
chương 7: linh cảm chẳng lành
Vụ Kiều Sơn Thành[1] vào những ngày tháng tư, tháng năm mưa dầm, từng đám mây lớn bay tà tà trên những dãy núi trùng điệp. Những con đường vòng quanh núi và những chiếc cầu bắc ngang qua sông dường như đang ẩn mình trong làn sương dày đặc, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết. Vụ Kiều cũng được xem là cái nôi sản sinh ra rất nhiều khoáng thạch. Người Trung Quốc yêu ngọc thạch, còn người phương Tây yêu thạch anh, hai thứ đó đều được tôn sùng như một vật phẩm phong thủy trừ tà ma.
[1]: Sơn Thành, Kiều Đô, Vụ Đô hay Du Đô đều là tên gọi khác của thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc.
Chuyện đầu tiên mà Kim Trân Ni thực hiện sau khi trở lại Vụ Kiều chính là cùng mẹ chuẩn bị một số đồ đạc cần thiết để đến thăm em trai Kim Hiểu Chung còn đang thi hành án tù tại trại giáo dưỡng Điền Đông cách Vụ Kiều 40 cây số.
Khi còn bé, Kim Hiểu Chung chỉ là một đứa nhóc hơi nghịch ngợm, nhưng đến thời kỳ phản nghịch thì càng ngày lại càng khó quản thúc hơn. Ban đầu, tất cả chỉ dừng lại ở thái độ bướng bỉnh không chịu nghe lời, nhưng dần dà, Kim Hiểu Chung bắt đầu giao du với đám bạn xấu, sống bừa bãi, buông thả bản thân. Đánh nhau, trộm vặt rồi bị dẫn lên đồn cảnh sát viết bản tường trình là chuyện thường xảy ra như cơm bữa. Cùng xuất thân từ gia đình dòng dõi thư hương với cha là giáo sư tâm lý học của trường Đại học Sư phạm Vụ Kiều, còn mẹ là giáo viên giảng dạy bộ môn Chính trị ở trường Trung học Phổ thông tại địa phương nhưng một đứa thì giỏi giang, ưu tú, đứa còn lại thì vô cùng hỗn hào, hư hỏng, âu cũng là do số mệnh an bài.
Đứa trẻ Kim Hiểu Chung bị ngồi tù ấy, cậu là nỗi tủi nhục của nhà họ Kim, nhưng đồng thời cũng là tình yêu của gia đình.
Trong khoảng thời gian chờ hoàn tất thủ tục đăng ký vào thăm phạm nhân, Kim Trân Ni thầm nghĩ vu vơ. Nếu như năm đó Kim Tại Hưởng không vạch trần sự thật thì phải chăng Kim Hiểu Chung vốn dĩ đã không phải thi hành bản án. Nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy thật xấu hổ vì đã có những suy nghĩ như vậy. Luật pháp không có chỗ dung thứ cho tình thân, nếu như em trai cô tránh được lần đó, vậy thì chắc chắn lần sau nó còn có thể làm ra những chuyện khủng khiếp hơn nhiều.
Thời gian thăm gặp chỉ có vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ. Lúc Kim Hiểu Chung được quản giáo dẫn ra, mẹ Kim Trân Ni nghẹn ngào bật khóc. Thằng bé khác xưa nhiều lắm, mái tóc cắt ngắn húi cua khiến các đường nét trên khuôn mặt càng trở nên góc cạnh, sắc nét hơn. Gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách, phản ứng của cậu hơi kích động, nhưng khi nhìn thấy chị gái cũng đến thăm, cậu sững sờ, rồi dần trở nên xấu hổ, nhưng trong tròng mắt vẫn không giấu nổi vẻ không cam tâm cùng oán trách lẫn lộn.
Trạng thái này thể hiện cậu vẫn chưa cải tạo tốt. Kim Trân Ni nghiêm mặt, im lặng nghe mẹ dặn dò em trai phải chú ý sức khỏe cũng như điều chỉnh lịch sinh hoạt cá nhân hằng ngày. Suốt cuộc nói chuyện, cô đều lặng im không nói một lời. Thời khắc chuẩn bị rời đi, Kim Trân Ni quay đầu lại ngắm Kim Hiểu Chung một thoáng, cậu ngồi sau lớp kính cách âm, cô đơn bất lực nhìn theo bóng lưng của cô và mẹ. Rồi ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, Kim Trân Ni bỗng mềm lòng, cô nhìn thấy khẩu hình của cậu, rõ ràng đang gọi hai tiếng "Chị ơi."
Từ nhà giam trở lại nội thành, hai mẹ con tìm một chỗ ăn cơm, sau đó đi vào siêu thị gần đó mua một ít đồ ăn cho bữa tối.
Nhà họ Kim vốn ở gần đây, vì chỗ này gần nơi công tác của cha, nhưng từ khi Kim Hiểu Chung xảy ra chuyện, họ liền dọn nhà sang khu khác. Lúc Kim Trân Ni rảo bước tới quầy thực phẩm tươi để cùng mẹ chọn mua cá thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa —
"Ôi ôi! Nhìn kìa, chính là cô ta đấy! Mọi người nhìn thấy không? Tôi nghe nói gì mà cưỡng dâm không thành, rồi thì điện thoại di động còn bị cướp nữa! Hừ hừ... Một thân một mình ở nhà, có bị cưỡng bức hay không chỉ có giời mới biết... Phụ nữ góa chồng mà, có khi lại còn thích ấy chứ!"
Kim Trân Ni quay đầu nhìn lướt qua, người lên tiếng chính là "loa phóng thanh" nổi tiếng độc mồm độc miệng ở khu phố này - bà Trần Tư Tịnh. Nghe nói, thời trẻ bà ta cũng thuộc dạng quốc sắc thiên hương[2], nhưng đâu ai thắng nổi thời gian. Tuổi tác đã ngoài 40, thân hình gầy gò cộng thêm việc đầu bà ta vốn to, tóc còn để kiểu xoăn nhỏ, lại thêm bộ răng vẩu, từ xa nhìn trông giống hệt như một con bọ ngựa. Bấy giờ, bà Trần Tư Tịnh đang chỉ vào cặp mẹ con nào đó, bàn tán rất hăng say.
[2]: Chỉ người phụ nữ xinh đẹp
Kim Trân Ni từ nhỏ đã biết tới tên tuổi vang dội khắp làng khắp chốn của bà ta. Người phụ nữ này thường quá rảnh rỗi, không có chuyện gì làm nên rất thích chọc ngoáy, chõ mũi vào chuyện riêng tư của hàng xóm xung quanh. Đêm hôm qua nhà nào cãi nhau, tối hôm trước nhà nào bị trộm, rồi thì ông chồng nhà nào cả đêm không về, bà ta còn biết rõ rành rọt sự việc hơn cả cảnh sát và chủ nhiệm hội dân cư, hơn nữa còn tự thêm mắm dặm muối để bịa ra một câu chuyện hoàn toàn khác xa so với sự thật. Dần dà, mọi người cũng đều biết tính xấu này của bà ta nên cũng chỉ tin hai, ba phần mà thôi.
Đúng lúc định thanh toán ra về thì Trần Tư Tịnh cũng nhìn thấy hai mẹ con Kim Trân Ni, được cái "loa phóng thanh" rất nhạy bén trong khoản nhận dạng người quen, liền ngay lập tức bày ra bộ mặt tươi cười chào hỏi: "Là chị Kim và... Kim Trân Ni đúng không? Nghe nói, cháu nhà chị đang du học ở nước ngoài cơ mà? Thế... Đây là được nghỉ hay cháu học xong chương trình rồi nên về nước?"
Mẹ Kim chỉ gật đầu, rồi cười cười cho qua chuyện, dường như không hề có ý định nhiều lời với bà Trần Tư Tịnh. Nhưng bà ta lại thích buôn chuyện nên lập tức cùng mấy bà bạn kéo nhau tới hỏi thăm. Đầu tiên là tâng bốc nhà họ Kim, rồi sau đó lại khoe khoang về việc Kim Trân Ni từ nhỏ đã giỏi giang thế nào, ngoan ngoãn ra sao. Một hồi sau, bà ta lại hỏi: "Bây giờ cháu về nước, đã dự định đi làm ở đâu chưa?"
"Dạ, cháu đang làm ở Đại học Điều tra hình sự ạ."
"Ôi giỏi quá! Đại học Điều tra hình sự cơ à? Đúng là tài nữ có khác!" Bà Trần Tư Tịnh xuýt xoa khen ngợi hồi lâu. Một lúc sau, mẹ Kim đã chọn xong một con cá mè, bèn khách sáo nói lời xin lỗi, rồi vội vàng kéo cô rời đi. Ngay lập tức, bà ta nhanh chóng quay ra thì thầm to nhỏ với mấy bà bạn, như thể không chờ đợi nổi nữa: "Mọi người xem, con gái bà ta giỏi giang thế thôi, chứ thằng con trai đang ngồi tù mọt gông vì tội giết người kia kìa! Mấy bà xem cái nhà này, ba là thầy giáo, mẹ là giảng viên mà lại không biết giáo dục con cái, để nó ra xã hội làm xằng làm bậy rồi bị công an gô cổ... Chậc chậc, không chừng đứa con trai kia lại chẳng phải là con ruột của nhà họ ấy chứ!"
Cả người Kim Trân Ni cứng đờ, lông mày nhíu chặt. Mẹ Kim thấy cô không vui, liền âm thầm an ủi con gái, "Ai mà chẳng bị người đời bàn ra tán vào sau lưng cơ chứ? Mấy chuyện thối nát chẳng ra thể thống gì của bà ta, kể ra nghe còn chướng tai gai mắt hơn. Chúng ta là gia đình có học thức, có gia giáo, con đừng chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh ấy."
Kim Trân Ni gật đầu. Ai ngờ, đi được một đoạn thì vô tình đụng phải hai mẹ con vừa bị bà Trần Tư Tịnh bêu xấu. Người mẹ là một phụ nữ trung niên tuổi quá tứ tuần[3], trên mặt có vết sẹo nhàn nhạt, còn đứa con gái chỉ mới mười lăm mười sáu, là một cô bé trắng trẻo, đáng yêu.
[3]: Hơn 40 tuổi
"Vừa nãy dì Trần nói vụ gì mà không thành đó, là có chuyện xảy ra vậy ạ?" Chờ hai mẹ con họ đi xa, Kim Trân Ni mới gặng hỏi thông tin từ mẹ.
"Thật lòng mẹ cũng không biết đây là câu chuyện bà ấy bịa ra hay là sự thật nữa, chỉ nghe nói rằng ở khu nhà bên kia xảy ra một vụ việc vô cùng đáng sợ." Mẹ Kim trả lời, "Giữa thanh thiên bạch nhật có lưu manh che mặt trèo vào phòng ngủ của một gia đình với ý đồ cưỡng dâm nữ chủ nhà. May mắn là con gái của bà ấy kịp thời chạy vào ứng cứu, khiến tên lưu manh kia sợ hãi, ba chân bốn cẳng trốn mất tăm nên chưa xảy ra thiệt hại gì về người, nhưng vẫn bị trộm mất một ít đồ đạc. Mẹ cũng không rõ có phải đúng là hai mẹ con vừa rồi hay không. Mấy chuyện hóng hớt này mẹ không thành thạo như Trần Tư Tịnh, bà ta thường nắm bắt tin tức khá nhanh."
Giữa trưa đột nhập vào nhà dân để thực hiện hành vi đồi bại, nghe cũng hơi khác thường. Nhưng tin tức này dù sao cũng là do mọi người rỉ tai nhau. Một đồn mười, mười đồn trăm, ngay cả mẹ Kim cũng chỉ nghe kể lại thôi nên chẳng đáng tin lắm. Kim Trân Ni cũng không để bụng, chỉ là cảm thấy câu "Phụ nữ góa chồng mà, có khi lại còn thích ấy chứ!" của Trần Tư Tịnh nghe quá đỗi cay nghiệt. Quả nhiên người xưa nói chẳng sai bao giờ, đúng là "trước cửa nhà góa phụ có lắm thị phi."
Sau khi về nhà, Kim Trân Ni hỏi thăm cha mình là ông Kim Chính Thực thì mới biết chuyện này hoàn toàn có thật, nhưng thời điểm xảy ra vụ án đã bị nghe nhầm, thời gian chính xác phải là "nửa đêm."
Tuy nơi xảy ra vụ án cách nhà Kim Trân Ni rất xa, nhưng ông Kim Chính Thực vẫn cẩn thận dặn dò cả nhà một lượt rằng khi đi ra ngoài hay khi đi ngủ thì đều phải kiểm tra cửa sổ một cách kỹ lưỡng. Đồ đạc bị mất cắp chỉ là vấn đề cỏn con, còn xảy ra thiệt hại về người mới là vấn đề lớn.
Kim Trân Ni cũng khá rảnh rỗi, bèn thử ghi chép sơ lược chân dung tội phạm cho vụ án này – Nam, nhà nghèo, cao khoảng 1m60 – 1m70cm, nhà hoặc nơi làm việc ở gần khu vực xảy ra vụ án, từng có tiền án trộm cướp. Khi cô thảo luận những suy đoán của bản thân cho cha, ông Kim Chính Thực liền vỗ lưng khen ngợi con gái, sau đó nhấc điện thoại, gọi điện cho Phác Thái Anh hiện đang phụ trách kiểm tra tang vật của Cục Công an Vụ Kiều, hy vọng có thể giúp đỡ được phần nào cho quá trình phá án.
Phác Thái Anh là con gái của em gái mẹ Kim, cũng chính là em họ của Kim Trân Ni. Tuy Kim Trân Ni chỉ lớn hơn Phác Thái Anh một tuổi, nhưng tính cách của hai người thì chẳng hề giống nhau.
Phác Thái Anh cũng thầm tiết lộ thêm một số thông tin cho ông Kim Chính Thực, phân tích của Kim Trân Ni cũng gần giống với suy đoán của Cục Cảnh sát hình sự, thế nhưng thực chất vụ án này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Tình hình cụ thể thì trước khi phá được án cô ấy cũng không thể nói thêm gì nhiều, chỉ có thể vắn tắt cho ông Kim Chính Thực một cách mơ hồ, thực ra tên tội phạm đã gây án tận ba lần, có điều hai lần trước đều không thành công. Lần thứ nhất, hắn vừa leo lên thì đã bị phát hiện, còn lần thứ hai thì có tiến triển hơn, hắn đã trèo được vào nhà dân, nhưng sau đó vẫn bị chủ nhà nghe thấy tiếng động nên liền ba chân bốn cẳng chạy trốn ngay lập tức.
Kim Trân Ni ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nói với cha mình: "Vậy xem ra, tên lưu manh đó bị kích thích phạm tội vô cùng mạnh mẽ, rất có khả năng sẽ gây án thêm lần thứ tư. Nhưng... con thật sự không rõ mục đích của hắn rốt cuộc là ăn trộm hay là..."
Ông Kim Chính Thực đẩy mắt kính, "Con và em họ con cũng tính là một nửa đồng nghiệp, cũng nên giúp đỡ con bé một chút."
Sau khi nghe câu ấy, Kim Trân Ni vào phòng gọi điện cho Phác Thái Anh, buổi tối Phác Thái Anh liền tung tăng chạy tới, còn không quên cầm theo mấy lon bia với hai túi khô bò đầy ứ ự. Mẹ Kim luôn hình dung hai chị em này là "không đầu óc và không vui vẻ", trái ngược với một Kim Trân Ni lạnh lùng, sắt đá, Phác Thái Anh chính là kiểu người "không đầu óc", ngày ngày vui tươi hớn hở, cười cười nói nói, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại được mọi người yêu quý vô cùng.
"Chị! Vụ án cỏn con này làm sao mà phải phiền đến lượt chị ra tay!" Phác Thái Anh mở lon bia, uống ừng ực từng hớp, "Chẳng bao lâu nữa tên trộm kia cũng sẽ bị tóm thôi!"
"Em thật sự nghĩ hắn ta chỉ là một tên trộm thôi ư?" Kim Trân Ni vừa tắm xong, mái tóc rối tinh rối mù, thậm chí còn có thể thấy được mấy lọn tóc đang vểnh loạn lên. Trước đây khi tóc cô còn dài, lúc nào vừa mới gội đầu thì Kim Tại Hưởng đã ngay lập tức cầm máy sấy kiên nhẫn sấy khô tóc cho cô. Bàn tay anh luồn vào mái tóc cô, hơi dùng sức vò nhẹ. Cô dùng dầu gội nào, tay anh cũng vương vấn mùi hương của loại dầu gội ấy.
Có lẽ từ lúc đó đã bị chiều hư, mấy năm qua Kim Trân Ni vẫn không thích tự mình sấy tóc. Lúc này cô cầm lấy một miếng khô bò, lười biếng tựa trên ghế sô pha, "Nói cho chị nghe tình hình cụ thể ra sao."
Thấy Phác Thái Anh còn đang lưỡng lự, Kim Trân Ni đạp cho cô một phát, lúc đó cô nàng mới mỉm cười nịnh nọt, "Được rồi, được rồi! Em sẽ kể cho chị nghe! Cách đây không lâu, vào ngày 23 tháng 4, ở khu nhà Bình Ninh có một người phụ nữ tăng ca về muộn, vừa bật đèn lên thì nhìn thấy có bóng người trèo vào từ cửa sổ. Bà ta sợ quá hô hào ầm lên, tên kia cũng nhân cơ hội mà chạy mất. Sau đó 4 ngày, vào ngày 27 tháng 4, cũng ở khu Bình Ninh, một người phụ nữ nửa đêm thức giấc, bỗng cảm thấy trong phòng có người. Bà ta rất bình tĩnh, không kêu vội lên mà còn giả bộ vẫn đang say ngủ. Một lúc lâu sau phát hiện trong phòng thực sự có kẻ đột nhập, lần này thì bà ta không bình tĩnh nổi, nhanh chóng ngồi dậy định chạy trốn, liền bị tên lưu manh kia giữ lại, hôn ngoài miệng một cái. Bà ta giãy dụa không thôi, cuối cùng cũng thoát ra được bèn chạy một mạch đến đồn cảnh sát báo án. Vụ thứ ba thì chị cũng biết rồi đấy, vụ án đó mới xảy ra vào tối ngày 1 tháng 5."
Tên lưu manh đó phạm tội 3 lần đều không thành. Lần thứ nhất, hắn ta còn chưa kịp trèo vào nhà dân thì đã bị phát hiện. Lần thứ hai thì nghiêm trọng hơn một chút, đã đột nhập được vào căn hộ nhưng lại chẳng lấy đi bất cứ thứ gì. Lần thứ ba không những cưỡng dâm không thành công mà còn trộm đi một số vật dụng trong gia đình. Mức độ phạm tội không ngừng tăng lên, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới làm người ta phải chú trọng, có lẽ do vẫn chưa xảy ra thiệt hại nào về người, mà số đồ đạc bị cướp đi cũng chẳng đáng giá là bao.
"Các nạn nhân đều là những người phụ nữ như thế nào?" Kim Trân Ni nhanh chóng bắt được điểm then chốt.
"Nạn nhân trong cả ba vụ án đều là những phụ nữ sống một mình. Hai người trong số đó là phụ nữ đã ly dị, còn người bị hại ở vụ án cuối cùng thì là một quả phụ."
"Tuổi tác?"
"Khoảng 30 đến 40 tuổi."
Sắc mặt Kim Trân Ni lạnh đi, "Nghe này, tên tội phạm đó khả năng cao không phải là trộm cướp thông thường, nhất định cảnh sát các em phải bắt giữ hắn ta càng sớm càng tốt, ngay lập tức ngăn cản hắn ta tiếp tục có hành vi phạm tội. Chị có linh cảm rằng lần phạm tội sau của hẳn chắc chắn sẽ không chỉ đơn thuần là đột nhập vào nhà dân để trộm cắp tài sản mà rất có thể hắn sẽ ra tay sát hại người vô tội, hơn nữa, thủ đoạn cũng sẽ cực kỳ biến thái và tàn nhẫn. Chừng nào hắn ta còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì chừng đó hắn ta sẽ không ngừng phạm tội để thỏa mãn dục vọng cá nhân của bản thân."
Phác Thái Anh tròn mắt, dáng vẻ như chim sợ cành cong[4], "Vậy... Vậy chuyện này... quả thực quá nghiêm trọng, em phải báo cáo với lãnh đạo ngay. Nhưng mà hiện giờ em không có chứng cứ, không biết bọn họ có chịu tin tưởng em hay không nữa."
[4]: Thành ngữ "Chim sợ cành cong" để mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).
"Thứ nhất, đối tượng gây án của hắn mang tính chọn lọc, chỉ nhắm vào những người phụ nữ đã từng ly dị hoặc hiện đang là quả phụ sống cô độc một mình. Chị tin rằng sự chọn lọc này không phải để phục vụ cho mục đích cho việc trộm cướp của hắn ta, mà là để thuận tiện hơn cho việc cưỡng dâm nạn nhân. Thứ hai, kỹ năng gây án của tên đó rất kém. Ba lần đều không thành, nhưng hắn lại không hề thay đổi thủ pháp hay điều chỉnh đối tượng hướng tới, điều đó chứng tỏ hắn có chấp niệm vô cùng sâu nặng với loại phạm tội này. Thứ ba, nếu như chỉ đơn thuần là muốn thỏa mãn nhu cầu tình dục, hắn có thể lựa chọn cách mua dâm hoặc chọn ra tay với những cô bé nhỏ tuổi không có sức phản kháng. Lấy ví dụ như ở vụ án cuối cùng, hắn ta hoàn toàn có thể xuống tay làm trò đồi bại với con gái của nạn nhân. Cô bé đó tuổi còn nhỏ, sức lực lại yếu, rõ ràng có thể dễ dàng khống chế hơn so với người mẹ, hơn thế nữa, ngoại hình của các cô gái tuổi vị thành niên cũng có sức hấp dẫn hơn so với đàn ông bình thường. Nhưng hắn ta lại chọn bà mẹ cô bé, thể hiện rõ hứng thú của hắn ta không nằm ở hành vi cưỡng dâm. Những tội phạm cưỡng dâm bình thường thực hiện hành vi phạm tội là vì nhu cầu tình dục, nhưng e rằng tên tội phạm này ra tay phần lớn là vì thù hận. Hắn ta có sự thù hận sâu nặng với những phụ nữ sống một mình hoặc những người phụ nữ ở độ tuổi này." Kim Trân Ni nói một cách chắc chắn.
Phác Thái Anh nhớ kỹ từng lời phân tích của Kim Trân Ni, sau khi quay về cô liền báo cáo ngay với lãnh đạo. Nhưng phàm là người ngồi ở vị trí cao lâu ngày chắc chắn sẽ sinh ra thói kiêu ngạo, hống hách không muốn tiếp thu ý kiến của cấp dưới, huống chi Phác Thái Anh cũng không thể thẳng thắn thú nhận rằng những suy đoán này đều từ chị họ mình nên chỉ đành nói là suy luận của cô ấy, cho nên càng không được chú trọng hơn. Điều đó khiến Phác Thái Anh phiền muộn vô cùng.
Nhưng sự phiền muộn của cô ấy cũng chẳng thể kéo dài lâu, vì chỉ 4 ngày sau, linh cảm của Kim Trân Ni đã trở thành sự thật.
☆☆☆
Buổi chiều hôm ấy, khi ông Kim Chính Thực từ trường học trở về nhà đã mang theo một tin tức xấu: bà Trần Tư Tịnh đã bị sát hại.
Lúc đầu, Kim Trân Ni cũng không liên hệ chuyện này với mấy vụ án đột nhập vào nhà cướp của cưỡng dâm hôm nọ, vì xét theo động cơ, kẻ thù của Trần Tư Tịnh cũng quá nhiều, những người từng bị ta chửi bới đến mất hết danh dự, bạn nói xem người ta có động cơ rõ ràng không? Với lại theo như cô được biết, Trần Tư Tịnh tuy là góa phụ nhưng cũng chẳng sống một mình.
"Chị! Em nên nói chị liệu sự như thần, hay nên nói chị có miệng quạ đen xui xẻo đây? Thủ đoạn của tên hung thủ kia thực sự biến thái vô cùng!" Phác Thái Anh gọi điện cho Kim Trân Ni, "Mới từ hiện trường trở về là em phải gọi điện thông báo cho chị ngay! Lần này không chỉ dừng lại ở một vụ việc đột nhập vào nhà cướp tài sản nữa, mà đây là một vụ án giết người hàng thật giá thật đó! Đúng thật là mất bò mới lo làm chuồng! Đến lúc này lão hói cấp trên của em mới nhận thấy rằng thủ pháp phạm tội của hung thủ khá đồng nhất với ba vụ án trước đây nên muốn lập tổ chuyên án để tiếp tục điều tra. Nhưng mà em nghe nói nạn nhân là đồng nghiệp giảng dạy ở chung trường với chú, không biết chú có nghe nói tới vụ án này không hả chị?"
Là bà Trần Tư Tịnh sao? Kim Trân Ni mím môi, những lời nói cay nghiệt của bà Trần Tư Tịnh lại bắt đầu hiện về trong trí nhớ, bà ta nói có lẽ Kim Hiểu Chung chẳng phải là con ruột của ba mẹ, rồi thì quả phụ kia lâu ngày trống vắng nên có khi còn thích thú vì bị cưỡng dâm... Tâm tình của Kim Trân Ni lúc này vô cùng phức tạp, cô day day huyệt thái dương, quyết định mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình.
Kim Trân Ni vốn chẳng định nhúng tay vào vụ án lần này nhưng Phác Thái Anh lại bám lấy cô không dứt, hết làm nũng rồi lại dụ dỗ, rốt cuộc cũng khiến cô miễn cưỡng đồng ý tới hiện trường xem xét qua một lần. Nhà của bà Trần Tư Tịnh nằm ở gần đường Tân Bộ, khu nhà Bình Ninh, Kim Trân Ni vừa xuống xe, bất chợt ngẩn ngơ nhìn những chùm hoa tử đằng trước mắt. Trước đây cô thường đi qua nơi này, nhưng lại không biết vào cuối xuân đầu hạ, con đường này có thể trở nên tươi đẹp, mộng mơ đến thế, từng đóa từng đóa hoa nhỏ nở trên tán cây, sắc hoa nhuộm tím cả vùng trời, nhìn xa như sương lại như mây, thỉnh thoảng có đóa hoa rơi xuống trải đầy mặt đường xanh. Trước đây, cô chỉ mải ngắm nhìn những con đường dưới chân cùng những cửa hiệu ven đường, ngờ đâu đã vô tình bỏ lỡ áng mây tím trên cao.
Kim Trân Ni mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp mộng mơ của những bụi hoa tử đằng đến nỗi khi bóng dáng cao lớn của Kim Tại Hưởng xuất hiện ở phía xa, Kim Trân Ni còn ngỡ đây không phải là hiện thực.
Thời tiết đầu hạ ấm áp, trong sắc tím hoa rơi, anh dạo bước tới gần. Sơ mi Versace màu xám với hoa văn chìm, tay áo xắn tới khuỷu tay, mái tóc được cắt ngắn hơn so với hồi tháng trước vẫn còn hợp tác với nhau. Kim Trân Ni thầm nghĩ, trông anh chín chắn và điển trai hơn rất nhiều.
Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Tại Hưởng thì sửng sốt không nói nên lời, sau đó lại nhìn người đứng bên cạnh anh, bối rối gọi một tiếng "Đội trưởng Tống."
Kim Tại Hưởng đã nhìn thấy hai người từ lâu, nét mặt vẫn rất đỗi ung dung, bình thản. Kim Trân Ni đưa mắt nhìn kỹ qua cổ áo đã cởi hai nút, thấy anh vẫn đeo vòng cổ, nhưng không thấy rõ mặt dây bên trong. Cô hơi mím môi, ánh mắt lảng tránh nhìn đi nơi khác. Cô không biết tại sao anh lại tới Vụ Kiều, lẽ nào học sinh của anh ai nấy đều làm việc không có hiệu quả như vậy? Ở đâu có vụ án xảy ra cũng phải phiền hà tới đích thân anh đến trợ giúp.
"Cô Kim." Kim Tại Hưởng mỉm cười mở lời trước, anh xưng hô rất đúng mực, nhưng chẳng hiểu sao cô lại nghe ra sự mỉa mai trong lời chào ấy. Anh hơi nghiêng đầu giới thiệu cô với đội trưởng Tống, "Vị này chính là cô Kim Trân Ni - chuyên gia tâm lý học tội phạm mới về nước mà tôi đã kể với anh. Trước đó, tôi đã có may mắn được hợp tác với cô ấy trong vụ án "Lễ tình nhân đẫm máu" ở Lộ Châu, có thể nói tuy còn rất trẻ năng lực phá án của cô Kim Trân Ni đây không hề thua kém những cảnh sát lão luyện trong ngành, thật khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt thán phục."
Những lời ấy thốt lên từ miệng anh, người ngoài chỉ thấy lễ độ đường hoàng, nhưng Kim Trân Ni thì khác, cô lại thấy hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, thì ngày mai chắc chắn là tận thế mất rồi. Cô thật sự không thể nhìn thấu con người này, bẵng đi một thời gian không gặp, anh ngày càng học được kiểu ăn nói giả vờ giả vịt ngoài khen trong mắng, hay chỉ bởi nơi đây là Vụ Kiều, cho nên anh mới vì chuyện năm đó mà nảy sinh những cảm xúc bực dọc đối với cô?
Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm Kim Trân Ni, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi, "Không phải hai người đã chia tay được mấy năm rồi sao, tình huống hiện giờ là như thế nào đây?"
Kim Trân Ni bực bội lườm Kim Tại Hưởng, sau đó quăng cho Phác Thái Anh một câu trả lời lạnh lùng, "Tập trung vào vụ án đi, đừng để bản thân bị phân tâm bởi những chuyện riêng tư ngoài lề."
"Giáo sư Kim giống thám tử Conan thật đấy, lúc nào cũng thấy vất vả bôn ba ở hiện trường vụ án." Kim Trân Ni lờ đi việc anh bề ngoài khách sáo mà thực tế giả tạo, nói thẳng một câu như vậy. Rất rõ ràng, cô đang ám chỉ anh là sao chổi, đi tới chỗ nào, y như rằng chỗ ấy có vụ án giết người xảy ra.
"Cô Kim quá lời rồi, tôi cũng chỉ vừa mới đáp xuống sân bay sáng nay thôi." Kim Tại Hưởng nghe hiểu ý của cô, anh không hề hoảng hốt, trơn tru đáp trả lại câu mỉa mai trước đó. Người thông minh như Kim Trân Ni sao có thể không hiểu anh muốn nói gì, ngoài mặt trông có vẻ như đang khách sáo, nhưng thực chất anh đang ngầm ám chỉ rằng bản thân còn cô còn đến Vụ Kiều trước, không biết ai mới là sao chổi ấy.
Kim Trân Ni dứt khoát giả vờ như không nghe thấy.
Thực ra những mầm mống tội phạm nguy hiểm chỗ nào cũng có, người nào xuất hiện ở đâu cũng chẳng liên quan gì đến việc tội phạm gây án. Từ sau vụ án 14/3 ở Lộ Châu, trong giới đã truyền tai nhau về hai vị chuyên gia nổi tiếng với thành tích phá án như thần. Một lần nữa, hai người lại không hẹn mà cùng hội ngộ trong một vụ án giết người khác khiến đội trưởng của Cục cảnh sát điều tra hình sự Vụ Kiều Tống Hàn Viêm vô cùng mừng rỡ. Kỳ thực, anh ta cũng không đề nghị với cấp trên xin điều chuyên gia đến giúp đỡ nhưng cấp trên lại nói vừa may giáo sư Kim Tại Hưởng của Đại học Điều tra hình sự cần tư liệu để hoàn thành nghiên cứu cho luận văn nên muốn tìm hiểu và điều tra các vụ án giết người hàng loạt từ khắp tỉnh thành trên cả nước. Vị chuyên gia nổi tiếng đã có lời thì cảnh sát địa phương cũng chẳng ngại khách sáo mà đồng ý, cấp dưới như bọn họ chỉ cần chuẩn bị tốt công tác tiếp đón giáo sư Kim. Nhưng Tống Hàn Viêm không ngờ Vụ Kiều là chốn ngọa hổ tàng long[5], Kim Trân Ni - một vị chuyên gia nổi tiếng khác về tâm lý học tội phạm cũng là người địa phương.
[5]: Người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Sau khi nhìn thấy Kim Tại Hưởng, Phác Thái Anh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Cô thật sự không biết bây giờ liệu mình còn có thể lôi kéo Kim Trân Ni đến hiện trường nữa hay không, chỉ đành đứng tại chỗ gãi gãi đầu, không biết làm sao cho phải. Đội trưởng Tống vội vàng tới bắt tay làm quen với Kim Trân Ni, xúc động cảm thán: "Không ngờ cô Kim lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy! Tôi đã nghe giáo sư Kim nói qua, cô cũng đang cần tài liệu để hoàn thành luận văn nghiên cứu về vấn đề này. Đã cùng chung đường, vậy chúng ta cũng nên phối hợp giúp đỡ nhau một chút. Cô và Phác Thái Anh cũng muốn tới hiện trường sao? Thật trùng hợp quá, chi bằng cả bốn chúng ta cùng đi."
Phác Thái Anh mừng ra mặt, vội vàng kéo Kim Trân Ni đi.
Kim Trân Ni quay đầu, bất mãn nhìn về phía Kim Tại Hưởng. Luận văn của cô viết cái gì anh biết chắc? Mù tịt mà còn nói nhăng nói cuội với người ta, ngày xưa quen nhau, cô không biết anh lại thích nói nhảm như vậy đấy. Tám phần mười là lại muốn đấu tay đôi với cô để chứng minh rằng dù cô có ra nước ngoài du học mấy năm thì cũng chẳng tài nào so nổi với anh.
Đúng là cái đồ nham hiểm!
Bước vào tòa nhà chung cư, trong lúc đội trưởng Tống và Phác Thái Anh tranh nhau mở cửa, Kim Trân Ni có ý định kéo dài khoảng cách với Kim Tại Hưởng nên cố ý rớt lại đằng sau. Ở khúc quanh của cầu thang, thấy anh đứng ở nơi cao hơn cô mấy bậc, bỗng nhiên anh quay đầu, từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp đối mặt với cô. Anh vốn đã rất cao, nên lần này Kim Trân Ni liếc nhìn anh một cái rồi chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế bước vòng qua anh. Tay phải anh đưa lên, ngăn cản đường đi của cô. Ánh mắt của Kim Trân Ni rơi thẳng vào cổ tay đeo đồng hồ đen của anh, sau đó vô tình nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay.
Tay trái của anh hoạt động rất nhanh, mau chóng lấy từ trên tóc cô xuống một thứ gì đó, kẹp nó giữa ngón cái và ngón trỏ, nhìn kỹ hóa ra là một bông hoa nhỏ màu tím nhạt, không biết đậu trên tóc cô từ bao giờ.
Kim Trân Ni vuốt vuốt tóc, sau khi chắc chắn trên đầu không còn cánh hoa nào nữa, cô tiếp tục cất bước lên tầng.
Trước đây, ở Đại học Điều tra hình sự có tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, Kim Trân Ni cầm máy ảnh chạy lung tung khắp nơi, chụp được một đống ảnh chẳng thể xưng là có giá trị nghệ thuật nhưng cô lại tự tin cho rằng mình rất có khiếu thẩm mỹ. Hàng ngày sau giờ học, cô sẽ mang tất cả ảnh đến để anh xem, mong anh có thể giúp cô chọn một bức đem đi dự thi, thực chất đây chỉ là cái cớ để được nói chuyện nhiều hơn với anh mà thôi. Sau đợt thi hùng biện, quan hệ giữa hai người không thể nói là hòa thuận, nhưng ai nấy nếu tinh ý đều có thể dễ dàng nhận ra rằng Kim Trân Ni đang theo đuổi anh, theo phương thức vừa trực tiếp vừa đơn giản nhất --- liên tục làm phiền người trong lòng.
Anh lặng lẽ xem khoảng trăm tấm ảnh mà cô chụp được, ấy thế mà cũng chọn ra được một tấm. Không biết là chụp bậc thềm cũ ở nơi nào, có lẽ vừa gặp mưa rào nên có rất nhiều cánh hoa rơi rụng, nằm lộn xộn rải rác khắp bậc thang. Có lẽ cô nằm bò dưới bậc thang để chụp toàn cảnh từ dưới lên trên nên trên màn ảnh đâu đâu cũng thấy hoa rơi, cách đó không xa, trên nhánh cây vẫn còn thấp thoáng mấy bông hoa đỏ còn đang nở rộ. Tấm ảnh này được chụp một cách hoàn toàn ngẫu nhiên, cô chẳng thèm căn chỉnh bố cục hay góc độ, càng không nghĩ ra được một bối cảnh nào phù hợp có thể diễn tả bức tranh. Nhưng khi anh chọn ra rồi dùng photoshop sửa lại đã khiến sắc thái trở nên u buồn, man mác một nỗi niềm tang thương. Sau đó, thay cô đặt một tiêu đề rồi gửi tới hòm thư dự tuyển.
Một tháng sau nhà trường công bố kết quả, Kim Trân Ni không ngờ mình lại có thể giành được giải nhì. Tấm ảnh kia được đăng trên web trường với tựa đề rằng:
Tác phẩm đạt giải nhì "Một thoáng hoài niệm xưa." Người chụp: Kim Trân Ni.
Không biết cô còn nhớ rõ, hay đã lãng quên câu chuyện cũ này...
Lẽ nào cuối cùng... những kỷ niệm của đôi ta đã thật sự phai nhòa trong tâm trí?
Kim Tại Hưởng đứng bên tay vịn cầu thang, không thể thấy rõ những suy nghĩ trong mắt, anh cúi đầu, đóa hoa nhỏ vốn nên tiện tay vứt bỏ lại nằm trong lòng bàn tay. Năm ngón tay nắm chặt lại, trong chốc lát, cánh hoa lành lạnh dường như cũng vương chút hơi ấm, sau đó anh mới cẩn thận cho vào trong túi áo trước ngực, nhìn như chẳng mấy để tâm.
Hiện trường vụ án ở tầng 6, so với vụ án "Lễ tình nhân đẫm máu" thì hiện trường vụ án này sạch sẽ hơn, nhưng thủ đoạn phạm tội thì kém hơn rất nhiều. Hung thủ để lại dấu chân trên bệ cửa sổ, thậm chí còn để lại chữ viết trên thi thể bà Trần Tư Tịnh. Phác Thái Anh nói: "Hành lang đi bộ ở cửa sổ phía đông có dấu hiệu ma sát, thi thể nạn nhân có vết thương do hung khí có đầu tù gây nên, áo ngủ trên người bị vén lên đến ngực. Trên lưng còn bị vật nhọn khắc lên hai chữ không mấy lịch sự..."
"Chữ gì?" Kim Trân Ni vừa bước vào liền ngắt lời Phác Thái Anh.
"... Là hai chữ 'Tiện nhân', nhưng hắn ta viết sai chính tả." Phác Thái Anh hơi ngượng ngùng nói.
Kim Tại Hưởng nhíu mày, "Cho nên?"
Phác Thái Anh khó xử, cô quay sang liếc nhìn Kim Tại Hưởng, sau đó lại đưa ánh mắt về phía Kim Trân Ni.
"Em cứ nói tiếp đi." Kim Trân Ni nghiêm nghị giục.
Có lẽ do sự có mặt của Kim Trân Ni ở đây nên cô cảm thấy rất thoải mái, "Từ hiện trường có thể suy đoán, nạn nhân bị xâm hại tình dục khi vẫn còn sống, trên lưng còn bị đâm một nhát dao. Trên giường còn vương vãi vài món đồ linh tinh như tất chân, giày cao gót, hai chai bia và một bộ bài tú lơ khơ. Ở bệ cửa sổ có vết giày leo vào, nhưng lại không có dấu vết cho thấy hắn đã ra ngoài bằng lối cũ, như vậy có thể kết luận cuối cùng hung thủ đã đường hoàng ra ngoài từ cửa chính."
Linh cảm của Kim Trân Ni quả không sai, rốt cuộc hung thủ đã thành công. Đây mới là mong muốn trong đầu hắn, ba vụ án xảy ra trước đây, nếu không phải thăm dò, thì khả năng cao là để rèn luyện. Không giống với vụ án ngày 14 tháng 3, hung thủ sẽ không chỉ thỏa mãn với một lần gây án, lúc này, tâm trạng của hắn đang rất đỗi vui sướng, đây chắc chắn mới chỉ là lần gây án đầu tiên mà thôi.
Bất chợt cô nghĩ tới một vấn đề, liền ngay lập tức thắc mắc với đội trưởng Tống: "Hung thủ thường lựa chọn những người phụ nữ độc thân hoặc sống một mình, hay ít nhất trong nhà không có bóng dáng đàn ông, nhưng theo như tôi được biết thì nạn nhân Trần Tư Tịnh không phải thuộc đối tượng trên. Bà ấy có chồng, còn có một con trai nhỏ hơn tôi ba tuổi. Sao hung thủ lại lựa chọn bà ấy?"
Đội trưởng Tống ngay lập tức nhìn về phía Phác Thái Anh, khuôn mặt như chợt hiểu ra vấn đề gì. Hôm đó, bỗng dưng cô bé này đứng trước mặt mình phát biểu một tràng dài vô cùng hùng hồn, hóa ra là đã tiết lộ tin tức vụ án ra ngoài từ lâu, đằng sau còn có "cao nhân" chỉ điểm. May mà Kim Trân Ni không phải là người ngoài, nếu không chắc chắn ông ta sẽ phải xử phạt Phác Thái Anh một trận nên thân. "Là thế này, cô Kim, có lẽ cô không quá quen thân với nạn nhân. Thực ra, bà Trần Tư Tịnh đã sống một mình từ rất lâu rồi, chồng bà ấy kiên quyết đòi ly hôn từ cách đây hơn mười năm, sau đó cũng đã dọn ra ở riêng bao năm nay rồi. Dạo trước, con trai bà ấy chuyển tới ở chung với bạn gái, từ dạo đó rất ít khi về nhà. Chúng tôi cũng đã dựa theo trình tự, hỏi thăm những người thân quen với bà ấy, quan hệ của bà ấy với mọi người xung quanh không tốt lắm, thường ít có người tới nhà chơi, cho nên trên thực tế, có thể coi bà ấy thuộc dạng "phụ nữ sống một mình." Mặt khác, tôi có hỏi thăm được một vài chuyện không hay ho lắm của bà ta trên phương diện đời sống cá nhân, tôi... tôi cũng ngại nói trước mặt mấy cô gái trẻ chưa kết hôn như hai người."
Kim Trân Ni rũ mi mắt, bỗng dưng nhớ tới câu nói của mẹ "Mấy chuyện thối nát chẳng ra thể thống gì của bà ta, kể ra nghe còn chướng tai gai mắt hơn." Bởi vậy, nên thường xuyên giữ mồm giữ miệng, tích đức cho cuộc sống sau này, nói xấu sau lưng người khác sẽ khó tránh khỏi việc lại bị người khác nói xấu sau lưng mình. Chẳng phải một mình mình có khả năng bịa chuyện, mọi người đều sống giữa miệng lưỡi thế gian, sống hiền hòa đơn giản là tốt cho bản thân mình nhất.
"Điểm đầu tiên có thể khẳng định, đó là phạm vi hoạt động của hung thủ không lớn, căn bản có thể xác định là ở khu Bình Ninh." Kim Tại Hưởng có một thói quen, đó là mỗi khi đến một địa điểm không quan thuộc với bản thân thì đều phải xem kĩ bản đồ một lần. Anh đến Vụ Kiều hai lần, xem bản đồ nơi đây hai lần, cũng gần nhớ hết mọi ngóc ngách từ lâu. "Cư dân ở khu Bình Ninh không đông đúc, nhìn từ bản đồ có thể thấy được trường đại học cũng ở gần đây, ngoài ra còn có một vài doanh nghiệp hay nhà xưởng. Những người có trình độ học vấn cao như sinh viên đại học, giảng viên, nhân viên doanh nghiệp đều có thể loại trừ. Viết hai chữ 'Tiện nhân' mà còn có thể sai, vậy chắc chắn trình độ học vấn của hung thủ chỉ nằm trong khoảng cấp hai đến cấp ba, có khả năng từng có tiền án."
"Chúng tôi cũng nghĩ vậy..." Đội trưởng Tống vừa mở miệng, điện thoại di động liền vang lên. Ông ta mỉm cười xin lỗi, tránh sang chỗ khác nghe điện thoại.
Kim Trân Ni nghe anh phân tích rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, bỗng cảm thấy bản thân mình cũng hơi dư thừa. Lần này không giống với lần trước, cô cũng chẳng cần làm luận văn nghiên cứu gì cả, trực tiếp đấu trí lâu dài với anh chỉ tổ đẩy cô vào thế bất lợi. Ngộ nhỡ có một ngày, cô vẫn còn vấn vương tình cũ, mà lòng anh thì đã nguội lạnh từ lâu, vậy chẳng phải người chịu tổn thương sẽ là cô hay sao?
@tiemcaphebonmua
lời của editor: lâu lắm rồi mới ngoi lên đăng truyện mà không ngờ mọi người vẫn ủng hộ cho truyện của mình (;ω;) thật sự biết ơn mọi người nhiều lắm lắm luôn ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro