Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Không biết đây có tính là chiến tranh lạnh không?

Miwako nằm ở trong chăn, lười biếng không nhúc nhích.

Hai người họ ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, nghĩ tới đây, nước mắt lại trào ra. Buồn nôn, thật là buồn nôn. Gần đây cô trở nên rất vô dụng, trở nên thật ham khóc, cô rõ ràng không phải kiểu người như thế, tất cả đều do cái tên Matsuda Jinpei đó!

Rõ ràng là lỗi của hắn, tại sao hắn lại nói tất cả như đều là lỗi của cô? Là hắn giăng bẫy cô, phá hủy tình cảm của cô, ít nhất hắn cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? Nhưng sau khi cô tức giận bỏ về nhà ba mẹ xong, hắn còn không thèm quan tâm tới cô, có người đàn ông nào đáng ghét như vậy không?

"Miwako, cái tính thối của con bao giờ mới sửa đổi? Con bé Mie kia là em họ của Jinpei, bọn ta đều biết, con ghen bóng ghen gió cái gì?" Sato Kichi gõ đánh thọc sườn mới hỏi ra nguyên nhân gây gổ, sau đó mới kể cho Miwako nghe.

Thật sao, đúng là cô không đúng khi không hỏi rõ ràng, thế nhưng hắn không thể bao che được việc hắn và em họ mình hợp tác lừa gạt cô.

"Chị, chuyện này không thể trách anh rể được, thật ra thì trước đó ở nước Mỹ, anh ấy đã thấy Kling bắt cá hai tay hôn hít với nữ sinh khác, có hình làm chứng đây, sau đó anh ấy điều tra ra, thì ra Kling vẫn luôn lén lút với bạn gái trước, cho nên mới gài bẫy Kling, vạch trần hắn." Sato Dian gọi điện tới tỉ mỉ giải thích rõ ngọn nguồn.

"Hôm đó em và anh ấy cùng thương lượng, mượn cớ chị đến bưu điện lấy quà, thật ra là muốn dẫn chị đến khách sạn kia nhìn thấy cái màn anh ấy sắp xếp Myoui Mie đi câu dẫn Kling, vì anh ấy điều tra ra được Kling không thể cưỡng lại trước những cô nữ sinh thanh thuần."

Một vòng, một vòng sự kiện đan xen, từ nước Mỹ phát hiện sự thật về Kling cho đến khi để Miwako biết đều do Jinpei bày ra. Anh rể đúng là có đủ phúc hắc, về sau chắc Dian phải khắc trên ót để nhắc nhở mình, đắc tội ai thì được chứ chớ nên đắc tội Matsuda Jinpei, phát hiện Kling bắt cá hai tay nhưng vẫn ẩn nhẫn, ra tay một phát là trúng, quả là đáng sợ.

Được rồi, coi như chuyện của Kling không trách hắn, dù sao đối với chuyện này cô không tức giận nhiều, nhưng vấn đề ở đây là Jinpei giống như đang giận ngược lại cô, ngày đó nếu nói hắn biết thất vọng, vậy chẳng lẽ cô không được tức giận sao?

"Đáng đời con!" Kichi dí dí vào trán cô, thật sự không nhịn được mắng to, "Con thì có cái gì tốt đẹp, trừ cái khuôn mặt dễ coi một chút thì có cái gì đáng giá để Jinpei tốt với con như vậy? Mà con còn đi bênh vực thằng khác, Jinpei nó sao mà không giận cho được?"

"Mẹ, mẹ rốt cục là mẹ của ai?" Miwako bất mãn xoa trán mình, "Anh ấy là đàn ông, sao có thể dễ giận như vậy?"

"Đàn ông thì không được tức giận, đàn ông đáng bị con chọc tức chắc? Cái con nhỏ chết tiệt này rốt cục giống ai? Thật là gỗ mục không thể chạm trổ. Mặc kệ con, mẹ đi nấu cơm!"

Miwako bĩu môi vùi đầu vào giường. Cô sống với Matsuda Jinpei tổng cộng hai trăm bảy mươi sáu ngày. Có lẽ ban đầu là vì giận dỗi mà lấy hắn, nhưng dần dần vì hắn đối xử với cô quá tốt khiến cho cô yêu hắn. Thứ tình cảm này quá sâu, Miwako cơ bản không cảm nhận được. Mãi cho đến ngày đó nhìn thấy hắn và Myoui Mie đi với nhau, lòng cô mới dâng lên cảm giác đau, mới giúp cô nhận ra thì ra bắt đầu từ lúc nào, Matsuda Jinpei đã chiếm địa vị quan trọng như vậy trong lòng cô.

Cho là hắn phản bội thì sẽ đau và tức giận, cô chưa đánh cho hắn một trận giống như với Kling mà hắn đã xoay người quyết tâm rời đi. Đứng trên vỉa hè, người qua lại không dứt mà nước mắt cô rơi không ngừng, một khắc kia cô mới hiểu được cô đã thật sự yêu hắn sâu đậm, yêu đến mức vừa nghĩ tới rời khỏi hắn trái tim cô sẽ giống như bị đao khảm vào, đau đớn vô tận.

Hiểu tình cảm của mình, nhưng tình cảm của hắn đối với cô thì sao? Cô mãi không thể biết được hắn đối xử tốt với cô như vậy vì cô là vợ hắn hay là vì hắn yêu cô? Có phải bất kỳ cô gái nào kết hôn với hắn, hắn cũng sẽ đối xử tốt như vậy? Vừa nghĩ tới có một cô gái khác được hắn cưng chiều như vậy cô liền ghen tị không thở nổi. Cô không thể quên lúc ban đầu khi hắn đề nghị kết hôn với cô chỉ vì hắn đã đến tuổi kết hôn, còn tình cảm hắn một chữ cũng không nói. Cho nên cô không dám tìm hắn, cô hiểu mình đã yêu hắn nhiều thế nào nhưng không dám khẳng định tình cảm của hắn đối với cô, cô không dám đối mặt, nếu như hắn không yêu cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi.

Không thấy hắn thì nhớ đến tận xương tủy, đi gặp thì lại không có dũng khí. Mỗi ngày giằng xé như vậy khiến cho cô không còn là Miwako của trước kia nữa rồi.

Còn hắn thì vẫn sống tốt, đáng hận là quá tốt! Trên tivi cô nhìn thấy hắn vẫn cao ngất, mặc quân trang đứng cùng Hagiwara Kenji, bọn họ vừa bắt được tên trùm ma túy ở Đông Á, được khen thưởng. Trừ nghiêm túc hơn, hắn giống như không thay đổi một chút nào, hình như chỉ có mình cô suy sụp bi lụy thôi.

Đột nhiên nghe tiếng đỗ xe bên ngoài nhà, tim cô bỗng đập mạnh, bỏ gối ôm ra, ngay cả giày cũng không đi, vội chạy tới cửa sổ núp sau rèm cửa ngó ra ngoài.

Ba ở nhà, mẹ không biết lái xe, Dian không thể về nhà, như vậy...

Xe Hummer quen thuộc dừng lại bên tường bao thấp của nhà cô, là hắn, đó là xe của hắn.

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cô dùng sức che miệng, sợ mình hét to lên, nhưng tâm tình chỉ kích động mấy giây, cửa xe mở ra khiến cho nhiệt độ của cô hạ xuống, là Ueno Hayate, phụ tá của hắn.

Không phải hắn, không phải hắn!

Cô thất vọng lui về giường, kéo qua chăn trùm kín đầu, trong lòng một mảnh hoang vu.

Chỉ ngăn cách bằng cánh cửa, nên đối thoại trong phòng khách nghe khá rõ ràng.

Hayate thay mặt Jinpei đưa văn kiện cho Sato Masayoshi, "Cái này lần sau đưa cho tôi là được rồi, cậu còn cất công đến tận đây làm gì."

"Anh Matsuda bảo phải mau đưa cho ngài."

"Gần đây thằng bé Jinpei rất bận sao?"

"Vâng, gần đây mới vừa phá một vụ án lớn, mỗi ngày loay hoay đều ngủ trong phòng làm việc."

"Vậy cậu nhớ phải nhắc nhở nó chú ý sức khỏe."

"Tiên sinh yên tâm."

"Mới vừa thấy xe, tôi còn tưởng rằng là thằng bé nó tới đấy."

"Hôm nay không may xe của cháu đột nhiên hư, anh Matsuda cho cháu mượn tạm."

"Ueno à, cậu bảo Jinpei nó đừng mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ phép nhiều để lại cũng lãng phí, nên đi đâu đó thư giãn một chút." Rõ ràng đây là tiếng Kichi.

"Anh Matsuda không bỏ phí ngày nghỉ đâu, hằng năm anh ấy đều đi du lịch."

"Hả, vậy là thế nào?"

"Anh ấy hàng năm đều nghỉ ngơi 1-2 tuần, à, cháu nhớ năm ngoái chính là nghỉ phép vào dịp lễ Noel." Lễ Noel? Hô hấp Miwako đột nhiên cứng lại.

"Miwako, anh tới đi công tác, sẵn tiện ghé thăm em một chút."

"Anh Matsuda, anh hàng năm đều tới New York công tác như vậy có thấy chán không?"

Nước mắt, lần nữa từ trong hốc mắt nhỏ xuống, ai đang nói cái gì bên ngoài gian phòng, cô không còn nghe rõ nữa rồi.

Bao nhiêu lần? Toàn bộ bảy lần, từ khi bọn họ quen biết, hàng năm, hắn đều đi New York thăm cô. Cùng cô đi qua phố lớn ngõ nhỏ của New York, nhìn cô ăn thức ăn ngon mà thỏa mãn, ánh mắt của hắn thật dịu dàng.

Thật ngốc, thật là ngốc, sao cô cho rằng không nói ra chính là không yêu?

Jinpei dùng tròn bảy năm thời gian để yêu cô, nhìn cô lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn cô lần lượt cười trong lòng người khác, cảm giác lúc đó của hắn sẽ như thế nào? Khó trách hắn tức giận đối với câu hỏi của cô như vậy, bởi vì cô đã làm thương tổn hắn.

Đều là lỗi của cô!

Hắn còn có thể tha thứ cho cô không?

Miwako đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, kéo cửa phòng ra vọt tới trước mặt Hayate, xốc cổ hắn lên hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"

"Ai? Người nào?" Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của nữ vương bệ hạ thật là kinh người.

"Chồng tôi, Matsuda Jinpei, bây giờ anh ấy đang ở nơi nào?"

"Phòng... Phòng làm việc!" Hô hấp của Hayate quá khó khăn, có thể buông hắn ra được không?

Miwako buông tay, lao nhanh ra như một cơn gió.

"Anh... anh à..." Thanh âm Kichi run rẩy.

"...Ừ." Lão luyện thành thục như Masayoshi cũng hơi giật mình.

"Chúng ta, con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!"

Miwako từ trong thang máy đi ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quan sát của người xung quanh, mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là phòng làm việc của Jinpei.

"Rầm" một tiếng đẩy cửa phát ra, cánh cửa đập vào tường thành một tiếng vang lớn.

Hagiwara Kenji huýt sáo nói đùa: "Ể, em dâu, quần áo cô mặc quả không tệ nha." Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù có mặc đồ ngủ cũng khiến cho người ta kinh ngạc.

"Toàn bộ các anh đi ra ngoài hết cho tôi!" Ngón tay Miwako chỉ ra ngoài khí thế mười phần, "Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!"

Tiếp tục chỉ vào Matsuda Jinpei, cường điệu nói, "Anh ở lại!"

Sáu bảy người đàn ông cao lớn uy mãnh trong phòng đều ngoan ngoãn buông văn kiện trong tay không dị nghị đi ra ngoài.

Chỉ có Kenji vẫn nguyên một chỗ không sợ sống chết, mãnh mẽ đôi co với cô: "Em dâu, cô ăn mặc như vậy ở cùng Jinpei không tốt đâu, có cần tôi canh chừng ngoài cửa không?"

"Hagiwara Kenji, tôi nghĩ, Myoui Mie nên được nghe chiến công vĩ đại của anh thì sẽ hay hơn đấy?" Miwako hếch mày, nhìn về tên đàn ông không biết sống chết kia. Thành công khiến nụ cười hắn ảm đạm không ít.

Thật không thể tin được, hai tháng này mặc dù cô và Jinpei không gặp nhau nhưng cô lại trở thành bạn tốt với Mie. Ít nhất cũng biết cô ấy và Kenji đang dây dưa tình cảm, tóm lại là cũng nắm được điểm yếu của hắn.

"OK, OK! Tôi đi, tôi đi." Kenji giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi ra ngoài.

Rất tốt, đường hoàng dọn dẹp xong! "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Xoay người đối mặt với người đàn ông từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng, mặt hắn lạnh lùng, cúi đầu xem văn kiện, tựa hồ không hề biết những chuyện đang xảy ra.

Nhưng mà cô lại phát hiện, ngón tay hắn đang bóp chặt văn kiện, người đàn ông này khiến lòng cô rối tinh rối mù. Cất bước đi tới bên cạnh hắn, đưa tay muốn lấy văn kiện ra khỏi hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tay, ngược lại cau mày trừng cô.

Cô cười ngọt ngào, mặt lấy lòng.

"Chồng à..." Cố ý sử dụng giọng nói khiến hắn không thể kháng cự nhất.

Hắn vẫn nghiêm túc lạnh lùng, không chịu buông tay.

Được rồi, cô có thể đi đường vòng. Miwako buông tờ giấy ra, vòng qua cái bàn, ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, "Chồng à."

"..."

Tên đàn ông này cứng nhắc này, cô vùi gương mặt vào trong ngực của hắn, ngửi hương vị quen thuộc của hắn khiến cô chợt thấy hạnh phúc, "Thật ra thì hôm đó, em không phải tức giận vì Kling đâu."

Cảm thấy thân thể của hắn trở nên cứng ngắc khi nghe tên của Kling, khóe miệng cô mỉm cười, "Em tức giận vì bắt gặp anh với cô gái khác đi cùng nhau." Bắp thịt hơi buông lỏng.

"Rành mạch, nhẹ nhàng, vui vẻ như Matsuda Jinpei, chỉ là của một mình Matsuda Miwako, nhưng anh đối xử với cô gái khác cũng với biểu cảm như vậy khiến em thật sự rất ghen."

Nói rõ suy nghĩ trong lòng cho hắn nghe, "Càng tức giận, càng quan tâm, em ngược lại càng không hỏi được, anh thật lòng hiểu em, sao lại không rõ tính tình của em, nếu như không phải là quan tâm đến mức tận cùng, em làm sao có thể bỏ qua anh với tình huống cứ như vậy. Anh nghĩ lại một chút đi, tình huống đó, ban đầu em phản ứng với Kling như thế nào." Kling đã bị cô đánh cho bị thương, sợ tới mức trực tiếp bay trở về Mỹ.

Nhưng cô lại không động đến một ngón tay hắn, có lẽ nói không ai tin, người như Miwako, phát hiện chồng... là hiểu lầm chồng mình phản bội mà không ra tay đánh đấm, nói ra chắc chắn sẽ thành đề tài buôn chuyện mất.

"Anh biết em từ nhỏ đã ra nước ngoài rồi, muốn tự lập được thì phải kiên cường, dù có đau khổ thì cũng không thể kêu ai được, chịu đựng một mình, dần đà thì tình cảm cũng bị che giấu hết."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt xanh thẫm thân thương, phần lạnh lùng trong đó đã mất đi ít nhiều, nhiều đủ để cho cô động lòng, "Tin em không? Nếu như so sánh việc che giấu tình cảm thì em thua anh đó."

Nói đến thâm sâu tính toán, cô không sánh bằng Jinpei, tới hôm nay, mới hoàn toàn hiểu tâm cơ người đàn ông này sâu đến bao nhiêu, nhưng mà tình cảm khiến người ta thật đau lòng.

"Em càng quan tâm, lại càng không dám để anh phát hiện, nhất là khi em lầm tưởng anh và nữ sinh khác chơi trò mập mờ thì lại càng không muốn cho anh có cơ hội làm tổn thương em, khi đó em chỉ còn cách an toàn duy nhất là trốn tránh."

"Là muốn cho anh biết, Kling không còn quan trọng với em sao?" Hắn rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp, thật dễ nghe.

"Thật thông minh!"

Cô vui vẻ cho hắn một cái hôn làm phần thưởng, không thích nhìn hắn cau mày.

"Kling đối với em mà nói, đã là một người không bao giờ quan trọng nữa rồi, bây giờ người em yêu là người khác."

"..." Jinpei không mở miệng hỏi, nhưng tay nắm eo cô thật chặt.

Haizz, thật là, vẫn im lặng giấu như vậy sao?

"Muốn biết bây giờ em yêu người nào không?"

Miwako nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Hôn em, em sẽ nói cho anh biết."

Phản ứng của Jinpei là trực tiếp muốn nhảy dựng lên.

"Thật sao, thật sao."

Ha, thật sự không đùa được, vội vàng ôm lấy hắn, "Em yêu anh, Matsuda Jinpei!"

Hắn ngây ngẩn cả người, thật ngây ngẩn cả người luôn.

Đời này không biết có còn cơ hội nhìn đến vẻ mặt như thế của hắn không? Miwako suy nghĩ, nên lấy điện thoại chụp làm bằng chứng không?

Cố gắng bình tĩnh lại, hắn hàm hồ nói: "Em lại đang trêu chọc anh, có đúng không?"

Miwako lắc đầu một cái, kéo tay của hắn, đặt lên trên ngực chính mình.

Lần này không có bất kỳ vẻ cười giỡn đắc ý nào, nghiêm túc nói: "Chồng à, anh biết không? Ngày đó thấy anh và Mie đi cùng, nhìn anh cười như vậy, nơi này của em đau thật là đau, đau đến nước mắt chảy ra, anh biết bao nhiêu năm rồi em chưa khóc không?"

Thì ra là, nước mắt ngày đó là chảy vì hắn, trong tròng mắt tím thoáng qua ánh sáng.

"Từ khi em hiểu chuyện, em đã không khóc. Nhưng mà gần đây chỉ vì anh, mỗi ngày em đều khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới những lời nói kia là lòng em lại đau, không thể thở nổi, buồn sắp chết rồi, nước mắt cứ không ngừng được. Em vốn không phải người như vậy, đều do anh hết!"

Thế giới của hắn, từ giờ phút này đã sáng lại rồi!

Sau hôm đó, hắn phải dùng công việc để làm tê liệt mình, làm cho mình mệt mỏi đến hơi sức cũng không còn, chỉ có thể nằm vật xuống phòng làm việc để ngủ, nhưng trong mộng vẫn là bóng dáng của cô, cười nháo, làm nũng, ăn vạ còn có phong tình vô hạn nữa.

Dù phá mấy án lớn, khiến cảnh sát trưởng cười không khép miệng, nhưng tim của hắn vẫn trống rỗng.

Không có Miwako, cuộc đời của hắn, lại còn ý nghĩa gì?

Hắn muốn đi tìm cô, từ khi rời đi đã bắt đầu có ý nghĩ đó, không biết bao nhiêu lần hiện lên trong đầu nhưng nghĩ đến cô vì người đàn ông khác mà đoạn tuyệt với hắn, nghĩ đến cô vẫn còn yêu Kling thì tim hắn như muốn nứt ra. Đủ rồi, hắn tự nói với mình, thật đủ rồi, những gì hắn có thể làm cũng đã làm, một cô gái nếu như vậy cũng không thể yêu hắn, như vậy dù hắn có cố gắng như thế nào, tất cả đều là uổng công. Hơn nữa, bây giờ Kling quay đầu lại, nếu như cô ấy còn yêu anh ta, vậy Matsuda Jinpei hắn, có phải không còn nghĩa lý gì nữa hay không?

Ai bảo hắn không có cách nào làm cô yêu hắn? Hắn có tự tôn, có kiêu ngạo, hắn không thể chịu thương tổn nữa.

Nhưng mà cô tới, xông vào phòng làm việc của hắn như nữ vương, nói cho hắn biết cô yêu hắn, dùng âm thanh ngọt ngào nói lời yêu, hắn thật hoài nghi, đây có phải là mộng?

"Matsuda Jinpei, em nói em yêu anh, anh có tin không?" Cô đã nói nhiều như vậy mà người đàn ông này vẫn cứ nhìn chằm chằm không nói một câu, rốt cuộc là sao vậy?

"... Anh tin." Jinpei thật sự tin, nhìn Miwako - rất coi trọng vẻ bề ngoài, bất kể lúc nào cũng phải xinh đẹp đến mê người, lại mặc đồ ngủ xông vào phòng làm việc của hắn chỉ vì thổ lộ với hắn. Hành động như vậy sao hắn không thể không tin?

"Tốt quá." Cô cười vui vẻ, người đàn ông này coi như thức thời.

"Như vậy, anh thì sao?"

"... Cái gì?"

"Em biết anh yêu em, nhưng mà nói cho em nghe một lần được không?"

"..." Jinpei im lặng nhìn chằm chằm cô.

"Không cần xấu hổ, nói một chút coi." Miwako yêu kiều ngọt ngào khích lệ.

"..."

"Nếu không, em dùng một bí mật tới trao đổi được không." Cô đến gần bên tai của hắn, nhẹ nhàng nói một câu nói.

Lần này Jinpei vô cùng giật mình, không tự chủ nhìn về phía bụng cô.

"Anh dám lộ ra vẻ mặt như thế?" Cô nặng nề gặm môi hắn một cái.

"Matsuda Jinpei xấu xa, tất cả, tất cả, không phải đều nằm trong kế hoạch của anh sao? Suy nghĩ một chút, sao xe của anh lại đỗ ở đó trong khi bên ngoài có chỗ đậu xe lại cố tình đỗ ở vị trí tận cùng bên trong? Anh có phải đã sớm biết em sẽ dụ dỗ anh?"

"Hơn nữa, anh biết rõ kỳ sinh lý của em chính xác hơn đồng hồ, ngày đó chúng ta không ngừa thai tất nhiên sẽ có em bé, anh chắc chắn đã nghĩ tới rồi?" Nghĩ lại một chút, Miwako gả cho ông chồng đáng sợ đến cỡ nào, khó trách cái tên trùm thuốc phiện, trùm súng ống gì căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn, thì cô làm sao mà so với hắn được.

Jinpei không còn lời nào để nói, Miwako thật tình không hề nói sai, tất cả, tất cả, thật ra thì hắn đã nghĩ đến rồi. Biết cá tính của Miwako, cho nên tại Night Club đó, hắn cũng có chuẩn bị.

"Nghĩ lại, Matsuda Miwako em, còn chỗ nào anh chưa bày mưu tính toán nữa không? Haizz, thôi, dẹp đi, anh đừng nói yêu em nữa, để em suy nghĩ..."

"Anh yêu em."

Cô dừng lại một hồi lâu.

"Anh nói cái gì em không nghe thấy."

"... Anh yêu em."

"E hèm, tiếng quá nhỏ."

"Miwako, anh yêu em." Hắn nâng cằm của cô lên: "Chỉ yêu một mình em."

Nước mắt lại dâng lên, gần đây cô bỗng dưng rất thích khóc, đều là vì Jinpei, "Anh là đồ ngốc, thầm thích người ta bảy năm mà không chịu thổ lộ sao?"

Nếu như, nếu như ban đầu không phải cô chủ động hôn hắn, mở ra cánh cửa kia của bọn họ, có thể cuộc đời này của bọn họ sẽ bị hắn im lặng bỏ lỡ, suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều đó thật đáng sợ, cuộc đời này không có Matsuda Jinpei làm bạn thì đời cô...

Trên khuôn mặt đẹp trai của Jinpei rõ ràng ửng đỏ, "Em, chuyện này ai nói với em?" Chuyện này không có ai biết mới đúng?

"Ừ, em suy nghĩ nào, có người cứ luôn lấy lý do công tác để đến thăm em, nhưng người của anh nói cho em biết thật ra đó là thời gian nghỉ phép."

"Đáng chết, Ueno Hayate thật là lắm mồm!"

"Anh nên cảm ơn anh ta." Chính nhờ hắn nói ra sự thật mới khiến cô phát hiện ra tấm lòng của Jinpei, và mới có dũng khí đi tìm hắn.

"Matsuda Jinpei, sau này nếu như gây gổ, anh không được phép làm lơ em."

"Được."

"Hửm, anh dám nói được sao, anh nói như vậy là muốn sau này vẫn muốn gây gổ với em à?"

Lúc này, hắn lười nói với cô, trực tiếp sử dụng miệng chặn lại ý muốn gây khó dễ của cô, bù lại hai tháng tương tư.

Miwako cười rạng rỡ, ôm cổ của Jinpei, nhiệt liệt phối hợp. Giống như ban đầu mẹ từng nói, thật ra Matsuda Miwako cô tốt số vô cùng vì đã chọn được ông chồng hoàn hảo trăm phần trăm, cô không còn mong muốn gì hơn.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro