Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Năng lực biến dị




Tạ Ninh Vũ nhìn một màn Trần Hoa chiến đấu với tang thi cấp hai không khỏi kinh ngạc, tu chân giới tồn tại rất nhiều người năng lực thiên kì bách quái, nhưng đó là do công pháp tu luyện cộng với thiên tài địa bảo tài chất đặc biệt mà có, thời đại này không có công pháp, không có pháp bảo pháp khí, làm sao sinh ra người có năng lực không thuộc ngũ hành thuộc tính và ba linh căn biến dị, băng, lôi, phong?.

Hắn từng đọc qua văn mạt thế, lúc đầu mạt thế hắn cũng tưởng sẽ có rất nhiều người có năng lực khác nhau, nhưng từ khi bước lên con đường tu chân hắn biết không phải là như vậy, năng lực người phải dựa vào ngũ hành thuộc tính và biến dị ngũ hành thuộc tính linh căn, hoặc là công pháp đặc thù, thể chất đặc thù mà có, cái gì không gian hệ dị năng, trò chơi hệ dị năng, quang ám hai loại dị năng, đó là mơ tưởng.

Không gian hệ dị năng là nhất không có khả năng, đại năng tu sĩ khi tu luyện tới Độ Kiếp kỳ chuẩn bị phi thăng tiên giới mới có năng lực xé rách không gian, xuyên qua không gian năng lực, đó chỉ là vừa chạm đến một chút khía cạnh nhỏ bé của năng lực không gian, đừng nói gì là điều khiển không gian.

Một loại khác biến thể của sử dụng năng lượng không gian là phù chú. Trong dòng thời gian cũng có rất nhiều tu sĩ đạt được kì ngộ, hiểu thấu được một tia không gian chi lực, dùng phù văn tái hiện lên phù chú, tạo ra truyền tống phù, hoặc là dùng thiên địa sở sinh Không Minh Thạch, đánh vào trận pháp tạo nên không gian giới chỉ.

Hai loại này điều có hạn chế, cái trước chỉ có thể truyền tống khoảng cách ngắn, không thể đột phá không gian vách tường truyền tống đi một thế giới khác, cái sau chỉ là khoá lại một góc nhỏ không gian dùng để trữ vật mà thôi, nhẫn trữ vật của hắn cũng là một trong số đó.

Một loại khác của năng lực không gian phải kể đến thiên phú thần thông của Long tộc, long tộc có khả năng đi xuyên qua không gian loạn lưu, du hành vượt không gian vách tường, nhưng mà muốn dùng năng lực khống chế không gian là mơ tưởng.

Chính vì vậy văn mạt thế lúc trước hắn đọc đa phần chỉ là tưởng tượng phong phú của tác giả, nếu mà một người có được không gian hệ dị năng chẳng khác nào muốn lật trời, tu luyện đến cảnh giới cao có thể dễ dàng đẩy người khác vào tuyệt địa không gian gió lốc? Có thể xuyên qua ba ngàn thế giới cái chắn? Có thể nháy mắt tạo ra hố đen đẩy người vào không gian loạn lưu? Có thể dùng không gian chi lực xé rách tất cả thiên địa?.

Thế thì phi tu hành phi thăng làm gì, cứ việc xé rách thông đạo đi tiên giới, sử dụng năng lực không gian đi ngang tiên giới cũng không ai làm gì được ngươi, tiên nhân có thể khoá lại hư không nhưng đứng trước tu sĩ có thể thao túng không gian chi lực mà nói chẳng khác nào trò cười.

Nếu mà có một người như vậy xuất hiện, thiên đạo là cái thứ nhất không bỏ qua, trời mà không gián lôi điện phách tới cặn cũng không thừa là không có khả năng.

Bởi vậy mới khiến Tạ Ninh Vũ hắn kinh ngạc, thế giới này xem ra không đơn giản chỉ là bị ma khí ảnh hưởng, có thể sinh ra biến dị năng lực đặc thù, năng lượng biến hoá của thiên địa có phải hay không biến dị sản sinh ra một loại năng lượng hoàn toàn khác với linh khí và ma khí ?Có thể dị biến năng lực? có phải hay không sẽ có người mang năng lực không gian? Điều này thật quá kinh khủng.

"A! Mấy chỉ tang thi kia thật lợi hại, Tạ ca chúng ta vào đó sao?", Bạch Hiểu Phi nhìn một màn chiến đấu không khỏi khủng bố run giọng hỏi.

Tạ Ninh Vũ nhìn thoáng qua hai người nói: "Đi, xuống dưới nhìn xem, hẳn là tang thi cấp hai, yên tâm ta có nắm chắc".

Cao Lãng ánh mắt loé lên, điều khiển xe xông vào trong xưởng thực phẩm. Tang thi đang vây công đám người nghe tiếng động cơ ô tô đồng loạt dừng lại, nghiêng đầu một đám đôi mắt trắng dã nhìn về phía bọn Tạ Ninh Vũ.

Đám người Trần Hoa thấy có người đến không khỏi thở ra một hơi, không biết người đến thực lực thế nào, nhưng có thể hấp dẫn một chút tang thi cũng tốt, cả bọn hiện tại bị ba con tang thi cấp hai vây công sắp trụ không nổi.

Tạ Ninh Vũ dẫn đầu nhảy xuống xe, ánh mắt đề phòng nhìn ba con tang thi, ba con tang thi đồng loạt hướng về phía Tạ Ninh Vũ nhìn qua, hàm răng sắc bén đầy máu như dã thú, nước dãi tanh hôi chảy xuống nhìn thập phần khủng bố.

Cao Lãng không khỏi kéo tay Tạ Ninh Vũ lại, đi lên phía trước đối diện ba chỉ tang thi, Tạ Ninh Vũ trong lòng không khỏi run lên, người này là lo lắng hắn sao? Trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp.

Hai con tang thi cấp hai bổng dưng chợt loé xông về phía Tạ Ninh Vũ và Cao Lãng đánh tới, Tạ Ninh Vũ vội đẩy Bạch Hiểu Phi ra sau xông lên đón đỡ, một con khác xông về phía Cao Lãng, hắn thân hình linh hoạt né qua một bên vung gậy sắt về phía tang thi, gậy sắt chớp nhoé lôi điện đối trảo tang thi, oanh một tiếng hai bên đồng thời lui về phía sau, bàn tay tang thi bị lôi điện đánh trúng cháy đen một lớp, tay Cao Lãng không khỏi khẽ run rẩy, sức tang thi cấp hai không nhỏ, bàn tay hắn truyền tới cảm giác tê dại, ánh mắt nhìn về phía tang thi tràn ngập đề phòng.

Tạ Ninh Vũ bên này vung kiếm, kiếm khí sắt bén mang theo hàn khí lao nhanh về phía tang thi cấp hai, chỉ thấy tang thi cấp hai bị kiếm khí đánh lui về phía sau, bàn tay bị chém rớt một nửa, hàn khí xâm nhập đông cứng móng vuốt tang thi, kết một tầng dầy lớp băng.

Tang thi cấp hai phẫn nộ hướng về phía Tạ Ninh Vũ rống giận, nhảy lên đánh tới, móng vuốt như trường mâu loé tia sáng lạnh lẽo, hắn huy kiếm đón đỡ, linh lực cuồn cuộn trào ra, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, xung quanh bắt đầu ngưng kết một tầng băng sương, kiếm trong tay không ngừng huy động chỉ để lại từng đạo hư ảnh, kiếm khí mang theo linh lực màu xanh biếc như gió lốc cuộn trào từ bốn phương tám hướng lao về phía tang thi, tang thi nhận ra nguy hiểm không ngừng tránh né, kiếm khí không ngừng đánh trúng vật chất xung quanh để lại vết cắt sắc bén, vết cắt nhanh chóng đóng băng.

Tang thi dù có nhanh nhẹn vẫn bị vài đạo kiếm khí đánh trúng, cả người nó từng đạo vết thương kết băng thật dầy cản trở hành động của nó, nhân lúc này Tạ Ninh Vũ hẽ hô "Nhất Thiên Phong Tuyết", một kiếm trảm ra linh lực như sóng cuộn trào, xung quanh gió lốc nổi lên, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống âm độ, một đạo quang mang màu xanh biếc đánh ập vào người tang thi cấp hai, chém nó thành hai nửa, kiếm khí vẫn không giảm bớt đánh sâu vào lớp bê tông, chém ra một đạo rãnh sâu hơn 10cm, hàn khí nhanh chóng đóng băng tang thi, lớp băng phát ra tiếng "răng rắc", vỡ vụn thành từng mảnh, lộ ra một viên tinh hạch màu hồng nhạt, Tạ Ninh Vũ nhặt lên cho vào túi.

Xung quanh người nhìn một màn này không khỏi hút một hơi khí lạnh, Cao Lãng liếc về phía Tạ Ninh Vũ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn biết Tạ Ninh Vũ lợi hại, nhưng không ngờ lợi hại đến mức này, da thịt tang thi cấp hai sau khi tiến hoá thập phần cứng rắn, một kiếm chém thành hai nửa, dư uy còn không giảm bớt, kiếm khí uy lực thật kinh người.

Bạch Hiểu Phi phía sau nhìn một màn này đôi mắt sùng bái hô lên: "Tạ ca, ngươi thật lợi hại!". Tiếng hô của hắn kích thích tang thi xung quanh, trong đó có hai con hướng về phía hắn nhào lên, Bạch Hiểu Phi không khỏi hoảng hốt, chạy, vừa chạy tránh né vừa vung đao đánh với hai con tang thi, đao là Tạ Ninh Vũ tìm trong giới chỉ cấp cho hắn. Tạ Ninh Vũ nhìn một màn này cũng không có đi giúp hắn, rèn luyện tăng lên thực lực mới có thể sống sót ở mạt thế, không ai có thể mãi đi theo bảo vệ hắn được.

Tạ Ninh Vũ hướng Cao Lãng đi đến định giúp hắn, Cao Lẵng bỗng dưng lên tiếng: "Không cần, tự ta đến". Tạ Ninh Vũ hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút có thể hiểu Cao Lãng ý tứ, nhất thời khoé miệng nhếch lên, tiến về phía đám người Trần Hoa đang đánh với tang thi cấp hai thành một đoàn bên kia đi đến.

Cao Lãng bị Tạ Ninh Vũ kích thích trong người linh lực sôi trào, từng đạo tia sét trên côn sắt chớp loé vang lên từng tiếng xẹt xẹt, trong tay phát lực côn sắt oanh về phía tăng thi, tang thi bị trúng một côn đánh văng ra mấy mét ngã trên mặt đất, côn sắt để lại một vết lõm sâu cháy đen ở trên người tang thi, một cánh tay của nó vì đỡ lấy đòn đánh của Cao Lãng bị đánh gẫy, cháy đen rũ xuống.

Cao Lãng không cho nó cơ hội thở dốc, tung người nhảy tới, hai tay nắm chặt thiết côn dồn hết tất cả linh lực cho một đòn này, sáng ngời lôi điện từ côn sắt toát ra, gậy sắt bị bao bọc một tầng lôi điện "oanh" một tiếng đập vào đầu tang thi, tuỷ não văng tung toé, tang thi nhanh chóng cháy đen, dư uy nện vào lớp bê tông, đất đá nứt vỡ thành một cái hố đường kính một mét.

Cao Lãng linh lực hao hết, cả người thoát lực "hô.. hô" thở dốc, hắn moi trong đầu tang thi cháy đen lôi ra một viên tinh hạch bỏ vào túi.

Bên này Trần Hoa mặc dù thiếu đi hai con tang thi cấp hai công kích, nhưng vẫn không chiếm được ưu thế, trái lại có vẻ khá chật vật, tang thi cấp hai đã tiến hoá tốc độ và lực lượng, thân hình linh hoạt né tránh sươn đen, Trần Hoa không có trợ giúp của Tiểu Nguyệt nhanh chóng thoát lực, đồng bọn cũng bị mấy con tang thi cấp một cuốn lấy.

Cô gái tên Tiểu Nguyệt vì sử dụng quá nhiều dị năng trợ giúp Trần Hoa vây khốn tang thi cấp hai, cả người thoát lực, tang thi cấp hai đột nhiên bật lên lao về phía cô, móng vuốt nhọn hoắc như móc câu trảo về phía cô, cô gái hốt hoảng không kịp né tránh, phía sau thanh niên thổ hệ dị năng lao lên kéo cô ra phía sau, nhanh chóng điều khiển dị năng dựng lên bức tường đất đón đỡ công kích của tang thi, bức tường vì dựng lên quá gấp rút không đủ độ dầy, dưới một trảo của tang thi bị đánh vỡ nát, móng vuốt tang thi cào vào ngực thanh niên đánh bay thanh niên về phía sau.

"Ca...!" Cô gái hốt hoảng kêu lên.

Thanh niên thổ hệ dị năng bị đánh bay ra xa mấy mét, miệng không ngừng phun mấy ngụm huyết, trước ngực bị trảo huyết nhục mơ hồ.

Tang thi cấp hai không dừng lại, nó nhảy vọt về phía Lý Phàm, cô gái thấy vậy mắt trợn to hét lên "Trần Hoa..! ". Trần Hoa nhìn về phía tang thi đang hùng hổ lao đến liếc về phía cô gái "Không cần cứu hắn, hắn bị tang thi trảo sớm muộn cũng biến thành tang thi, đi nhanh". Nói rồi quay người lui lại, lợi dụng Lý Phàm hấp dẫn lực chú ý cả tang thi nhanh chóng đào tẩu.

Cô gái thấy vậy một màn mắt trợn to không thể tin hô lên, "Trần Hoa! Ngươi... khốn kiếp", cô gái nhanh chóng điều khiển dị năng, trút hết tất cả linh lực dựng lên một bức tường gió hòng ngăn cản lại tang thi cấp hai.

"Tiểu Nguyệt, đi mau..!". Lý Phàm miệng đầy máu cố sức hô lên.

Tường gió chỉ cản được tang thi cấp hai một chút, nó nhanh chóng trảo về phía Lý Phàm, trong sát na Lý Phàm nghĩ mình hẳn phải chết thì một đạo kiếm quang màu xanh biếc lao tới đánh về phía tang thi, tang thi bất ngờ bị trúng một kiếm, nửa người trên bị tước mất một khối từ vai tới eo, lộ ra nội tạng hôi thối, nhanh chóng đông cứng.

Nó nhảy lui về phía sau, nhưng lớp băng cản trở, hành động khiến nó chậm chạp không ít, Tạ Ninh Vũ kích phát đại chiêu, nhất kiếm chém ra tang thi bị chém thành hai đoạn, hoá thành khối băng vỡ vụn, hắn linh lực cạn kiệt cả người không khỏi thoát lực, với tu vi của hắn hiện tại hai cần kích phát đại chiêu vẫn là quá sức.

Cao Lãng tiến lên đỡ lấy hắn. "Ta không sao, mau thu tinh hạch.!" Tạ Ninh Vũ xua xua tay nói.

Cô gái lấy lại tinh thần sau cơn hoảng loạn, nhanh nhẹn chạy tới đỡ lấy Lý Phàm, nhìn về phía Tạ Ninh Vũ nói, "Ta là Lý Nguyệt, hắn là ca ca ta Lý Phàm, cảm ơn ngươi!".

Lý Phàm khuôn mặt trắng bệt, trên người đầy máu nhìn khá chật vật, hắn nhìn về phía Tạ Ninh Vũ nói, "Cảm ơn ngươi, nếu ngươi không đến ta và em gái đã chết".

"Không việc gì, chúng ta chỉ là tiện tay", Tạ Ninh Vũ nhìn về phía hai người xua xua tay.

Trần Hoa và đám người Chu ca giải quyết rớt tang thi còn lại, cả đám giương mắt nhìn về phía này.

Trần Hoa nhìn về phía Lý Nguyệt và Lý Phàm ánh mắt âm trầm, hắn cứ nghĩ Lý Phàm hẳn phải chết, còn lại Lý Nguyệt không còn cách nào cũng phải đi theo mình, không ngờ Lý Phàm lại được Tạ Ninh Vũ cứu, hai anh em Lý Phàm ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía hắn, làm hắn trong lòng không khỏi bực tức.

Trần Hoa ánh mắt loé loé nhìn về Lý Nguyệt "Tiểu Nguyệt, ngươi đỡ hắn lên xe cho hắn nghỉ ngơi đi, chúng ta thu thập vật tư rời đi nơi này". Hắn nghĩ Lý Phàm dù sao cũng phải chết, sau này Lý Nguyệt vẫn phải dựa vào hắn, Lý Nguyệt dị năng không yếu, tương lai có rất lớn trợ lực cho hắn, dằn xuống khó chịu nhẹ giọng nói.

"Ngươi còn mặt mũi kêu chúng ta tổ đội? Trần Hoa, ta lúc trước chỉ nghĩ ngươi mặt lạnh nhưng không ngờ tâm cũng ác như vậy, ca Ta từng cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, lấy ca ca ta hấp dẫn tang thi định bỏ trốn, ta đầu có bị cửa kẹp mới đi theo ngươi cái loại bạch nhãn lang". Lý Nguyệt tức giận nhìn về phía Trần Hoa mắng.

Trần Hoa là bạn của ca ca cô Lý Phàm, là vị hôn phu của cô, trước mạt thế hắn vẫn luôn theo đuổi cô, hai nhà cũng sắp định thân thì mạt thế buông xuống, lúc đó Trần Hoa đang bệnh sốt cao mê mang, cô và anh trai đúng dịp qua nhà thăm hắn, mạt thế buông xuống tang thi tràn vào nhà hắn sắp tông vỡ cửa phòng ăn tươi nuốt sống hắn thì hai người vừa đến cứu hắn một mạng, hắn vẫn mê mang suốt hai ngày, cô và ca ca vẫn luôn canh giữ bên cạnh, cuối cùng hắn tỉnh lại thì thức tỉnh dị năng.

Đám người xung quanh nghe vậy ánh mắt chợt loé lên, Trần Hoa nhận ra mọi người nhìn hắn khác thường không khỏi dâng lên một cổ oán độc, "Hắn sắp biến thành tang thi ta lại phải cứu hắn? Ngươi thừa biết tang thi cào trúng người không cứu được, ta sao phải bồi mạng mình cứu hắn, ca ca ngươi chết ngươi bắt ta chôn cùng, ngươi cũng quá không nói lý".

"Ta khinh, ca ta dù có biến thành tang thi ta cũng không bỏ rơi anh ấy, ca ta mắt mù mới đi cứu loại người như ngươi, đúng ra lúc đó chúng ta phải để ngươi bị tang thi cấp ăn". Lý Nguyệt khinh thường nói.

"Tiểu Nguyệt! Được rồi, xem như ta đây mắt mù, ngươi đừng tức giận, người như hắn tức giận không đáng", Lý Phàm thấy đôi bên càng lúc càng căng thẳng thì thào nói, hắn cũng không ngờ Trần Hoa là loại người như vậy, coi như hắn mắt mù, tự làm tự chịu.

"Hảo, hảo! Lý Nguyệt ngươi giỏi, để ta xem sau khi hắn biến thành tang thi ngươi sẽ thế nào, chúng ta đi". Nói rồi dẫn đầu đi vào kho xưởng.

Lúc này Bạch Hiểu Phi thở hồng hộc trở lại, trên người hắn khá chật vật, quần áo toàn bùn đất, hắn nghe được một màn này cũng hiểu đại khái, đúng là cái loại bạch nhãn lang.

"Tạ ca, chúng ta mau đi lấy vật tư, đừng để bọn người kia lấy hết, vậy thì quá tiện nghi cho bọn hắn". Bạch Hiểu Phi nhìn thấy Tạ Ninh Vũ vẫn đứng đó không khỏi nóng nảy giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro