Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#18 Vết thương không bao giờ lành

"Yori, con tỉnh rồi sao?"

Giọng nói vang lên, đầy sự vui mừng và lo lắng, như thể cả căn phòng này đang hít thở cùng một nhịp, cùng chờ đợi.

"Jiro, mau gọi bác sĩ, chị con tỉnh lại rồi.."

Tiếng gọi, tiếng hỏi tràn ngập trong không gian, khi đôi mắt Yori hé mở. Mặc dù hơi thở của cô vẫn yếu ớt, đứt quãng, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp của những lời ấy, cảm nhận được tình yêu thương bao quanh mình. Bàn tay mệt mỏi của cô dần vươn ra, chạm nhẹ vào tay mẹ. Người phụ nữ trung niên ấy, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô đầy nghẹn ngào. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng là nước mắt hạnh phúc, không phải là nỗi buồn nào nữa.

"Mẹ....xin mẹ đừng khóc.."

Yori thều thào, giọng cô yếu ớt đến mức chính cô cũng không nhận ra. Cô cố gắng mỉm cười, mặc dù cơ thể vẫn đang quằn quại trong những cơn đau nhói, nhưng chỉ cần thấy mẹ mình không còn nước mắt nữa, là đủ.

Ánh mắt cô mờ dần, lướt qua bàn tay mẹ và rồi nhìn sang bố. Ông đứng cạnh đó, đôi mắt sáng lên vẻ vui mừng đến nghẹn lời, nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. Yori cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng cô vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô vẫn cảm thấy mơ hồ, như thể một lớp sương mù đang bao phủ tâm trí mình. Những gì cô nhớ được chỉ là những khoảnh khắc mơ màng trong chuyến tàu điện ngầm từ Ibaraki đến Tokyo - rồi sau đó, là một khoảng trống tối đen.

*Sao lại thế chứ? Sao lại không nhớ được gì?*

Yori tự hỏi, nỗi băn khoăn như một cơn sóng đánh mạnh vào tâm trí. Cảm giác như có thứ gì đó đang cố gắng thoát ra khỏi trí óc nàng, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại trong một vùng ký ức mờ nhạt. Cơn đau buốt nơi đầu như một lời nhắc nhở không thể chối từ. Cô nhăn mặt, nắm chặt tay mẹ, như thể chỉ muốn thoát khỏi cảm giác này.

Ngay lúc ấy, bác sĩ bước vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng mang theo chút hi vọng. Họ bắt đầu kiểm tra cơ thể cô một cách tỉ mỉ, nhưng với mỗi động tác, Yori cảm thấy mình như một kẻ yếu đuối, chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng chịu đựng.

Sau gần 15 phút kiểm tra, nữ bác sĩ ngước lên, nhẹ nhàng nói

"Cô đã hôn mê suốt hơn ba tháng rồi. Trưởng khoa Karunata Natsuki đã trực tiếp điều trị cho cô, và... chúng tôi đã phải giành giật từng chút một để giữ lại mạng sống cho cô."

Những lời đó như một cú sốc mạnh mẽ đánh vào tâm trí Yori. Cô không thể tin được rằng mình đã rơi vào trạng thái hôn mê lâu đến vậy, không thể nhớ nổi tại sao. Mọi thứ chỉ còn là những mảnh ghép rời rạc. Sau cuộc phẫu thuật, các bác sĩ đã nghĩ rằng cô không thể qua khỏi. Nhưng cô vẫn còn ở đây, dù cơ thể yếu ớt, dù ký ức có thể đã mờ nhạt.

Yori không thể giải thích nổi tại sao mình lại vẫn sống sót. Có phải là vì ý chí sống mạnh mẽ của cô? Hay có điều gì đó thần kỳ, một phần phước lành nào đó đã cứu lấy cô?

"Cô Hiroko, cô còn nhớ chuyện gì không?"

Nữ bác sĩ lại hỏi, giọng đầy lo lắng nhưng cũng nhẹ nhàng.

"Không, đã xảy ra chuyện gì vậy...?"

Yori nhìn bố mẹ như muốn tìm câu trả lời. Họ chỉ lắc đầu, họ không biết gì, chỉ biết rằng họ đã suýt mất đi đứa con gái duy nhất của mình.

Trưởng khoa dặn cô phải tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa, để cơ thể từ từ hồi phục, dần thích nghi với việc vận động sau ba tháng nằm bất động. Nhưng Yori biết rằng sẽ mất rất lâu để cô có thể thoát khỏi cơn đau đầu không ngừng quấy rầy mình. Cô ngồi im lặng trên giường, tâm trí mơ hồ, trôi qua vô số suy nghĩ. Mỗi khi cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, những cơn đau đầu lại ùa đến, khiến mọi thứ trở nên tối tăm, mờ nhạt. Cảm giác như ký ức của cô bị chôn vùi dưới lớp sương mù dày đặc.

Yori nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp thở của mình. Một phần trong cô cảm thấy mất mát, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống sót. Tuy nhiên, ký ức ấy... tại sao lại không thể quay lại? Cô không thể hiểu nổi.

_____

Hai ngày sau, Yori cùng mẹ đi dạo dưới ánh nắng dịu dàng của buổi chiều tà. Cả hai người phụ nữ ngồi dưới tán cây, không gian yên tĩnh và thoáng mát khiến cơ thể mệt mỏi của Yori như được hồi phục từng chút một. Mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng cô cảm nhận sự sống dần trở lại trong từng làn gió nhẹ. Mẹ cô, đôi tay mềm mại nhưng đầy kiên nhẫn, nhẹ nhàng chải tóc cho Yori, giống như những ngày thơ bé, khi cô ngồi im trong lòng mẹ, để mẹ chăm sóc.

Yori nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhát chải tỉ mỉ của mẹ. Cảm giác thân thuộc đến lạ. Một miếng băng quấn quanh trán cô, nhưng điều đó không làm giảm đi sự dịu dàng mà mẹ dành cho cô.

"Tóc con gái mẹ vẫn dài và đẹp như ngày nào," mẹ cô nói, giọng ấm áp.

Yori mỉm cười, mắt nheo lại như thể cảm nhận được sự yêu thương trong lời mẹ nói. Cô nghiêng đầu, khẽ nũng nịu đáp:

"Do con hưởng gen mẹ đấy."

Cả hai tiếp tục trò chuyện vui vẻ, tiếng cười vang lên trong không gian, như một bản hòa ca nhẹ nhàng. Nhưng rồi, từ xa, một người đàn ông mặc vest đi đến, bước chân vội vã nhưng cũng có phần cẩn trọng. Khi người ấy tiến gần hơn, ánh nắng chiều mới đủ để chiếu rõ khuôn mặt anh ta. Mẹ Yori lập tức nhận ra người ấy, và với vẻ niềm nở, bà chào anh

"Là cậu cảnh sát sao?"

Người đàn ông cúi chào lễ phép, nở nụ cười nhẹ.

"Vâng, bất ngờ thật đấy, chị đã tỉnh lại rồi, tiền bối!"

Yori nhìn người đàn ông, có chút ngạc nhiên. Cô chớp mắt, cố nhớ lại trong ký ức mơ hồ của mình. Khi nhận ra, cô bật thốt lên:

"Là cậu Shiratori sao? Cậu biết tôi bị bệnh mà đến thăm tôi ư?"

Shiratori, vị thanh tra trẻ tuổi, hơi ngạc nhiên khi cô nói vậy. Anh nhìn về phía mẹ của Yori, rồi ánh mắt anh bỗng trở nên trầm ngâm. Có vẻ như anh vừa hiểu ra điều gì đó. Mẹ Yori, cảm nhận được sự không thoải mái trong không khí, liền đứng dậy, mỉm cười nói:

"Hai đứa từ từ nói chuyện nhé, mẹ đi tìm Jiro"

Khi bà rời đi, không gian giữa Yori và Shiratori trở nên yên tĩnh hơn. Yori nhìn anh, trong đôi mắt cô có một nỗi băn khoăn sâu thẳm. Cô không thể chịu đựng được sự mơ hồ nữa, lòng trào dâng một cảm giác bất an lạ lùng.

"Có chuyện gì đó đúng không? Tôi không nhớ gì hết, mau nói cho tôi biết đi"

Shiratori nhìn cô, đôi mắt anh lấp lánh nhưng cũng đầy kiềm chế. Anh có vẻ không muốn nói ra điều gì, chỉ khẽ lắc đầu, đáp lại:

"Tiền bối, tôi nghĩ là chị nên nghỉ ngơi cho khỏe hẳn. Từ từ rồi sẽ biết"

Yori thở dài, một nỗi bất an dâng lên trong lòng. Cô cảm giác như có điều gì đó đang bị giấu kín, và mọi người không muốn cô biết. Dường như mọi người đều đang cố lẩn tránh một sự thật mà cô chưa thể nắm bắt được

"Mà cậu Shiratori này... cậu là cảnh sát thuộc Đội 1 của Sở Tokyo đúng không?" Yori đột ngột hỏi, cố gắng tạo ra một hướng đi khác trong cuộc trò chuyện.

Shiratori bật cười nhẹ, một nụ cười có chút nghịch ngợm.

"Chà, trí nhớ chị vẫn tốt ghê," anh trêu, nhưng rồi ánh mắt anh có chút lấp lánh như đang đùa giỡn.

Yori bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô tiếp tục hỏi

"Trong đội 1 có ai tên là....."

Nhưng khi cô chuẩn bị nhắc đến cái tên trong đầu, đầu cô lại đau nhói như bị xé ra từng mảnh. Cô khẽ kêu lên, đôi mắt mờ dần đi, và suýt ngã xuống. May thay, Shiratori kịp thời đỡ lấy cô, giữ cô đứng vững.

"Tiền bối, từ từ rồi nhớ lại. Đừng cố!"

Shiratori vội vàng khuyên

Yori mím chặt môi, cố nén lại cảm giác bất lực. Cô nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế những cơn đau đầu đang làm cô choáng váng.

"Tức thật..." cô thì thầm, giọng có phần mệt mỏi.

Shiratori nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra và đưa cho Yori.

"À, điện thoại của chị đây, tiền bối. Tôi đến để trả lại. Điện thoại không sử dụng lâu nên nó sập nguồn mất tiêu"

Yori đón lấy chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình đã bị nứt một đoạn khá dài. Cô nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại, cảm giác như nó đang cất giấu một phần quan trọng của sự thật.

*Có lẽ, câu trả lời nằm ở đây *

Cô thầm nghĩ, nắm chặt chiếc điện thoại như không muốn để nó rơi khỏi tay mình.

Shiratori trò chuyện với cô một lúc nữa, rồi xin phép ra về. Khi anh quay lưng đi, tiếng bước chân dần khuất, Yori nghe thấy lời anh nói từ xa, mang theo một chút ưu tư

"Tiền bối, tốt nhất là hãy quên đi. Đừng nhớ gì cả..."

Yori đứng đó, cầm chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như tất cả mọi thứ đều đang lơ lửng, chưa được vén màn. Cô quay lại phòng, cắm sạc chiếc điện thoại, đôi mắt dán chặt vào màn hình như thể đó là chìa khóa để cô mở ra những bí mật mà mọi người đang cố gắng che giấu.

Cô ngồi đó, trông chờ từng phút, từng giây để chiếc điện thoại được sạc đầy, hy vọng rằng khi nó lên nguồn, cô sẽ có được những câu trả lời mà mình khao khát.

_________

Yori bước ra khỏi phòng bệnh, đôi chân cô nhẹ như không chạm đất, lòng nặng trĩu với những cảm xúc khó gọi tên. Bóng tối của hành lang bệnh viện hòa vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn neon rọi sáng từng bước chân của cô. Hơi thở lạnh lẽo của đêm buông xuống làm da cô rợn lên, nhưng không đủ để xoa dịu những bối rối đang cuộn trào trong lòng.

Cô vốn định ra ngoài để hóng chút gió, để giải tỏa những cảm xúc mơ hồ đè nặng lên tâm trí mình từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện. Nhưng ngay khi đến gần phòng khách, Yori nghe thấy tiếng nói quen thuộc của mẹ mình.

"Anh có nghĩ mình nên nói cho con bé biết không?"

Giọng mẹ run rẩy, mang theo một nỗi sợ hãi không thể che giấu.

"Không. cậu cảnh sát kia đã dặn, chúng ta không thể nói gì cả, ít nhất là cho đến khi con bé hồi phục hoàn toàn."

Giọng bố trầm và chắc nịch, nhưng Yori có thể cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm qua từng từ.

Yori nấp sau cánh cửa, không dám bước vào nhưng cũng không thể quay đi. Tim cô đập mạnh khi nghe mẹ tiếp tục

"Nhưng lý do gì mà con bé có mặt tại hiện trường của vụ đánh bom ở Haido đó nhỉ?"

Rồi bà tiếp tục

"Chỉ là một vụ tai nạn thông thường, con bé có liên quan đến ai đó sao?"

Yori lùi lại một bước. Từng từ như sét đánh ngang tai

*Đánh bom?*

Cô cảm thấy đầu mình quay cuồng, nhưng vẫn cố lắng nghe, hy vọng hiểu rõ hơn. Tuy nhiên, bố mẹ cô nhanh chóng dừng cuộc tranh luận khi tiếng bước chân y tá vang lên từ hành lang.

Yori vội quay lưng, bước trở về phòng mình. Những bước chân trở nên nặng nề, như thể đôi chân không còn nghe lời. Cô cố giữ bình tĩnh nhưng mọi thứ dường như đang sụp đổ trong đầu. Một hình ảnh thoáng qua tâm trí cô - nụ cười của chàng trai cảnh sát kiêu ngạo

Vừa vào đến phòng, cô khép cửa lại và tựa lưng vào đó, hơi thở đứt quãng. Cô run rẩy lấy điện thoại trên bàn, bàn tay lạnh ngắt nhưng vẫn cố mở khóa màn hình. Cô ò đến mục tin nhắn, mắt cô mở to ra nhưng đang muốn đọc kỹ lại từng dòng chữ, Tin nhắn cuối cùng từ một người hiện lên trước mắt:

[Đến khi cận kề cái chết, trái tim tôi chỉ có mỗi cậu. Hứa với tôi rằng cậu không được gục ngã. Tôi muốn thấy cậu cười dù là cách xa. Tạm biệt, Hiroko-sensei]

Tim Yori như bị siết chặt trong một bàn tay vô hình, từng nhịp đập như thắt lại, đau nhói, từng cơn đau lan tỏa khắp cơ thể như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Những ký ức đã bị vùi lấp bỗng nhiên ào ạt quay lại, dày vò cô, kéo cô chìm trong biển đau đớn không lối thoát. Khuôn mặt Matsuda trong buổi hoàng hôn cuối cùng họ gặp nhau, những lời anh nói, ánh mắt anh - buồn bã, kiên định, tất cả như những vết thương không bao giờ lành.

Cô đã nhớ lại tất cả.

Yori quỵ xuống, đôi tay vội vã ôm lấy đầu, như thể muốn giữ lại một phần lý trí đang dần trôi xa. Mọi thứ quay cuồng, nỗi đau quấn chặt lấy cô, như thể trái tim cô đang bị xé ra từng mảnh.

"Tại sao... Tại sao mình không ngăn cậu ấy lại?"

Giọng cô vang lên yếu ớt, nghẹn ngào, từng từ như bị nắm chặt, không thể thoát ra. Những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống má, từng giọt như lửa, thiêu đốt tâm can cô.

Cô hình dung lại khoảnh khắc Matsuda bước vào cơn nguy hiểm, bước vào cái chết mà không thể quay lại. Hình ảnh anh, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tiếc nuối, như đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt trách móc, chất vấn:

"Tại sao cô không cứu tôi?"

Mỗi câu hỏi của anh như nhát dao đâm vào trái tim cô, làm cô nghẹt thở, không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi không nguôi.

Cô thì thào, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má. Trái tim cô quặn thắt khi hình dung lại khoảnh khắc Matsuda bước vào nguy hiểm, để rồi không bao giờ quay trở lại.

Nỗi đau như cơn sóng ngầm nhấn chìm lý trí, cuốn cô vào sự dằn vặt không ngừng. Cảm giác tội lỗi bóp nghẹt hơi thở cô.

"Jinpei... Cậu đáng lẽ không nên chết. Đáng lẽ tôi phải làm gì đó..."

Ký ức về Hagiwara, về lời hứa dang dở của Matsuda, lại ào ạt tràn về. Yori cảm nhận rõ ràng rằng mình đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng không lối thoát, giống như Matsuda, giống như cái đau đớn mà anh đã mang suốt cuộc đời. Nhưng trong sâu thẳm, một ngọn lửa âm ỉ cháy, không phải là tình yêu, mà là căm phẫn, là sự quyết tâm phải làm gì đó để trả lại tất cả những gì đã mất.

Cô đứng dậy, đôi tay run rẩy, mắt sáng lên một tia sáng kỳ lạ, không phải là hy vọng, mà là một loại sức mạnh chưa từng có. Cô bước đến chiếc tủ, mở ngăn kéo, lấy ra chiếc dao gọt hoa quả, lạnh lẽo và sắc bén. Đoạn đường cô phải đi sẽ không có lối quay lại.

Đứng trước gương, Yori nhìn thẳng vào đôi mắt mình, như muốn nhìn thấy một hình ảnh khác, một con người khác. Mái tóc dài màu xanh đậm buông xõa xuống vai, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, khuôn mặt đầy đau đớn, tất cả như một dấu ấn của sự yếu đuối. Cô không thể tiếp tục sống trong sự đau đớn này, không thể tiếp tục làm một người yếu đuối như vậy nữa.

"Jinpei, xin lỗi vì đã yếu đuối như vậy. Nhưng tôi hứa với cậu..."

Với một quyết tâm không thể lay chuyển, cô cầm chiếc dao, cảm nhận cái lạnh của lưỡi dao chạm vào da thịt. Yori nhắm mắt lại, nhấn dao vào tóc mình. Những lọn tóc dài rơi xuống đất, từng mớ, từng mớ như vết thương trong quá khứ, như tất cả những ký ức đau đớn mà cô phải từ bỏ. Mái tóc dài, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ảo tưởng giờ đã nằm gọn trong sọt rác. Cô cảm thấy một nỗi đau tột cùng, như thể chính mình cũng đang bị cắt đi, vứt bỏ.

Khi mái tóc đã ngắn, Yori đặt con dao xuống, đôi tay run rẩy chạm vào mái tóc mới. Mái tóc này không làm cô trở nên khác biệt, nhưng nó là sự thay đổi trong tâm hồn cô. Cảm giác tội lỗi vẫn còn đó, nhưng giờ đây, trong trái tim cô, một ngọn lửa mới đang bùng lên

Giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm, như một lời thề trước bản thân và Matsuda, mặc cho nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn

"Tới khi mái tóc này dài ra, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Sẽ tự mình tìm ra sự thật, và sẽ trả thù cho cậu."

Yori đứng trước chiếc gương, đôi mắt đỏ hoe, nặng trĩu sau một đêm không ngủ. Cô nhìn thấy một khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt phản chiếu trong gương, như thể sự đau khổ đã in hằn lên làn da. Nhưng trong ánh mắt ấy, có một điều gì đó không thể phủ nhận: quyết tâm. Cô hít một hơi dài, tay run rẩy vươn ra, chạm vào chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ trên bàn. Màn hình sáng lên, chiếu vào gương mặt cô như một ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. Yori ngập ngừng nhìn vào dãy số trên màn hình, rồi cuối cùng, sau một khoảnh khắc dài, cô nhấn nút gọi.

Tiếng chuông vang lên, đều đặn, kéo dài trong không gian vắng lặng. Mỗi tiếng chuông như đánh thức một phần nỗi đau trong cô. Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng của thanh tra Shiratori, trầm ấm nhưng có chút lo lắng

"Tôi đây, có chuyện gì vậy, tiền bối?"

Yori cảm nhận được sự ngạc nhiên trong giọng nói của anh. Họ không phải là những người thường xuyên liên lạc, và cuộc gọi vào giờ này chắc chắn không phải là chuyện bình thường. Cô nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không sao che giấu được sự nghẹn ngào trong cổ họng.

"Tôi đã nhớ lại...mọi chuyện..."

Yori lên tiếng, giọng khàn đặc như bị bóp nghẹt bởi cảm xúc

"Tất cả mọi thứ... đã nhớ hết."

Sự im lặng kéo dài trong vài giây, nhưng đối với Yori, nó như kéo dài hàng thế kỷ. Im lặng kéo dài, và trong cái im lặng ấy, Yori cảm nhận rõ ràng sự vỡ vụn của chính mình. Cô biết Shiratori không thể hiểu được, nhưng cô cảm thấy từng từ ngọt ngào, đau đớn ấy như đang xé nát tâm hồn cô. Đầu dây bên kia, Shiratori bất ngờ không thốt nên lời. Dù ngay chính anh không biết rõ mối quan hệ giữa Yori và Matsuda, anh cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong giọng nói của cô.

"Tôi..."

Shiratori cuối cùng cũng cất tiếng, nhưng chưa kịp nói hết câu, Yori đã cắt ngang.

"Cảnh sát Shiratori, hãy giúp tôi một chuyện.."

"Việc gì vậy?"

Shiratori hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

"Hãy nói với những người có mặt tại hiện trường lúc đó, tôi chỉ là người qua đường"

Yori hít một hơi, giọng cô run rẩy nhưng kiên quyết

"Tôi không có liên quan gì đến cảnh sát Matsuda... không quen biết."

Shiratori im lặng, như thể những lời của cô làm anh không thể hiểu nổi. Anh không biết vì sao Yori lại yêu cầu như vậy, nhưng anh cảm nhận rõ ràng sự đau đớn đang chực trào ra trong từng từ cô nói. Anh thở dài, nhưng lại không thể tìm ra cách để an ủi cô.

"Tiền bối, tại sao chị lại muốn như vậy?"

Anh không thể không hỏi.

Yori nhìn vào gương, đôi mắt đỏ hoe dường như đã vỡ òa từ lâu, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, cố gắng giữ vững giọng điệu.

"Biết vậy đi...có lẽ tôi muốn bản thân mình quên chuyện đó càng nhanh càng tốt. Mong cậu cũng vậy, quên sự xuất hiện của tôi vào lúc đó đi"

Những lời nói lạnh lùng, dứt khoát của cô khiến Shiratori cảm thấy đau đớn như bị đâm xuyên qua trái tim. Anh tưởng rằng cô sẽ kể ra cho anh biết về mối quan hệ giữa hai người, hoặc ít nhất là nói ra lý do khiến cô đau khổ như vậy. Nhưng thay vào đó, cô muốn chối bỏ mọi thứ, từ bỏ chính bản thân mình. Shiratori cảm thấy thất vọng, chẳng giống như người chị tốt bụng, nhiệt huyết mà anh từng quen khi còn học đại học. Anh thở dài, chẳng còn gì để nói thêm.

"Được, nếu như chị muốn vậy"

"Cảm ơn"

Yori buông lời ngắn gọn, rồi không chút do dự tắt máy. Cô ngước lên nhìn chính mình trong gương, cảm giác như một phần của cô đã chết đi trong cái khoảnh khắc ấy. Không ai có thể cứu rỗi cô nữa. Không ai ngoài chính cô.

"Học rộng hiểu cao để làm gì chứ...rồi bảo vệ được ai? Trong khi một chút quyền lực cũng chẳng có..."

Cô cười nhạt, nhưng nụ cười đó chẳng có chút gì vui vẻ. Cô nghĩ về Matsuda, đã từng phải nỗ lực và vất vả không ngừng nghỉ của anh để có thể được điều chuyển sang Đội 1, trong khi bản thân cô chỉ là một cô gái mới ra trường, một người tầm thường chẳng có gì để thay đổi được điều gì. Cô không thể trông cậy vào thanh tra Shiratori, không muốn làm phiền anh ấy. Yori chẳng có tư cách, không phải là cảnh sát. Cô chỉ là một người không có gì trong tay.

Cô quay về phía chiếc bàn, mở ghi chú trên điện thoại, ánh mắt lướt qua một dãy số và hàng chữ tiếng Pháp hiện lên trước mắt. Những con số ấy quen thuộc, nhưng giờ đây lại giống như một phần của thế giới xa lạ. Yori chậm rãi gõ từng dãy số, nhấn gọi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm, không mấy ngạc nhiên, nhưng vẫn đầy sự tò mò

"Tôi nghe đây"

"Có lẽ ông nói đúng, tôi giờ đây là một đứa tàn phế vô dụng.."

Yori nghẹn ngào, từng lời nói như nghẹt lại trong cổ họng, nhưng cô vẫn không thể dừng lại. Người đàn ông ở đầu dây bên kia không ai khác chính là ngài Antoine. Ông nhận ra giọng nói quen thuộc và chỉ biết cười trừ, ánh mắt ông thoáng chút gì đó khó đoán.

"Mừng cho cô vì cô vẫn an toàn, câu chuyện của cô thật đáng thương, nhưng tôi nghĩ cô không gọi cho tôi chỉ vì sự thương hại ấy chứ?"

Antoine hỏi, giọng điệu không tỏ vẻ bất ngờ, nhưng ẩn sâu trong đó là sự thấu hiểu.

"Không, vì mục đích có thể làm những gì mà tôi muốn, không bị cản trở. Đúng hơn, chỉ có cảnh sát mới làm được điều đó"

Yori nghẹn ngào, khóe môi mím chặt khi nhắc đến hai chữ "cảnh sát." Cô tự hỏi liệu những gì mình nói có thật sự là sự lựa chọn của bản thân không, hay chỉ là một cách để trốn tránh.

Antoine thở dài, không biết phải thể hiện cảm xúc như thế nào. Ông đã đạt được mục đích của mình, nhưng chẳng phải theo cách này. Ân tình của Yori với ông quá lớn, và giờ là lúc ông đáp lại.

"Vậy thì chào mừng cô đến với Interpol, Hiroko Yori."

"Không, hãy gọi tôi là Judis"

_________________

Xin lỗi mọi người, lỡ chữa lành và thư giãn quá trớn nên giờ mới ngoi lên. Huhu, tui bị write block trong một khoảng thời gian dài, sắp tới ôn thi sấp mặt nên không thể ra chap đều nè. Nhưng mình sẽ cố, mình hay sìn tranh trên facebook có gì mọi người mọi người ghé chơi nhaaaa.

Chúc mọi người giáng sinh an lành ạ! 

Facebook: Uy Vân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro