Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 ( Continued )

Đó là 3 ngày rồi và tôi đã lãng quên bởi cách nhanh chóng những ngày qua. Tất cả ! Tôi cảm thấy như nó chỉ là ngày hôm qua khi tôi mới đến đây. Đến Đà Lạt.

Nhưng tôi quên. Tôi đi thay đồng phục của tôi và đi về phía nhà bếp.

Mẹ đang ngồi ở ghế sofa, và con mèo của chúng tôi đang ngồi trong lòng bà. Mẹ ôm con Monna xem truyền hình mà không biết tôi đã mặc quần áo và đi. Mẹ đã cố định đồng hồ và đã làm sạch phòng của tôi ngày hôm qua.

Tôi bước về phía cửa , có những chú chim bồ câu bên ngoài.

Bởi cái nhìn đầu tiên, đó là khoảng 25 độ.

Học sinh đang đi bộ với đồng phục của họ , Và tôi không biết nơi trường học của tôi . Tôi quyết định đi theo các học viên , cách đi lại của họ gần như đồng bộ.

Hầu hết các cô gái họ nhìn tôi một cách kỳ lạ. Có vẻ như  không có nhiều người đến đây ở. Mùi thơm khá lạ và họ dường như để tránh tôi.

Tôi đoán tôi sẽ có một thời gian khó khăn ở đây tại Đà Lạt.

Tôi bước nhanh , những bước chân đầu tiên của tôi và đi về phía nơi mà tất cả các học sinh đã đi. Tôi hầu như không có thời gian để ăn sáng và tôi đã cảm thấy khá yếu đuối.

Bởi thời gian tôi đã đến trường thì đã khoảng thời gian đầu tiên và tôi đã muộn. Lại thêm vào đó , tôi lại không biết nơi lớp học của tôi.

Học sinh đều đã rời khỏi từng người một và tôi chỉ có thể nhìn thấy một người không di chuyển. Tất cả họ đều mặc đồng phục màu xanh của Học viện Skyline .

Một người đàn ông đi ngang qua với một bộ trang phục màu đen và ông trông giống như một người đàn ông trung niên.

" Uh ... Xin chào " . Tôi hỏi "Thầy, có cách nào .... A .. Thầy biết được nơi phòng học em ? "

Người đàn ông nhìn tôi và cười . "Em  có lẽ là 1 học sinh mới" Ông nói: "Tôi là Hiệu trưởng"

Tôi nhìn lại người đàn ông trước mặt . Trang phục của ông có một bảng tên trên bên phải.

"Xuân Trường. Hiệu trưởng "

"Hãy theo tôi" Ông nói.

Ông ... à thầy đưa tôi vào phòng 312 và thầy nói với tôi rằng tôi học ở khu 2-B. Tôi đã khá ngạc nhiên, tôi đã không bao giờ ở các lớp thấp hơn. Tôi đã luôn là một phần của các lớp A và tôi không bao giờ có bất kỳ lớp thấp hơn, và khi biết rằng tôi đang ở trong khối B. Tôi đã rất buồn ... đúng ! Rất khổ tâm .

Hiệu trưởng rời đi , Và tất cả việc tôi có thể làm là bước đến trước cửa phòng học . Trái tim tôi đập thình thịch bởi vậy mà tôi có thể nghe thấy nó. Hơi thở của tôi đã nhanh chóng , gấp gáp và tôi đã đổ mồ hôi.

Các lớp học đã được chết trong yên tĩnh và tôi hầu như không có đủ thời gian để điều chỉnh khi giáo viên nói

"Mời em về chỗ" Cô nói. "Thiên Phong"

Cả lớp học nhìn tôi và ghế duy nhất mà đã có sẵn ở gần cửa sổ.

Tôi đi từ từ, và với mỗi bước tôi đã từ từ đi nhanh hơn. Tôi ngồi xuống và giáo viên tiếp tục bài giảng của mình.

"Vào lớp rồi. "Cô ấy nói. "Tôi là Ngọc Nga, và tôi sẽ là chủ nhiệm của các em"

Tôi ngồi bên cạnh một cô gái và cô ấy hết sức im lặng. Cô có mái tóc nâu và cô đeo kính cận . Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng tôi biết cô gái này.

Nhờ  thời gian , tôi đã được phỏng vấn bởi một nửa của lớp, không bao gồm cô gái bên cạnh tôi.

"Bạn đã đến từ đâu? "" Bạn sống ở đâu bây giờ? "" Có phải bạn là người tỉnh khác? "" Cái gì đưa bạn đến Đà Lạt? "

Tiếng nói của họ đã làm tôi giật mình  vì vậy tôi đã phải trả lời. Tôi  không bao giờ đặt câu hỏi như thế này trước kia và tôi chưa điều chỉnh để thích nghi với kiểu sống bây giờ.

"Tôi từ thành phố Hồ Chí Minh và ..."

Cả lớp đã làm bất ngờ "Bạn tới từ thành phố Hồ Chí Minh? - Họ hét lên.

Tôi khá khó hiểu khi họ giật mình như vậy

Khi kết thúc buổi học, tất cả mọi người người đi với bạn bè của họ. Trong khi tôi chỉ có một mình.

Bởi tôi không quen biết một ai ở trường học.

Tôi đứng trong một vài phút tại cổng trường không chờ đợi gì cả. Khi tôi đã định bỏ đi, tôi nghe nói một tiếng nói "Chúng ta có thể đi cùng nhau chứ? "

Giọng nói phát ra từ phía sau tôi, vì vậy tôi quay lại. Và tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó gọi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: