Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế đối diện với Diệc Phàm, ánh mắt hai người nhìn nhau rất lạnh lùng. Đặt ly trà xuống bàn, Diệc Phàm lên tiếng.

"Tại sao làm vậy?"

Hắn cười nhạt, nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói "Phàm ca, là do anh không biết thôi. Em làm như vậy là để trả thù".

"Trả thù? Lí do?" - Diệc Phàm thắc mắc. Tuy là chỉ vừa gặp Lộc Hàm duy nhất một lần nhưng anh lại không cảm thấy cậu là người xấu, ngược lại anh còn nghĩ cậu rất hiền và hiểu chuyện.

"Nó là con của người đã giết chết mẹ chúng ta. Phàm ca, lâu nay anh rất thương mẹ, em tin chắc nếu như anh biết rồi thì sẽ tàn nhẫn hơn cả em. Đúng không?"

Diệc Phàm nghe qua nhíu chặt lông mày, mẹ anh đã bị người nhà cậu ta giết sao? Sao lại có thể? Cậu ta hiền lành như thế chắc chắn phải xuất thân từ gia đình đàng hoàng. Không lí nào lại...

"Thế Huân, anh thấy..." - Anh ngập ngừng. Anh muốn xác nhận một lần nữa nhưng lại phân vân.

"Em biết anh không tin, vì vẻ ngoài của cậu ta quá tốt so với lời em nói. Nhưng mà ngay cả ba cũng nói như thế. Phàm ca anh suy nghĩ cho thật kĩ đi. Ngô Thế Huân em trước nay có bao giờ nói dối anh chưa?"

"Ba? Ba cũng nói vậy sao?". Thế Huân gật đầu.

Khi nghe hắn nhắc đến ba, anh liền giật mình.Nếu trước đó hắn không nhắc đến ba có lẽ anh sẽ tin hắn. Vì đúng thật từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nói dối anh nửa lời. Nhưng sau khi nghe thấy từ 'ba' phát ra, anh ngược lại càng nghi ngờ. Anh biết cả ba anh và Thế Huân đều rất thủ đoạn, họ có thể bất chấp mọi thứ để đạt được điều họ muốn. Nhất là ba anh, ông không bao giờ đối xử với ai thật lòng, trong đó có cả anh, Thế Huân và cả mẹ anh nữa. Anh biết ông chỉ coi trọng bản thân mà không để ý đến những người xung quanh. Đến cả những người cùng huyết thống với ông, ông cũng coi là công cụ trục lợi. Nhưng Thế Huân thì không biết, mặc dù hắn nhiều lần chống đối và nói chuyện hỗn hào với ông nhưng Diệc Phàm biết ngoài anh ra hắn còn rất yêu thương người cha này, chỉ là hắn không nói và cũng không thích thể hiện.

--------------------

Lộc Hàm cựa quậy, vô tình đụng phải vết thương không kiềm được cơn đau cậu rên một tiếng. Mở đôi mắt nặng trĩu, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt. Đưa tay dụi dụi mắt, có phải đang mơ không? Căn phòng này... Sao cậu lại ở đây? Ngô Thế Huân, hắn ta...

"Tỉnh rồi sao?"

Lại tiếng nói ấy vang lên, âm thanh trầm ấm ấy làm cậu ấm lòng. Không đợi người đối diện kịp nói gì, cậu chòm người tới ôm người đó. Miệng liên tục nói "Cám ơn. Cám ơn anh..."

Diệc Phàm bị cái ôm ngẫu nhiên ấy làm cho đờ người, anh không động đậy cứ ngồi im mặc cậu cứ ôm như thế. Như nhận ra sự quá đà của mình, cậu buông anh ra. Nhẹ mỉm cười dù nước mắt đã ướt đẫm trên mi. Từ cái ôm lúc nãy cho cậu biết cậu không phải mơ, cậu đang ở thực tại. Lộc Hàm vui lắm, thoát khỏi bàn tay của Ngô Thế Huân còn vui hơn bao sự khác. Nhưng khi nhìn Diệc Phàm, ánh mắt đó toát lên sự lạnh lùng, đáng sợ. Lộc Hàm tự chủ lui về phía sau. Như nhận thấy Lộc Hàm đang sợ hãi, Diệc Phàm khôi phục lại sắc thái ban đầu.

Lúc nãy khi cậu chủ động ôm, anh đã rất giận. Ngoài Thế Huân ra chưa có ai dám thân thiết với anh đến nỗi ôm anh như thế, nhưng hôm nay cậu lại cả gan dám làm như vậy. Nhưng điểm làm cho anh bối rối là nếu như đối với người khác anh sẽ không bao giờ ngồi im như vậy mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Nhưng đối với Lộc Hàm lại khác, lúc cậu ôm lấy anh, tim anh đập rất nhanh, cảm giác lâng lâng rất khó tả nhưng lại có chút hơi tức giận. Ngược lại khi cậu buông anh ra, có một cái gì đó thất vọng, hụt hẫng trong lòng. Vì thế cái thứ cảm giác lẫn lộn ấy làm cho anh khó chịu nên mới bực mình. Hóa ra điều đó đã làm cho cậu sợ.

"Uống thuốc đi" - Anh đưa ly nước và mấy viên thuốc cho cậu.

"Cám ơn". Lần trước do cậu quá đa nghi nên mới ngần ngại không dám uống báo hại Diệc Phàm phải uống để chứng minh. Lần này cậu rút kinh nghiệm uống thật nhanh để anh không tức giận. Sau khi uống xong, cậu lại nói "Anh lại gọi bác sĩ tới khám bệnh cho tôi hả?".

Diệc Phàm đang mơ màng bỗng dưng nghe tiếng nói của cậu, anh giật mình "À...Ừm. Không bao nhiêu đâu, không cần trả".

Lộc Hàm gật đầu, uống hết ly nước.

Ọt

Đột nhiên bụng cậu kêu lên, ngẩng đầu lên lại thấy Diệc Phàm đang nhìn mình. Cậu xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Về Diệc Phàm, khi nghe được âm thanh đó, anh rất mắc cười nhưng lại không dám cười vì sợ cậu xấu hổ.

"Cậu bị bỏ đói bao lâu?" - Anh hỏi.

"Một tuần"

Không hỏi thêm nữa anh bước đi, sau đó đem lên một khay thức ăn thật ngon để trước mặt cậu.

"Cái này cho tôi sao?" - Lộc Hàm thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ, chỉ chỉ tay hỏi anh.

Diệc Phàm gật đầu, ngồi nhìn cậu ăn. Sau đó do tác dụng của thuốc nên cậu thấy buồn ngủ, anh kêu cậu cứ ngủ thêm một chút. Cậu còn bắt anh phải đảm bảo là sẽ không để Ngô Thế Huân tới đây, anh cũng đã đồng ý nên cậu yên tâm mà ngủ. Khi quay lại đã thấy Lộc Hàm ngủ say, Diệc Phàm ngồi xuống giường, đưa bàn tay vuốt mái tóc cậu, anh mỉm cười.

Lộc Hàm, hình như tôi thích em mất rồi.

-------------------------

Ding doong

"Lộc ca" - Nghe tiếng chuông, Bạch Hiền vội vàng chạy ra mở cửa, cậu như thét lên khi thấy Lộc Hàm.

"Lộc ca, anh ốm quá. Khắp người toàn vết thương, là hắn hành hạ anh phải không? Em biết ngay là hắn mà, em thật vô dụng không thể tìm được anh sớm hơn để anh phải chịu khổ thế này. Lộc ca em xin lỗi" - Bạch Hiền sau khi gặp lại Lộc Hàm tay chân luống cuống chạy đi lấy nước, rồi ngồi xuống vừa nói vừa khóc với cậu.

"Thôi thôi. Em không phải xin lỗi, là do anh bất cẩn nên mới bị người của Ngô gia bắt đi. Không phải tại em, Bạch Hiền của anh rất ngoan mà" - Thấy Bạch Hiền khóc lóc sướt mướt Lộc hàm ra sức dỗ dành.

"Lộc ca, sao anh lại về đây được? Chẳng lẽ hắn thả anh sao?" - Quẹt nước mắt trên mặt, Bạch Hiền hỏi.

"Có người đã cứu anh"

"Có người cứu anh? Anh biết là ai không?"

"Em chỉ cần biết có người cứu anh là được" - Lộc Hàm không nói nhiều, cậu đang muốn che giấu thân phận của Diệc Phàm. Cậu không muốn Bạch Hiền biết, vì nếu như nó biết sẽ nghi ngờ lung tung.

Trong suy nghĩ của Lộc Hàm, Diệc Phàm là một người tốt, anh ấy không Giống Ngô Thế Huân, anh ấy có lòng thương người hơn hắn ta nhiều. Tuy là vẫn có nét lạnh lùng nhưng sau hai lần gặp mặt cậu cũng phần nào hiểu được cơn người của anh. Hôm nay cũng là anh đưa cậu về nhà, cậu có ý muốn mời anh vào nhà chơi nhưng anh lại từ chối nói là có việc bận. Lộc Hàm rất biết ơn anh, anh đã cứu cậu hai lần rồi. Diệc Phàm là ân nhân của Lộc Hàm, cậu nợ anh rất nhiều ân tình. Sau này nếu như có có hội báo đáp cậu nhất định sẽ trả.

Ở một nơi khác, Diệc Phàm ngồi trong phòng làm việc mà đầu óc cứ suy nghĩ đi đâu, anh cứ như cái xác không hồn. Diệc Phàm đang nhớ Lộc Hàm, tuy là vừa gặp cậu cách đây chưa được nửa ngày nhưng anh lại muốn gặp cậu nữa. Bên ngoài, Thế Huân bước vào, hắn muốn bàn công việc với anh nhưng đã kêu mấy lần anh vẫn ngơ ngẩn. Khi Thế Huân đập vào vai mình, anh giật mình. Hắn nhìn anh với ánh mắt khó hiểu nhưng nhanh chóng anh lôi hắn vào công việc làm hắn tạm thời quên đi. Nhưng thâm tâm Ngô Thế Huân vẫn nghĩ "Rốt cục anh ấy bị cái gì?".

~~~~~~~~~~~

Ta đa. Cỡ một, hai chap nữa sẽ có biến nha. Chuyện tình Huân Hàm bao giờ mới gắn kết? Các bạn không biết nhưng tui biết.

Kkk, sẽ rắc rối lắm đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: