Chương 14
MỘT CÔ GÁI ĐỨNG TRÊN ĐÀI GIỮA ĐỐNG VŨ KHÍ VỪA CƯỚP ĐƯỢC CỦA PHE TRỤC. Nàng rất đẹp, da nàng trắng, tóc nâu đỏ xoăn. Giữa khuôn mặt xinh đẹp của nàng là một vết bầm đang lan rộng ở nơi một nắm đấm đã đánh lên. Trong ánh bình minh ló dạng, mắt nàng màu xám nhẹ u ám. Váy nàng rách toạc ở vai và thấm máu. Tay nàng bị trói chặt. Đám binh lính Tư Bản háo hức túm tụm lại. Họ biết sự hiện diện của nàng có nghĩa là gì. Đám lính Tư Bản và chủ của chúng nổi tiếng với việc xem những tù binh bắt được là nữ như những nô lệ hầu giường chiếu. Cho tới giờ, đối với chúng, phụ nữ vẫn đơn giản là món đồ chơi.
USA trên đài, và Belarus để ý thấy mắt hắn lướt qua thiếu nữ, một cái cười khẽ trên miệng h. Belarus trong phút chốc chợt nhận ra cô nàng kia. Đó chính là Maria, vợ của tên Thiếu tá phe Trục Dyviathan, cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi và chưa bước qua tuổi trưởng thành. Belarus hoảng sợ, cô biết tên USA sẽ làm gì. Hắn nổi tiếng với ham muốn dục vọng. Và hắn sẽ không bỏ qua cho thiếu nữ, trước đó hắn còn có ý định dụ China lên giường cùng mình và tán tỉnh anh ấy. Belarus không biết điều gì đã choán lấy mình lúc đó. Nhưng cô liền túm cánh tay Yugoslavia và thì thầm vào tai anh. "Giành lấy nàng ta đi.". Yugoslavia quay sang cô, mắt anh mở to trong kinh ngạc." Gì cơ? Con muốn cô ta?" ; " Xin tiền bối, tiền bối hãy giành lấy nàng làm chiến lợi phẩm đi. Trước khi America dở trò biến thái! Cô ấy còn nhỏ lắm! Mới mười sáu tuổi thôi. Xin tiền bối đấy." Yugoslavia lưỡng lự, nhưng chỉ trong giây lát. "America !!!" Yugoslavia bước tới, người vẫn đang lấm lem máu sau cuộc chiến. " Ta có yêu cầu!" America quay lại đối diện với anh, hắn cau mày. "Sao vậy, Yugoslavia?"; "Ta muốn thiếu nữ này,như chiến lợi phẩm của ta. Bởi chính ta là người tìm ra cô ả trước" Ở phía bên kia, France nhướn một bên mày. Binh lính xung quanh rì rầm. Yêu cầu của Yugoslavia khiến mọi người khá bất thường, nhưng không hề quá đáng, ở bất kì đội quân nào khác, lựa chọn đầu tiên cũng sẽ là của Nhân Quốc đều hợp pháp trước phàm nhân. Cơn cáu kỉnh lướt qua trong mắt USA. Russia thấy suy nghĩ xoay chuyển trên mặt hắn. Hắn không thích Yugoslavia và các Nhân Quốc Cộng Sản nói chung, nhưng không đáng, ở đây, ngay bây giờ, để tỏ ra keo kiệt. Nàng đẹp, nhưng sẽ còn những phụ nữ khác. Hắn nghĩ vậy. "Được thôi! Con điếm này cho ngươi đấy!" Đám đông Tư Bản hò hét ủng hộ, cười đểu. Chúng thích chỉ huy của chúng hào phóng. Mắt nàng đã theo dõi cuộc trò chuyện với sự lo sợ. Khi nàng hiểu rằng mình sẽ đi cùng Yugoslavia, Belarus để ý thấy nàng nuốt khan, ánh mắt liếc sang anh. "Ta sẽ mang cô ấy đi với ta ngay bây giờ." Những tiếng cười tán thưởng và huýt gió vang lên từ phía binh lính. Maria cả người run rẩy, rất nhẹ thôi, như con gà con vừa mổ vỏ. "Đi!" Yugoslavia ra lệnh, quân lính của anh quay đi. Mặt cúi gằm, nàng bước theo sau.Khi đã trở lại doanh trại, Yugoslavia với lấy con dao trên bàn. Mái đầu thiếu nữ khẽ rụt lại vì sợ. Yugoslavia vẫn đẫm máu sau trận chiến hôm đó, trong cuộc chiến, chính anh đã xông vào phòng của nàng và Dyviathan để tránh đạn và bắt gặp nàng khi không có Dyviathan ở đó. "Để con!" Belarus bảo anh, Yugoslavia đưa cho cô con dao và lùi lại, anh gần như ngượng nghịu. "Để tôi cởi trói cho cô." Belarus nói. Khi đến gần, cô thấy được màu mắt nàng sẫm tới chừng nào, đôi mắt to tròn đặt trên khuôn mặt trái xoan của nàng. Ánh mắt nàng liếc từ lưỡi dao sang cô. Belarus vội nói. "Không, không! Tôi sẽ không làm hại cô. Tôi sẽ thả cô ra." Maria nhìn Belarus kinh hãi. Chỉ thần thánh mới biết nàng nghĩ Belarus đang nói gì. Maria là một tiểu thư người Ý, không có lí do gì mà nàng từng nghe qua tiếng Liên Xô trước kia. Belarus biết điều đó, cô bước tới đặt tay lên cánh tay nàng, để trấn an nàng. Nàng co cụm, Belarus nhận ra sự sợ hãi trong mắt nàng, cô không thể chịu được điều ấy. Chợt cô nghĩ đến duy nhất một việc. Belarus quay sang Yugoslavia và nắm lấy cổ áo của anh kéo xuống. Cô hôn anh. Khi cô rời anh ra, nàng đang nhìn cả hai chăm chú.
Belarus ra hiệu về phía dây trói nàng và về lại phía con dao. "Được chứ?" Cô nói bằng lời tiếng Đức mà mình từng học qua. Maria do dự một hồi. Rồi chậm rãi đưa tay ra. Yugoslavia rời đi để nói chuyện với Kazakhstan về việc vận chuyển lương thực cho binh sĩ. Trong lúc đó, Belarus dẫn Maria ra khỏi lều, họ đi đến bờ hồ gần khu trại, cả hai cô nàng ngồi xuống bên thảm cỏ. Belarus tranh thủ chế thuốc đắp cho khuôn mặt bầm tím của nàng. Thật rón rén, mắt vẫn cụp xuống, nàng nhận lấy thuốc. Belarus nhìn xuống,cô chỉ xuống chân nàng, nơi đó rách toạc, một vết cắt chạy dài cổ chân nàng. "Tôi xem được chứ?". Belarus hỏi, ra hiệu về phía vết thương. Maria không trả lời, nhưng miễn cưỡng để cô cầm chân nàng, phủ thuốc lên vết thương, và buộc kín bằng băng gạc. Nàng theo dõi mọi cử động của tay cô và chẳng bao giờ nhìn vào mắt cô. Sau đó, Belarus dẫn nàng tới mái lều riêng đã được Yugoslavia chuẩn bị. Nàng có vẻ giật mình trước căn lều này, gần như sợ không dám bước vào. Belarus lật tung cửa lều và ra hiệu: thực phẩm, chăn ấm, một vại nước, và vài thứ quần áo. Ngập ngừng, Maria bước vào trong, và Belarus rời đi để nàng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro