Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 - Trận đấu giám định 2

Cướp được bùa đỏ trong tay JG Thẩm Trụy của WWG khiến Ice lặng người mất mấy giây.

Hắn lúng túng nói: “Xin lỗi đội trưởng, tôi không nghĩ tới cậu ta còn ranh ma đến vậy.”

Thẩm Trụy không nói gì.

Mới bắt đầu đã bị Giang Đề cướp mất một nhịp tiết tấu, anh đành phải mang theo Sp đi cướp bùa đỏ của EOG, xem có thể bù vào tổn thất hay không.

Nhưng cuộc xâm lược này chắc chắn không dễ dàng.

Phía bên EOG vô cùng vui mừng.

Đặc biệt là Time điên cuồng thả rắm cầu vòng*: “Giang Đề, trận này cậu chính là thần của tôi.”

Giang Đề: “……”

Giang Đề nhanh chóng đánh nốt đợt lính cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Không cần đến nỗi đấy, chỉ là một cái bùa đỏ thôi.”

Time muốn cắn khăn tay nhỏ: “Không, cậu không hiểu, đấy là bùa đỏ của Trụy Thần, sao cậu có thể cướp như vậy được? Nhưng mà tôi thích.”

Giang Đề không hiểu được, sở dĩ Time kích động như vậy là vì JG Thẩm Trụy của đối phương hiện tại là người đi rừng số 1 liên minh, cũng là tuyển thủ duy nhất cùng với Trần Hiệt được miễn nghĩa vụ quân sự.

EOG và WWG như nước với lửa đối địch nhiều năm như vậy, Time chưa một lần nào chiếm thế thượng phong trước Thẩm Trụy.

Mà phát súng đầu tiên của Giang Đề cướp được bùa đỏ đối phương, không chỉ lấy lợi thế nhịp điệu cho Time mà còn tăng độ tin tưởng của đồng đội dành cho cậu.

“Không cần nhiều lời, Giang Đề, từ nay về sau anh đây bảo vệ cậu.” Time nói.

Giang Đề: “……”

Giang Đề không cảm xúc đi về phía đường giữa, giơ súng nhắm vào hai Mid đang đánh nhau kịch liệt.

Viu một tiếng, viên đạn bay ngang qua khuôn mặt Cloud, bắn thẳng vào đầu Mid của WWG.

Ngay lập tức, thông báo giết chết vang lên: 【First Blood——!! 】chiến công đầu.

Hẻm núi an tĩnh một lúc.

Cloud ngây người hai giây, vừa nói: “Trâu bò.”

Vừa nói xong thì lại có một viên đạn xé gió bay đến.

【Ice Has Slayed Cloud ——】Ice đã giết chết Cloud.

Cloud đập bàn phím, tức giận nói: “Mẹ kiếp! Trận này Ice nhất định phải chết.”

Triệu Bắc Nam: “Hay lắm, giờ áp lực cho Giang Tiểu Đề càng lớn rồi.”

Giang Đề không trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt lại, trông như không có chút áp lực hay khó khăn gì.”

Trong một thời gian, Giang Đề cùng Ice đều bách phát bách trúng bắn vào đầu đối thủ.

Tuy nhiên, bọn họ lại chưa từng giết nhau.

Chủ yếu là Giang Đề và Ice chưa từng trong tình huống 1vs1, nên Ice rất khó đụng được vào cậu.

Nhưng Giang Đề lại quấy rầy WWG đến chó gà không yên.

Ice bực bội mắng: “Thằng oắt con, nhát gan đến thế à? Có ngon ra đây solo với bố này.”

Bước ngoặt xảy ra ở phút thứ 15 của trận đấu.

Khi ấy, Trần Hiệt đang ép đường thì bị JG đối phương lên gank.

Trong khoảnh khắc ấy, lợi thế của đường trên đang dần biến mất.

May mắn là thao tác của anh tốt, câu kéo được đến lúc JG nhà mình chạy tới.

Vì vậy hiện trường thành một trận giao tranh rối loạn.

Giang Đề là tay súng bắn tỉa không thể tham gia giao tranh, chỉ có thể ngắm bắn từ phía xa.

“Giang Đề, bắn Thẩm Trụy.” Trần Hiệt chỉ huy nói.

“Được.”

Nhưng Thẩm Trụy là JG, di chuyển xuất quỷ nhập thần, rất khó để bắt được vị trí cụ thể, chỉ có thể dựa vào phán đoán.

Dự đoán chỉ trong 3 giây.

Cùng lúc đó ở phía bên kia, Ice được ra lệnh: “Ad, giết Trần Hiệt.”

“Hiểu rồi.”

Hai viên đạn đồng thời bay ra từ 2 phía.

Một viên bắn về phía Trần Hiệt.

Một viên khác bắn về phía—---

【Wither Has Slayed Ice!! 】Wither đã giết chết Ice.

【Double Kill!!! 】Wither lấy liên tiếp hai mạng.

Tay Time run lên: “Vãi c*t!!”

Cloud kinh ngạc thở dốc: “Trâu bò!!”

Triệu Bắc Nam: “Nai xừ Giang Tiểu Đề!!”

Kết quả này này cũng không ngờ tới.

Giang Đề vậy mà thay đổi tầm ngắm, một phát súng chấm dứt Ice.

Thậm chí viên đạn còn xuyên qua cơ thể anh ta, bắn trúng Mid yếu máu đang chạy về.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, WWG nháy mắt mất đi hai chủ lực.

Trong khoảnh khắc, thế cục xoay chuyển, EOG phản công giết ngược ba người còn lại của đội bạn, hoàn toàn quét sách đối thủ.

Về phần viên đạn bắn về phía Trần Hiệt, vì tốc độ tay của Giang Đề nhanh hơn Ice nửa giây.

Thời điểm Ice bị bắn xuyên qua, tay hắn hơi run lên dẫn tới việc viên đạn bay lệch hướng.

Trần Hiệt may mắn sống sót.

Thoát chết thành công, Trần Hiệt dựa vào thao tác ngầu bá cháy của mình thu hoạch được hai đầu người của WWG.

Sau đó, hắn di chuyển quỷ sát minh khuyển đi đến bên cạnh tắc kè hoa của Giang Đề.

Giây tiếp theo, quỷ sát minh khuyển thả một icon trái tim màu hồng với Giang Đề

Trai tim màu hồng điên cuồng đập loạn, dường như đại diện cho trai tim đang nhảy nhót của Trần Hiệt vì được Giang Đề cứu mạng.

Toàn bộ EOG đều im lặng.

Hai giây sau, đồng đội trăm miệng một lời ghét bỏ nói: “Eo~~đội trưởng lẳng lơ kinh!!”

Trần Hiệt cười.

Hai tai Giang Đề đỏ lên, di duyển nhân vật quay đầu chạy đi.

***

Ván đầu của trận huấn luyện, EOG dành chiến thắng nhờ khả năng bắn bách phát bách trúng của Giang Đề.

Tới trận thứ hai, Ice không cam lòng muốn chọn tắc kè hoa một lần nữa.

Tuy rằng hắn thua tắc kè hoa tàng hình của Giang Đề, nhưng hắn không tin Giang Đề sẽ đánh được với tắc kè hoa hiện thân của hắn.

Tắc kè hoa hiện thân được xếp vào mục đấu sĩ/sát thủ, tương đương với một nửa tướng đi rừng.

Ice muốn biết Giang Đề có thể mạnh đến mức nào nếu cùng hắn đánh solo.

Nhưng từ ván thứ hai, hai vị huấn luyện viên bắt đầu cho bọn họ luyện tập các hệ thống đội hình, nguyện vọng của Ice không thể thành hiện thực.

Cuối cùng, ba trận huấn luyện, EOG thắng hai.

Vốn dĩ đấu huấn luyện sẽ không quan tâm thắng thua.

Nhưng vì ván thứ nhất, Giang Đề được xem là tuyển thủ gà mờ lại giành được chiến thắng quá đẹp, khiến WWG có chút xấu hổ sau khi kết thúc.

Cố tình, EOG toàn người thích đâm chọc.

【EOG·North: Ai chà, Giang Đề đã xin lỗi trước rồi, anh Ice của chúng ta sẽ không tức giận chứ?】

Ice:……

【EOG·Time: Còn may Ice không đắc tội với Giang Đề, bằng không với tính tình không tốt của Ad nhà tôi sẽ đánh cậu cực kì hung bạo, siêu siêu đau.】

Ice:……

【EOG·Cloud: Đêm nay các người nhớ phải thỉnh Phật trong phòng ngủ, nếu không đêm nay ngủ vén chăn lên sẽ thấy toàn là đạn của Ad bọn tui】

WWG:……

Giang đề duỗi tay lấy nước uống, thuận tiện nhìn sang bên người Trần Hiệt.

Trần Hiệt cũng đang gõ bàn phím.

【Pray: Đủ để vượt qua cửa chưa?】

Câu hỏi này rất hung hăng.

Thật lâu sau, một dòng chữ nhảy ra.

【WWG·Ice: Coi như cậu ta giỏi..】

“wow~~”

Mọi người vỗ tay huýt sáo vang trời.

Triệu Bắc Nam kích động, đẩy ghế dang hai tay về phía Giang Đề.

“Giang Tiểu Đề, cậu…..A—-!! Đội trưởng, anh đá em làm gì?”

“Nói chuyện thì nói chuyện, ôm ấp cái gì?”

Triệu Bắc Nam ủy khuất: “Em ôm bé Ad lợi hại của em thì làm sao? Có phải ôm anh đâu.”

Trần Hiệt đem ghế đẩy vào giữa Giang Đề và Triệu Bắc Nam, một đôi chân dài duỗi thẳng ra làm vật cản.

“Cậu bình tĩnh lại được không? Nhìn cái cân nặng này của cậu đem Giang Tiểu Đề ôm đến bẹp dí à?”

“Khụ!” Giang Đề sặc nước.

Cậu nhanh chóng ôm lấy thiết bị ngoại vi lên chạy ra khỏi phòng huấn luyện mà không quay đầu lại.

Trần Hiệt không nghĩ rằng Giang Đề chạy nhanh như vậy, nhìn qua chỉ kịp thấy cái tai đỏ bùng với sợi tóc đỏ đang nhếch lên của cậu.

***
Chủ nhật cả đội được nghỉ.

Giang Đề vốn muốn ngủ một giấc đến chiều, ai ngờ mới 8 giờ sáng đã bị tiếng sột soạt đánh thức.

Cậu trưng ra vẻ mặt bực bội từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt tối tăm nhìn vào một hướng.

Có gì đấy đang cào cửa?

Giang Đề dựng lỗ tai lên nghe một lát, cuối cùng nghe được meow một tiếng.

Là mèo.

Trong căn cứ chỉ có một con mèo.

Cáu kỉnh lúc rời giường của Giang Đề nháy mắt tan hết, vội vàng nhảy xuống giường, dép cũng không thèm đi, chạy chân trần ra cửa.

Sau đó cậu liền nhìn thấy một con mèo ragdoll mặc váy công chúa có ren trắng và gắn một cái nơ hồng nhỏ ở đuôi.

Lộ lộ đoan trang thục nữ mà ngồi xổm ở cửa, ngửa đầu nhìn Giang Đề, đôi mắt to như pha lê xanh chớp chớp.

“Meow~”

Giang Đề thừa nhận, vào một khoảnh khắc cậu chỉ hận không thể lấy một cái bao tải màu hồng nhạt, trộm lấy công chúa mèo con không bao giờ trả lại cho Trần Hiệt.

Ý xấu một khi đã xuất hiện thì không thể đè xuống được.

Cậu nhìn xung quanh, xác định Trần Hiệt không ở gần đây, lập tức bế mèo chạy vào phòng.

Nhân sinh không thú vị, dựa vào mèo mà sống.

Giang Đề ở trong phòng điên cuồng hít mèo được vài phút, thông báo Wechat ở điện thoại vang lên.

【Đồ chó Trần Hiệt: Có thấy con gái của tôi đâu không?】

Giang Đề: “……”

【jt: Tui giúp anh tìm thử 】

Chó Trần Hiệt đang ở phòng bên cạnh: “……”

Rõ ràng là trộm mèo của của hắn mà còn muốn kéo dài thời gian.

Bạn nhỏ mới tới có điểm xảo quyệt nha.

Giang Đề cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm, tranh thủ từng giây để hít mèo.

có thể hít bao nhiêu thì hít.

“Leng keng”.

【Đồ chó Trần Hiệt: Sau khi tìm được có thể cùng tôi đưa con gái đi tham gia hôn lễ không.】

Giang Đề sửng sốt, hôn lễ gì?

Của ai?

Thôi, mặc kệ là của ai, đi theo anh ta thì mình có thêm thời gian để hít mèo.

Đây là thuận mua vừa bán, ai từ chối thì người đó ngu.

Giang Đề nhìn cái váy công chúa của mèo con Lộ Lộ, lập tức lục tung tủ quần áo lấy ra bộ tây trang đen duy nhất trong tủ.

Người có thẻ xứng với công chúa nhỏ tất nhiên là hoàng tử.

Nửa tiếng sau, Giang Đề ôm mèo xuống dưới tầng, liền nhìn thấy bốn người đàn ông mặc tây trang đen.

Khoảnh khắc ấy, cậu trầm mặc.

Chết tiệt, biết vậy đã mua bộ màu trắng.

Như vậy thì cậu chính là người đàn ông hợp với Lộ Lộ nhất.

Bên kia, bốn người đồng đội nhìn thấy bộ đồ trên người Giang Đề, mắt đều lóe sáng.

Triệu Bắc Nam: “Nhãi con, cậu tính làm loạn cả thành phố lên à.”

Time: “Rõ ràng đều là tây trang, tại sao Giang Đề mặc vào thì giống như thiếu gia nhà giàu, chúng ta thì giống bartender.”

Cloud: “Đội trưởng cũng không phải cùng một loại người với chúng ta.”

Giang Đề nhìn về phía Trần Hiệt, hơi hơi dừng một chút.

Đúng thật là không cùng một loại, đồ chó này trông giống con người hơn ban đầu. Sau khi mặc tây trang thì nhưng ưu điểm như chân dài vai rộng eo thon lộ ra hết, rất có dáng vẻ công tử nhà tài phiệt.

Chỉ là Trần Hiệt thật sự là phú nhị đại.

Giang Đề cũng Trần Hiệt nhìn nhau.

Trần Hiệt nhướng mày trêu chọc nói: “Hôm nay anh trai nhỏ rất đẹp nha.”

Giang Đề từ nhỏ đã được khen đẹp trai đến quen, nhưng đây là lần đầu cậu được một người đàn ông khen như này.

Tuy trông không có gì đặc biệt, nhưng ——

Giang Đề như bị cặp mắt đào hoa của Trần Hiệt nhìn đến bỏng, hoảng loạn rời mắt đi.

Giang Đề ôm mèo con nhìn lướt qua Trần Hiệt, lập tức đi thẳng ra cửa.

“Ò, anh cũng vậy.” Mặt cậu không cảm xúc khen lại.

Trần Hiệt nhịn cười: “Trả Lộ Lộ lại cho tôi.”

Giang Đề đã đi xa, bóng dáng và cái gáy lạnh lùng đến cực điểm.

Dường như đang nói: Cái gì? Gió lớn quá không nghe thấy.

Trần Hiệt không nhịn được nữa, khóe miệng vui vẻ cong lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro