Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Con xin lỗi...

Đi đường suốt nãy giờ, trời thì cũng đã tối thành một mảng đen, cuối cùng thì những chiếc xe cũng đã đậu trước cổng của trường công lập. Những tài xế chuyện nghiệp xuống mở cửa sẵn chờ mọi học sinh của trường Trung học cơ sở XXX, từng người khom lưng đứng dậy bước ra khỏi xe.

Để có phần hạn chế chen lấn nhau, từng xe một cũng chỉ xuống được một đoàn, đoàn cuối di chuyển xuống cũng là đoàn của tập thể A2.

Phạm duy: "Ê, dậy, ngủ gì lắm thế?"

Đức Hiếu nãy giờ cứ chỉ đăm đăm ngủ ngáy, đến khi Phạm Duy gọi dậy thì mới sực người ra và chạy đi lấy vali, rồi cùng đoàn bước ra khỏi xe.

Đức Hiếu ngước mắt lên nhìn cơ sở trước mặt mà lấy làm ngạc nhiên. Chiếc cổng lớn được làm từ thép không gỉ, lấy màu đen làm tông chủ đạo, toát ra một khí chất cực kì thích hợp với anh. Sự hoành tráng này đã không làm mọi người thất vọng, nghĩ đến thôi thì đã nghĩ đến việc phải nằm nghỉ dưỡng trong một căn phòng sang chảnh rồi.

Giữa khuôn viên sân trường là một thác nước nhân tạo, dòng nước trong trẻo chảy ra khiến mọi người dễ chịu. Cạnh đó cũng có những bụi cây trồng chi chít nhau, xanh mơn mởn làm sao.

Bước vào cánh cửa thứ hai được làm bằng cửa kính sạch bong không tì vết bẩn, được lắp đặt hệ thống tự động mở đóng mỗi khi có người bước vào, như vậy đồng nghĩa với việc bắt kịp với một tín hiệu.

Bên trong là sảnh của trường học, được xây dựng sẵn ở giữa hai ngã rẽ. Ngoài ra, có những hàng ghế cao cấp, được đặt ở phần sảnh, mọi người ngồi tựa ra đó, sau một chuyến xe mệt mỏi.

Đức Hiếu và một số người hiển nhiên phải gục ngã trước vẻ đẹp tráng lệ thuần túy đan xen với phong cách hiện đại này. Anh chưa bao giờ thấy một nơi như này cả, không tin được mình sẽ ở đây vài đêm tới, mải mê chiêm ngưỡng cái khung cảnh trước mắt mình. Đến cả cái sảnh cũng biết làm đẹp huống chi là những căn phòng nghỉ dưỡng.

Mọi người đi nhận phòng ở khu này như được hưởng ứng số giàu suốt đời, cụ thể là những người lễ tân không lấy tiền của họ, lễ tân sẽ có trách nhiệm chu cấp hoàn toàn hết tiền ăn, tiền ở cho mọi người. Nghe đến đây, một số đầu cúi người xuống tạ ơn trước mặt các vị lễ tân, họ thấy thế cũng chỉ biết dơ lòng bàn tay ra, ra hiệu cho mọi người không cần hành động như vậy.

Đức Hiếu: "Khoan đã, hai vị lễ tân kia chẳng nhẽ là bố mẹ của Hoài Nhi à?!"

Phương Thảo: "Thì đúng rồi còn gì."

Tuyết Nhi: "Vậy thì mày không biết rồi, trường công lập này là do gia đình nhà cái Nhi chủ quản, còn một gia đình cũng đại diện thuộc quyền sở hữu nữa nhưng tao không rõ. Hai gia đình này giàu dữ lắm, họ cùng nhau chi ra khoảng 5 - 10 tỷ để xây dựng nên cơ sở này đấy."

Đức Hiếu: "Sốc"

Phạm Duy: "Mày người yêu đứa kia mà mày tối cổ ghê, hai gia đình này tiêu biểu nhất thị trấn mình đang sinh sống luôn đó, kể từ bây giờ họ chắc chắn là sẽ làm việc tại thành phố này."

Đức Hiếu cũng chỉ biết ừ cho qua chuyện, bỗng dưng có một chiếc xe ô tô trang trọng, nhìn cũng đến vài tỷ, đánh lái vào khuôn viên trường, nhiều người ngồi trong sảnh tò mò chạy ra xem.

Một vị quản ra kinh nghiệm dày dặn lâu năm bước ra, đã hầu hơn 10 năm ở gia đình nhà họ Hoàng. Thấy bóng dáng của ba người hình như đã bị trói tay, ông vội vàng bước dài sải chân ra khỏi sảnh, mang theo khuôn biểu lo lắng có phần hơi thái quá.

Phương Thảo, Tuyết Nhi, Đức Hiếu, Phạm Duy, bốn người cùng chung ghế ngồi, cùng nhìn theo bóng dáng của vị quản gia, rồi cứ bất giác nhìn ba hình bóng trông quen mắt kia, riêng Phương Thảo nhìn nhìn thì đã xoa xoa cằm của mình.

Hoài Linh vừa đi vừa cắm đầu vào điện thoại trên tay, em vừa bước ra sảnh chờ thì đã thấy được điều gì đó, nhanh chóng chạy ra cửa nhưng bị các lính chặn chân lại.

"Tiểu thư, người không được bước ra!"

Cái tâm điểm lại dồn hết vào cô tiểu thư Hoài Linh, em cứ manh động, cứ la rầy các lính mãi, ngọ nguậy mãi nhưng vẫn bị giữ chặt từng xương chi theo mệnh lệnh. Đám bạn của Hoài Nhi nhìn vào cái nết của cô em gái bạn mình mà hết nói nổi, cái nết không khác gì cái nết của chị nó.

Vị quản gia cùng với hai lính gác canh đứng ở trước cửa, khép hai bàn tay vào nhau ngay sát đùi mình, cúi người trịnh trọng chào.

"Cô chủ đã về!"

Nghe đến cô chủ, cả bốn người bạn ngoảnh mặt ra cửa sảnh với sự ngỡ ngàng, tá hỏa với một cảm xúc không thể miêu tả, người đó không ai khác chính là HOÀI NHI.

Người đã trốn thoát khỏi cái thảm họa hôm trước cùng với hai người bạn, Bảo và Ngọc. Ai nấy trong lòng đều không thể tránh khỏi phản ứng sửng sốt. Riêng bố mẹ Hoài Nhi lại thuần thục giấu đi hết cái cảm xúc bấy giờ đi, nghiêm nghị nhìn con gái trước mắt mình.

Thân xác Hoài Nhi toàn là vết xước nhẹ ngoài da, chúng thậm trí còn không được chữa trị trong những ngày trước. Áo trắng thậm trí còn bị rách một mảng ở phần dưới cùng nhất. Khuôn mặt như đã xảy ra một cuộc xô xác trước đó, nhìn mặt cô toàn là vết thương, vết tím bầm mắt còn đọng lại chính trên mặt. Riêng Hoài Nhi là người nhếch nhác khoanh tay trước ngực mình, Bảo và Ngọc là hai người còn lại bị trói tay.

Đám bạn ngồi gần đấy không khỏi xót xa cho cái thân xác tồi tàn như con chim bị tra tấn từng ngày trong lồng, nhất là Đức Hiếu, anh muốn chạy lại giúp, nhưng như vậy sẽ bị coi là can thiệp không lý do.

"Mấy ngày nay con đi đâu?"

Thấy được cái nghiêm túc của bố mẹ mình, giọng yếu ớt, cô cố gắng mới thốt ra:

"Con xin lỗi, con đã trốn thoát, nhưng đó là cách con thoát chết ạ."

"Hoang đường! Tao cho mày điều kiện, ăn học đoàng hoàng, để rồi sống chết làm ba cái trò này à, con cái càng ngày càng láo."

Hoài Nhi vẫn là thân phận dửng dưng bỏ ngoài tai, cô chỉ muốn đến phương xa khác, chứ không phải đứng đây để nghe những muôn vàn câu chất vấn cô như vậy, nhục lắm. Cô sẽ trở thành cái tâm điểm để mọi người phê bình nhất.

"Mẹ sẽ nói với cô chủ nhiệm con về chuyện này! Con thật là... Chả biết thành người không nữa."

"Được rồi, con nhớ rồi. Mọi người nhớ sắp xếp cho tôi và đám bạn kia một căn phòng riêng tư, tôi cần đi trước."

Hoài Nhi căn bản đã quen với tình huống này, không thèm liếc mắt lấy một cái, cuối cùng cả ba người cất bước đi qua ngã rẽ phải, do cô cho người tiếp tục đi làm lệnh hầu.

Phạm Duy không biết làm gì, quay người sang định thưa chuyện với Đức Hiếu, thì bàn tay anh ấy đã nổi đầy gân tay. Phạm Duy thấy thế liền buộc trấn an tinh thần của Đức Hiếu, Tuyết Nhi và Phương Thảo thấy lạ nên liền quay sang cũng có hỏi, nhưng không thấy tiếng đáp. Đức Hiếu muốn tức tốc đi tìm Hoài Nhi lắm, mặt anh bực bội đến bừng đỏ, tự nắm đầu rồi bứt hết tóc của mình. Anh điên mất thôi, nhìn bộ dạng như vậy mà Đức Hiếu sao mà có thể chịu được...

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro