Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hiện thế.

Chương 3: Hiện thế.

Editor: Yuugen

Beta: Shoorin Yumi

Tuy rằng ở cùng một nhà đã lâu, Tống Hạo Nhiên lại là lần đầu cùng Cung Lê Hân tiếp xúc, đối với sở thích, số đo của cậu đều không biết, chọn nửa ngày cũng không biết chọn gì, cuối cùng đành phải mua một cái áo T shirt và quần bò, ngay cả khụ, quần lót cũng thuần một màu đen. ="=!!

Vội vội vàng vàng chạy trở về phòng, thấy Cung Lê Hân vẫn như lúc mình đi ra ngoài, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi ở trên giường, một đôi mắt to tha thiết nhìn chằm chằm cửa, hiển nhiên là đang chờ hắn, một khắc khi nhìn thấy hắn xuất hiện, con ngươi thanh triệt thoáng chốc tản mát ra ánh sáng kinh hỉ. 

"Tống đại ca, anh đã về rồi !" Cung Lê Hân lặng lẽ thả lỏng khăn mặt bị nắm đến biến dạng trong lòng bàn tay, bối rối trong lòng tại thời khắc nhìn thấy Tống Hạo Nhiên đã hoàn toàn tiêu thất.

Lẳng lặng ngồi trong phòng chờ đợi, cô tịch và bàng hoàng cái sau tiếp cái trước nảy lên trong lòng Cung Lê Hân, làm cậu có chút mịt mờ lúng túng. Ký ức trong đầu quá rõ ràng, bởi vậy cậu biết thế giới này hoàn toàn khác hẳn với thế giới vốn có của mình, nhân loại cho dù không tu luyện võ công cũng có được khả năng thông thiên triệt địa, kỳ tài các ngành các nghề xuất hiện lớp lớp. Cũng bởi vậy, sinh tồn tại thế giới này, so với trà trộn giang hồ thì gian nan hơn rất nhiều lần. Không có ai dẫn đường, không có người làm bạn, cậu không biết nên như thế nào bước ra bước đầu tiên trong tân sinh mệnh này. 

May mắn Tống đại ca không bỏ lại ta ! Cung Lê Hân thầm nhẹ nhàng thở ra, đối với Tống Hạo Nhiên sinh ra một loại chim non tình tiết vi diệu. Đương nhiên, trực giác và ký ức cũng nói cho cậu, nam nhân này đáng để tín nhiệm.

Thấy trong mắt thiếu niên không chút nào che dấu an tâm và ỷ lại, Tống Hạo Nhiên trong lòng nóng lên, khóe miệng bất tri bất giác liền treo lên ý cười ôn nhu, cầm T shirt từ trong túi ra tự mình giúp cậu mặc. Thấy cậu vụng về mặc quần lót, Tống Hạo Nhiên nghiêng đầu, cực lực khống chế hai mắt mình không nhìn đôi chân dài trơn bóng, trắng như tuyết của thiếu niên. 

Thiếu niên thật vất vả mới mặc xong quần lót, lại mặc ngược, Tống Hạo Nhiên hít sâu một hơi, cương mặt tiến lên giúp cậu mặc lại. Vừa bị hạ dược, lại tắm nước lạnh, có chút mơ hồ và thoát lực là khó tránh khỏi. Hắn tự tìm lý do chính đáng cho động tác mới lạ của thiếu niên.

Tuy rằng có được ký ức nguyên chủ thân thể này, nhưng thực tế khi vận dụng vẫn không quá thuận tay. Cung Lê Hân còn đang âm thầm lo lắng phải mặc cái mảnh vải này sao cho đúng, thấy Tống đại ca chủ động tiến lên hỗ trợ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như rối gỗ cực kỳ thuận theo mặc hắn xoay mình qua lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là ý cười khe khẽ. Tống đại ca thật sự là một người đại ca tốt! Cậu nghĩ thầm.

Có người nhà và bằng hữu tốt như vậy, tiểu thiếu chủ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm giác này trước nay chưa từng có, cũng bởi vậy quyết định muốn thay Cung Lê Hân cùng chính mình sống cho thật tốt. Có ký ức của Cung Lê Hân, cậu có bảo đảm hơn nhiều, người nơi này tuy rằng không giống thời không lúc trước, sẽ mang kẻ tá thi hoàn hồn đi hỏa thiêu, nhưng ký ức nói cho cậu biết, nếu thân phận của cậu bị lộ ra, người nơi này sẽ có những phương pháp còn khủng bố hơn để đối phó với cậu, tỷ như mổ bụng, rạch bụng linh tinh gì đó. 

Nghĩ đến đây, tiểu thiếu chủ cắn môi, rùng mình.

"Lạnh không? Mặc áo khoác của anh vào, chúng ta đi thôi." Nhanh chóng thay thiếu niên mặc quần dài, nhận thấy được động tác của cậu, Tống Hạo Nhiên cầm áo khoác tây trang khoát trên tay vịn sô pha phủ thêm lên người cậu.

Tống Hạo Nhiên thân hình cao to mạnh mẽ, hàng năm đều huấn luyện trong quân đội, cơ bắp vô cùng rõ nét, thân cao khoảng 189 cm. Áo khoác của hắn bị Cung Lê Hân gầy teo nho nhỏ, chỉ cao hơn 1m7 choàng lên, vạt áo nháy mắt đã kéo dài tới cẳng chân nhỏ bé, làm Cung Lê Hân giống như một đứa nhóc con trộm mặc đồ của người lớn, lại thêm phối với gương mặt vô tội, mắt mèo tròn xoe, trong sự đáng yêu lại lộ ra cảm giác vui vẻ, khiến Tống Hạo Nhiên nhìn thập phần thuận mắt. 

"Đi ! Chúng ta về nhà thôi!" Cầm cánh tay Cung Lê Hân đang kéo kéo vạt áo, trong ngữ khí thân mật của Tống Hạo Nhiên có sự vui vẻ rõ rệt, hoàn toàn không còn xa cách như xưa.

"Dạ." Áo khoác rộng rãi mặc cực kỳ ấm áp, bên trên còn nhiễm chút hương vị độc hữu của Tống đại ca, vô cùng tươi mát, một chút bối rối cuối cùng dưới đáy lòng Cung Lê Hân đều bị ấm áp quanh thân đánh tan, mặt mày cong cong, nhu thuận nhắm mắt đi theo phía sau.

Hành lang được trang trí vô cùng xa hoa, khắp nơi hiển hiện rõ rệt khí thế tôn quý, sàn nhà được khảm thủy tinh trong suốt đủ màu sắc, bên dưới lắp đặt hệ thống đèn ngầm, đèn vừa bật, sẽ chiếu rọi vào thủy tinh tạo nên lưu quang đủ màu, muôn màu muôn vẻ.

Cung Lê Hân cẩn thận từng bước từng bước đi qua những phiến gạch phát sáng, tận lực thu liễm ánh mắt và biểu cảm trên mặt, không được lộ ra biểu tình khiếp sợ quá mức với cung điện còn tráng lệ hơn Dao Trì tiên cảnh trước mắt. Dù sao, tuy rằng ngày trước chưa từng thấy qua những thứ thế này, nhưng Cung Lê Hân vốn là con trai độc nhất của người đứng đầu quân giới tỉnh A, trường hợp kiểu này cũng phải thấy nhiều, không nên cảm thấy ngạc nhiên. 

Đợi khi xuyên qua hành lang ánh sáng mộng ảo lấp lánh, Cung Lê Hân còn chưa kịp thở ra nhẹ nhõm đã bị Tống Hạo Nhiên kéo vào thang máy. Chiếc hộp bằng kim loại thế nhưng còn có thể tự động đóng cửa, trong hộp có không ít người, không gian rất chật chội. Cung Lê Hân vốn đã cảm thấy hơi khó chịu, đến khi thang máy khởi động, người cậu mãnh liệt trầm xuống, lại có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu.

Đây là thang máy ! Có thể tự động lên tầng xuống tầng, không có gì nguy hiểm ! Tuy rằng trước tiên đã tìm ra những ký ức về chiếc hộp kim loại này trong trí nhớ, Cung Lê Hân vẫn như cũ có hơi bất an, dịch bước đến gần dựa vào người Tống đại ca, hai tay cũng ôm chặt lấy cánh tay Tống đại ca.

Tống Hạo Nhiên cúi đầu nhìn về phía thiếu niên, đối diện với đôi mắt trong veo đầy kinh hoảng của cậu, trong lòng không khỏi ngầm suy đoán: Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, làm việc chỉ toàn do xúc động, nay xúc động đã qua, rốt cục cũng biết không an tâm và sợ hãi. 

Hiểu lầm nguyên do Cung Lê Hân bất an, Tống Hạo Nhiên đối với hết thảy hành động của cậu hôm nay khoan dung và thoải mái hơn nhiều. Đứa nhỏ này biết sai là tốt, còn có khả năng cứu chữa.

Nghĩ thế, hắn xoa xoa đầu tóc đen bóng mềm mượt của Cung Lê Hân, thấp giọng an ủi, "Không phải sợ, chuyện hôm nay đã qua, anh sẽ không nói với Cung thúc, nhưng em cũng phải hứa với anh, không thể tái phạm."

"Được, em sẽ không." Tuy rằng không rõ Tống đại ca nói là ý gì, nhưng tiểu thiếu chủ vẫn như cũ nhu thuận đồng ý. Nghe lời Tống đại ca, đây hẳn là việc nên làm !

"Ngoan !" Cung Lê Hân chỉ mới mười sáu tuổi, vừa lên năm nhất, vẫn chỉ là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ, Tống Hạo Nhiên thật sự không đành lòng trách móc quá nặng nề, huống hồ, ánh mắt cậu ta thành thật như vậy, không nhiễm một chút tạp chất và dối trá nào, chỉ liếc mắt một cái, Tống Hạo Nhiên liền tin lời cậu cam đoan, chợt cảm thấy vô cùng thư thái.

Có một đứa em trai nhu thuận đáng yêu như vậy, cảm giác hình như càng ngày càng tốt. Hắn liếc tiểu thiếu niên dựa vào bên mình, mỉm cười thầm nghĩ. 

Hai người ra khỏi thang máy, đi về phía bãi đỗ xe.

Thấy bên ngoài có những tòa nhà cao chọc trời như ẩn hiện trong mây, màu sắc rực rỡ, gắn đèn neon sặc sỡ lóa mắt, những đồ vật đang chuyển động, đường cao tốc và cầu vượt nối liền bắc nam, qua lại không ngừng, dòng xe rộn ràng nhốn nháo, Cung Lê Hân hơi hơi trừng lớn mắt, lần đầu tiên hiển lộ ra nội tâm rung động.

Cậu hạ mi mắt, thở sâu, tuy rằng không khí hít vào mũi rất khó chịu, mang theo vị khét khó ngửi, trong tâm cậu vẫn vui sướng dị thường. Cậu lần đầu tiên chân chính nhận thức được, mình thật sự trọng sinh. Dù cho không khí thế giới này so với nơi cũ khó ngửi gấp một ngàn lần, một vạn lần, cậu vẫn thấy vui vẻ, bởi vì, đây là không khí tự do.

Đến khi Tống Hạo Nhiên tìm thấy xe của mình, kéo cửa xe ra, để cậu ngồi ở ghế điều khiển phụ, lại thay cậu thắt chặt dây an toàn, Cung Lê Hân mới hồi phục tinh thần lại, biểu tình hơi mờ mịt, nhìn sang Tống đại ca. 

Tống Hạo Nhiên không lập tức khởi động ô tô, mà xoay mặt về phía Cung Lê Hân, biểu tình nghiêm túc, rõ ràng là bộ dạng có lời muốn nói. Cân nhắc dùng từ một phen, hắn thử mở miệng,"Lê Hân, em thật sự thích Lâm đại ca của em sao?"

Hắn cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nếu nam nhân Cung Lê Hân yêu là người khác, hắn khẳng định sẽ không đi quản, nhưng cậu lại yêu Lâm Văn Bác, vị hôn phu của Cung Hương Di, bạn thân của mình.

Hắn cực kỳ rõ ràng tình cảm của bạn thân đối với Cung Hương Di có bao nhiêu sâu đậm, căn bản không chấp nhận được người ngoài chen chân, huống hồ còn là nam nhân? Tình yêu của thiếu niên đối với cậu ta nhất định là không được đáp lại, chẳng những không được đáp lại, nếu cứ tiếp tục dây dưa còn có thể tạo thành bi kịch. Vì Cung thúc, vì bạn thân, vì hai chị em sau này không trở mặt thành thù, hắn không thể không quản. 

Nhưng muốn hắn mở miệng liền nghiêm khắc cảnh cáo thiếu niên, khiến cậu lập tức buông tha cho đoạn cảm tình này, khi chưa phát hiện tính cách thật của thiếu niên hắn còn làm được. Nhưng hiện tại, chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh tỉnh mê mê của thiếu niên, hắn lại chỉ có mềm lòng và vô lực. Suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ đành dần dần hướng dẫn, từng bước dẫn đường. Bởi vậy, mới có câu hỏi thình lình xảy ra vừa rồi.

Lâm đại ca? Cung Lê Hân chớp mắt, lập tức bắt đầu lục tìm ký ức về Lâm đại ca, sau một lúc lâu, cậu cười gật đầu, khẳng định đáp,"Phải. Thích nha !"

Trong mắt thiếu niên chớp động sắc thái vui thích, tình cảm yêu thích đối với Lâm Văn Bác không hề che giấu, biểu lộ rõ ràng trên mặt. Đối mặt với thiếu niên đơn giản trực tiếp, không chút nào giả bộ, đối mặt với phân tình cảm hồn nhiên hiếm có của cậu, Tống Hạo Nhiên có rất nhiều câu cần nói ra, lại đều mắc ở cổ họng.

Hắn không đành lòng nhìn vẻ ảm đạm trong đôi mắt to trong veo của thiếu niên, lại càng không nhẫn tâm đánh nát niềm vui sướng trên khuôn mặt. Trong lòng thiên hồi bách chuyển, Tống Hạo Nhiên thở dài, ma xui quỷ khiến hỏi một câu,"Vì sao? Vì sao em lại thích Lâm đại ca?"

Cung Lê Hân nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi sau đó mở miệng khẳng định,"Bởi vì có một lần em bị người ta ức hiếp, là Lâm đại ca đi ngang qua đã cứu em, còn bôi thuốc cho em nữa. Lâm đại ca là người tốt, cho nên em thích anh ấy."

Tìm kiếm trong ký ức của Cung Lê Hân nguyên bản một hồi, tiểu thiếu chủ chọn một sự kiện rõ ràng nhất để nói. Đương nhiên, cậuchỉ xem qua ký ức Cung Lê Hân mà thôi, cũng không thể kế thừa tình cảm của nguyên chủ, cho nên cậu tưởng rằng thích của Cung Lê Hân đối với Lâm đại ca cũng giống như thích của cậu đời trước đối với Tiểu Đào tỷ tỷ hầu hạ mình. Hai người đều là người thân cận bên cậu, lại đối tốt với cậu, thích không phải đương nhiên sao?

Tống Hạo Nhiên vốn tưởng mình sẽ nghe được một hồi thổ lộ khóc lóc thở than, cảm động lòng người, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này đơn giản một câu liền qua, hơn nữa nhìn biểu tình vô tội kia của cậu, hoàn toàn không giống bộ dạng vì tình mà khốn đốn, toàn chân hãm sâu.

Lại nghĩ lại câu từ cậu sử dụng khi đáp lời, Tống Hạo Nhiên ẩn ẩn ý thức được, đứa nhỏ này chỉ sợ còn chẳng biết cái gì gọi là thích nữa là. Cậu ta đối với Lâm Văn Bác chỗ nào là tình yêu? Rõ ràng là sùng bái và ngưỡng mộ của một đứa trẻ với một vị anh hùng !

Nghĩ đến một đoạn này, Tống Hạo Nhiên trong lòng thả lỏng, cúi đầu nở nụ cười, cúi người sát vào Cung Lê Hân, nhẹ giọng nói,"Em không phải thích Lâm đại ca, em đối với cậu ta chỉ là sùng bái mà thôi! Em vẫn còn nhỏ, không phân biệt được thích và sùng bái khác nhau như thế nào, chờ em lớn lên chút nữa sẽ hiểu. Lâm đại ca của em sẽ kết hôn với chị em, nếu em lại quấn quít Lâm đại ca, ba ba em sẽ thương tâm, chị của em cũng sẽ thương tâm, Cung gia liền tan nát. Em muốn nhìn Cung gia vì em mà tan rã sao?"

Thật vất vả mới có gia đình, Cung Lê Hân đương nhiên không muốn nó tan rã. Tuy rằng vẫn không rõ thích và sùng bái rốt cuộc khác nhau chỗ nào, nhưng cậu lại nghe hiểu câu 'lại quấn quít Lâm đại ca', cho nên nhu thuận gật đầu, nhẹ giọng đồng ý, thái độ rất thành thật. Lâm đại ca sẽ kết hôn với chị, cậu vẫn biết được đạo lý đơn giản không thể quấy nhiễu vợ chồng son thân thiết.

"Ngoan~ !" Tống Hạo Nhiên vui mừng vỗ vỗ đầu Cung Lê Hân, khen ngợi. Nhìn đứa trẻ nhu thuận đến cực điểm trước mặt, lại nghĩ đến những việc cậu làm hôm nay, Tống Hạo Nhiên càng thêm vững vàng tin tưởng sau lưng tuyệt đối có người xúi giục, thậm chí là dụ dỗ.

Lê Hân sao có thể có loại ý tưởng vớ vẩn này? Hắn vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa hoãn thanh mở miệng,"Lê Hân, sao hôm nay em lại tới đây, còn uống thuốc K nữa?"

Thuốc K đại khái chính là tên loại thuốc khiến cả người nóng lên nhỉ? Cung Lê Hân một mặt phỏng đoán một mặt cố gắng hồi tưởng từ đầu đến cuối việc mình xuất hiện ở đây, từ từ mở miệng,"Ưm ~ là Phương Diệp mang em đến đây đó, hắn nói uống thuốc K sẽ...... Sẽ rất thoải mái."

Mặc dù liều mạng nhớ lại, tiểu thiếu chủ vẫn không thể phát âm chuẩn từ 'high' kia, chỉ đành đổi cách nói khác. Biểu tình khi Phương Diệp kia dụ dỗ cậu uống thuốc K cùng với biểu tình khi Tiêu Lâm dụ dỗ cậu ăn xuân dược giống nhau như đúc. Tiêu Lâm luôn luôn nói:"Ăn đi, ăn dược này ngươi liền thư thái."

Cho nên, cái 'high' kia ý tứ khẳng định chính là thoải mái. Tiểu thiếu chủ thầm nghĩ.

Quả nhiên là có người xúi giục ! Tống Hạo Nhiên đen mặt, sờ sờ đỉnh đầu cậu nhóc, trầm giọng nhắc nhở,"Phương Diệp kia không phải thứ gì tốt, về sau em không nên chơi cùng hắn. Nếu hắn lại đến tìm em, em liền dẫn hắn tới gặp anh, anh tự mình nói chuyện cùng hắn !" Một câu cuối hơi có chút ý nghiến răng nghiến lợi.

Hoãn hoãn sắc mặt, hắn tiếp tục giải thích thay bạn tốt, "Vốn Lâm đại ca của em cũng muốn đến gặp em, nhưng trên đường nhận được điện thoại, nói chị của em ở nhà đột nhiên té xỉu, cậu ta vội vã trở về xem tình hình nên mới nhờ anh tới đây."

"Dạ. Em biết Phương Diệp không phải người tốt! Về sau sẽ không chơi cùng hắn nữa." Người giống Tiêu Lâm bắt cậu ăn loại thuốc này đều không phải thứ tốt! Cung Lê Hân gật đầu, mười phần đồng tình với ý kiến của Tống đại ca, rồi sau đó kéo kéo ống tay áo của hắn thúc giục,"Nếu chị bị bệnh, chúng ta nhanh về nhà xem đi."

Không nghĩ tới thiếu niên còn rất dễ câu thông, dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện quả thực rất được lòng người. Tống Hạo Nhiên mỉm cười, xoa đầu cậu tán thưởng, khởi động ô tô chạy về Cung gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro