Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Trùng sinh

[Mạt Thế Trùng Sinh] Hiện Thực Và Giấc Mơ - Chương 2 - Trùng sinh

Sau khi rời khỏi đội, Lâm Hạ lang bạt hai năm. Cậu cứ thế mà đi về phía trước, không có bất kỳ định hướng gì. Cậu chỉ cảm giác bản thân phải đi tìm thứ gì đó, một thứ....không hề rõ ràng.
Lâm Hạ đi đến trước một mỏm đá, từ trên cao cậu ngắm nhìn thế giới vẫn còn đang chìm trong thảm họa tang thi.
Đã hơn hai mươi năm từ sau khi bắt đầu mạt thế, tang thi và các loại dịch bệnh bắt đầu xuất hiện. Động vật và thực vật hấp thu virus trở nên biến dị, mà nhân loại vẫn chưa tìm được cách để triệt để tiêu diệt tang thi. Động vật biến dị và thức vật biến dị cũng ngày càng tiến hóa, chúng cơ hồ có thể giết chết nhân loại bất cứ lúc nào.
Tận hưởng hương gió mang theo mùi máu tanh, Lâm Hạ hòa mình theo chiều gió. Một khắc lúc cậu buông lỏng mọi cảnh giác, phía sau lưng Lâm Hạ truyền đến một tiếng nổ cực mạnh. Mỏm đá nơi Lâm Hạ đứng bị phá hủy. Cát bụi cùng lực,đẩy khiến Lâm Hạ không để đứng vững, mỏm đá dưới chân bắt đầu rơi vỡ.
Thời khắc này Lâm Hạ vô cùng hối hận, thời khắc cuối cùng trước khi một đạo phong đao lướt qua làm cơ thể cậu bị chia nửa, Lâm Hạ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Tâm Huỳnh. Không ngờ đến, đồng đội trước đây kề vai sát cánh chiến đấu, kẻ đã từng vì ghen ghét mà vứt bỏ cậu, đẩy cậu vào hố sâu, khiến cho mọi người xa cách. Những tưởng sau khi rời đi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt hết thảy, không ngờ hắn ta lại vì hận thù lại có thế đuổi đến tận đây giết cậu.
Lâm Hạ hối hận rồi, tại sao trước đây luôn cứu hắn? Vì sao ngày trước không thẳng tay mà bỏ mặc hắn nới bố sâu vạn trượng?
Lâm Hạ ước gì trong cơ thể bản thân lúc này có năng lượng, chỉ một chút cũng được. Thời gian 10p trước vì chiến đấu kịch liệt với một con rồng mà cơ thể Lâm Hạ bây giờ chẳng có chút năng lượng nào, vết thương của cậu đã không thể chữa khỏi được nữa.
"Đội trưởng, tôi lại thất hứa rồi.....Hồng ca, không thể cùng anh ăn thịt nướng nữa....Giá như có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ gặp lại hai người một lần nữa, sáng tạo ra một tương lai mới!" Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Hạ buông ra lời trăn trối.
Ngay trước khi cơ thể cậu sắp chạm vào mặt đất, một sinh,vật không xác định trồi lên từ mặt đất, ngậm lấy Lâm Hạ. Cậu cảm thấy cơ thể của mình gánh chịu một lực lượng mạnh mẽ, cái eo vốn sắp đứt ra làm đôi đột nhiên vỡ vụn, rồi đứt lìa. Hết thảy trước mắt đều tối sầm lại. Bên tai văng vẳng tiếng la hét chói tai của nhân loại.
Lâm Hạ thật sự không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, xung quanh đen thui, không có ánh sáng hay bất kỳ màu sắc gì, cùng vô cùng yên lặng. Lâm Hạ chỉ cảm nhận được cơ thể trôi nổi giữa hư vô.
Lâm Hạ nghe nói con người khi chết đi sẽ đến địa ngục hoặc thiên đường, nhưng khoảng không màu đen bao trùm lấy cậu là đâu? Là địa ngục sao? Hay là linh hồn của cậu vì bất tỉnh quá lâu mà không thể đi đến hai nơi đó?
Rốt cuộc đã bao lâu trôi qua? 10 năm? 20 năm? Thời gian trôi qua thật sự rất chậm chạp.
Khi Lâm Hạ tỉnh dậy một lần nữa, đôi,mắt cậu tiếp xúc với ánh sáng khiến người ta chói mắt, t một lúc mắt của Lâm Hạ mới quen thuộc với nó. Thứ đầu tiên sau khi mở mắt không phải địa ngục dơ bẩn, đáng sợ, mà là trần nhà.
Trần nhà? Đã bao lâu rồi Lâm Hạ không nhìn thấy trần nhà? Lâm Hạ lập tức ngồi dậy, ánh mắt liến tục đảo quanh căn phòng nhỏ hẹp.
"Đây là...?" Âm thanh run rẩy khàn khàn phát ra từ cổ họng của Lâm Hạ. Cậu không kiềm được xúc động trong lòng, nước mắt đã lâu chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt cậu nay lại chảy xuống.
Lâm Hạ véo mạnh cánh tay của mình, rất đau, đây là hiện thực, không phải giấc mơ. Cậu đã quay về rồi, quay về căn nhà của cậu!
Phải mất rất lâu sau Lâm Hạ mới ổn định cảm xúc, cậu chậm rãi bước xuống khỏi chiếc giường mềm mại. Lâm Hạ đi đến trước tấm gương gắn trên tường, một khuôn mặt thanh tú, ngũ quan rõ ràng. Khuôn mặt này tuy không quá đẹp nhưng trông rất ưa nhìn, mái tóc đen vì vừa mới ngủ dậy mà vểnh hết lên, trông như một chú cún đang xù lông vậy.
Lâm Hạ ngẩn ngơ, sau khi trải qua mạt thế, đã rất lâu cậu không có soi gương, khi đội của cậu nghỉ ngơi bên cạnh dòng sông cậu cũng không dám đi nhìn khuôn mặt phản chiếu của cậu trên mặt nước. Lâm Hạ sợ bản thân vì trải qua quá nhiều sự giết chóc mà thay đổi quá nhiều, thay đổi nhiều đến mức chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cậu tự hỏi bộ dáng của bản thân hơn hai mươi năm tại mạt thế có phải trông như một ông chú trung niên không, có phải rất xấu xí? Hay là như một kẻ máu lạnh vô cảm khiến đồng đội ghét bỏ hay không?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này. Lâm Hạ mở điện thoại của mình ra xem xét ngày tháng trên đó. Hôm nay là ngày 29 tháng 10 năm 20xx. Là 3 năm trước thời gian mạt thế bắt đầu, cũng là 25 năm cho đến lúc Lâm Hạ mất đi sinh mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #du7nht