Chương 3
"Hạ Tầm."
Nghe có ai đó gọi tên mình, Hạ Tầm đột nhiên dừng lại cước bộ, nhìn trái rồi nhìn phải đến nhìn xung quanh tìm kiếm người gọi cậu. Trong khi cậu vẫn còn loay hoay tìm thì Khương Trọng Vũ đã sớm một bước giúp cậu tìm được người.
"Hạ Tầm, cậu nhìn kìa!"
Khương Trọng Vũ lôi kéo cậu về phía người đàn ông đang đứng trước cửa, người đàn ông kia hẳn nên gọi là ba ba của cậu đi.
Thấy ba ba xuất hiện ở nơi này, khiến Hạ Tầm có chút kinh ngạc, lại thấy Liên Hi ở bên cạnh cậu tiếng nói hưng phấn hỏi:"Đó không phải là ba cậu sao? Thật sự là rất giống nha!"
"Không phải." Không quên chuyện ba ba cậu đã có bạn gái, Hạ Tầm giận tái mặt, phủ nhận nói, xoay người rời đi.
"Chờ một chút, Hạ Tầm." Lí Du đi nhanh vài bước liền đuổi kịp, đưa tay bắt lấy cậu.
"Thúc thúc, chú đang định làm gì? Trường học của tụi cháu còn có giáo viên, chú không nên làm điều xằng bậy." Khương Trọng Vũ lấy thân mình cản giữa hai người bọn họ.
Hạ Tầm từng nói với cậu chuyện ba cậu ấy đã có một người bạn gái xinh đẹp, chuyện này đối với cậu không xa lạ, hoàn toàn có thể hiểu được việc Hạ Tầm không muốn để ý đến ba ba cậu ấy.
"Thúc thúc chỉ muốn cùng Hạ Tầm nói chút chuyện mà thôi." Lí Du hòa hoãn giải thích.
"Nhưng Hạ Tầm không giống như muốn nói chuyện với chú." Đường Minh Lệ mở miệng nói, bởi vì chính Hạ Tầm lại đang cúi đầu, lộ ra một bộ dáng không để ý người khác.
"Hạ Tầm?" Lí Du thử gọi cậu, cậu lại vẫn không nhúc nhích, không buồn hé răng, giống như không thèm để ý tới.
"Hạ Tầm nói chú đã có bạn gái, cho nên mới không cần mẹ cùng cậu ấy, đó có phải thật không, thúc thúc?" Liên Hi tò mò hỏi.
Lí Du đột nhiên nhìn về phía hắn, kinh ngạc thiếu chút nữa nói không ra lời.
Hắn nhanh chóng tiếp theo đối Hạ Tầm làm sáng tỏ, "Đây không phải sự thật, chú cho tới bây giờ vốn không có không cần cháu cùng mẹ cháu. Cháu vì sao lại nghĩ như vậy, Hạ Tầm?"
"Ba ba yêu nữ nhân khác, vốn sẽ không còn yêu mẹ. Ba cháu chính là như vậy." Khương Trọng Vũ công đạo nói ra ví dụ của chính mình.
Hạ Tầm ngẩng đầu lên, lấy vẻ mặt không chút biểu tình nào nhìn Lí Du, giống như đang nhìn hắn kế tiếp còn có cái gì để nói.
"Chú không có yêu người phụ nữ kia." Lí Du đối Hạ Tầm nói. Đây là lời nói thật.
"Ba gạt người." Hạ Tầm rốt cục đánh vỡ sự trầm mặc mở miệng."Các người ôm nhau, còn hôn môi."
Lí Du nhất thời khốn quẫn không nói được gì để chống đỡ.
Chết tiệt vì sao hắn lại làm trẻ con gặp được loại việc này?
Đáng giận Bành Huyên Nhi, hết thảy đều là nàng làm hại, hoàn hảo vào lúc ban đêm hắn đã đem kẻ đáng ghét knockout, vĩnh viễn không
trở lại.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể giải quyết được vấn đề nha, không thể cùng Hạ Tầm nói, đàn ông cùng phụ nữ cho dù là ôm nhau, hôn môi, thậm chí là trên giường làm tình, cũng không hẳn phải là yêu đi? Loại này chuyện là của người lớn, muốn như thế nào cùng một đứa trẻ chín tuổi giải thích đây? Thật sự là khó khăn.
"Để giải thích chuyện này, cần một chút thời gian. Chú mời các cháu ăn Mc Donalds, chúng ta vừa ăn vừa nói?" Hắn do dự một chút, quyết định sử dụng chiến thuật mà trẻ con yêu nhất Mc Donalds.
"Mc Donalds? Được nha!" Nghe thấy Mc Donalds-tiệm ăn yêu thích của Liên Hi, hai mắt cậu lập tức sáng lên, lớn tiếng hoan hô. Nhưng hoan hô chỉ có một mình cậu, ba người khác vẫn 'bất vi sở động'.
"Thúc thúc, Mc Donalds không dụ dỗ được chúng ta ." Khương Trọng Vũ như tiểu đại nhân lắc đầu.
Lí Du cứng họng, nhất thời tràn ngập nghiêm trọng cảm giác vô lực. Hiện tại trẻ con làm sao có thể lại khó lừa như vậy nha?
"Mc Donalds không dụ dỗ được các cháu, vậy cái gì mới dụ dỗ được các cháu đây?" Hắn trực tiếp hỏi.
"Thúc thúc vì sao muốn dụ dỗ chúng cháu?" Khương Trọng Vũ hỏi lại.
"Vì sao nha?"
Lí Du thì thào tự nói, hắn suy nghĩ một chút, hắn hôm nay một mình chạy tới nơi này mục đích rốt cuộc là vì cái gì? Muốn gặp bé trai kêu Hạ Tầm này, muốn làm rõ ràng cậu bé ấy rốt cuộc có phải con hắn hay không, hay vẫn là muốn làm rõ ràng đoạn kí ức hắn không nhớ rõ năm tháng kia hay rốt cuộc nó không thật sự tồn tại đâu?
Hắn tưởng mình thật sự muốn làm rõ ràng chuyện tình này rất nhiều, hơn nữa nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy hắn có thể từ trên người đám trẻ trước mắt tìm được đáp án hắn muốn, như vậy hắn rốt cuộc vì sao lại muốn dụ dỗ bọn chúng?
Hắn nhìn về phía Hạ Tầm, cậu bé cùng hắn bộ dạng cực giống, cảm giác được làm ba ba từ đáy lòng có cổ dòng nước ấm không ngừng dũng mãnh trào ra, tụ tập thành một cỗ xúc động muốn đưa tay ôm cậu vào lòng. Cỗ xúc động ấy có phải là cái gọi là cốt nhục tình thân?
"Bởi vì chú muốn ôm cháu, có thể chứ, Hạ Tầm?" Hắn nhìn thẳng tuy rằng còn chưa có chứng cứ cậu bé ấy là con hắn, nhưng theo bản năng hắn đã muốn tiếp nhận cậu là con trai rồi.
Hạ Tầm nhìn chằm chằm vào hắn, vẫn không nhúc nhích, cũng không có trả lời hắn.
"Có thể chứ?" Hắn nhẹ nhàng hỏi lại một lần.
Hạ Tầm vẫn như cũ trầm mặc không nói.
"Thúc thúc, chú vì sao muốn ôm Hạ Tầm? Bởi vì chú là ba ba Hạ Tầm sao? Hạ Tầm nói ba cậu ấy mất đi trí
nhớ, chú thật sự mất đi trí nhớ sao? Vì sao bị mất đi trí nhớ?" Liên Hi lại lần nữa tò mò mở miệng hỏi.
"Chú không biết." Lí Du thành thật trả lời hắn.
"Vậy chú hiện tại khôi phục trí nhớ sao? Cho nên chú mới có thể chạy tới tìm Hạ Tầm?" Tò mò cục cưng Liên Hi lại hỏi, còn nói thêm một câu như vậy, "Vậy chú cùng với mẹ Hạ Tầm sẽ kết hôn sao?"
Lí Du hoàn toàn ngây người, bởi vì hắn căn bản chưa hề nghĩ tới vấn đề kết hôn này.
Đối với hắn mà nói, hắn xem như vừa lần đầu tiên mới nhìn thấy Hạ Thanh Mộng, cho dù bọn họ phía trước
thực sự trải qua cái gì, hắn cũng hoàn toàn không nhớ rõ, cho nên hiện tại đề cập đến chuyện kết hôn, thật
sự là còn quá sớm.
"Cha không muốn cùng mẹ kết hôn đúng hay không?" Hạ Tầm đột nhiên mở miệng, nhìn ra trên mặt hắn lộ vẻ khó xử cùng do dự.
"Về chuyện này, Hạ Tầm......"
"Dù sao mẹ cũng không muốn cùng cha kết hôn, hơn nữa con cũng không muốn có ba ba, cho nên cha không cần lại đến tìm con." Hạ Tầm nói như có chút hờn dỗi, xoay người bước đi.
Lí Du ngây người một chút, lúc sau mới vội vàng đuổi theo, đưa tay giữ chặt hắn.
"Chờ một chút, cháu nói mẹ không muốn cùng chú kết hôn, cháu vì sao mà biết? Mẹ nói với cháu sao? Ngày đó không phải mẹ mang cháu tới tìm
chú sao?"
"Mẹ mới không nghĩ đi tìm cha."
"Vì sao?" Lí Du nhướng mày, không tự chủ được bật thốt lên hỏi. Bỗng cảm thấy trong lòng có loại cảm giác khó chịu. Không nghĩ tìm hắn?
"Bởi vì mẹ nói cha đã không nhớ rõ chúng ta, hơn nữa cha có gia đình cùng với đứa nhỏ của chính mình, chúng ta không thể đi phá hư gia đình của cha, làm cho đứa nhỏ khác theo con giống nhau không có ba ba." Lòng có loại cảm giác bị người khác đạp một cước.
Nên cô mới không có tới tìm hắn
phụ trách, một người yên lặng đem đứa nhỏ nuôi lớn, đây là nguyên nhân đi? Nhưng là vấn đề là hắn lại còn
không có kết hôn, không có gia đình cùng con cái nha?
"Ba ba không có kết hôn, cũng không có đứa nhỏ khác."
"Nhưng cha có bạn gái, chờ các người kết hôn sau sẽ có đứa nhỏ."
"Chú cùng cô ấy đã chia tay ."
"Cha gạt con."
"Chú không có lừa cháu."
"Vậy cha sẽ cùng mẹ kết hôn sao?"
Lí Du sửng sốt, không tự chủ được chần chờ một chút.
Không nghĩ tới như vậy liền chọc tiểu tử kia tức giận, đột nhiên dùng sức đem tay hắn bỏ ra, sau đó bỏ lại một câu, "Con chán ghét cha." Tiếp theo bỏ chạy, nhanh chóng chui vào đám đông học sinh tiểu học đang tan học cùng với dòng xe tới đón trẻ con, khiến hắn không thể tìm thấy.
Lí Du ngây ra như phỗng đứng ở tại chỗ, nhìn hướng tiểu tử kia biến mất nửa ngày, đưa tay sờ sờ ngực. Kỳ quái, chính là một câu, đơn giản bốn chữ, vì sao hắn lại cảm giác đả kích thật lớn?
Con chán ghét cha.
Như thế nào lại như vậy?
Tổng cảm thấy con hội chán ghét hắn, nhất định cùng mẹ dạy có liên quan, Lí Du càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cực cao, cho nên hắn lo lắng mãi, sau quyết định muốn tìm Hạ Thanh Mộng công bằng nói chuyện, thuận tiện muốn làm rõ ràng sáu tháng trí nhớ bị mất kia.
Sắp xếp nghỉ một ngày, hắn sáng sớm liền đi phía nam Tân Trúc, dựa vào tư liệu thám tử điều tra tư liệu tìm được nơi ở của Hạ Thanh Mộng, trực tiếp đi vào nhà thăm hỏi. Chính là hắn tưởng tượng trăm ngàn vạn loại
tình huống có khả năng sẽ phát sinh, lại như thế nào không dự đoán được cô có thể không có ở nhà, hắn ân chuông điện trước nhà đến muốn hư cũng không có người mở cửa.
Cái gì kêu cẩn thận mấy cũng không có sai sót?
Cái này kêu là cẩn thận mấy vẫn sẽ có sai sót.
Hơn nữa tệ nhất là điện thoại của co lại trong trạng thái tắt máy, như thế nào điện cũng không thông.
Thật tốt quá, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn hắn cả một ngày đều đứng ở đây ôm cây đợi thỏ sao?
Đang lúc hắn nhăn mày nhăn mặt, do dự kế tiếp nên làm như thế nào, thì một phụ nữ theo thang lầu phía
dưới đi lên, hy vọng của hắn dâng lên, nhưng khi nhìn rõ diện mạo của người tới, hắn thất vọng thở dài một hơi, không phải cô.
Nhưng người tới nhìn thấy hắn, lại bỗng nhiên mở lớn hai mắt, dừng lại cước bộ, lộ ra biểu tình khiếp sợ ngạc nhiên nhanh chóng dõi hắn, giống như nhận thức được hắn là ai.
Người phụ nữ kia đứng ngốc một hồi lâu, trừng mắt nhìn, thong thả tiêu sái tiến lên hỏi: "Anh là tìm Thanh Mộng?"
Lí Du nghi hoặc gật gật đầu,"Cô ấy giống như không có ở nhà."
"Nàng ở nhà, chính là ngủ như chết mà thôi." Nữ nhân theo bao da lấy ra một chuỗi chìa khóa, thần kỳ mở cửa. "Mời vào."
"Cô biết tôi sao?" Lí Du không thể không hỏi, cảm thấy hành vi của nàng có điểm không bình thường. Người bình thường sẽ không như vậy, chưa hỏi một tiếng đối phương là ai, tới chỗ này có chuyện gì, liền mời một cái người xa lạ vào cửa sao?
"Không biết. Nhưng tôi đã nhìn qua con trai tiểu Tầm của Thanh Mộng, đại khái đều có thể theo trên mặt anh đoán được thân phận của anh. Anh là ba ba của tiểu Tầm đúng không?"
Lí Du có thể nói được cái gì, chỉ có thể gật đầu. Nguyên lai nàng nhìn mặt không nhìn người nha.
Đi vào trong phòng, hắn đưa mắt nhìn đánh giá trong phòng hết thảy.
Đơn giản, sạch sẽ, có một chút hỗn độn, nhưng cũng rất tự nhiên, thực ấm áp, hơn nữa chung quanh đều có thể thấy chủ nhà có thẩm mỹ, tỷ như
khung tivi, bồn hoa nhỏ kế tivi, cạnh cửa tủ giầy có niệm lót bằng vải bông, phía sau cánh cửa lại có hình phim hoạt hoạ tự chế thật đáng yêu.
"Cô nói cô ấy ở nhà?" Thỏa mãn quan sát sau, hắn mở miệng hỏi, bởi vì trong phòng một mảnh trầm tĩnh, tuyệt không giống có người ở nhà.
"Nàng tối hôm qua thức đêm viết bản thảo, cả đêm lại không ngủ, hiện tại hẳn là ở trong phòng ngủ mới đúng. Đúng rồi, tôi còn chưa có tự giới thiệu, tôi gọi là Hồ Chính Lan, là Thanh Mộng biên tập, cũng là bạn
tốt, cho nên mới có chìa khóa nhà cô ấy." Hồ Chính Lan lắc lắc trong tay chùm chìa khóa, giải thích với hắn.
"Nhĩ hảo, tôi gọi là Lí Du." Lí Du đối nàng gật đầu.
"Anh cùng Thanh Mộng nối lại tình xưa sao?" Hồ Chính Lan tò mò hỏi.
Lí Du không có trả lời nàng, chỉ nói: "Hồ tiểu thư đến, hẳn là vì công tác đi?"
"Đúng." Hồ Chính Lan gật gật đầu, nhất thời hiểu được hắn không muốn cùng người khác nói về việc riêng. "Thanh Mộng mỗi lần thức đêm viết
bản thảo xong, sẽ ngủ bất tỉnh nhân sự, làm cho người ta hoàn toàn liên lạc không được, ngay cả nàng ngẫu nhiên nửa mộng nửa tỉnh gửi sai bản thảo đến nhà xuất bản, tôi muốn tìm nàng khắp nơi nhưng không tìm được người, chỉ có thể tự mình đi một chuyến. Hôm nay chính là loại tình huống." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Cho nên cô muốn đánh thức nàng sao?" Hắn nhíu nhíu mày.
"Không cần, tôi đại khái biết bài viết của nàng để ở đâu, chỉ cần mở máy tính ra sẽ tìm được chính xác hồ
sơ, gửi lại một lần nữa là được." Nàng tò mò một chút nhìn hắn hỏi: "Vẫn là, anh muốn tôi đi gọi nàng dậy?"
"Tôi sẽ chờ cô ấy thức dậy." Lí Du không chút do dự trả lời. Không biết vì sao, hắn không muốn có người
quấy rầy giấc ngủ của cô, hy vọng cô tốt nhất có thể ngủ thẳng đến khi tự mình tỉnh giấc.
Thức đêm viết bản thảo phải không? Xem ra cuộc sống của nàng thực vất vả.
"Vậy anh chờ đi. Bất quá, tôi liệu có thể tin tưởng để anh một mình ở trong này sẽ không làm gì xằng bậy sao?" Hồ Chính Lan một bên mở ra máy tính phòng khách, một bên như cùng hắn nhàn thoại việc nhà.
"Tôi sẽ không thương tổn cô ấy." Lí Du nghiêm chỉnh thanh minh.
"Ừ, sẽ không thương tổn cô ấy, chính là vứt bỏ cô ấy mà thôi." Nàng gật đầu nói.
"Cô biết chuyện giữa tôi và cô ấy?" Lí Du trầm mặc một lúc, không tự chủ được hỏi.
"Không biết, Thanh Mộng chưa bao giờ cùng tôi đề cập đến chuyện ba ba của tiểu Tầm, nhưng cô không đề cập tới, không có nghĩa là tôi sẽ không nhìn thấy. Bộ dáng của anh thoạt nhìn cuộc sống hoàn cảnh hẳn là tốt lắm, nhưng Thanh Mộng lại vất vả kiếm tiền, một mình một người nuôi con, này không phải bị anh vứt bỏ thì là cái gì?" Hồ Chính Lan một bên mở ra máy tính một bên nói, ngữ khí bình thường lơi lỏng tựa như tự thuật một chuyện bình thường, khônh có chứa cảm tình riêng tư gì.
Lí Du không nói được gì để chống đỡ. Bởi vì hắn không nghĩ cùng người ngoài giải thích chuyện hắn mất trí nhớ, hơn nữa cho dù nói ra, đại khái cũng sẽ bị quy nạp đến già mồm át lẽ phải, lấy cớ hoặc lời nói vô căn cứ thôi.
"Trầm mặc là đại biểu nhận tội sao?"
"Nếu tôi nói, tôi gần đây mới biết được chính mình có con trai, cô sẽ tin sao?" Lí Du chậm rãi lên tiếng.
Hồ Chính Lan trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu. "Quên đi, chính cái gọi là 'thanh quan nan đoạn việc
nhà'. Ta đây là thanh quan xong việc phải đi rồi, chuyện của các người bản thân tự mình đi giải quyết đi."
Nói xong, nàng tắt máy tính, đứng dậy, lưng mang ba lô, xoay người cứ như vậy rờ đi, làm cho Lí Du giật mình sửng sốt nửa ngày còn chưa có hoàn hồn.
Nàng sau khi rời đi, trong phòng lập tức rơi vào mộ mảnh trầm tĩnh, giống như chỗ không người.
Lí Du im lặng ở trong phòng đi lại, nhìn xem chỗ này, xem qua phòng khách, nhìn lại phòng con, cuối cùng mới đi đến phòng ngủ của nữ chủ nhân.
Cô thật sự đang nằm ngủ trên giường đôi trong phòng, hơi thở vững vàng mà thâm trầm, hoàn toàn ở trạng thái ngủ say, đối với có người mở cửa vào nhà, ở trong phòng khách nói chuyện nửa ngày, ở trong phòng đi lại một vòng, thậm chí đi đến bên giường, cô cũng không biết.
Lí Du không tự chủ được nhíu mày, đối với tình hình này không phải cảm thấy tức giận, mà là phi thường tức giận. Nhưng nghĩ đến cô thức đêm viết bản thảo, cả một đêm không ngủ, lại nhìn đến cô trước mắt rõ ràng có quần thâm, cảm giác tức giận không tự chủ lại tản đi mất.
Bộ dáng ngủ của cô so với tỉnh càng thêm phần trẻ tuổi, vẻ mặt thiên chân vô tà, còn có làn da trắng nõn, trông rất giống một đứa trẻ. Nhưng bộ ngực ở dưới lớp áo ngủ của cô, theo cô mỗi lần hô hấp giơ lên, như ẩn như hiện.
Bộ ngực liền tuyệt không giống trẻ con.
Cô khi đứng lên nhìn trông rất gầy, không nghĩ tới lại có dáng người như vậy.
Hô hấp có điểm không khống chế được dồn dập lên, hắn nhanh chóng đem ánh mắt dời đi bộ ngực đang phập phồng của cô cùng đôi chân thon dài trắng nõn, nhìn về phía khác trong phòng, có tủ áo, bàn trang điểm, còn có giá sách sát tường. Hắn nghĩ, đại khái có liên quan với nghề nghiệp của cô, nên mới có nhiều sách như vậy.
Giá sách đó có một tầng, có mấy bản ambul, hắn rút ra trong đó một quyển xem, quả nhiên thấy rất nhiều ảnh chụp của Hạ Tầm, theo thời gian từ trẻ con đến hiện tại đều có, làm cho hắn- người ba ba mất trí nhớ này, lần đầu nhìn thấy quá trình con trưởng thành, liền cảm động sóng mũi cay cay, cả hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Hắn yêu thích không buông tay,
nhìn rất nhiều lần lúc sau mới đột nhiên phát hiện ra một sự kiện, ảnh chụp này đều là chụp sau khi sinh Hạ Tầm, như vậy những ảnh lúc trước trước đâu? Tỷ như mấy bức ảnh chụp Hạ Tầm từng đưa cho hắn xem, hắn ngay cả mấy bức cùng loại cũng không thấy được.
Ngẩng đầu cẩn thận xem lại giá sách từ đầu tới đuôi một lần, hắn thấy trên cùng của giá sách có một cái hộp nho nhỏ, tuyệt không bắt mắt, nhưng là không biết vì sao lại hấp dẫn được hắn.
Hắn với lên, đem nó từ trên giá sách xuống, sau đó mở ra.
Một bức ảnh chụp đột nhiên vì hộp giấy tràn đầy mà rơi xuống dưới, nháy mắt biến mất.
Trên giường Hạ Thanh Mộng vẫn như cũ ngủ say, không chút bị quấy nhiễu, nhưng Lí Du lại bị sợ tới mức cơ hồ muốn ngừng hô hấp, không phải vì chính mình tạo ra âm thanh, mà là vì đoạn trí nhớ hắn lần tìm, đoạn trí nhớ khi cô cùng hắn.
Có thật nhiều ảnh chụp, ít nhất cũng một trăm bức, tất cả đều là nàng cùng hắn.
Bọn họ cười đùa, vui vẻ, hạnh phúc, mỗi một bức ảnh đều là một mảnh nhỏ trí nhớ mà hắn mất đi.
Hắn sẽ không hoài nghi những ảnh chụp này là giả, bởi vì số lượng rất nhiều, không ai nhàm chán mà làm việc này.
Trọng yếu nhất là, trong ảnh chụp hắn tuổi trẻ kia lại lộ ra biểu tình sung sướng, ngay cả chính hắn đều rất ít khi nhìn thấy, hắn không tin không ai có thể thần kì như vậy, chế tác được biểu tình sung sướng hạnh phúc của hắn giống nhau như đúc.
Cho nên, ảnh chụp là thật, Hạ Tầm cũng là con hắn, mà nữ nhân trước mắt nằm ở trên giường ngủ say, là nữ nhân mà hắn từng thật tình yêu say đắm.
Mà hắn, lại hoàn toàn không nhớ rõ cô.
Tâm không khỏi có một trận hậm hực khó chịu, làm cho hắn ngay cả hô hấp đều cảm thấy thật nặng nề trầm trọng.
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu có một ngày, chính người yêu đột nhiên đem mình lãng quên, sẽ có cảm giác thống khổ như thế nào?
Hắn là một đại nam nhân, chỉ dùng tưởng tượng đều không thể thừa nhận, càng miễn bàn sự việc phát sinh lúc cô vẫn là tiểu nữ sinh mười tám tuổi, vả lại cô còn đang có thai.
Nàng rốt cuộc là như thế nào có thể chống đỡ qua đoạn thời kì kia? Vì sao không đến tìm hắn? Là vì tìm không
thấy hắn đâu, hay vẫn là có nguyên nhân khác, làm cho nàng không có biện pháp tới gần hắn?
Hắn còn nhớ rõ bệnh viện lúc trước chính mình ở khi tỉnh lại, bên cạnh có cả một đống người, ba mẹ, đại ca, đại tẩu đều ở đó, ngay cả bà thông gia cũng không biết vì sao lại xuất hiện. Sau đó ở phòng bệnh vip, sau khi thanh tỉnh cùng làm các loại kiểm tra cũng đều ở cùng tầng trệt, rất ít gặp bệnh nhân khác trong bệnh viện.
Nàng chính là vì nguyên nhân này mới không tiếp cận được hắn sao?
Có thể.
Bất quá nguyên nhân chân chính chờ khi Hạ Thanh Mộng tỉnh hỏi nàng sẽ biết được kết quả, cho nên hắn thật
sự không cần phải một người ở trong này hao tổn tâm trí.
Hít sâu một hơi, hắn đem ảnh rơi trên mặt đất nhặt lên, đem cả hộp ảnh chụp đến phòng khách nhìn cẩn thận, hy vọng có thể mượn những bức ảnh này từ đó gợi lên lại một ít kỉ niệm, cho dù chỉ là một chút cũng được.
Hắn thân thiết hy vọng.
Hạ Thanh Mộng mở to mắt, cảm giác đầu có chút hỗn độn, lại dị thường tinh tường được chính mình là bị đánh thức. Cô không xác định là cái gì đem cô từ trong lúc ngủ mơ màng bừng tỉnh, nhưng thực xác định chính mình không phải tự nhiên tỉnh lại.
Là cái gì đây?
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, cảm giác giống như bình thường khi tiểu Tầm còn chưa có tan học, cô một người ở nhà viết bản thảo hoặc sẽ giống như bây giờ ngủ. Nhưng là vì sao cô lại có một loại cảm giác khác thường, giống như trong phòng còn có người khác?
Là người sống? Hay là người chết?
Ha ha ha, ngoài cửa sổ ánh mặt trời còn chói mắt, mặc kệ là cái gì, hẳn là cũng sẽ không ở lúc ban ngày ban mặt lui tới mới đúng. Cho nên, sự tỉnh giấc của cô rốt cuộc là vì cái gì đây?
Đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ, bốn giờ. Còn chưa tới giờ tiểu Tầm tan học, hơn nữa hôm nay thứ Năm, con trai cô còn có khoá Taekwondo muốn học, hẳn là đến tối mới có thể về nhà.
Cho nên, là cô ngủ đến đầu cháng váng, mới có thể cảm thấy trong phòng có người khác sao? Hay là -
Cô đứng dậy xuống giường, nghĩ rằng, người có chìa khóa có thể đi vào phòng nàng, nhưng lại vừa vặn ở ngày nàng vừa giao bản thảo, cũng chỉ có một người.
"Chính Lan?" Nàng cất giọng kêu to, vừa đi ra phòng ngủ, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh là Hồ Chính Lan ngồi ở trước máy tính quay đầu lại, đối với nàng làm một cái biểu tình bất đắc dĩ, lại đối nàng làm mặt quỷ, sau đó mới mở miệng giáo huấn cô, mà mở miệng câu đầu tiên nói nhất định là: Cầu xin cô, tiểu thư -
Miệng nàng không tự giác vì tưởng tượng của mình mà khẽ nhếch lên, lại thấy trong phòng khách ngồi ở trên sô pha, nghe thấy thanh âm của cô mà xoay người đối mặt là..., nàng nháy mắt sắc mặt đều cứng đờ.
Không chỉ là khóe miệng khẽ nhếch, bả vai của cô, lưng của cô, toàn thân của cô, thậm chí cước bộ của cô, tất cả đều cứng lại.
Lí Du.
Làm sao có thể là hắn?!
Không có khả năng , hắn làm sao có thể xuất hiện ở nhà cô, cô là đang gặp ác mộng đi? Hạ Thanh Mộng không tự chủ được phe phẩy đầu lui ra phía sau, lại nhìn hắn từ trên sô pha đứng dậy.
"Cô tỉnh?" Hắn nhìn mắt không chuyển nhìn cô, sau đó bước đi về hướng cô.
"Đừng tới đây!" Cô giống như hoảng sợ lại giống khiếp sợ hướng hắn thốt lên kêu to, hé ra khuôn mặt trắng như tuyết.
Lí Du dừng lại cước bộ, như cũ không chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tựa hồ cảm giác có ngàn vạn lời muốn nói, lại không biết từ đâu.
Những ảnh chụp làm sao có thể ở nơi này?
Hắn...... Toàn bộ đã xem qua?!
"Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện." Chú ý tới hướng ánh mắt cô, Lí Du trầm giọng mở miệng.
Hạ Thanh Mộng theo bản năng lắc đầu.
"Tôi cần cô nói cho tôi biết những chuyện của tôi lúc sáu tháng bị mất đi trí nhớ."
Cho nên ý tứ của hắn là cho dù xem qua ảnh chụp này, vẫn như cũ cái gì cũng không nhớ được? Nàng đột nhiên cảm thấy thực bi thương.
"Anh...... Vì sao sẽ biết nơi này?" Nàng thanh âm có một chút run rẩy hỏi, nếu hắn cái gì cũng chưa nhớ tới làm sao có thể đến được đây.
"Hạ Tầm."
Thân thể của cô không tự chủ được lung lay một chút, mặt không có máu tràn ngập khó có thể tin cùng khiếp sợ. Hắn như thế nào biết được sự tồn tại của Hạ Tầm, làm sao có thể?
"Thằng bé là con tôi." Lí Du nhìn chằm chằm cô, nói xong cả hai đều biết đây là sự thật.
Hạ Thanh Mộng mặt không có chút máu, hoàn toàn vô lực cũng không cách nào phản bác.
"Cô vì sao không đến tìm tôi?" Hắn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng, "Tôi nghĩ tôi có quyền lợi biết
chính mình có một đứa con."
Cô cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng nói: "Anh làm sao biết được tôi không có đi tìm anh?"
"Cô nói cái gì?" Hắn không có nghe rõ ràng.
Cô chua sót cắn môi dưới, hít một
hơi, quyết định trước muốn làm rõ ràng một việc.
"Anh vào đây bằng cách nào?"
"Một tiểu thư tên Hồ Chính Lan mở cửa cho tôi vào."
Quả nhiên, cô khẳng định lại gửi nhầm bản thảo. Hạ Thanh Mộng vô lực gục đầu xuống, đối chính mình cảm giác mơ hồ thực vô lực.
"Chính Lan nàng là mấy giờ đến?"
"Khoảng 10 giờ rưỡi."
"10 giờ rưỡi?"
Ý tứ chính là, hắn buổi sáng khoảng 10 giờ rưỡi đến đây, sau đó liền ở chỗ này chờ nàng tỉnh ngủ?
Hạ Thanh Mộng đột nhiên có loại cảm giác không tên. Hắn kỳ thật có thể trực tiếp đánh thức cô, chất vấn cô về chuyện của con, không phải sao? Khởi binh vấn tội không phải là như vậy mới đúng sao?
"Anh -"
"Tôi đã đói bụng ." Hắn đột nhiên mở miệng nói, "Cô giữa trưa cũng chưa ăn, chúng ta đến bên ngoài tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa nói đi. Cô đi thay quần áo đi."
Thay quần áo? Hạ Thanh Mộng đột nhiên trừng lớn hai mắt, nhớ tới mình mới từ trên giường đứng lên, trên người trừ bỏ một cái tiểu quần lót, cùng một cái bị cô lấy làm áo ngủ, chiều dài không tới nửa đùi, cổ áo lại rộng đến có thể lộ ra một bên bả vai, có khác gì với không mặc đồ.
"A!" Cô không thể ngăn được quát to một tiếng, rồi đột nhiên xoay người chạy vội trở về phòng, phịch một tiếng đóng lại cửa phòng, cô xấu hổ đến muốn đập đầu vào vách tường.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì nha?
Quá mất mặt, quá mất mặt.
Thật sự là ngu ngốc quá mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro