Chương 4: Hiểu lòng mình
Buổi đêm ở nơi thành thị xa hoa thật tráng lệ và lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh trên những tòa nhà, khu dân cư mang một bầu không khí tĩnh lặng nhưng lại ấm áp vô cùng, khi màn đêm buông xuống thì cuộc sống của một số bộ phận người nơi đây mới thật sự bắt đầu. Những con người đứng trên người khác một bậc, miệng ngậm thìa vàng, Bắc thị là một thành phố lớn, là con sói đầu đàn cho nền kinh tế của quốc gia. Nó nổi tiếng về sự giàu có và cả những địa điểm ăn chơi dành cho những kẻ có tiền, tiền ở đâu cũng vậy, có tiền là có tất cả. Trên con đường lớn vào buổi đêm, tuy vậy nó không tăm tối mà lại rực rỡ ánh sáng. Có hai cô gái vóc dáng cao ráo không chênh lệch nhau là mấy đang sóng đôi đi trên đường.
"Nhà em ở đâu vậy Orm" Ling nhìn sang nàng dịu giọng hỏi
Orm đôi mắt lờ đờ, nàng hiện tại thật sự vô cùng buồn ngủ, chỉ muốn đi thật nhanh về nhà và đánh một giấc đến sáng. Ngoài sở thích uống trà sữa ra Orm còn là một con sâu ngủ, cực kì thích ngủ. Nghe người bên cạnh lên tiếng nàng chợt hoàn hồn lại, giọng thều thào như mèo con chọc cho tâm người khác phải bồi hồi nói "Ở khu chung cư phía trước ạ, sắp đến rồi"
Lòng Ling chợt mềm đi khi nghe chất giọng nhẹ nhàng ấm áp của nàng, cô thấy dáng vẻ hơi mệt mỏi đó liền lo lắng nói "Em sao vậy Orm, có thấy khó chịu trong người không?"
Nàng nhìn bộ dạng sốt sắn của Ling thì không nhịn được cười, nàng giở giọng trêu chọc "Em đúng là thấy hơi khó chịu thật"
"Nhưng mà là buồn ngủ a"
Sự lo lắng trong mắt Ling lặp tức biến mất, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được đặt xuống, cô vươn tay gõ nhẹ vào đầu nàng, hơi tức giận một chút "Con bé nghịch ngợm này..."
Orm lấy hai tay nhỏ ôm lấy đầu mình, lè lưỡi cười tinh nghịch "Mắt em sắp không chịu nổi nữa rồi, xíu mà em có ngủ gục giữa đường thì chị vác em về nhà nhé LingLing"
"LingLing" Nghe nàng gọi mình như thế Ling không giấu nổi sự vui vẻ, đôi mắt cười híp lại nói với giọng đầy cưng chiều "Em không sợ chị giở trò gì với em à?"
Orm nghe thế liền bĩu môi "Em đáng yêu thế này chắc chị không nỡ làm gì em đâu, đúng không ạ?"
Ling không nhịn được phì cười, vươn tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng "Ừm, chị sao nỡ làm gì bé Orm đáng yêu này chứ"
Trên suốt đoạn đường về nhà, Orm thoải mái ríu rít không ngừng kể chuyện cho chị nghe còn Ling bên cạnh im lặng lắng nghe từng câu chuyện của em, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu. Bầu không khí hài hòa đến lạ thường, ai mà biết được đằng sau sự thoải mái này hai người con gái kia chỉ mới gặp nhau được hai lần.
Đã đến khu nhà của Orm, bác bảo vệ từ xa nhìn thấy nàng liền cười hiền từ, ông rất thích cô gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn này. Lần đầu tiên gặp ông nàng rất niềm nở chào hỏi, nhìn nàng chắc cũng thuộc dạng gia đình giàu có nhưng lại không hề kiêu căng nên ông có một ấn tượng vô cùng tốt.
"Orm về rồi hả con" Bác bảo vệ từ xa hỏi thăm nàng, chợt nhìn thấy bên cạnh nàng là một người xa lạ liền đề phòng, vì theo ông biết Orm đi học xa nhà không ở cùng gia đình, chỉ có một người anh trai ở cùng thành phố chứ không nghe nàng có người chị gái nào cả
Nhận thấy sự nghi hoặc của ông ấy, Orm liền ôm lấy cánh tay của cô cười nói "Đây là chị Ling, bạn cháu mới quen, thấy trời tối nên chị đưa cháu về nhà thôi ạ"
Ling nhìn xuống nơi cánh tay của mình liền vui vẻ không thôi cũng không muốn gạt tay nàng ra, phụ họa theo nàng gật đầu chào hỏi bác bảo vệ "Chào bác, cháu là LingLing Kwong bạn của Orm"
Bác bảo vệ nghe thế thì gật đầu nói chuyện với Orm vài câu rồi cũng tha cho hai người trở về nhà. Nhìn những tòa nhà hiện đại đầy sang trọng phía trong rồi lại nhìn cô gái đi bên cạnh mình thì thầm nghĩ bé Orm nhà ta chắc chắn gia cảnh không phải dạng vừa
"Orm sống cùng với gia đình ở đây à"
"Dạ không ạ em một mình xa nhà đến đây học đại học, anh trai em cũng ở thành phố này nhưng không sống cùng em"
Ling nhìn cô gái dáng người nhỏ nhắn thì không khỏi bất ngờ "Em còn nhỏ như vậy mà sống một mình không sợ hả"
"Em có còn nhỏ nữa đâu, LingLing cứ chê em nhỏ suốt thôi"
Nhìn cô bé bĩu môi thì quân lính của Ling liền tan rã, cô nhanh chóng giơ tay đầu hàng "Rồi rồi chị xin lỗi, bé Orm của chúng ta lớn rồi được chưa"
Khi cả hai đứng dưới một tòa chung cư lớn, Orm lúc này mới buông cánh tay của cô ra rồi mỉm cười nói "Chị tiễn em đến đây được rồi ạ, ngày mai em khai giảng chắc tầm hơn mười giờ là xong, lúc đó chị nhớ đến đón em rồi chúng ta đi tiễn ông"
Ling hơi thất vọng vì cứ nghĩ sẽ được nàng dẫn đến tận nhà, không chừng còn được đặt chân vào nhà của nàng nữa. Nhưng không để nỗi thất vọng ấy hiện rõ trên gương mặt của mình cô nhìn thẳng vào mắt nàng "Được rồi, mai chị sẽ đón em"
Orm gật gật cái đầu nhỏ tạm biệt chị rồi quay tít vào trong, đi được một đoạn liền xoay đầu la lớn "Ling Ling Kwong ngủ ngon nhé" rồi chạy vội vào bên trong mất dạng
Ling hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng mỉm cười đầy sủng nịnh, nhìn vóc dáng bé nhỏ đã khuất khỏi tầm mắt thì thầm nói "Em cũng vậy, bé con của chị"
Orm bên này đã vào tới nhà, nàng nhanh chóng tắm rửa mặc một bộ đồ ngủ thoải mái rồi phóng lên giường nằm. Kéo tấm chăn đắp ngang mũi mình, thầm nghĩ đến người con gái kia rồi mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, từng tia nắng yếu ớt xuyên qua tấm màn màu hồng nhạt chiếu rọi vào chiếc giường cũng màu hồng nốt. Thấy thấp thoáng được căn phòng theo phong cách hiện đại nhưng không cầu kì vô cùng đơn giản, tựa như đây là phòng của cô tiểu thư nhà quyền quý nào đó. Bỗng từ trong ổ chăn, một cánh tay trắng nõn vươn ra, cánh tay ấy trắng nhưng trông không hề ốm yếu, chẳng qua chắc nhìn nó hơi nhỏ ngỡ như nắm mạnh một tí cũng có thể khiến chúng hằn lên những vết tím xanh. Orm từ trong chăn thò cái đầu nhỏ của mình ra, chầm chậm ngồi dậy dựa vào thành giường, đầu tóc nàng rối bù như cái tổ sẻ nhỏ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Orm với lấy cái điện thoại để ở cạnh giường rồi nhanh chóng bắt máy
"Alo..."
Giọng người anh trai đáng quý của nàng vọng đến "Biết ngay em vừa mới thức thôi mà, ngày đầu đến trường mà trễ thì không hay đâu nhé cô nương. Nhanh thay quần áo anh chở đi ăn sáng rồi đến trường cho kịp giờ"
Orm ậm ừ đồng ý rồi tắt máy, nàng rất muốn nướng thêm một chút nữa vì mấy tháng nghỉ hè toàn đến giữa trưa Orm mới thức, mẹ Koy cũng chiều theo nàng không bắt nàng phải thức sớm còn ông Sethratanapong thì khỏi nói, chiều nàng vô điều kiện. Dù không muốn nhưng Orm cũng phải rời giường đánh răng rồi thay quần áo, chứ mà để ông anh trai đến nơi mà nàng vẫn còn nằm ì ở đây chắc ổng quăng nàng ra ngoài đường mất. Nàng không muốn trên mạng lan truyền hình ảnh "Cô gái xinh đẹp nằm trước cổng chung cư" đâu
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Orm mở tủ đồ lấy chiếc áo sơ mi nữ màu trắng và chiếc quần tây màu nâu rồi mặc vào. Thỏa mãn nhìn hình ảnh mình trong gương, mái tóc hơi xoăn màu hạt dẻ, đôi mắt hổ phách, môi trái tim được tô thêm chút son đỏ, thân hình không chút mỡ thừa cùng làn da trắng phát sáng. Orm thầm đắc ý trong lòng một chút, xong xuôi nàng lấy chiếc túi sách xinh xắn gần đó, khóa cửa nhà cẩn thận rồi đi ra ngoài. Vì ngày khai giảng không cần phải học nên nàng không đem theo sách vở gì hết, hôm đầu tiên nên chưng diện chút chứ sau này cuộc sống sinh viên chắc sẽ bào mòn nàng không còn gì mất.
Đi ra bên ngoài chung cư đã thấy anh Kaew đang đứng dựa người vào xe nói chuyện điện thoại, nay anh mặc một bộ vest vô cùng chỉnh chu, chắc đã làm xao xuyến con tim của bao nhiêu thiếu nữ rồi. Nhưng riêng nàng, cô em gái ruột chỉ thấy "già", tự hỏi sao cùng độ tuổi mà giữa người với người lại có sự khác biệt như vậy chứ
"Anh Kaew" Orm í ới từ xa gọi anh
Kaew tắt điện thoại, mở cửa ghế phụ ánh mắt không giấu được sự hãnh diện về em gái nhưng cũng không quên trêu chọc "Orm lớn rồi, giờ người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng ta là hai chị em"
Orm nghe thấy thế liền tức thành con cá nóc "Ai chị em với anh, anh mới già ấy"
Hai anh em mỗi lần sáp lại thì chỉ có móc mỉa nhau, suốt cả đoạn đường từ nhà đến quán ăn không ai chịu nhường ai. Đến khi ăn sáng mới tạm gác lại cuộc chiến, Kaew chọn một quán ăn cũng khá gần trường của Orm, nơi đây nổi tiếng với những món điểm tâm sáng lúc nào cũng kín bàn nhưng nhờ quan hệ anh đã đặt được bàn ở vị trí vô cùng tốt. Một bàn đầy đồ ăn đã được dọn lên, Orm vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon tạm tha cho người anh trai kia của mình
"Xíu về có cần anh đón không" Kaew thong thả dùng bữa nhưng không quên hỏi em gái
"Lúc về em có việc đi với bạn rồi, khỏi cần đón em"
Kaew nghe thế thì ngờ vực hỏi em gái "Mới đến đây mà em có bạn rồi à? Ai vậy? Anh có quen không? Nam hay nữ?"
Orm nhét miếng bánh mì vào miệng người đối diện, hơi khó chịu "Một người chị em mới quen hôm qua, anh không quen đâu"
"Mới quen mà em dám đi riêng với người ta luôn à, không sợ bị bắt rồi bán đi hả" Kaew vừa nhai miếng bánh vừa nói
"Anh tưởng ai cũng xấu xa như anh chắc" Orm liếc xéo Kaew rồi tiếp tục dùng bữa
Ăn xong Kaew chở Orm đến trước cổng trường, dặn dò vài câu rồi lái xe đi mất. Orm một mình đi vào bên trong, nhìn dòng người đông nghịt mà nàng choáng ngộp, ai ai cũng mặc áo sơ mi trắng vì trường đặc thù không có đồng phục. Từ xa Orm nhìn thấy tấm biển để khoa của mình thì đi đến. Khoa của Orm năm nay không có nhiều tân sinh viên lắm, chỉ tầm khoảng trên dưới năm mươi người, so với những khoa khác thì như muối bỏ biển. Trường này tỉ lệ chọi vô cùng khắc nghiệt, chưa kể đến chuyên ngành của Orm lại là một trong những ngành top đầu về điểm. Orm nhỏ bé đứng phía sau mọi người. Một vị giáo sư chắc độ ngoài năm mươi nhìn thấy nàng liền mỉm cười đi đến
"Kornnaphat đúng không? Thầy tìm em mãi, em lên đầu hàng đứng nhé" Giọng ông trầm ấm như một người cha già hiền từ đang nói chuyện với con cháu
Nàng ngờ ngợ vâng dạ rồi đi theo ông lên đứng ở đầu hàng, Orm cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm mình nhưng nàng không để tâm lắm, Orm dường như đã quá quen với chúng. Orm nào biết những ánh mắt đó đều chưa đầy sự ngưỡng mộ, kinh ngạc trước nhan sắc và tài năng của nàng. Vì người đứng đầu của hàng tân sinh viên chính là thủ khoa đầu vào của năm nay.
Sau khi đứng vào vị trí mà vị giáo sư già chỉ định, có một vài giáo sư khác cũng đi đến trò chuyện với nàng, họ vô cùng hài lòng trước cô sinh viên mới này, cả về ngoại hình lẫn tri thức.
Không ít sinh viên cũng bắt chuyện với Orm, nàng cũng không keo kiệt mà thoải mái mỉm cười trò chuyện cùng mọi người, Orm nào biết chỉ với những việc tầm thường ấy mà nàng đã nắm chắc cái danh hoa khôi của Đại học Y Bắc Hạ.
Trò chuyện một lúc thì lễ khai giảng cũng đã bắt đầu, vị hiệu trưởng râu tóc bạc phơ nhưng đầy đĩnh đạc đứng phía trên sân khấu bắt đầu bài phát biểu của mình.
"Tiếp theo tôi xin công bố thủ khoa của Đại học Y Bắc Hạ năm nay, người đã đạt diểm số tuyệt đối trong vòng 5 năm trở lại đây. Phần thưởng khích lệ dành cho tân thủ khoa chính là suất học bổng toàn phần trong sáu năm được đào tạo tại trường. Xin mời em Kornnaphat Sethratanapong!"
Orm hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng định thần lại, nàng đưa chiếc túi cho người bạn mới quen bên cạnh cầm giúp rồi từ từ đi lên sân khấu. Mỉm cười lễ phép bắt tay với hiệu trưởng rồi nhận lấy phần thưởng. Nàng nở nụ cười như mặt trời xuống phía dưới rồi từ tốn phát biểu vài lời. Sinh viên bên dưới hào hứng vỗ tay không ngừng ngay cả khi nàng đã bước xuống phía dưới. Thời gian của buổi khai giảng nhanh chóng kết thúc, Orm tạm biệt mấy cô bạn cùng khoa rồi cũng không nán lại mà nhanh chóng rời trường.
Bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình Orm liền xoay người lại thì thấy có vài người có vẻ là sinh viên khoa khác " Em là Kornnaphat đúng không, anh là Ton sinh viên năm tư Khoa cấp cứu"
Orm nhìn lướt bọn họ, biết thừa ý định của những người này là gì nàng tuy không thích nhưng vẫn giữ một nụ cười lịch sự "Đúng là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì à?"
Nhìn nàng không có vẻ như sẽ từ chối mình, Ton thầm mừng trong lòng được nước lấn tới "Anh rất muốn làm quen với em, em có thể cho anh xin thông tin liên lạc không"
Sau khi nghe câu nói đó, sắc mặt Orm chợt lạnh đi, quả nhiên những người đàn ông mà đột nhiên muốn tiếp cận nàng đều chẳng có ý đồ gì tốt đẹp "Xin lỗi, tôi không có thói quen cho người lạ số điện thoại"
Ton lặng người muốn nói thêm gì đó thì Orm đã xoay người đi mất, trước khi đi nàng còn không quên nói thêm một câu "Đừng tiếp cận tôi, không có kết quả"
Orm đi một đường thẳng ra ngoài cổng, nàng nhìn dòng người xung quanh nhưng mãi không tìm được bóng dáng quen thuộc thì hơi thất vọng
"Orm" Ling từ bên trong trường của nàng chạy ra bên ngoài
"LingLing" Orm thấy cô thì đôi mắt sáng bừng, tinh thần được vực dậy trong chốc lát. Nhưng nghĩ đến việc cô từ trong trường đi ra thì hơi khó hiểu
"Chị vào bên trong làm gì vậy ạ?"
"Chị tìm em" Ling đã đến trường của nàng từ rất sớm trước cả khi buổi lễ bắt đầu, vì không phải là sinh viên nên cô chỉ dám lén lút đứng từ xa quan sát nàng. Nhìn Orm được người người yêu quý, ngưỡng mộ mà cô thấy vui trong lòng. Dĩ nhiên là cô thấy cả màn xin số làm quen kia nữa, tuy khó chịu trong lòng nhưng Ling không nói ra.
Orm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu "Mình đi luôn nha chị"
Ling dẫn Orm đến vị trí đỗ chiếc xe hơi của mình, cô tự nhiên mở cửa phụ rồi thắt dây an toàn cho nàng khiến Orm nhà ta ngượng chính cả mặt. Ling chở Orm hướng về khu nghĩa trang Hạ Nguyệt đây là nơi bà ngoại cô yên nghỉ và sắp tới sẽ thêm cả ông của cô.
"Lúc ông còn sống có thích ăn trái cây gì không LingLing" Orm đột nhiên hỏi
Ling không nghĩ gì nhiều cô suy nghĩ một chút liền trả lời "Ông ấy rất thích ăn táo"
Orm gật đầu đã hiểu rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bỗng nàng nhìn quay đầu nhìn cô cười tinh nghịch "Thế LingLing có thích trái cây nào không?"
Ling nghe nàng hỏi có hơi bất ngờ, mỉm cười trả lời "Chị thích nho, vậy còn Orm thì sao? Em thích trái nào"
"Orm thích dâu tây" Nhìn thấy phía trước có một sạp trái cây, Orm liền kêu cô dừng lại. Rồi nhanh tay mở cửa xe, Ling cũng nhanh chóng xuống xe đi theo sau em
"Bác ơi, lấy con nửa ký táo đi ạ" Orm nhìn một lượt sạp trái cây, nhìn thấy có táo liền mừng rỡ
Ling dường như đã hiểu ra mọi chuyện, im lằng nhìn cô gái đang cúi người lựa trái cây mà lòng ấm áp khó tả, hình như cô thật sự đã yêu nàng mất rồi ( Happy!!! ><)
Orm mãi lựa trái cây mà không để ý ánh mắt của người nhìn mình phía sau đã biến đổi. Nàng còn lựa thêm vài chùm nho cho cô và vài hộp dâu tây cho mình nữa.
"Tính tiền giúp con chỗ trái cây này đi ạ" Orm đưa đống trái cây mình đã lựa cho chủ cửa hàng tính tiền. Nói xong nàng lúi cúi tìm ví tiền trong túi xách nhưng có người đã nhanh tay hơn nàng
"Khỏi trả tiền dư ạ" Ling đưa một tờ tiền lớn cho chủ cửa hàng thanh toán số trái cây mà nàng đã mua
"Ơ kìa Ling, sao chị lại trả tiền" Orm ngỡ ngàng nhìn cô nói
"Sao chị có thể để bé sinh viên năm nhất trả tiền được chứ" Ling mỉm cười nói
Orm bĩu môi khoanh tay ra vẻ hờn dỗi "Orm không nghèo vậy đâu, tiền của em dư sức nuôi chị đấy"
Ling nghe nàng nói thế thì không nhịn được bật cười "Vậy nếu sau này chị mà nghèo thì Orm nuôi chị nhé"
Orm không suy nghĩ gì liền gật đầu đáp ứng, thật sự là trẻ nhỏ dễ dụ
"Đồ của con đây" Dì chủ quán đưa trái cây cho Orm nhưng Ling đã nhanh tay nhận lấy chúng, cô không muốn nàng phải xách đồ nặng
"Hai đứa đẹp đôi thật đấy, là người yêu hả" Dì mỉm cười nhìn hai cô nói
Orm ngại ngùng đỏ cả mặt, len lén nhìn người bên cạnh đang mỉm cười nhìn mình thì ngại ngùng dời tầm mắt véo cái lỗ tai nhỏ "Không có đâu ạ, bọn cháu là bạn"
"Ồ tiếc vậy, hai đứa xinh thế này mà có con chắc đáng yêu lắm" Dì ra vẻ tiếc nuối nói tiếp
Khỏi nói lúc này Orm ngại cỡ nào, nàng tạm biệt chủ tiệm rồi kéo cái người vẫn đang trên mây kia rời đi. Ling đầu óc đang bay về phương xa, nghe những lời dì ấy nói mà Ling như tưởng tưởng được viễn cảnh cuộc sống sau này của cả hai luôn rồi.
Ling để đống trái cây ở ghế sau rồi cả hai tiếp tục lên đường, ngồi trên xe Ling không thể nào che giấu được nụ cười của mình khiến Orm cũng phải khó hiểu "Sao trông chị vui quá vậy Ling?"
"Không có gì đâu, chị đột nhiên nhớ đến vài chuyện thôi"
Chạy gần hai mươi phút nữa thì đến ngoại ô thành phố, Ling dẫn Orm đi sâu vào bên trong. Ở một khoảng đất rộng rãi, bên cạnh còn có một cây ngô đồng rất to có vẻ đã sống lâu năm. Xung quanh có vài người đã đứng đợi sẵn, nhận được cái gật đầu của cô liền động thủ đặt chiếc quan tài xuống chiếc hố đã được đào sẵn. Orm cầm túi táo xếp gọn vào cái dĩa ở gần đấy rồi đặt lên bàn cúng của ông, nàng nhìn người đàn ông trong ảnh mà không khỏi sửng sốt vì Ling nhìn như đúc một khuôn với ông ấy. Làm xong nàng lặng lẽ đứng bên cạnh Ling, nhìn cô gái cao gầy chỉ đơn giản mặc chiếc áo sơ mi đen cùng chiếc quần tây đồng bộ vô cùng đơn giản mà chẳng hiểu sao lại đẹp đến thế, cô như một bức tranh được vẻ vô cùng tỉ mĩ. Nhưng sao trông cô lại có vẻ gì đó cô đơn lạ thường, như một bầu trời đêm lạnh lẽo, yên tĩnh. Ling chỉ đứng đó không nói gì, lặng lẽ nhìn chiếc quan tài hạ thổ, không khóc, không làm gì hết. Nhưng trong đôi mắt đen ấy lại chất chứa một nỗi buồn vô tận, như có thứ gì đó vụn vỡ trong mắt cô.
Orm cảm thấy người con gái này vô cùng đáng thương, nàng im lặng nắm lấy đôi tay thon thả của cô nhẹ vuốt ve như an ủi. Ling cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay nhỏ bé ấy, cô lặng lẽ tận hưởng nó, trân trọng những khoảnh khắc quý báu này.
............................................
Chìm nghỉm tới giờ mới ngoi lên đây!!! Một lèo hơn 4000 từ nhá
---Phúc lợi dành cho độc giả---
*Ở một tương lai nào đó*
"Mẹ Ling ơi!" Một cô nhóc tầm 6 tuổi quần áo xộc xệt lấm lem bùn đất, đôi chân nhỏ chỉ còn mang một chiếc dép rưng rưng nước mắt chạy vào nhà
Ling đang loay hoay dưới bếp nấu ăn nghe tiếng kêu của con gái cưng thì vội vàng xoay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của con gái, cô giật mình hoảng sợ buông hết những việc đang làm chạy vội đến ôm cô bé vào lòng, hỏi tới tấp.
"Bảo bối, có chuyện gì xảy ra vậy?" Ling nhìn gương mặt non nớt hết tám phần giống với cô vợ nhỏ của mình thì đau lòng
"Hức, hức... kem... kem của bảo bối bị rơi mất rồi... con chó nhà hàng xóm rượt con..." Bé con thút thít nấc lên từng hồi khiến Ling đau lòng không thôi, vội vàng lau đi những giọt mắt đang không ngừng tuông ra từ đôi mắt to tròn kia.
"Mẹ về rồi đây, hai mẹ con đâu rồi ta" Orm từ bên ngoài đi vào, nàng thong thả cởi bỏ đôi giày, rồi tới chiếc áo khoác ngoài treo trên giá
"Mẹ Orm... Mẹ ơi! Hức hức..." Bé con nghe giọng của mẹ nhỏ mình liền khóc òa lên
Orm thấy con gái te tua lại khóc không ngừng thì hoảng sợ đi đến ngồi cạnh hai mẹ con, nhìn con bé khóc nàng cũng rưng rưng nước mắt muốn khóc theo "Sao vậy bé con? Sao con lại khóc?"
Bé con từ vòng tay của Ling chuyển sang của mẹ Orm, cô bé ôm chầm lấy nàng thút thít cái mũi nhỏ "Kem...Kem của con"
Nhìn hai bảo bối của mình khóc thút thít Ling đau lòng cực độ, cô ôm cả hai mẹ con vào lòng "Ngoan, không khóc. Sao em lại khóc theo con luôn rồi? Bảo bối ngoan không khóc nữa, mẹ Orm buồn rồi này"
Bé con nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Orm cũng đang khóc cô bé vươn bàn tay nhỏ vụn về lau đi những giọt nước mắt trên mặt mẹ "Mẹ Orm ngoan, không khóc nữa"
Orm nghe bé con nói vậy thì mỉm cười "Không khóc, mẹ Orm không khóc nữa"
Sau đó bé con được dỗ bằng một cây kem khác và dĩ nhiên không thấy con chó nhà hàng xóm xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro