Thơ
Ngày ấy mẹ dạy con biết yêu thương
Nhưng vì sao càng yêu thương con càng bị xem nhẹ?
Ngày ấy mẹ dạy con biết nhẫn nhịn
Can cớ gì con càng nhẫn nhịn họ càng dẫm lên con?
Mẹ dạy con những lẽ ở đời
Cớ sao đời lại khác xa hả mẹ?
Bao nhiêu năm sống trong vòng tay mẹ
Chập chững đường đời con bước hụt bước đầu tiên
Người ta xấu với con, người ta xô con ngã
Cơn mơ đẹp phút chốc vụt tiêu tan
...
Con tìm về những ngày lúc nhỏ
Những ngày bình yên
Những ngày êm ả
Mẹ hát ru, mẹ cười hiền, mẹ hôn lên trán
Thuở ấu thơ con là cả vùng trời của mẹ
Mẹ là mặt trời sưởi ấm vùng trời con
Mặt trời vẫn ở đó
Mặt trời chở che
Mặt trời che chở
Ngày ấy mẹ yêu con, con biết nhưng ngây ngô không đáp trả
Bây giờ con yêu mẹ, con biết nhưng con phải rời đi...
-------------------------------------
[20/08/2016] chiều mưa,
Viết cho những ngày sắp rời xa mẹ, mặt trời của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro