
𝟸. 𝙷𝚎𝚊𝚟𝚎𝚗 𝚒𝚜 𝚊 𝚙𝚕𝚊𝚌𝚎 𝚘𝚗 𝚎𝚊𝚛𝚝𝚑 𝚠𝚒𝚝𝚑 𝚢𝚘𝚞
Warning: MatsuOi
-
Out on the terrace
We breathe in the air of this small town
On our own cuttin' class for the thrill of it
Getting drunk on the past we were livin' in
--Paris, The Chainsmokers
-
Oikawa cũng có những cảm xúc khác. Iwaizumi nhận ra điều đó vào một ngày hạ khi cậu thấy hắn bước vào từ cửa căn hộ của họ, che giấu bàn tay phải đẫm máu trong khi mỉm cười với cậu và cởi giày.
Sau khi sinh sống với Oikawa suốt hai năm qua, dường như việc hắn trở về nhà với một vết thương mới không còn khiến Iwaizumi giật mình hay hoảng sợ đến suýt ngất nữa, nhưng một phần nào đó trong cậu vẫn không thể ngừng gào thét khi thấy hắn về nhà mỗi đêm trong tình trạng như vậy, vờ như không có gì xảy ra. Cậu ghét việc phải thấy Oikawa cùng với máu đỏ và cái cách mà những vết sẹo mới dần hình thành trên cơ thể hắn, nhưng sự thật đáng buồn là cậu không thể làm gì trước tình trạng như vậy. Đó là tính chất công việc của hắn, và hôm nay cũng không khả quan hơn. Iwaizumi thở dài, vẫy Oikawa lại gần và bảo hắn ngồi xuống sàn trong khi cậu quay vào nhà để lấy hộp cứu thương.
"Nhìn này, Iwa-chan!"
Khi cậu quay lại thì Oikawa đang giữ một tờ báo trên tay, huơ huơ nó trong không khí, có vẻ như vừa tìm thấy nó trong đống giấy lộn xộn dưới gầm bàn. Cánh tay bị thương của hắn được đặt sang bên hông và một lần nữa, Iwaizumi cảm thấy khó chịu khi phải tự hỏi mình rằng liệu Oikawa có còn là con người nữa không. Hắn dường như không hề cảm thấy đau đớn, và ngoài những nụ cười tươi tắn, Iwaizumi chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ bất kỳ điều gì khác.
"Lần này là gì đây?" Cậu thở dài, ngồi xuống bên cạnh để xem xét cánh tay hắn. "Nếu cậu nói gì nhảm nhí, tôi sẽ chọc cái nhíp này vào vết thương của cậu"
"Iwa-chan!" Oikawa giật mình, giả vờ hoảng sợ để trêu chọc Iwaizumi, nhưng rồi ngay lập tức quay lại với bản chất của mình "Cậu đang lo lắng cho tớ sao?"
"Tôi không được phép lo lắng cho bạn trai mình à?" Iwaizumi gằn giọng.
Oikawa- kẻ được cho là vô cùng máu lạnh, quý ngài xử-lý-mục-tiêu-sau-mười-phút, im bặt với một dải hồng trên đôi gò má. Yên tâm rằng hắn đã im miệng, Iwaizumi tập trung xem xét vết thương.
Lần này, đó là một vết cắt khá sâu và máu đang không ngừng chảy dọc xuống cánh tay hắn, nhỏ lách tách xuống sàn và Iwaizumi biết mình sẽ lại phải lau dọn nó. Cậu có thể thấy lớp da thịt đỏ hỏn bên trong, như những lần trước, bằng con mắt nhà nghề đã trải qua một khoảng thời gian dài sống chung với Oikawa, cậu cho rằng đó là kiểu vết thương thường được gây ra bởi lưỡi dao. Không có gì phải lo lắng, trừ việc nó đang chảy máu quá nhiều và Iwaizumi lo ngại rằng mình sẽ không thể làm vết thương đóng miệng ngay lập tức. Vì Oikawa đã mất đi cánh tay trái, cậu luôn lo ngại những điều có thể xảy đến, những bất trắc có thể xuất hiện khi hắn chỉ có thể làm việc với một bên tay.
Đúng theo những điều cậu đã dự tính, Oikawa chẳng có vẻ gì là lo lắng hết. Hắn chìa cánh tay trần về phía cậu trong khi vẫn dán mắt vào tờ báo khổ nhỏ trên tay.
"Matsukawa" hắn chỉ nói.
Iwaizumi không thể kìm được một tiếng thở dài. Cậu biết hắn đang nói về điều gì.
Đó là một tờ báo mà hai năm trước đã nằm trước cửa nhà họ, và suýt thì bị xé toạc chỉ sau khi Oikawa lướt qua dòng đầu tiên. Vài ngày sau khi căn hộ của Matsukawa cháy rụi, họ nhận được tin rằng gã đã chết. Một tuần sau đó, Oikawa rời khỏi Aoba Johsai và không bao giờ nhắc tới tổ chức một lần nào nữa. Cho dù vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào báo chí, Oikawa vẫn bảo rằng không điều gì có thể thân quen như trước nếu thiếu đi Matsukawa. Và may mắn thay, vì danh tiếng của hắn trong thế giới ngầm, Oikawa vẫn có thể kiếm được tiền nếu như hắn muốn và những cuộc gọi về công việc vẫn chất đống trong điện thoại của hắn. Nhưng Oikawa rồi lại chẳng chọn gia nhập một tổ chức cụ thể nào. Theo như những gì Iwaizumi nhận ra, hắn cũng đã dần xa lánh mọi việc và chỉ thực hiện những nhiệm vụ nho nhỏ khi được liên lạc tới.
Giờ thì hắn đã bỏ tờ báo xuống và gật gù chờ Iwaizumi băng bó cho xong, ánh mắt đầy vẻ xa xăm. Biết rằng hắn đang mải mê trong suy nghĩ, Iwaizumi cũng chỉ im lặng, thở hắt ra sau khi thấy vết thương đã ngừng chảy máu.
Oikawa rất muốn quên nó đi và giả vờ như mình không hề tiếc nuối như đối với những người đồng nghiệp đã hi sinh trước đây, nhưng hắn không thể. Matsukawa là người đã gắn bó với hắn kể từ khi họ mới ngoài mười tám và còn được thuê tạm bợ bởi Aoba Johsai do tổ chức không thể tìm được bất kỳ ai thay thế. Oikawa vẫn nhớ về hắn cho dù đã hai năm trôi qua, nhớ về dáng người cao và giọng nói khàn khàn ấy, nhưng chưa bao giờ hết ân cần và chắc chắn với công việc. Nhớ về những đêm cùng uống cà phê ngoài chiếc ban công nhà gã trong tiết trời tối đen, và những tràng khúc khích phát ra từ đôi môi của Matsukawa thật vui vẻ làm sao. Nhớ về những cuộc trò chuyện lúc ba giờ sáng, cái cách mà người kia chưa bao giờ ngừng kiên nhẫn trước những trò bông đùa của hắn, nâng đỡ hắn, nhắc nhở hắn. Nhớ về những mánh lới trong việc chiến đấu mà Oikawa đã học hỏi từ gã, những điều mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn luôn nhắc mình không thể nào quên đi.
"Cậu ấy là một người rất tốt đối với tớ" Oikawa kể lại, giọng trầm ấm xa xăm. Iwaizumi đã băng bó xong cho hắn, hiện đang chống cằm nhìn hắn chơi với con mèo mun của họ bằng ánh mắt mệt mỏi, nhưng hài lòng. "Một đồng nghiệp thật tuyệt vời"
Oikawa nhớ về những cuộc điện thoại ân cần và từng chỉ dẫn cặn kẽ của người cố vấn cũ, thầm cảm thấy tiếc nuối vì kể từ khi hoạt động theo cách mới, hắn lúc nào cũng phải tự lo hoặc nhận được những thông tin rất qua loa, mờ mịt. Nhớ về Matsukawa, vào một ngày hạ nào đó của năm đầu tiên mà hắn bắt đầu làm việc cho Aoba Johsai, những đêm bải hoải đầy sợ hãi với công việc và không được về nhà dù cho đã gục ngã.
Oikawa. Hít sâu, cố gắng hết sức. Tôi sẽ ở đây với cậu, tôi hứa đấy.
Đó là giọng nói của gã và Oikawa tưởng như mình đang trở về ngày đầu nhận nhiệm vụ, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
"Tôi biết" Iwaizumi trả lời, luồn những ngón tay qua mái tóc nâu của hắn. "Tôi biết cậu ấy rất quan trọng với cậu"
Giọng nói trầm ấm của cậu khiến Oikawa cảm thấy được an lòng đôi chút. Hắn cựa mình để cánh tay vẫn đang đau nhức nhối lên đùi, đoạn nghiêng người sang trong một nỗ lực để hôn lên trán cậu. Như đã quen với điều đó, Iwaizumi hơi ngước đầu lên, để môi của Oikawa chạm tới làn da mềm mại của cậu một cách dễ dàng nhất. Đáng yêu, hắn vui vẻ nghĩ. Với hàng lông mày nhíu lại, Iwaizumi vẫn thật đẹp đẽ và Oikawa không thể mường tượng rằng mình sẽ sống ra sao nếu thiếu đi cậu trong cuộc đời.
"Cậu có nghĩ rằng Matsukawa còn sống không?" Oikawa bất chợt hỏi. Hắn tin rằng đâu đó ngoài kia, Matsukawa vẫn còn đang sống và chỉ đơn giản là qua mặt bọn cảnh sát bằng quyền lực mà gã luôn nắm giữ.
"Nếu như cậu có niềm tin" Iwaizumi nói một cách đầy triết lý, tựa đầu lên vai Oikawa "Thì điều đó sẽ thành sự thật thôi"
"Ha" Oikawa nhếch mép "Tớ hiểu hắn mà. Nếu tên đó có thể giả như đã chết, chắc hẳn hắn sẽ chọn một cuộc sống bình thường, an nhàn và không bấp bênh"
Iwaizumi im lặng trong giây lát. Oikawa muốn xoa đầu cậu như là cậu đã luôn làm, nhưng Iwaizumi đang tựa lên vai phải của hắn và hắn thì không còn có thể dùng tay trái được nữa.
"Đã bao giờ cậu nghĩ tới những điều cậu có thể làm chưa?" Cậu nhìn sang và hỏi "Một điều gì đó không liên quan tới giết chóc?"
"Chà" Oikawa ngẫm nghĩ, vò nhàu tờ báo trong tay "Tớ chưa bao giờ nghĩ đến nó cả"
Iwaizumi, hai mươi phút trước, nhăn mặt khó chịu khi cậu tưởng như Oikawa vẫn chưa đủ thật lòng để bộc lộ cảm xúc của hắn trước mắt cậu. Tuy nhiên thì giờ cậu ở đây, nghe ra sự hy vọng trong giọng nói của Oikawa và nhận ra hắn vẫn còn là một con người, mang nỗi sợ cũng như niềm đau.
"Được rồi" hắn nói, quay mặt đi để Iwaizumi không thấy được sự tiếc nuối còn vương lại trên nét mặt mình "Tớ còn vài việc cần làm"
-
Don't ask if I'm happy, you know that I'm not
But at best, I can say I'm not sad
Cause hope is a dangerous thing
for a woman like me to have
Hope is a dangerous thing, for a woman like me
to have
----Lana Del Rey
-
Thêm hai tuần và Kunimi cho rằng mình có thể vỡ vụn thành từng mảnh.
Cậu đã được chuyển tới một phòng tiếp khách lớn hơn, gần với khu vực chính của quán bar hơn và đó là khi mà tất cả những điều kinh khủng này bắt đầu. Không còn được đảm bảo giấc ngủ như khi cậu mới được bắt tới đây, cuộc sống hiện tại dường như chỉ là những lần cơ thể bị dày vò đến kiệt quệ, cách xương cốt kêu lục cục dưới những cái chạm, đòn roi và những lời mắng chửi.
Nhưng cậu là một cảnh sát. Dù cho có bị hành hạ như thế nào, dù cho cậu hiện giờ đang nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt bên những vệt máu của chính mình, cậu vẫn còn tỉnh táo. Cậu nghe thấy tiếng chúng đang ngồi xung quanh chiếc bàn ở giữa phòng, to tiếng chửi rủa nhau trong khi đánh bài, rượu vang sóng sánh trong cốc liên tiếp được thay mới. Cậu biết khi máu cờ bạc của chúng đã trôi hết đi theo men rượu và đã chán việc chơi bời, chúng sẽ lật cậu dậy và tất cả những giày vò kia rồi sẽ tiếp diễn.
Kunimi nằm im, chuẩn bị cho tới khi thời khắc ấy trờ đến. Cậu dùng lưỡi đẩy chiếc răng đã lung lay về chỗ của nó, ấn tay lên xương sườn tím bầm để chắc chắn nó vẫn còn chưa xô lệch, thấm nhuyền vị của máu tanh trong khoang miệng mình.
Cậu khẽ cử động dưới sàn, không muốn chúng phát hiện ra. Dường như cậu đã được tiêm một loại thuốc mới so với mọi khi, vì cậu thấy căn phòng bắt đầu chao đảo nhanh hơn bình thường và bụng cậu sôi lên, nóng bừng vì cơn đói. Thêm hai tuần và chúng bắt đầu phàn nàn về việc cậu quá im lặng và lầm lì cho dù chúng có dùng tới nắm đấm, cho dù cậu có bị ném vào kho mỗi khi lỡ làm chúng tức giận. Nhưng cậu biết rõ, rằng cho dù chúng có bỏ cậu lại ở (nơi kinh tởm) đó, chúng cũng không thể nào có thể dứt khỏi cậu, bởi vì có một tên nào đó cứ luôn miệng tâng bốc rằng cậu là người đẹp nhất mà chúng có và không ai có thể làm hài lòng khách hàng ngoài cậu.
Khi cậu tỉnh dậy trên sàn nhà (lạnh cóng), cậu tự nghi ngờ điều đó, che giấu sự thoả mãn dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo. Kunimi đã mường tượng việc này trong đầu mình suốt hai năm qua, và chúng cứ mơ đi, rằng cậu sẽ gây ra bất cứ đảo lộn nào. Thêm hai tuần và cậu nhẫn nhịn, chờ cho tới cái thời cơ mà cậu đã tính toán diễn ra.
"Tao chán rồi!" Một tên trong số chúng, cậu biết hắn bởi vì hắn là sếp của lũ cặn bã kia, đập bàn và cao giọng quát "Chúng mày ra ngoài đi! Tao còn phải làm việc!"
Lũ người còn lại nhếch mép vào chữ làm việc của hắn, có người buông ra những tràng lầm bầm đầy ghen tị trong khi bước ra ngoài. Cậu nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại.
Mọi chuyện diễn ra đúng như Kunimi đã dự liệu, bởi vì dưới mỗi liều ma tuý được bơm vào người mình chỉ để mua vui, cậu để mắt tới từng tiểu tiết một. Cậu ghi nhớ sở thích của chúng, thói quen của chúng, điều mà chúng thích, thầm cảm ơn những gì mà trường cảnh sát đã dạy cho cậu.
"Này cưng" hắn cất lời và Kunimi biết rằng mình cần phải lấy lòng hắn, liền ngay lập tức chống tay ngồi dậy cho dù cơ thể cậu đang thét gào "Em tên là gì thế?"
Kunimi cho rằng hắn đã say. Tuy vậy, cậu vẫn giới thiệu lại, trong khi hắn chìa cho cậu một bàn tay và đỡ cậu về phía giường. Đúng rồi. Kế hoạch vẫn đang tiếp diễn.
"Kunimi Akira" cậu trả lời, giọng mềm đi dưới ánh đèn.
"Akira?" Hắn hỏi lại, nhưng dường như đã bất quan tâm tới tên họ của cậu, vì cả hai giờ đang ở trên giường và Kunimi có thể cảm nhận ánh mắt thèm muốn trên cơ thể trần của mình. Cậu khẽ co người dưới trọng lượng của hắn, cảm nhận lớp vải nhung bên dưới chuồi đi dưới cơ thể họ. "Akira, như trong 'bình minh' hay 'ánh mặt trời'?"
"Đó không phải chuyện anh cần quan tâm vào lúc này đâu" cậu phô ra một nụ cười đẹp đẽ, bàn tay di chuyển từ cổ hắn xuống dưới tấm drap giường, nắm chặt lớp vải trong tay. Cậu nhìn vào ánh mắt hắn và tự tin rằng những điều mình đã dự liệu đang tiến triển rất tốt. Đôi chân dài của cậu, trắng trẻo và ấm áp, nhè nhẹ cọ vào eo hắn khi hắn nhoài người ra phía trước.
"Xin lỗi em, mấy tên kia lỗ mãng quá" hắn chúi mặt vào cổ cậu, mang theo hơi thở đầy mùi rượu nồng và bàn tay trượt xuống eo, khiến cậu hơi rùng mình. "Nếu em có thể làm tốt, anh sẽ ra lệnh cho chúng chuyển em tới một nơi sạch sẽ hơn"
Một bên lông mày cậu nhướn lên. "Vậy anh cho là em sẽ có thể không làm tốt sao?"
"Ý anh không phải vậy---"
Cậu cười khúc khích, đưa một ngón tay lên miệng hắn trong khi tay còn lại nhẹ nhàng trườn xuống dưới chiếc gối bông mềm mại. "Em chỉ đùa thôi"
"Láu cá"
"Đền bù cho em đi?"
"Đền bù sao?" Hắn cười, bờ vai rung rung, ném chiếc áo đang mặc sang bên. Hắn cúi xuống ngực cậu lần nữa, và lần này Kunimi có thể cảm thấy sự ẩm ướt lan toả dọc theo cổ cho tới xương quai xanh của mình. Trời ạ, chuyện này đang trở nên ngày càng kinh tởm.
"Đúng vậy đấy, người yêu dấu à..."
-
In Japanese there are many alternative ways to write the name Akira in kanji. These are some choices that are used. A popular kanji is 明 (the combination of the two different characters 日 = sun and 月 = moon) which means "the light coming from sun", "sunlight and moonlight", "bright", "intelligent", "wisdom" or "truth".
-
Oikawa đã hoàn toàn sai lầm khi nói về Matsukawa như thế này: Nếu tên đó có thể giả như đã chết, chắc hẳn hắn sẽ chọn một cuộc sống bình thường, an nhàn và không bấp bênh.
Gã đang ở một quán bar trong Kabuki-cho và máu thì bao phủ toàn bộ hành lang sau sân khấu. Mặt trước của nó là khu vực chính của Akairo, nơi những vũ công xinh đẹp đang phô diễn trên sàn nhảy với tất cả những gì mà mình có, và những tờ tiền cũng như hoa hồng và những tràng ca thán không ngừng được tung lên không trung, lấp loáng dưới ánh đèn rực rỡ của sàn diễn. Đằng sau nó, ẩn mình sau những chiếc rèm bằng nhung khổng lồ được sử dụng như một lối đi tới hành lang kín, là nơi những vị khách thường tận hưởng phần còn lại của đêm khuya với bạn hẹn của mình. Ánh đèn từ sân khấu hiếm hoi lọt qua khoảng trống giữa những lớp rèm nhung đỏ, rọi lên những vũng chất lỏng tanh nồng mùi của kim loại trên sàn đá hoa cương. Matsukawa bật một điếu thuốc. Cảm giác thật lạ khi gã đang đứng ở đây, chân dẫm lên những gì từng thuộc về một con người bằng xương bằng thịt và những kẻ sau tấm rèm thì đang mải mê chè chén, không mảy may hay biết.
Gã do dự trong phút chốc, rồi quyết định tiến về phía một dãy những căn phòng nằm dọc theo hàng lang. Không có bất cứ tiếng thét hay âm thanh của sự xô xát, vậy nên gã tự cho rằng dù có bất cứ cuộc thảm sát nào đã diễn ra trước khi gã tới đây, thì nó cũng đã kết thúc rồi. Khẩu colt .45 cộm lên trong bao đựng bên hông gã, truyền cho gã chút can đảm trong làn không khí lạnh lẽo. Mặc cho việc gã đã đảm nhiệm công việc bàn giấy ở Aoba Johsai trong rất nhiều năm, gã chưa bao giờ phủ nhận việc bản thân hoàn toàn có thể chiến đấu một cách nhuần nhuyễn, và đó là lý do mà Oikawa đã luôn học hỏi ở gã rất nhiều điều khi cả hai mới gia nhập tổ chức.
Điều đó thật có ích, ít nhất là lúc này.
Tiếng gót giày của gã lạnh lẽo vang lên trên hàng lang tối mịt, theo sau là mùi của máu và mùi hơi khét của băng đạn. Gã ngó vào căn phòng đầu tiên sau khi thận trọng mở cửa. Không có ai ngoài một vài cái xác nằm trên sàn, đồ đạc la liệt. Matsukawa quỳ một chân xuống và cẩn thận xem xét vết thương sâu hoắm đã xé toạc cổ họng của tên kia, khẽ gật gù rồi lấy đi những băng đạn còn lại trong tay cái xác.
Phòng thứ hai cũng tương tự. Phòng thứ sáu, trống trơn.
Phòng thứ mười hai.
Matsukawa không cần phải thận trọng trong việc mở cửa như những lần trước nữa, bởi vì cánh cửa gỗ vốn đã hé mở và giờ thì hắn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong, cùng với ánh đèn hắt bóng ra ngoài. Gã đẩy cánh cửa mở ra, khẩu súng đen tuyền giơ lên giữa không trung đầy ngạo nghễ.
Người đàn ông- giờ chỉ còn là một cái xác, đổ ập xuống sàn nhà sau khi bị lưỡi dao cắt qua cổ họng, đầu úp xuống, máu đỏ bắn ra xung quanh hoà vào lớp chất lỏng tanh tưởi vốn đã lấp đầy sàn nhà trước đó. Có tiếng ai đó hét lên, tiếng ai đó rên rỉ. Lời cầu nguyện tới Chúa nhanh chóng tan thành bọt nước khi cái miệng của kẻ đang nằm dưới sàn nhà bị sặc nghẽn bởi lượng máu trào ra ngày một nhiều. Matsukawa sững sờ thấy gã ngừng co giật.
Khi nhận thức của gã được bật sáng và Matsukawa biết rằng hắn đã chết, gã đưa ánh nhìn lên trên, về phía bàn tay nắm chặt lấy con dao và thân hình mảnh mai của một người thanh niên đang đứng giữa căn phòng. Cậu có mái tóc dài ngang tai được rẽ sang hai bên, hiện đang hơi bết lại vì máu và khoác trên mình một chiếc áo có thể được gọi là tạm nghiêm chỉnh. Đôi chân trần để lộ ra dưới vạt áo rộng thùng thình trắng bệch, làm nền cho những vết tím bầm dọc xuống như những cụm xô thơm. Vết sẹo rải rác trên cánh tay cậu trông tựa những lá thường xuân trải dài trên những bức tường cổ kính, bám chặt và rã rời tơi tả.
Đôi mắt sáng màu của cậu ánh lên khi bắt gặp ánh mắt gã. Nhưng cậu không hề bất ngờ- như Matsukawa đã dự liệu, ở một người mà đã xử lý hết tất cả những cái xác xung quanh- cậu không lao về phía gã, không hề sững sờ với sự xuất hiện của gã. Cậu thanh niên không hề bộc lộ bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt, không hề sợ hãi, không hề quy luỵ.
"Matsukawa Issei" cậu cất lời, thanh âm vụn vỡ tựa như đang gọi tên một ký ức đã mất.
-
Nobody does have to know
That our love is alive
Keep it on the low, if you want to hide
Got that same address, if you want to drive
On Greenwich Avenue,
Wishing and thinking of you,
----TV black & white, Lana Del Rey
-
Đằng sau gã, về phía sân khấu có ai đó hét lên tên của sở cảnh sát.
Matsukawa chạy qua những cánh cửa còn lại trên hàng lang, hướng về phía lối thoát hiểm bí mật dẫn ra sân sau của quán bar. Dù cho gã là người đã đảm nhận nhiệm vụ này, Matsukawa cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ tiến triển theo hướng như thế vậy: cảnh sát đến, cậu thanh niên đột nhiên đổ sụp xuống vì kiệt sức và giờ thì gã phải dẫn cậu theo, qua những tàn dư còn sót lại của cuộc thảm sát một người. Lông mày của gã nhướn lên một cách vô cùng bất ngờ khi họ băng qua những phòng khác, nhẩm đếm số xác chết trên sàn. Mười lăm, mười sáu. Nếu gã có thể chiến đấu với từng này người, chắc gã cũng sẽ kiệt sức y như vậy.
Gã nhớ đến kẻ duy nhất có thể làm một việc tương tự mà không hề nao núng, Oikawa Tooru.
Tiếng bước chân đã đuổi tới sau lưng và gã giật mình trước hai ngã rẽ. Aoba Johsai thực sự là một lũ ngu khi thậm chí không thể ném cho gã một cái bản đồ tử tế. Gã đứng tần ngần trong tranh sáng tranh tối, không biết phải đi theo đường nào. Cậu thanh niên thở dốc từng hồi, dựa vào vai gã trong khi nhắm nghiền mắt, bàn tay quàng qua cổ Matsukawa run rẩy.
Bất chợt, lẫn trong tiếng đám đông và tiếng cảnh sát lục lọi những căn phòng, gã nghe thấy một giọng nói.
Đó là một thanh âm quen thuộc, hơi cao và trung tính, nhưng gã đoán đó là một cô gái dựa theo cái cách mà một bàn tay vươn về phía gã, những ngón tay thon thon lộ ra dưới ống tay áo bằng len dài.
"Hướng này" chỉ với một giọng nói đó và Matsukawa nhanh như cắt nghiêng mình sang bên, nép mình vào bức tường tối om và đi thêm một lúc nữa, gã đã có thể thấy lối thoát hiểm.
Giờ thì gã đã có thể nhìn thấy rõ mặt của người kia và cho dù nàng là người phụ nữ duy nhất mà gã đã gặp kể từ khi bước chân ra phía sau, suy nghĩ ấy vẫn bật ra trong đầu gã. Cô ấy hẳn phải là người đẹp nhất ở đây.
Đó là một người con gái có mái tóc đen dài, hơi nghiêng sang nâu, những lọn tóc được vén qua chiếc cổ thanh mảnh của nàng và xoã tự do trên tấm lưng gầy gò. Nàng đang khoác trên mình chiếc áo khoác len dài tới tận đùi, một chiếc váy màu xanh navy với hoạ tiết hoa màu trắng ẩn bên dưới toát ra vẻ thanh tú, nhã nhặn không hề hợp với quang cảnh ở đây. Một vài lọn tóc xoăn xoăn rơi xuống đài trán nàng, lướt qua hàng mi dài và đôi mắt nâu sáng.
Người con gái hơi sững người khi thấy gã- Matsukawa đoán là do người gã đang lấm tấm máu bị dính phải từ cơ thể của cậu con trai kia- nhưng dường như có điều gì đó ở gã thu hút sự chú ý của nàng. Và Matsukawa không thể hiểu được đó là gì mà có thể khiến cho đôi con ngươi hiếu kì kia nhìn chằm chằm vào gã, bàn tay đang túm lấy áo gã ngưng lại như bị đóng băng. Gã thu mình lại, cố tránh ra khỏi nàng để bộc lộ phép lịch sự, ánh mắt dõi theo cánh tay còn lại đang đút trong túi áo khoác một cách thận trọng.
"Anh đang tìm đường ra phải không?" nàng điều khiển bờ môi màu đỏ rượu của mình rất điệu nghệ. Matsukawa giật mình, rồi vội vã gật đầu.
"Đi băng qua cái sân này, vòng lên hướng trước mặt của Kabuki-cho và đừng quay đầu lại" cô gái chỉ tay về phía đường đi, giọng nói đều đều khi nãy lại vang lên. Gã cố dò xét nàng nhưng không thể đọc được gì trên biểu cảm, vả lại chiếc váy dài quá kín đáo để gã có thể thấy được bất cứ khoảng trống nào khác trên cơ thể nàng.
"Cô là ai?" Matsukawa hỏi lại một câu chẳng ăn nhập gì. Họ đã thoát ra ngoài và gã không còn nghe thấy tiếng người nữa, vậy nên gã cho rằng mình đang tạm an toàn.
"Anh đang trở nên bất lịch sự đấy" nàng nhún đôi vai gầy "Tôi đã giúp anh và giờ tôi lại bị dò xét sao? Tôi cũng giúp sức cho việc xử lý đống cặn bã đó thôi"
"Cô đã-- đã ở trong đó ư?" Gã cảm nhận sức nặng của người thanh niên trên vai, thầm tự hỏi liệu đêm nay còn bao nhiêu bí mật dành cho gã.
Người con gái nhìn gã, bàn tay phải để ló ra lưỡi dao lam, sáng lên dưới ánh trăng. Gã giật mình lùi lại, nhưng nàng đã cười khúc khích, đẩy vũ khí của mình về nơi nó thuộc về. Có một chiếc bao đựng dao được cột vào bắp chân nàng, và khi nàng đã hoàn tất, những ngón tay khuất lấp dưới tay áo đẩy vạt váy xuống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Gã coi đó là một lời xác nhận.
"Đ--- đây là một nhiệm vụ sao?" Matsukawa lắp bắp.
"Ừ thì, tôi có chút thiếu kiên nhẫn và--"
"Vậy nên cô đi loanh quanh và giết đồng nghiệp của mình?"
Nàng nhìn về phía gã, khoé miệng nở một nụ cười tươi tắn. "Chà, anh cũng có thể hỏi tôi điều đó sao?"
Chết tiệt. Gã rủa thầm.
"Dù sao thì anh nên đi nhanh lên, trước khi họ bắt kịp và mọi chuyện ngày càng tệ hơn cho cả hai chúng ta" nàng khúc khích vào khuôn mặt khó chịu của gã, đưa tay rút lấy điếu thuốc mà gã đang hút.
Matsukawa không có thời gian để đôi co, liền xốc người thanh niên lên vai mình rồi vội vã bước về phía những con ngõ lập loè bóng đèn neon. Gã nghe thấy tiếng người bên cạnh rên rỉ trong cơn đau, liền cố gắng đi nhanh hơn và thầm mong cậu gắng gượng cho tới khi họ có thể tới chỗ của Hanamaki.
Bất chợt, gã quay đầu lại. Bắt gặp ánh mắt của gã nhìn về phía mình, người con gái khi nãy mỉm cười trong bóng tối của mái hiên, và gã thấy hai điểm sáng duy nhất: đốm lửa lập loè của điếu thuốc dang dở và ánh sáng chớp tắt trong đôi con ngươi của nàng.
Một kẻ kỳ lạ, đó là điều duy nhất hiện ra trong tâm trí gã. Nhưng khi gã dợm bước quay đi, khoé môi nàng hé mở, và dường như bất quan tâm tới việc gã có thể nghe thấy hay không, những con chữ khẽ khàng tuôn ra, lẫn vào đêm đen. Nhưng gã vẫn có thể theo kịp khẩu hình của cái miệng khôn khéo ấy.
Nếu có bất kỳ điều gì, xin hãy tới địa chỉ cũ.
-
Note:
Để mọi người không nghĩ rằng bạn gái cuối fic là hàng tự chế thì mình nhắc nhẹ là fic này không có OC nhé....
Also, tham khảo chứng Thái nhân cách (Psychophathy) trong tâm lý tội phạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro