Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Câu chuyện ngon nhất trên đời

-Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự kì lạ của bản thân là khi khi bà thương yêu tôi nhất mực qua đời.

Khi đó vì căn bệnh tim quái ác, bà tôi lúc nào cũng nằm liệt giường. Dù vậy, mỗi khi tôi tới cạnh bà, bà luôn cười hiền từ xoa đầu tôi và nói " Cháu ngoan lắm"

-Nhưng ko,tôi ko phải là 1 đứa bé ngoan như những gì bà tôi vẫn nghĩ. Bàn tay gầy trơ xương của bà, khuôn mặt nhăn nhúm của bà, mái tóc bạc xơ của bà , hơi thỏ ám mùi các liều thuốc điều trị của bà, tất cả chỉ khiến tôi cảm thấy chán ghét đến ko thể chịu được. Mỗi lần gặp bà tôi đều cảm thấy cực kì sợ hãi.

" Cháu là một đứa bé ngoan"

Mỗi lần tôi ghé tai để nghe cái âm thanh khàn khàn đó, tôi lại có cảm giác như mình bị nguyền rủa , cổ tôi trở nên cứng ngắt, da gà nổi lên khắp người...

Tôi rất sợ, sợ rằng 1 khi bà bk được tôi ko phải là một đứa bé ngoan, thật ra trong thâm tâm tôi rất chán ghét bà, bà sẽ bật dậy và chồm tới ăn thịt tôi chăng? Mái tóc trắng xóa của bà sẽ dựng lên như quỷ dạ xoa, đôi mắt đó sẽ trở nên rực đỏ. Hàng đêm, tôi đều bị nỗi  sợ hãi đó ám ảnh đến ko ngủ được, nằm trên giường mà mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả người...

Vì thế, tôi càng phải cẩn thận từng li từng tí để bà ko thể nhận ra điều đó, càng cố hết sức tỏ ra mik là 1 cháu bé ngoan. Luôn chủ động xin được chăm sóc bà, mỗi ngày mang com đến cho bà,...còn làm những hành động ghê tởm như sà vào bà và nói "Bà ơi ~ cháu yêu bà lắm ! " hết lần này đến lần khác.

Những lúc như vậy,tôi cảm thấy mik là 1 đứa bé hư, rất hư, chỉ biết nói dối,cổ họng tôi run rẩy,khóe mắt nóng dần lên...

Ngày hôm đó, lúc mà lá vàng rơi đầy sân cũng là lúc mà bà tôi ra đi từ giã cõi đời.Cơ thể bà lạnh ngắt và ko còn cử động nữa...khuôn mặt bà lúc này trắng bệt,thế nhưng... tại sao? Tại sao tôi ko có chút cảm xúc nào ?Sau đó, bỏ lại người bà và chạy ra công viên chơi...

Buổi chiều, khi về đến nhà, mẹ ôm lấy tôi khóc và nói : " Bà mất rồi con ạ.." sau đó là những tiếng khóc đến xé lòng...dù vậy, lòng tôi lúc đo vẫn bình thản đến kì lạ, nó yên tĩnh như 1 khu rừng vắng lặng ko 1 bóng người, ko 1 tiếng chim hót...

Vào ngày tang lễ ,khi đó tôi ko rơi 1 giọt nước mắt nào, mọi người đều thì thầm với nhau rằng : "Khổ thân đứa bé, nó còn quá nhỏ nên ko hiểu được nỗi đau mất người thân.."

Nỗi đau gì? Tại sao phải buồn ?

Nghe họ nói thế, lòng tôi vô cũng xấu hổ,tôi ko thể ngước lên nhìn người khác..Tôi ko hề thấy buồn trước cái chết của bà

Từ nhỏ, bản tính tôi đã như vậy rồi...

                                                                  *******************************




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: