Mất và được
Mất và được
Trong giới tu luyện thường bàn về quan hệ giữa mất và
được1
; nơi người thường cũng hay bàn về quan hệ giữa mất và
được. Người luyện công chúng ta đối với 'mất và được' như thế
nào? Nó khác với người thường; điều người thường muốn được
chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái.
Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái
lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường
muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có
muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.
Cái 'mất' mà chúng ta thường nói đến, cũng không phải là
'mất' theo phạm vi rất nhỏ. Khi nói đến 'mất', có người nghĩ:
Phải chăng là bố thí tiền tài, thấy người gặp khó khăn thì giúp
một chút, thấy người ăn xin ngoài đường thì cho một chút. Đó
cũng là một thứ 'xả', cũng là một thứ 'mất'; nhưng trong vấn
đề này thì đó chỉ là coi nhẹ bạc tiền hoặc vật chất. Vứt bỏ đối
với [tiền] tài ấy, đương nhiên đó cũng là một phương diện, cũng
là một phương diện tương đối chủ yếu. Nhưng cái 'mất' mà
chúng tôi giảng không phải [theo] phạm vi nhỏ ấy; chúng ta
trong quá trình tu luyện, thì những tâm mà một người tu luyện
cần vứt bỏ là rất nhiều: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu,
tâm hoan hỷ; rất nhiều các loại tâm chấp trước đều phải vứt bỏ
hết. Cái mất mà chúng tôi giảng là [cái mất] theo nghĩa rộng:
trong toàn bộ quá trình tu luyện, cần phải 'mất' đi tất cả các
chủng chấp trước, các chủng dục vọng của người thường.
Có thể có người nghĩ: 'Chúng ta tu luyện nơi người thường,
cái 'mất' ấy phải chăng giống như hoà thượng? Phải chăng
giống như ni cô? [Nếu] mất đến như thế, thì dường như không
thực hiện nổi'. Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận
tu luyện này nơi người thường, yêu cầu là tu luyện tại xã hội
người thường, [cần] duy trì đến mức độ tối đa sao cho giống với
người thường; không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi
lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại,
chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều]
then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.
Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở
nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người,
thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay
không-đây là vấn đề then chốt. Tu luyện trong chùa và tu
luyện trong núi sâu rừng già yêu cầu chư vị hoàn toàn cách biệt
với xã hội người thường, cưỡng chế chư vị mất đi cái tâm nơi
người thường, không để chư vị đắc được những lợi ích vật chất;
từ đó chư vị mất [chúng]. Những người tu luyện nơi người
thường không theo [cách] ấy; yêu cầu chính là trong trạng thái
sinh hoạt của người thường kia mà coi nhẹ chúng; nó đương
nhiên rất khó, nó cũng là vấn đề then chốt nhất của pháp môn
này của chúng tôi. Do vậy cái 'mất' mà chúng tôi giảng là [cái
mất] với nghĩa rộng chứ không phải [cái mất] với nghĩa hẹp.
Chúng ta hãy thử giảng về làm điều tốt, [và] bố thí tiền tài; chư
vị thấy những người ăn xin ngoài đường hiện nay, có một số họ
là ăn xin chuyên nghiệp, họ có nhiều tiền hơn cả chư vị. Chúng
ta cần để mắt tới những chuyện lớn, chứ không phải để mắt đến
những chuyện nhỏ. Tu luyện ấy, nên nhìn đến những việc lớn
một cách đường đường chính chính mà tu luyện. Chúng ta
trong quá trình mất ấy, thì những điều mà chúng ta thực sự
mất chính là những thứ không tốt kia vậy.
Người ta thường cho rằng những điều mình truy cầu đều là
tốt; kỳ thực tại cao tầng mà xét, thì đều là để thoả mãn chút
đỉnh lợi ích vốn đã có được nơi người thường. Trong tôn giáo
giảng: Chư vị có tiền nhiều đến mấy, làm quan to đến đâu cũng
chỉ là mấy chục năm, khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng
mang theo. Cái công này tại sao quý giá vậy? Chính vì nó tăng
trưởng trên thân nguyên thần của chư vị, khi sinh đem đến
được, khi tử mang theo được; hơn nữa nó quyết định trực tiếp
quả vị của chư vị; do đó tu được không dễ. Nghĩa là, những gì
chư vị vứt bỏ đều là những thứ không tốt, có như vậy chư vị
mới có thể phản bổn quy chân. Vậy những thứ 'được' là gì?
Chính là đề cao tầng, cuối cùng đắc chính quả, công thành viên
mãn, giải quyết được vấn đề căn bản. Tất nhiên chúng ta muốn
mất đi các dục vọng người thường, để có thể đạt đến tiêu chuẩn
của người tu luyện chân chính; [nhưng] lập tức làm được thì
không hề dễ dàng, từ từ mà làm mới được. Chư vị nghe tôi nói
từ từ mà làm, chư vị liền nói: 'Sư phụ bảo rằng từ từ mà làm,
vậy từ từ mà làm'. Không thể được! Chư vị phải có yêu cầu
thật nghiêm khắc đối với bản thân mình; nhưng chúng tôi cho
phép chư vị đề cao một cách từ từ. Hôm nay chư vị lập tức làm
được, thì hôm nay chư vị là Phật; do vậy cũng không hiện thực;
chư vị sẽ làm được điều này một cách từ từ.
Điều chúng ta mất thực sự là những điều không tốt, chúng là
gì? Chính là nghiệp lực; nó tương phụ tương thành với các
chủng tâm của con người. Ví như nói rằng những người thường
chúng ta có các chủng tâm không tốt, chỉ vì lợi ích cá nhân mà
làm những điều không tốt, vậy sẽ nhận phải loại vật chất màu
đen-nghiệp lực. Điều này có quan hệ trực tiếp đến những tâm
của bản thân chúng ta; nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt
ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro