của cậu khi nhìn hắn cũng mang một nỗi hận thù vô tận, cứ như là muốn giết chết hắn ngay lập tức.

"Hàn nhi, về nhà thôi con"

Cậu kéo tay Lộc Hàn đi, không ngoáy lại nhìn dù một lần. Ngô Thế Huân xoay người lại nhìn theo, đột nhiên Lộc Hàn giơ tay lên hét lớn "Chú tốt bụng, tạm biệt". Hắn bật cười, cậu bé đó thật sự rất dễ thương, nó cũng trong sáng như Lộc Hàm vậy.

Hàn nhi...

Lộc Hàm im lặng ngồi trên taxi không nói một lời, đầu óc bây giờ đang muốn nổ tung lên. Lộc Hàn nhìn thấy biểu hiện bực tức của cậu mà mếu máo "Daddy giận Hàn nhi sao? Con hứa sau này sẽ không đi lung tung nữa, daddy đừng giận con mà".

Lộc Hàm quay sang nhìn cậu bé, ôm vào lòng "Daddy không giận con, đừng khóc. Nam nhi mà khóc là xấu lắm, biết không?". Lộc Hàn gật gật, nắm lấy nút áo của cậu xoay xoay nghịch nghịch.Sau đó, do mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.

Lộc Hàm ôm chặt cậu bé, cảm giác khi Lộc Hàn rời xa tầm tay của mình rất đáng sợ. Đáng lo sợ hơn nữa là khi thấy nó đi cùng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm thật sự rất sốc. Cậu không muốn Ngô Thế Huân chen vào cuộc sống của nó, càng không muốn gặp lại hắn lần nào nữa. Từ bây giờ cậu sẽ bảo vệ Lộc Hàn thật tốt, không để Ngô Thế Huân có cơ hội làm hại nó càng không để hắn bắt nó đi. Lộc Hàm thà là nói với nó là ba của nó đã chết chứ không bao giờ cậu cho nó biết Ngô Thế Huân chính là ba ruột của nó. Bởi vì...hắn không xứng. Hoàn toàn không xứng.

----------------------

Để m.n đợi lâu rồi, xin lỗi m.n nhiều lắm vì dạo này mình hơi bận nên ra chap trễ, m.n hãy thông cảm nha 😥😥

Tiếp tục ủng hộ nhé, yêu m.n 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: