Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mẹ, hôm nay giáo viên ngữ văn của con bảo con cùng các bạn viết bài văn về "Cha em". Cô cũng chỉ ra có mỗi đề tài này thôi, thực sự là một cái đề văn ngốc mà, chẳng lẽ cô giáo không nghĩ đến không phải ai cũng có ba sao? Cô giáo có phải thật ngốc phải không mẹ?

Đứa con trai bé bỏng của cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng những lời của con nói trước khi ngủ vẫn còn đọng lại thật sâu trong đầu Hạ Thanh Mộng không ngừng lặp lại, nhất là câu nói kia- không phải ai cũng có ba.

Khi con nói những lời này, mang ngữ khí đương nhiên cùng tự tin chắc chắn, giống như con cô thực sự tin tưởng vào chuyện không phải ai cũng có ba, làm cho cô đau lòng vô cùng.

Cô rốt cuộc đã làm gì, để cho đứa con bé bỏng của cô tin tưởng rằng không phải ai cũng có ba.

Ba.....

Làm sao con cô có thể không có ba? Chỉ là ba con đã quên sự tồn tại của con, cũng đã lãng quên hai mẹ con cô mà thôi.

Mất trí nhớ, tựa như một bộ phim truyền hình nhiều tập chiếu vào lúc 8 giờ, chỉ có điều nội dung chẳng có gì mới, nhưng lại cho nàng gặp phải vấn đề đó, yêu thương hắn thật sâu, cùng mất đi hắn thật đau.

Coi đi, có phải hay không rất giống phim truyền hình nhiều tập?

Nhưng truyện tình cảm của nàng càng giống phim nhiều tập ở chỗ, khi hắn khôi phục trí nhớ thế nhưng lại quên đi thời gian cùng cô ở chung, nhũng kỉ niệm ngày yêu nhau cũng bị hắn vứt bỏ.

Không những thế giữa bọn họ lại có vị hôn thê của hắn ngăn cản, làm cho cô hoàn toàn vô năng tiến lại gần hắn, và nếu cô cứ tiếp tục kiên trì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cô kỳ thật không sợ chết, nhưng lại sợ đứa con bé bỏng của cô bị tổn thương vì sự kiên trì cố chấp, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể chọn buông tay, chọn lựa rời xa hắn.

Những năm gần đây, cô không nhắc đến ba con cô, vì cô còn đau, còn hận, còn buồn ( neo: ta đây tiếp tục chém :p ). Không nhắc tới hắn không có nghĩa là cô đã quên đã không còn đau lòng cùng nhớ ( neo: ta chém thành bão rồi ), cho nên cô cũng chưa bao giờ nhắc tới hắn trước mặt con. Ngay cả khi con trai cô bắt đầu hiểu chuyện hướng cô hỏi ba đâu, cô bình thường trả lời "Không phải ai cũng có ba". Cô trả lời qua loa, tránh việc gợi lên vết thương cũ, không nghĩ tới......

Cô giáo không nghĩ đến không phải ai cũng có ba sao? Cô giáo có phải thật ngốc phải không mẹ?

Không, người ngốc phải là mẹ đây con à, vì trốn tránh sự thống khổ của bản thân, mà lung tung dạy con những quan niệm sai lầm kia.

Chín năm, thời gian qua thực mau, không nghĩ tới trong nháy mắt, con đều đã muốn lớn như vậy.

Có lẽ, nàng nên tìm thời gian cùng con hảo hảo nói một chút về ba, cho con biết con cũng có ba ba, chính là ba ba bị mất trí nhớ, tuy khôi phục trí nhớ nhưng lại quên đi hai mẹ con họ mà thôi......

*******

"Hạ Tầm!"

Đột nhiên đằng sau lưng truyền đến một tiếng gọi thật to, cùng với đôi vai bị vỗ mạnh một cái, đã doạ Hạ Tầm đang ngồi một mình trên bờ cỏ xanh trong công viên, nhảy dựng lên.

Cậu quay đầu lại liền thấy ba người bạn tốt của mình đang đứng ở phía sau cậu cười hì hì, cũng không biết từ nơi nào nhảy ra, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Cậu một mình ở trong này làm gì? Hại chúng tớ tìm cậu tìm nửa ngày trời." Khương Trọng Vũ oán giận

nói.

"Chúng ta quay lại chơi xích đu được không?"Liên Hi kích động la lên.

"Hiện tại đến đây rồi cậu mới nói, sớm đã bị người khác chiếm rồi!" Đường Minh Lệ khinh thường nói.

"Cậu một mình ngồi đây làm gì?" Khương Trọng Vũ hỏi lại một lần nữa.

"Có chuyện cần suy nghĩ." Hạ Tầm không nhanh không chậm trả lời.

"Chuyện gì?"

"Ba tớ." Cậu trầm mặc một chút mới nói.

"Cậu không phải không có ba sao?" Liên Hi nhanh mồm nhanh miệng kêu lên.

"Mỗi người đều có cha được không, chính là có hay không ở cùng một chỗ mà thôi." Đường Minh Lệ lại lườm Liên Hi một cái.

"Mẹ cậu rốt cục đã nói với cậu chuyện của ba cậu?" Khương Trọng Vũ thành thực hỏi.

Hạ Tầm gật gật đầu.

"Bọn họ có phải hay không ở lúc cậu còn rất nhỏ liền ly hôn, giống với ba mẹ tớ? Hay vẫn là cũng giống với Liên Hi hoặc Đường Minh Lệ bọn họ?" Khương Trọng Vũ tò mò hỏi.

Hách Liên Hi là con riêng, nghe mẹ cậu ta lạc quan nói, ba cậu ta suất đến không tin được, mẹ cậu ta nhất thời không kìm lòng được cùng hắn đã xảy ra một đêm tình sau mới có bảo bối này của hắn, rất tuyệt đi? Mẹ Liên Hi khi nói lên lời này, hai mắt bỗng bừng sáng lên, mà Liên Hi thì tại một bên liều mình phụ họa mẹ mình gật đầu, hai mẹ con làm cho người ta cảm giác rất "ngu ngốc".

Đúng rồi, bởi vì mẹ cậu cùng mẹ Liên Hi là bạn tốt, cho nên cậu cùng Liên Hi cũng sẽ trở thành bạn tốt. Bất quá đối với cậu mà nói, Hách Liên Hi tựa như đệ đệ của mình, tuy rằng tuổi thực tế so với cậu lớn hơn năm tháng.

Về phần Đường Minh Lệ ba mẹ hắn, nghe nói là ở riêng. Tóm lại gia đình cậu ta có bản nan niệm kinh ( neo:??? Ta đây không hiểu) là được

rồi, hiện tại tiểu hài tử nếu muốn có đầy đủ cha mẹ, thật là quá khó đi.

"Cũng không giống nhau." Hạ Tầm lắc đầu trả lời vấn đề của cậu.

"Đó là như thế nào? Cha cậu không phải là đã qua đời đi?"Liên Hi hai mắt trợn lên, lại lần nữa nhanh mồm nhanh miệng thốt ra.

"Cậu không nói, không ai cho là cậu

câm điếc." Đường Minh Lệ chịu không nổi trừng mắt nhìn Liên Hi liếc một cái, cậu thật bội phục Khương Trọng Vũ như thế nào chịu được cả ngày cùng Liên Hi một chỗ?

Liên Hi hướng Đường Minh Lệ làm mặt quỷ, chịu không nổi tính đứng đắn của cậu ta. Chỉ đùa một chút cũng không được sao? Huống hồ Hạ Tầm nói cũng không giống nhau, trừ bỏ đã qua đời, còn có thể là cái gì không giống nhau? Tiểu Linh, ba nàng chính là bị bệnh chết nha, cho nên tiểu Linh mới không có ba ba.

A! Liên Hi đột nhiên nghĩ đến còn có một khả năng không giống với bọn họ, có thể Hạ Tầm giống Lâm Xương Kiệt.

"Cha cậu ở nhà giam hả?" Hắn bật thốt lên nói.

"Liên Hi Hi!" Đường Minh Lệ lớn tiếng kêu, quả thực cậu sắp bị cậu ta làm cho tức chết rồi.

"Tớ gọi là Liên Hi, không phải Liên Hi Hi!" Liên Hi quay đầu giận trừng cậu ta, cậu ghét nhất bị người khác gọi là Liên Hi Hi, cảm giác tựa như đáng thương hề hề.

"Không cần ầm ĩ!" Khương Trọng Vũ chịu không nổi liền ngăn bọn họ lại, "Hai người các cậu cũng không thể

im lặng được một chút à? Bằng không đi ra chỗ khác đi, không cần đứng ở nơi này."

Cả hai người mím môi, quay đầu quay đầu, bất quá cũng đã im lặng xuống.

"Hạ Tầm, có phải hay không xảy ra chuyện gì? Cậu có muốn đem nó nói ra không, chúng tớ có thể cùng nhau giúp cậu nghĩ biện pháp giải

quyết." Khương Trọng Vũ quan tâm hướng Hạ Tầm nói.

Vì có một lần Hạ Tầm đứng ra giúp Liên Hi đuổi các bạn học đang cười nhạo cậu ta không có ba ba, bọn họ liền trở thành bạn tốt. Hiện tại bạn tốt có phiền não, bọn họ đương nhiên nghĩa bất dung từ giúp cậu nghĩ biện pháp giải quyết mới được.

"Mẹ tớ nói ba tớ mất trí nhớ ." Hạ Tầm nói ra.

"Mất đi trí nhớ?" Khương Trọng Vũ ngạc nhiên lặp lại."Có ý tứ gì?"

"Chính là cái gì cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ tớ, cũng không nhớ rõ mẹ tớ."

"Cậu là nói ba cậu sao?"

"Ừ."

"Vì sao như vậy?"

"Không biết, cho nên tớ nghĩ đi tìm cha tớ."

"Tìm cha cậu?" Khương Trọng Vũ nháy mắt mấy cái.

"Cậu biết cha cậu ở nơi nào sao?"

"Ừ". Hạ Tầm gật đầu.

"Cha cậu ở nơi nào? Cậu đi tới đó như thế nào? Ngồi xe sao? Cậu có tiền sao?" Áp lực lâu lắm, Liên Hi nhanh nhẩu hỏi.

"Tớ sợ không đủ, cho nên, các cậu có thể cho tớ mượn tiền không?" Hạ Tầm nhìn bạn tốt trước mắt, có

chút do dự mở miệng.

"Cha cậu ở nơi nào?" Khương Trọng Vũ bình tĩnh hỏi.

"Đài Bắc. Tớ có địa chỉ công ty của ba, tớ ở trên mạng tra được." Hạ Tầm đáp.

"Tớ đây bảo lái xe nhà tớ đưa cậu đi. Cậu chừng nào thì muốn đi?" Khương Trọng Vũ rất nghĩa khí quyết định.

"Có thể chứ?" Hạ Tầm kinh hỉ không thôi.

Khương Trọng Vũ gật đầu. "Lí lái xe thường thường đưa tớ đến Đài Bắc tìm ba tớ, cũng sẽ đến Đài Bắc đưa ca ca tớ tới nhà của tớ, đối với Đài Bắc rất quen thuộc, nhất định có thể đưa cậu đến nơi cậu muốn đi. Cậu tính khi nào thì đi?"

"Thứ Tư sau khi tan học."

"Mẹ cậu biết cậu muốn đi tìm cha cậu không?" Đường Minh Lệ hỏi.

Hạ Tầm lắc đầu.

"Cậu không về nhà, không sợ mẹ cậu tìm không thấy cậu sẽ tức giận sao?"

"Tớ sẽ nói trước với mẹ, tớ đến nhà bạn học chơi, đến tối mới có thể về nhà."

"Vậy nói đến nhà của tớ tốt lắm, tớ cùng cậu đi lên Đài Bắc." Khương Trọng Vũ lại lần nữa phát huy

nghĩa khí.

"Tớ cũng đi." Liên Hi lớn tiếng nói.

"Cậu cho đây là đi chơi sao?" Đường Minh Lệ nhịn không được trừng cậu ta một cái.

(neo: bé Lệ này thích trừng mắt quá)

"Có quan hệ gì đâu, dù sao thúc thúc lái xe sẽ chở chúng ta, đúng hay không, Khương Trọng Vũ?"

Gặp Khương Trọng Vũ gật đầu, Đường Minh Lệ lập tức liền mở miệng, "Tớ đây cũng phải đi."

********

Thứ Tư buổi chiều, vào lúc 2 giờ rưỡi, bốn cái thân cao không tới 140cm, lại cùng một bộ dạng môi hồng

răng trắng tiểu soái ca đứng ở trước cửa "Hoành Á tập đoàn", ngẩng đầu nhìn thẳng phía chân trời của tòa

nhà cao tầng, hấp dẫn người khác chú ý.

"Lầu 30 cao bao nhiêu nha?" Liên Hi mở miệng hỏi,"Tớ mới đếm tới lầu 18, cũng đã đếm tới choáng váng rồi."

"Ai kêu cậu phải đếm tới tầng 30, ngu ngốc." Đường Minh Lệ lườm hắn một cái.

"Cậu muốn như thế nào đi lên?" Khương Trọng Vũ hỏi Hạ Tầm. Theo cậu biết, nơi này là nơi người lớn đi làm cũng không phải là nơi tiểu hài tử bọn họ có thể tùy tiện ra vào.

"Đi thang máy lên." Hạ Tầm nói.

"Ý của tớ là, nơi này là nơi người lớn đi làm, sẽ không tùy tiện cho một đám tiểu hài tử đi vào, cậu muốn như thế nào đi lên lầu 30?"

"Tớ đem theo ảnh chụp."

"Ảnh chụp?" Khương Trọng Vũ khó hiểu nhìn hắn.

Hạ Tầm theo túi tiền trong áo xuất ra một bức ảnh, Khương Trọng Vũ lập tức đưa đầu qua xem, một bên Liên Hi cùng Đường Minh Lệ cũng giống nhau đưa đầu qua xem, sau đó ba người nhìn người trong ảnh, không hẹn mà cùng oa một tiếng.

"Hạ Tầm, cậu cùng cha cậu bộ dạng giống nhau quá nha!" Liên Hi nhịn không được sợ hãi kêu.

"Thật sự quá giống, như vậy cho dù cha cậu không nhớ rõ cậu, cũng không thể phủ nhận cậu cùng ông ấy có quan hệ." Đường Minh Lệ dùng từ thành thục nói. Khương Trọng Vũ gật đầu đồng ý với cậu.

"Đi thôi." Bốn người chậm rãi tiêu sái vào tòa nhà, nhân viên bảo an của tòa nhà đột nhiên thấy bốn tiểu hài tử xuất hiện ở trong đại sảnh, hoài nghi liền tiêu sái tiến lên ngăn cản bọn họ xông loạn.

"Cậu bé, nơi này không phải nơi các cháu đi chơi nha."

"Chúng cháu không phải đến đây đi chơi, mà là tới tìm người." Liên Hi mở miệng nói.

"Tìm người? Các cháu muốn tìm ai?"

"Ba cậu ấy." Liên Hi lấy tay chỉ hướng Hạ Tầm.

Hạ Tầm ngẩng đầu lên nhìn về phía vị bảo an thúc thúc, chỉ thấy bảo vệ bị dọa đến hai mắt mở to, kinh ngạc thiếu chút nữa thối lui về phía sau.

"Cháu...... Ba cháu là ai?" Tuy rằng gương mặt cực giống kia đã trả lời hết thảy, nhưng chưa từng nghe qua CEO đã kết hôn, còn có con lớn như vậy, nhân viên bảo an vẫn là mở miệng hỏi hắn.

"Lí Du. Thúc thúc ở trong này đi làm, chẳng lẽ cũng chưa xem qua ba cháu sao?" Hạ Tầm cầm trong tay ảnh chụp lấy đến trước mặt cậu, làm cho cậu có thể thấy rõ ràng người trong ảnh chụp, đồng thời so sánh bọn họ cha con giống nhau. Nhân viên bảo an lại lần nữa cứng họng ngây người trong chốc lát, sau đó mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại gật đầu, nói.

"Gặp qua." Trong công ty cao tầng tuy rằng bình thường không dễ dàng gì nhìn thấy, nhưng tốt xấu gì ở tiệc

cuối năm nhìn qua màn ảnh lớn vài lần, như thế nào có thể chưa thấy qua?

"Tiểu thiếu gia muốn tìm CEO sao? Thỉnh đến bên kia ngồi một chút, chú nhờ người gọi điện thoại đi lên gọi người xuống dưới tiếp tiểu thiếu gia cùng bạn của cháu -"

"Không cần, cháu biết đường, chính mình có thể đi lên." Hạ Tầm lắc đầu cự tuyệt, nhìn hướng thang máy, di chuyển thân mình, thẳng tắp hướng

kia đi đến.

"Nhưng là tiểu thiếu gia, CEO biết cháu dẫn theo nhiều bạn như vậy tới sao?" Nhân viên bảo vệ theo sát đi lên, cảm thấy một lần cho nhiều tiểu hài tử như vậy lên lầu thật lạ, hắn chắc phải trước ngăn bọn họ lại, xin chỉ thị cho đi mới có thể để bọn họ đi lên?

Hạ Tầm dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía bên cạnh bạn tốt, do dự một chút. "Khương Trọng Vũ, các cậu có thể ở dưới lầu chờ tớ không?" Cậu hỏi.

"Nhưng là -" Liên Hi nháy mắt mở to hai mắt, kháng nghị kêu, lại bị Khương Trọng Vũ đánh gãy.

"Hảo, chúng tớ ở chỗ này chờ cậu."

"Nhưng là tớ -" Liên Hi lại lần nữa mở miệng, lại bị đánh gãy.

"Chúng mình ở chỗ này chờ cậu ấy." Lúc này đánh gãy cậu là Đường Minh Lệ.

Biểu quyết kết quả 3 so với 1, Liên Hi cứng họng nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng cũng chỉ

có thể ủ rũ buông tha.

"Được rồi, chúng tớ ở chỗ này chờ cậu." Cậu hữu khí vô lực đối với Hạ Tầm nói.

Gật gật đầu, Hạ Tầm nhìn nhân viên bảo an liếc mắt một cái, sau đó lại lần nữa hướng thang máy rảo bước tiến lên, lúc này không có người lại

ngăn cản hắn.

Thang máy đến, hắn đi vào trong thang máy, ấn lầu 30. Trong thang máy không có những người khác, thang máy hướng lên trên, trên đường ngay cả một lần cũng không ngừng lại, cứ như vậy thẳng tắp lên tới lầu 30, cửa thang máy ở "Đinh" một tiếng sau, lập tức hướng hai bên mở ra.

Một mình một người đến nơi chưa bao giờ đến qua, Hạ Tầm kỳ thật có chút bất an, nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy ba ba, cậu vẫn là ưỡn ngực, cố lấy dũng khí tiêu sái bước ra thang

máy.

Đứng ở ngoài cửa thang máy, cậu nhìn xung quanh phải trái, mờ mịt không biết nên đi hướng nơi nào

mới là đúng.

Hoàn hảo, hắn không phiền não lâu lắm, một thanh âm phía sau hắn truyền đến.

"Cậu bé, nơi này không phải nơi em nên đến nha, em làm sao có thể chạy đến -" Trần thư ký thanh âm đột nhiên im bặt, bị bé trai xoay người đối mặt làm nàng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được.

"Trời của tôi ạ!" Nàng thấp giọng kêu, sau đó bịt miệng, tròng mắt đều nhanh muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Trời ạ, làm sao có thể có loại sự tình này? Nàng có phải hay không đang nằm mơ nha, bằng không làm sao có thể thấy tiểu CEO?

Trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự cùng CEO bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng là nàng chưa từng nghe nói qua CEO đã kết hôn, càng

miễn bàn có con lớn như vậy. Cho nên, trước mắt này tiểu đệ đệ nên sẽ không là CEO ...... em trai đi?

Nếu không phải, vậy rất dọa người.

"Dì ơi." Cái gì, dì ơi, Trần thư ký thần trí trong nháy mắt bị hai chữ này làm cho sợ tới mức toàn bộ trở về vị trí cũ. Nàng nhìn già như vậy sao?

"Không cần bảo chị là dì, bảo chị tỷ tỷ thì tốt rồi." Nàng cúi gập thắt lưng, lộ ra mỉm cười thân thiết, nhìn tiểu nam hài ôn nhu nói.

"Tỷ tỷ." Oa, tốt hơn rồi, tiểu soái ca này nha, nàng thích.

"Cậu bé có chuyện gì sao? Em là đến tìm ca ca sao?"

"Không phải, em là tìm đến ba ba ."

"Ba - khụ khụ khụ!" Trần thư ký thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình nghẹn chết. Của tôi trời ạ, tiểu hài tử này thật sự là con CEO, như thế nào có thể như vậy?

Nàng mở lớn hai mắt, liều mình áp xuống chính mình khiếp sợ, dùng ngữ khí mình cho là nhẹ nhàng hỏi: "Cậu bé, em năm nay mấy tuổi? Em nói ba ba tên là gì?"

"Em năm nay chín tuổi, ba ba kêu Lí Du." Chín tuổi? Nàng nhớ rõ CEO năm nay hình như là ba mươi hai hay là ba mươi ba tuổi, nói cách khác,

CEO hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đã làm ba ba? Này thật sự là rất bát quái, cũng quá kinh người.

"Đệ đệ ngoan nha, đến, tỷ tỷ mang em đi tìm ba ba. Nói cho tỷ tỷ, ba ba có biết em hôm nay tới nơi này tìm không?"

Hạ Tầm nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu, do dự mà không có lên tiếng trả lời. Tuy rằng hắn không có trả lời, nhưng dù sao vẫn là cái chín tuổi tiểu hài tử, làm sao qua được Trần thư ký ánh mắt lợi hại, trong nháy mắt liền hiểu được hắn là bản thân tự chạy tới.

Cũng đúng, nếu CEO thủy chung cũng chưa làm cho mọi người biết hắn đã có con lớn như vậy, lại như thế nào cho con chạy lung tung đến trong công ty tìm hắn? Cho nên, nàng hiện tại rốt cuộc có nên hay không mang đứa nhỏ này đến văn phòng của CEO? Thật sự là hao tổn tâm trí.

"Đệ đệ, em như vậy đột nhiên chạy tới đây mà không nói trước với ba ba, ba ba có thể hay không tức giận?" Nàng thử hỏi tiểu nam hài.

"Em không biết." Hạ Tầm nói thực ra.

"Không biết?" Trần thư ký đột nhiên có cảm giác không có chỗ nào cầu cứu.

"Bởi vì mẹ nói, ba ba mất đi trí nhớ đem chúng em đều quên, cho nên em không biết cha có thể hay không tức giận."

"Mất đi...... Trí nhớ?" Trần thư ký giật mình nhìn cậu,cảm thấy đầu giống như đột nhiên bị sặc nước, ý nghĩ đọng lại, không thể không !tự hỏi. Đây là, đây là cái ý tứ a? Bỗng nhiên nàng nghe thấy phía sau truyền đến hư hư thực thực tiếng mở cửa, ngay sau đó có tiếng CEO kêu to nàng.

"Trần thư ký." Nàng sợ tới mức cả người nhất thời nhảy dựng lên

xoay người, lắp bắp kêu lên: "Vâng, CEO."

"Cô đang làm cái gì? Ta......" Lí Du thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên dừng một chút, nhíu mày nhìn về phía một cậu nhóc bị nàng che ở sau người, hoài nghi trầm giọng hỏi:"Là con của cô sao, Trần thư ký?"

"Của tôi?" Trần thư ký ngây người ngẩn ngơ, lập tức kịch liệt lắc đầu phủ nhận,"Không phải, tôi còn không có kết hôn làm sao có thể có con nha......" Của nàng thanh âm đột nhiên gián đoạn, sau đó

cứng họng nhìn cấp trên, lại thong thả lộ ra biểu tình khó tin. "CEO, tiểu hài tử này, ngài không biết sao?" Nàng thật cẩn thận hỏi, đồng thời chậm rãi di chuyển về phía trái, đem tiểu nam hài đứng phía sau nàng toàn bộ hiện ra cho hắn xem.

"Ta nên biết hắn sao?" Lí Du nhíu mày, có một loại cảm giác mạc danh kỳ diệu.

"Ngài nhìn rõ ràng một chút." Trần thư ký mở to mắt.

"Ta đã nhìn rất rõ ràng ." Lí Du xác định mình không biết tiểu hài tử trước mắt, nhưng lại không biết vì sao, hắn lại cảm thấy tiểu nam hài này có diện mạo nhìn rất quen mắt, giống như hắn đã thấy ở đâu rồi, nhưng như thế nào cũng nghĩ

không ra.

"Ngài nhìn kĩ lại một chút." Nàng không thể ngăn lại yêu cầu.

"Trần thư ký, cô rốt cuộc là định nói cái gì?" Lí Du hơi khó chịu trầm giọng nói."Này tiểu nam hài rốt cuộc

là của ai? Công ty tuy rằng không có văn bản quy định nhân viên không thể đem con mình đến công ty đi làm, nhưng -"

"Cậu nhóc này là con của ngài nha, ngài nhìn không ra sao? CEO." Trần thư ký rốt cuộc nén xuống không được nữa thốt ra.

Lí Du cứng họng trừng mắt nhìn nàng, cả người chấn động. Con? Hắn không có kết hôn, cũng không làm cho bạn gái nào mang thai, làm sao có thể có con a?

Ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Trần thư ký rồi chuyển qua mặt tiểu hài tử bên cạnh nàng, tiểu nam hài này có biểu tình thành thục, có điểm bất tuân, còn mang theo một chút khát vọng cùng áp lực. Chết tiệt hơn nữa, hắn rốt cục hiểu được chính mình vì sao hội cảm thấy tiểu nam hài có diện mạo nhìn quen mắt, bởi vì ngũ quan của cậu nhóc này cơ hồ cùng hắn giống nhau như đúc!

Ông trời, hắn đang nằm mơ sao? Hay vẫn là có người đang bày trò chỉnh hắn, đi tìm một cậu nhóc có bộ dạng chín phần giống hắn để giễu cợt? Có người rảnh rỗi như vậy sao? Làm như vậy có lợi ích gì?

Con? Đừng nói giỡn, chính hắn có con hay không chẳng lẽ hắn không biết sao? Cho dù trước mắt tiểu nam

hài này bộ dạng giống hắn, cũng không có khả năng sẽ là con hắn.

"Cậu bé, nói cho thúc thúc biết là ai mang cháu đến đây? Nhà cháu ở đâu? Trong nhà có người nào? Ba cháu tên là gì? Mẹ cháu đâu?" Hắn nhíu mày mở miệng hỏi, nghĩ rằng, một lần hỏi nhiều vấn đề như vậy muốn cậu bé trả lời, cậu nhóc này hẳn sẽ lộ ra một ít dấu vết mới đúng.

"Mẹ con tên là Hạ Thanh Mộng. Ba ba, ba thật sự mất đi trí nhớ, không nhớ rõ mẹ cùng con sao?" Hạ Tầm

nhìn chằm chằm cha mình.

"Cậu bé, ta không phải ba cháu." Lí Du quả quyết nói, nghĩ muốn sửa lại đúng lời cậu nhóc nói.

"Là ba, chính là ba đã quên mà thôi." Hạ Tầm kiên định nhìn hắn.

Lí Du nhíu mày, cảm giác có một chút đau đầu. Phiền toái này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra nha? Hắn nhìn về phía Trần thư ký, không một tiếng động chất vấn.

Nhận được cấp trên ám hiệu khó chịu hỏi, cũng bị tình huống khác thường trước mắt khiến cho đầu óc choáng váng. Trần thư ký cúi đầu, đang định hỏi tiểu đệ đệ làm sao biết được người trước mắt là ba mình thì bóng người ấy đã nhoáng lên một cái, cậu nhóc ấy đã đi đến trước mặt cấp trên, giơ cao ảnh chụp trong tay không biết từ đâu ra, đưa cho cấp trên xem.

"Đây là ảnh chụp của mẹ, ba ba, ba thật sự cũng không nhớ rõ mẹ sao?"

Neo: hôm nay ta rảnh nên edit xong liền post cho mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: