Chương 18: Quên rồi!
"Thông báo khẩn!
Hôm qua, 23/5/20** ghi nhận ba học sinh có hành vi trốn thoát khỏi trường nội trú XXX, trái phép luật lệ của trường nội trú. Trong đó cụ thể một học sinh A2, hai học sinh A3 đã trốn thoát trong đêm đó, yêu cầu hai giáo viên chủ nhiệm của lớp quản lý thật chặt chẽ các em học sinh, tránh trường hợp,..."
Diệu Hà: "Hả? Ai đã trốn thoát?"
Hải Ly: "Tao không biết, mà Hoài Nhi đâu..."
Giáo viên chủ nhiệm: "Cả lớp tập trung."
Tiếng vỗ tay ra hiệu cho cả tập thể đi xuống, giáo viên đưa mắt nhìn xung quanh một chút, rồi lại bảo lớp trưởng đi đếm từng người.
Quả nhiên, sĩ số chỉ có 37/38, thay vào đó lớp cũng bất ngờ vì nhận ra sự biến mất của Hoài Nhi. Giáo viên hiển nhiên giờ chả giải quyết được gì, chỉ biết lắc đầu tắc lưỡi ngán ngao, lớp trưởng Hoài Nhi quay lại nhìn, anh cũng không thấy dáng nét hài hước của cô nữa đâu, trong lòng đã tin rằng cô là một người con gái độc lập và đầy tự tin.
*Ở một góc lớp nào đó*
"Ê, người yêu mày giỏi ha, con gái mà mạo hiểm hơn cả bọn tao rồi."
"Haizz, tao thấy thật điên khi có ý định đó."
"Tch, sao mày có thể nói câu đấy chứ, mày nghĩ cô ấy đủ bản lĩnh hơn mày rồi mày khinh thường hả, mày muốn cô ấy yếu đuối lắm sao?"
"Thôi không nói nữa, tao đang mệt."
Anh có nói vậy, anh nói thêm là cứ mặc kệ, nhưng cái suy nghĩ lưu luyến vẫn không tài nào cản đường được anh. Anh nói anh kệ cô, nhưng cái lắng lo cứ mãi chần chừ giữ những điều thầm kín trong lòng mà không thể nói ra, đời sẽ thật ngắn. Còn dài là khi anh chủ động thú thật với cô về tình cảm chính đáng với lý lẽ mà không vụ lợi, không tính toán, chi li hay nịnh nọt thường xuyên.
Thời điểm lúc cô rời đi là lúc cô im lặng, rời đi là lúc anh ngủ ngon...đến khi biết tin cô đã rời đi, chính là lúc anh hụt hẫng nhất chốn nhân gian này. Tiếng chim bìm bịp kêu bên một góc cửa sổ, anh chỉ biết lắng nghe và đưa mắt ra vào khoảng trời xanh biếc với những đám mây lửng lơ.
"Bình minh hôm nay dâng lên từ phía chân trời, có nắng, có đẹp, nhưng chẳng có má hồng duyên dáng yêu kiều của nàng".
Những tia uv bắt đầu bắn lên khuôn mặt anh, có thể khiến anh bừng đỏ, anh không thèm quan tâm, vẫn liêu xiêu về cô nàng của mình, nghĩ đến nàng mà chỉ biết lệch như muốn đổ, chực như muốn ngã, anh nghĩ thầm.
...
17h45 24/5/20**
Chiều dần buông xuống với những tia nắng cuối cùng trong ngày, những cơn gió dịu nhẹ bông đùa với những lá cây lá cỏ đang đung đưa, một vùng trời cam vàng dễ chịu và dễ dàng nhìn thấy những đàn cò kéo nhau bay về hang tổ của chúng. Đằng sau phủ đầy hình bóng in rõ mồn một của ba người bạn đan tay nhau, cùng phóng tầm mắt với màn hoàng hôn hôm nay.
Hoài Nhi lại nhớ rồi, nhớ nhung những ánh nắng vội mang hơi ấm cuối con đường, lại ngước mắt lên trời nhìn về nơi đó tưởng tượng ra Đức Hiếu, cho dù có tháng ngày xa nhau, nhưng vẫn không thể vun vén được cái ngày cơm gạo áo nước với nhau, thương thầm trong hạnh phúc ta có nhau.
Cái con đường chỉ có cô và anh làm cô chỉ muốn thốt lên em yêu anh nhất trên đời, nắng phai nhẹ vẫn chung chiếc xe đạp cũ kĩ, những lời yêu thương ấy trao nhau được câu nào cũng nhiều, mái hiên nhà cùng ngồi thật lâu trọn đời với nhau.
Hoài Nhi: "Thôi chết, mấy ngày nay tao quên rồi..."
Bảo và Ngọc: "Quên gì cơ?"
Cô chưa nói hẳn ra những đã phải để hai người bạn đứng bên cạnh cô tò mò, cô vẫn chưa nói ra được, bụng để lo lắng khiến những cơn đau nhẹ tăng động nhảy nhót.
Hoài Nhi: "Tao quên chậu hoa của tao ở nhà..."
Ngọc: "chậu hoa thôi mà mày lo cái gì?"
Hoài Nhi: "Nhưng chậu hoa đó có ý nghĩa với tao, tao sẽ không để nó chịu thiệt."
Ngọc: "Thôi được, tối nay nếu mày muốn thì được, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của bọn tao thì tao cho mày đi."
Hoài Nhi: "Cảm ơn nhé, tí tao đi làm thịt cho bọn bây ăn."
Ngọc: "Tùy mày thôi."
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro