Chap 1
Mỉm cười là một trong những điều tạo nên con người chúng ta , dù đó là giả hay không.
Tôi đứng dậy từ giường của tôi, mệt mỏi và buồn ngủ. Tôi bước đến bàn của tôi và ngồi xuống chiếc ghế đẩu.
Nó được một tháng kể từ khi chúng tôi chuyển đến ở đây - thành phố Đà Lạt . Và thực sự, tôi đang vui mừng vì giải đấu toán học được tổ chức mỗi năm khi tôi sống ở Thành phố Hồ Chí Minh trong 17 năm trong cuộc đời của tôi.
Mẹ tôi và tôi chuyển đến Đà Lạt vì công việc của bà. Tôi đã miễn cưỡng để đi, nhưng nó cuối cùng tôi đã đồng ý, .Chỉ vì, tôi yêu mẹ tôi. Tôi bước ra ngoài phòng và đi vào nhà bếp. .Tôi ngồi xuống ghế, thở dài.
Mẹ đang nấu ăn bận rộn, trong khi con mèo Xiêm của chúng tôi chỉ được ngủ trên ghế sofa
"Con trai , con đã tỉnh rồi ? "Mẹ nói
Mẹ tôi đang mặc chiếc áo dài màu đỏ với một chiếc tạp dề màu hồng chấm trắng. Tóc của bà được búi tròn phía sau
"Vâng", tôi nói. "Con đã tỉnh"
Mẹ mỉm cười. "Mẹ đang nấu bữa sáng cho chúng ta"
Mẹ luôn nấu bữa ăn sáng cho chúng tôi, tôi đã bị nghiện của các hương vị mà mẹ nấu
Tôi quay người nhìn về phia phòng khách
Monna (con mèo của tôi) đang ngủ dưới ghế sofa của chúng tôi một cách thoải mái. TV không bật và đồng hồ vẫn hoạt động
Mẹ đã nấu xong và bà đặt chúng lên bà cùng thức ăn của chúng tôi
Bỏ mọi thứ sang một bên, tôi cắn một miếng và hương vị vẫn vậy , mẹ tôi nấu ăn rất ngon a
Tôi nói. "Khi nào con bắt đầu đi học? "
Mẹ tôi nhìn vào lịch "Mẹ đã đánh dấu nó trong lịch"
Tôi vội vã ăn xong , sau đó vào nhìn vào lịch
18 tháng 6 đã được gạch chéo với một dấu đỏ. Không giống như các trường khác, Học viện Skyline không có bất kì kì nghỉ hè nào . Đó không thực sự là một vấn đề.
Ngày hôm nay là ngày 15 tháng Sáu và tôi vẫn chưa nhìn xung quanh Đà Lạt. Khác với thành phố Hồ Chí Minh , Đà Lạt mát mẻ hơn rất nhiều .
Như một đứa trẻ, tôi thực sự sống tất cả bởi bản thân mình. Tôi đã chỉ gần gũi với mẹ tôi nhưng bà ấy luôn luôn đi làm và tôi học một mình. Luôn là vậy !
Tôi trưởng thành dần, tôi đã nhận nhiều hơn và độc lập hơn. Tôi thậm chí có một công việc bán thời gian tất cả bởi chính bản thân.
Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng tôi có thể buông bỏ cuộc sống của tôi, nhưng tôi không tin bà. Ý tôi là, tôi nghiên cứu hầu hết thời gian, nhưng tôi vẫn được bạn bè. Ví dụ, Dạ Kiệt . Và đó là ...
Tôi bước tới cửa, giật mạnh nó để mở . Mặt trời đang toả sáng rực rỡ và bây giờ đã là 09:00
Tôi nhắm mắt lại, thở dài, và đặt tay tôi trong túi của tôi. Tôi đã chán và mệt mỏi, nhưng tôi muốn đi xem trường học của tôi trông như thế nào. Hoặc không
Tôi bước thẳng ra khỏi cửa và chỉ cần đi bộ . Tôi quen với điều này khi tôi đã 14 tuổi, đi bộ để không phương hướng. Nó làm giảm tôi khỏi nỗi buồn tôi bất cứ khi nào kể cả khi tôi nhìn thấy mẹ tôi đau đớn khi cha tôi bỏ rơi chúng tôi
Mẹ làm việc tại một trường đại học, bà thực sự là một giáo viên ở đó. Bà dạy Toán và đã được thăng chức 3 lần. Đó là lý do tại sao tôi ngưỡng mộ bà . Nhưng đôi khi, tôi muốn bà ấy có thể ở nhà và chăm sóc tôi suốt thời gian tồn tại và có lẽ chúng tôi có thể gần gũi với nhau hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro