
chap 14
Cứ tự nhiên"
Đó là câu cuối cùng của tôi. Nhưng bây giờ tôi phải làm gì trong căn hộ của mình, nơi bạn bè của Aoey đang ở đây.
Thực ra tôi đã có kế hoạch ăn tối với bố và xem phim truyền hình với mẹ. Nhưng tôi ngay lập tức thay đổi ý định khi nghe đến cái tên 'Mint'. Tôi quay ngược bánh xe 180 độ chỉ để ngồi trong căn hộ của chính mình mà không bị ai phát hiện. Tôi thật vô dụng ở đây, tôi không biết tại sao tôi lại ở đây. Công việc nhóm này dường như vô giá trị vì chỉ có một người thực sự làm việc đó. Tất nhiên, đó là Aoey.
Cô gái đeo kính mở 4-5 cuốn sách xung quanh mình và gõ báo cáo vào máy tính xách tay trong khi bạn bè trò chuyện và ăn nhẹ hoa quả, đồ ăn trên bàn trong khi nhấm nháp bia mua từ bên ngoài. Họ coi nơi này như một quán bar. Họ trông sẵn sàng khiêu vũ sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Làm sao cậu ấy có thể có được những người bạn như thế này?
"Mọi người đều có thể thấy, chỉ có cậu đang làm việc rất chăm chỉ" Tôi nhìn quanh và nói to nhưng không đề cập cụ thể đến ai. Nhưng những người này dường như sống vô trách nhiệm. Có vẻ như không ai quan tâm hay trả lời tôi.
"Chúng ta đã làm được rất nhiều việc. Aoey chỉ cần gói gọn lại một chút thôi, phải không Aoey?"
Aoey quay sang bạn bè và gật đầu. Cậu không để ý nhiều đến cuộc trò chuyện và quay lại với công việc của mình. Cậu ấy trông giống như một cô gái ngu ngốc đang bị lợi dụng. Tôi không thể chịu nổi những gì mình nhìn thấy nên đã ra khỏi giường và tắt màn hình laptop của Aoey. Đôi mắt ngọt ngào đó nhìn tôi ngạc nhiên và cũng giận dữ vì tôi làm gián đoạn công việc của mình. Nhưng tôi không quan tâm chút nào.
"Chỉ là một việc nhỏ thôi. Đừng lãng phí thời gian của cậu" "Không chỉ là một việc nhỏ mà còn rất nhiều việc"
"Tớ tưởng họ nói chỉ cần gói nó lại"
"Đúng..."
"Tớ không thích những người ngu ngốc"
"Đặc biệt là những người cho phép mình bị lợi dụng. Nếu cậu làm việc chăm chỉ vì người khác đạt được điểm số như cậu thì đó cũng có thể là một thất bại đối với cả nhóm... Tôi sẽ rất thất vọng nếu bạn vẫn làm như vậy." cái đó" Tôi chỉ nói nhẹ nhàng với cậu ấy nhưng giọng điệu của tôi đủ sắc bén và mạnh mẽ để đã theo sau. Cậu ấy có vẻ đồng ý với tôi nhưng không chịu thất bại trong nhiệm vụ.
"Tôi đã nói với cậu rằng đó là một chút công việc. Aoey chỉ cần tất máy tính xách tay ngay bây giờ" cô gái mập mạp đeo kính nói như để hỗ trợ cho những gì cô ấy nói trước đó.
"Nào! Hãy ăn mừng. Hãy thư giãn" Cô gái làm gì ngoài việc ăn uống, buôn chuyện và béo lên. Cô ấy thậm chí còn cố gắng lôi kéo tôi vào công việc kinh doanh bán hàng qua truyền hình trực tiếp của cô ấy. Nhưng mọi chuyện lập tức dừng lại khi tôi nói với cô ấy rằng mẹ tôi sở hữu một công ty.
Mẹ tôi thông minh, cô ta lừa tiền từ những kẻ lừa đảo những kẻ ngốc. Vậy đó... bán hàng trực tiếp.
"Bây giờ chúng tôi đã xong rồi..." Aoey rụt rè nhìn tôi.
Tôi tự hỏi anh ấy sẽ đối xử với bạn bè của mình như thế nào nhưng có vẻ cậu yếu hơn tôi nghĩ.
Tại sao anh lại phải làm hài lòng họ đến thế?
Nhưng họ không có cách nào. Thật lãng phí thời gian khi nói chuyện với những người như thế này. Không có dấu hiệu nào cho thấy họ hiếu Aoey đang muốn nói gì ngay lập tức. Họ vẫn gọi Aoey và tôi tới những bữa tiệc khuya. "Nào! Hãy tiệc tùng. Chúng ta chắc chắn sẽ đạt điểm A. Chúng ta nên chơi trò chơi nào? Trò chơi của nhà vua?" Tôi nhìn cô bé dễ thương nhưng tràm tỉnh đã ngồi im lặng từ đầu. Có một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu ấy sau khi bạn bè của cậu ấy đề xuất trò chơi. Tất nhiên là tôi biết trò chơi đó.
Một trò chơi mà bạn phải chạm vào nhau. Đây là một trò chơi thử thách tỉnh thần. Đây là một trò chơi để chơi với bạn bè và dùng để phá vỡ mối quan hệ giữa họ. Nó bắt đầu với búa, kéo, đá, một số điệu nhảy và sau đó bắt đầu từ đóCởi tất, cởi áo, ôm, hôn. Nếu không muốn thua thì phải làm, những người bắt đâu chơi không muốn thua.
Nó được lên kế hoạch tốt nhưng lại sai chỗ vì tôi đến đây để tham gia.
"Các cậu chơi cái đó như thế nào?"
Tôi nhìn Aoey rất ngây thơ, cấy thật ngu ngốc! Làm sao cậu ấy có thể không biết một trò chơi như thế này khi tôi nắm bắt nhanh như vậy.
"Chúng ta sẽ rút thăm. Ai lấy được tờ giấy ghi 'vua' sẽ ra lệnh cho dân. Vua sẽ được cho hai con số, ví dụ số 2 và số 5 là hôn lên má. Ai lấy được con số đó thì phải làm theo quy định"
Aoey trông choáng váng vì nhận ra trò chơi này sẽ có sự tiếp xúc vật lý.
"Nếu tớ không muốn làm thì sao"
"Cậu sẽ phải uống. Thực tế mệnh lệnh là cởi quần áo nhưng chúng ta đang mặc đồng phục, chỉ có 2 thứ là áo và váy. Chúng ta sẽ khỏa thân ngay lập tức." Một người bạn của Aoey gọi tôi như một người bạn thân. Tôi không thích nó nhưng tôi có thể làm gì được. Họ là bạn của cậu ấy.
"Cậu cũng chơi à, Gen?"
Tôi sẽ không nói rõ là tôi không thích, điều đó cũng sẽ rất thô lỗ với cô gái dẻ thương. Cậu ấy giống như một kẻ yếu thế.
"Tôi chỉ xem thôi, tôi không uống được"
Tôi từ chối lời mời nhưng qua khóe mắt tôi thấy một người trong số họ nhướn mày thắc mắc.
Nhưng tôi không thực sự quan tâm.
Tôi ngồi ngoài vòng tròn và xem trò chơi. Mọi người đều chơi tốt, đều là những đem lại niềm vui. Một số cái phải đọc câu chuyện trong khi nhìn vào mắt, câu chuyện chủ yếu nói về những điều ngọt ngào. Có những người kể những câu chuyện về nụ hôn đầu, kế về lịch sử của bản thân, gia đình, những điều mà trước đó chưa ai từng biết.
"Nhà vua ra lệnh cho số 3 kế về mối tình đầu của mình"
Mọi người đang tìm kiếm số 3. Aoey cuối cùng cũng giơ tay lên.
"Hãy cho biết mối tình đầu của cậu là khi nào"
Mint, một cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt ngọt ngào ngồi im lặng hồi lâu hỏi Aoey. Trò chơi này được tạo ra để giúp cậu ta. Được rồi, bây giờ tôi sẽ chú ý đến trò chơi hơn.
"Tôi không biết... Lúc đó tôi chưa nhận ra đó là tình yêu".
"Lúc đó cậu không biết, tức là bây giờ cậu đã biết?" Người bạn béo cầm lấy ly whisky và nhấp một ngụm. Đó là chiếc ly dành cho người thua cuộc trong trò chơi.
"Tôi nghĩ rằng tôi biết"
"Ai đó?"
"Tôi sẽ không nói," Aoey trả lời ngân gọn. "Nhưng tôi sẽ kế cho bạn nghe câu chuyện"
Đôi mật ngọt ngào đó không quay lại nhìn tôi. Tôi chộp lấy chiếc tai nghe nhét tai đeo vào nhưng không bật nhạc vì vẫn muốn biết mối tình đầu của anh ấy là ai.
Tôi chưa bao giờ hỏi cậu ấy điều này và bây giờ tôi tò mò. Ai cũng có mối tình đầu của mình.
Tôi thầm yêu chú chó của giáo viên mỹ thuật khi còn học lớp 3, vì nó trông
giống chó pug. Nhưng mẹ tôi không cho tôi lấy nó vì nó trông không đẹp. Lời bào chữa của mẹ tôi là con chó không truyền cảm hứng cho bà. Mũi của nó quá phẳng.
Đó có thể gọi là tình yêu không?... Tôi nghĩ vậy. Tôi luôn tin rằng đó là tình yêu vì tôi muốn có chú chó pug.
Nhưng chở đã, không, tôi sẽ không tham gia trò chơi này. "Tôi không cần phải kể câu chuyện. Cậu ấy là người mà tôi không thể tiếp cận được. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được việc hẹn hò với cậu ấy. Tôi chỉ có thế đứng nhìn từ xa."
Đôi mắt ngọt ngào đó nói chậm rãi và nó làm rung động trái tim tôi. Tại sao tôi lại có cảm giác như cậu ấy đang nhắc đến tôi. Bởi vì Aoey từng nói rằng cậu ấy muốn vượt lên tôi.
Đợi đã, tôi phải nghe. "Đó là một mối quan hệ rất nhạy cảm. Tôi gần như đã mất đi một người bạn"
Đó thực sự là tôi... Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ.
Chính là tôi... Tôi có cảm giác như cậu ấy đã nói "tớ yêu cậu" ở nơi công cộng. Không may! Đây là lý do tại sao tôi phải đeo tai nghe và giả vờ như không nghe thấy gì.
"Bạn của cậu? Người ở vị trí cao như vậy là ai? Hoàng tử William?"
"Đó là tất cả câu chuyện của tôi. Kết thúc"
"Cái gì?! Thế vẫn chưa đủ" Mint tiếp tục.
Aoey bỏ cuộc bằng cách uống hết bia trong ly và nhún vai.
"Tôi từ bỏ, chúng ta tiếp tục"
Một giờ sau, trận đấu vẫn tiếp tục. Đúng như tôi dự đoán, một số quần áo và phụ kiện như đồng hồ, nhân, dây chuyền, tất. Bây giờ là phần cảm động.
"Số 5 năm tay số 2"
Aoey và một bạn nữ đeo kính khác giơ tay. Tôi có thể nhìn thấy ngay khuôn mặt khó chịu của cậu ấy.
"Tôi không thể làm được, tôi bỏ cuộc"
Cậu ấy uống ly thủy tinh từ dưới lên....
Cuối cùng, hầu hết đồ uống đều thuộc về Aoey. Làn da của đôi mắt ngọt ngào đó giờ đã chuyển sang màu đỏ. Đôi mất đó hoe và có vẻ như không thể kiếm soát được bản thân nhưng Aoey vẫn không để ai chạm vào mình. Tôi bắt đầu lo lâng cho cậu ấy.
Aoey nhận được lệnh chạm nhẹ vào mả bạn mình 3 lần. Tôi không thể chịu đựng được việc nhìn cậu ấy uống rượu nữa nên đã can thiệp.
Tôi sẽ chơi cho cậu ấy" "
Tôi đấy bàn tay đang với lấy một chiếc ly khác của Aoey xuống. Tôi đưa tay về phía cô gái béo và chạm vào mà cô ấy 3 lần. Tất cả đều nhìn nhau và phản nàn. "Như thế là gian lận" "Đây là nơi của tôi, tôi có đặc quyền, tôi sẽ chơi cho Aoey. Hãy cho tôi biết phải làm gì"
Aoey bây giờ không thế ngồi thẳng được. Tôi đặt cậu ấy lên giường và thay thế cậu ấy. Tôi ghét thua cuộc và tôi sẽ không thua, tôi cũng sẽ không bao giờ uống rượu. Dù sao thì tôi cũng không uống được nên tôi phải thẳng. Đó là lựa chọn duy nhất.
"Số 2 đọc ngược bảng cửu chương từ 12 về 9"
Tôi mỉm cười và làm theo lời họ bảo khiến mọi người đều ngạc nhiên. Tôi cũng bị bắt phải đọc tiếng Trung hoặc làm điều gì đó mang tính thử thách mà họ nghĩ tôi không thể làm được. Bây giờ họ thích thách thức tôi hơn.
Và... Đây là một lệnh khó khăn hơn. "Số 2 cởi móc áo ngực của Số 7 bằng một tay"
Mint, được số 2, bật đầu tìm kiếm số 7, chính là tôi. Trò chơi này chậc chân đã được lên kế hoạch nhưng làm ơn.
*tach*
Áo ngực của tôi đã bị tuột móc... Vậy thì sao? Dù sao thì họ cũng không thể lấy ngực của tôi.
"Cho ăn vặt số 1 đến số 3 bằng miệng"
Mint và tôi nữa... "Thi đấu nhìn châm châm số 2 với số 1 trong 1 phút, người thua phải uống một ngụm"
Tôi đã thẳng trò chơi nhìn châm châm. Đôi mắt của tôi là vũ khí nguy hiểm nhất. Nếu có ai nhìn vào tôi, họ sẽ như bị nguyền rủa hoặc bị ám ảnh bởi tôi. Một ngày nọ, tôi nhìn vào mắt một người đàn ông rất giàu có trong 3 phút và tôi có thể yêu cầu nước hoa Hermes.
Cái đó có ngầu không?
Tôi có phải nói ai đánh ai nữa không?
Mint thua cuộc và bây giờ mặt cô ấy đỏ bừng sau khi uống rượu. Tôi ôm mình như một người chiến thâng đây tự hào. Như tôi đã nói, tôi sẽ không bao giờ thua. Không thể nào!
"Số 3 và số 1 phải hôn nhau trong 1 phút" Đây hẳn là kế hoạch của họ. Chắc hẳn họ đã lên kế hoạch sử dụng thứ này với Aoey nhưng giờ cậu ấy đã bất tỉnh.
Mint nhìn tôi háo hức, nó khiến tôi cảm thấy rất chán ghét. Đây hẳn là kế hoạch của cậu ta để có được Aoey. Nhưng bây giờ nó không diễn ra theo kế hoạch. Thay vào đó cậu ta sẽ tìm tôi.
Nếu thua thì phải uống tôi cũng không thể chịu được việc thua cuộc.
Nhưng hôn cô gái thấp bé này! Tôi không thể thở tốt và không biết phải làm gì. Nhưng bây giờ tôi là một phần của trò chơi. Mint bò về phía tôi như một con hồ đang từ từ tiếp cận nạn nhân của nó. Tôi nhìn cậu ta giận dữ và điều đó khiến cậu ta không nói nên lời.
"Đây là một trò chơi, nếu không hôn tôi, cậu sẽ thua và uống nó"
"Cậu sẽ không thua" Mint mỉm cười và tiến lại gần hơn trong khi tôi kiên nhân cân môi vì tôi không thế làm gì được.
Bruk!
<Một chiếc túi to nặng đập mạnh vào mặt Mint, mọi người quay về phía chiếc túi xem nó đến từ đâu. Aoey là người đó và nhìn một cách giận dữ.
"Cậu ấy là Gen của tôi"
"Hãy để Gen yên"
Cô gái say rượu đang rất tức giận, chưa ai từng thấy Aoey trong phiên bản này trước đây. Cậu ta cáu kính, tức giận và hung dữ, cậu ấy có được cái nhìn như nữ hoàng. Bạn bè của cô ấy cố gắng kéo Mint ra khỏi tôi vì họ lo lắng điều gì đó có thể xảy ra. Mint trông rất khó chịu vì bị đánh mạnh vào mặt.
"Cậu ấy say quá rồi, quên đi. Chúng ta kết thúc đêm nay ở đây nhé" tôi đột nhiên nói.
Đó là tin tốt vì nếu phải hôn cô gái này, tôi sẽ phải xẻo miệng nên nha sĩ không còn việc gì phải làm.
"Đây là một trò chơi và nó vẫn chưa kết thúc"
"Cậu thực sự muốn hôn tôi phải không?"
"Không, không" Mint nhanh chóng thay đổi câu trả lời của mình. "Nếu thua thì phải uống"
Aoey chộp lấy cái chai giờ đã với một nửa và uống như uống nước. Mọi người đều bị sốc khi thấy điều đó.
"Bây giờ cậu có vui không? Trò chơi đã kết thúc. Hãy ra khỏi đây!"
Mọi người kinh ngạc nhìn Aoey, tôi đưa tay về phía Aoey và ôm cậu ấy để giúp cậu ấy bình tĩnh lại.
"Cậu có thể chạm vào Aoey không?" Mint nhìn tôi và Aoey nghi ngờ. Cô gái này
"Về nhà đi"
chắc chắn biết rằng cô gái ngọt ngào này không thích bị chạm vào. Trò chơi này chắc chắn là một cách để cô ấy chứng minh điều đó, vì tò mò. "Ừ, tôi có thể chạm vào nhưng người khác thì không" Tôi nói sắc bén và nhìn Mint.
Tôi đã gửi một năng lượng xấu xa khiến cậu ta phái nhìn đi chỗ khác. "Hai người thật kì lạ"
Bây giờ chỉ còn hai chúng tôi sau khi mọi người đã rời đi. Aoey ngồi lặng lẽ tại chỗ vì đã say khướt. Tôi thở dài sau khi thấy Aoey say và đỡ cậu ấy đứng dậy. "Dậy đi, tớ đưa cậu đi ngủ"
"Cậu thực sự định hôn Mint à?" Aoey hỏi với giọng say khướt. Điều đó làm tôi bật cười. "Nếu phải làm thì tớ sẽ làm. Tớ không muốn thua"
"Tớ giúp cậu"
"Không, tớ giúp cậu vì tớ không muốn cậu hôn ai cả" Đôi mắt ngọt ngào đầy cảm xúc đó nhìn tôi. "Nếu cậu muốn hôn ai đó thì đó phải là tớ"
"Ừ, đó là một điều tốt"
"Ö?" Đột nhiên cổ áo của tôi bị kéo mạnh về phía cậu ấy trước khi Aoey ấn chặt môi mình vào môi tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu từ miệng cậu ấy. Mùi làm tôi choáng váng, tôi đẩy Aoey ra. "Cậu đang làm gì thế?"
"Hôn"
"Say rượu là điều tốt nên tớ mới dũng cảm làm điều điên rồ này"
Nói xong, Aoey đẩy tôi xuống và áp đôi môi ẩm ướt của mình vào môi tôi một cách hung hãn. Có vẻ như cậu ấy không biết phải làm thế nào nhưng cậu ấy đã cố gâng hết sức. Lúc đầu tôi rất ngạc nhiên nhưng dần dần làm theo hướng dân với sự tò mò.
Tôi hôn lại cậu ấy...
"Cậu say quá rồi"
Tôi luồn lưỡi vào miệng cậu ấy trong khi dùng cả hai tay quanh cổ Aoey. Tôi đang trong tinh thể phải bỏ cuộc. Cô bé phát ra một tiếng rên trầm từ cổ họng. Tôi rất choáng váng nhưng cuối cùng tôi cũng lật được cơ thể nhỏ bé để nó năm trên sản trước khi tôi lật lên trên.
"Gen của tôi" Aoey từ từ mở mặt nhìn tôi. Đôi mắt nâu nhạt của cậu ấy nhớ tôi. Tôi không thế cưỡng lại nên tôi cúi xuống hôn cậu ấy lần nữa và bắt đầu làm điều mình muốn. Bản năng của tôi bây giờ trỗi dậy và tôi thả lỏng cơ thể nhỏ bé này. Aoey ấy quàng tay qua cổ tôi.
"Gen... Gen..."
Tiếng rên rỉ trăm thấp của cậu ấy khiến tôi chìm sâu hơn hơn nữa. Tôi hôn khấp mặt cậu ấy trong khi dùng tay cởi từng nút đồng phục của cậu ấy. Mặc dù tôi có tất cả những gì cậu ấy có nhưng tôi rất thích thú khi được cảm nhận nó. Mùi thơm dễ chịu... Làn da mịn màng.... Tiếng rên rỉ... Môi cậu ấy....
Và sự trao đổi độ ẩm giữa lưỡi của chúng ta... Tôi có thể làm gì với cơ thể nhỏ bé này?
"Gen của tôi"
"Aoey của tôi"
Cả hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Đôi mắt nâu nhạt đó đã thôi miên tôi đến mức tôi gần như tất thở. Tôi quên mất mình là ai và đang làm gì. Tôi lại cúi xuống cơ thế nhỏ bé đó và....
"Tớ sắp xỉu rồi"
Cô ấy ngủ!!?
Tôi choáng váng và ôm lấy mặt cậu ấy bằng cả hai tay. Cậu ấy đang ngủ mặc dù cậu ấy đã gọi tên tôi vài phút trước đó. Hơi thở của cô ấy bây giờ đã ổn định và khuôn mặt dễ thương của cô ấy trông như thể cô ấy vừa ngất đi, tôi choáng váng.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là...... Tôi vừa làm gì vậy?
Tôi nhìn quanh và nhận ra rằng tay tôi đang đặt trên bộ ngực săn chắc của cậu ấy. Tôi cởi cúc áo sơ mi của của Aoey. Tôi ngồi trên đó và hơi thở của tôi bây giờ nông và nhanh.
Cảm xúc của tôi bùng nổ và không có sự giải thoát. Tôi không say, tôi thậm chí còn không uống một ngụm. Nhưng bây giờ tôi đang ở vị trí này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro