Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tuy rằng đã từng chứng kiến công lực phá hoại của Tiểu Lang, nhưng khi Quý Thu Bạch nhìn thấy một màn trước mắt thế này, cậu cảm thấy, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được cái đống hỗn độn này.

Bao gạo nằm trên sàn bị cào một nhát, từ phòng bếp tới cửa tất cả đều là gạo, còn cái giày cao gót của mẹ Quý bị lôi lên trên ghế thì chi chít dấu răng, mà tên đầu sỏ làm ra những chuyện này, lại đang cắn đồ chơi mà Quý Thu Bạch mua cho nó, miệng phồng lên, hệt như vui vẻ mà nhìn cậu.

Cánh tay đang ôm cặp của Quý Thu Bạch bỗng buông ra, cái cặp mềm oặt mà rớt trên mặt đất.

Quý Thu Bạch không tức giận sao? Không, cậu hiện tại đang cố kiềm chế cơn giận bùng phát, cậu chạy tới đem Tiểu Lang ôm vào trong ngực, vốn muốn nói lý với nó một chút.

Nhưng khi cậu nhìn đến ánh mắt trong suốt kia của Tiểu Lang, cậu đột nhiên nghĩ tới năm ấy, cái cảnh mà cậu rơi xuống sông, con chó kia cũng thật giống thế này, đôi mắt ướt đẫm, thuần khiết mà nhìn cậu.

Vì vậy Quý Thu Bạch liền thở dài, ném Tiểu Lang ra ngoài cửa, mặc kệ nó nổi điên chạy đi, còn mình lại cầm lấy cái chổi, bắt đầu quét dọn phòng.

Ước chừng bốn mươi lăm phút, Quý Thu Bạch mới đem căn nhà dọn dẹp sạch sẽ.

"Tiểu Lang, Tiểu Lang," Quý Thu Bạch phủi phủi tay đi ra cửa, chuẩn bị ôm Tiểu Lang về, "Mau trở lại."

Quý Thu Bạch nhìn quanh bốn phía, vừa định đi ra ngoài tìm Tiểu Lang, đột nhiên cúi đầu, lại nhìn thấy Tiểu Lang nằm rạp trên đất, nhắm mắt, như là đang phơi nắng.

"Ồ." Quý Thu Bạch nhấc nó đặt lên trên đùi, "Mi lúc nào cũng nằm như vậy nhỉ?"

Tiểu Lang nheo đôi mắt nhìn cậu.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

Nhưng cửa nhà như đã trở thành một đường ranh giới. Quý Thu Bạch ôm Tiểu Lang bước đến ngạch cửa, trong nháy mắt Tiểu Lang đột nhiên trở nên hung dữ, liều mạng giãy giụa, lộ ra vẻ hung hăng.

Quý Thu Bạch bị động tác giãy giụa của nó làm hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước, không muốn cho nó bắt được mình. Ngay tại thời điểm Tiểu Lang bước ra khỏi nhà, nó đột nhiên yên tĩnh.

Quý Thu Bạch không tin tưởng mà nhìn Tiểu Lang. Một lát sau, đưa vào trong nhà.

Ầm ĩ.

Ra ngoài cửa.

Yên tĩnh.

Quý Thu Bạch nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm hay Tiểu Lang thật sự là người thiếu niên tối hôm qua?

"Mi muốn ta mang mi ra ngoài?" Quý Thu Bạch hỏi lại lần nữa, đồng thời cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Lang.

Tiểu Lang vẫn như cũ không phản ứng, giống như Quý Thu Bạch đã đoán trước. Nhưng là Quý Thu Bạch lại không có biện pháp đưa nó vào trong nhà.

Quý Thu Bạch một tay ôm Tiểu Lang, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, lại nhìn đến căn phòng mình vất vả thu dọn, đành phải thỏa hiệp.

"Nếu mi có thể một mực giữ im lặng," Quý Thu Bạch nói, "Ta liền cho mi ở bên ngoài."

Tiểu Lang nhắm mắt lại, kỳ thật đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Quý Thu Bạch nhét Tiểu Lang vào một cái giỏ, sau đó thấp thỏm bất an đưa nó tới trường học.

Ở nhà lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Quý Thu Bạch đến trường gần như liền có tiết. Cậu thậm chí không thừa thời gian sắp xếp cho Tiểu Lang. Bất đắc dĩ, cậu đành đem Tiểu Lang nhét vào trong hộc bàn.

Tiết học phải gọi là vô cùng kinh hồn táng đảm, Quý Thu Bạch rất sợ dưới tình huống đang yên tĩnh lại nghe được Tiểu Lang hú một tiếng.

May mắn là Tiểu Lang thật sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như là không còn tồn tại.

Khi chuông giải lao vang lên, Quý Thu Bạch thở phào một cái, lặng lẽ nhìn Tiểu Lang, liền thấy nó an ổn mà nằm ở trong giỏ, thật ra rất ngoan.

Tiết học bình yên trôi qua, trong lúc Tiểu Bàn giúp Quý Thu Bạch dọn sách bài tập, Quý Thu Bạch đi ra khỏi chỗ ngồi hơn mười phút.

Không biết vì cái gì, Quý Thu Bạch cảm thấy tinh thần nhộn nhạo. Cậu suy nghĩ, Tiểu Lang vì sao có thể yên tĩnh trong thời gian dài như vậy? Thời điểm giải lao tiết ba, Quý Thu Bạch làm bộ dường như không có việc gì, khom lưng, nhìn nhìn vào trong hộc bàn.

Nhìn vào, Quý Thu Bạch cơ hồ sợ tới mức hồn bay phách tán.

Hộc bàn mình ngoài một cái giỏ, đều rỗng tuếch.

"Cậu có nhìn thấy gì không?" Sắc mặt Quý Thu Bạch trắng bệch, hỏi người bạn ở gần, "Cậu nhìn thử trong này có gì không?"

Bạn học mang mắt kính bình tĩnh nói: "Mồ hôi."

Quý Thu Bạch cả giận nói: "Không phải trên người tôi, mà là trong hộc bàn tôi."

"Không có."

"..."

Quý Thu Bạch luống cuống tay chân thu thập cặp sách, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Giúp tôi xin phép một chút, bụng tôi đau, giờ về nhà trước."

Quý Thu Bạch từ phòng học chạy ra như bay, cũng không cảm thấy nóng, nhưng mồ hôi như mưa. Cậu leo lên xe, cúi đầu nhìn đùi mình một chút, mới phát hiện quần bị mồ hôi làm ướt hết.

Quý Thu Bạch xoa xoa mặt, trong lòng nói như thế nào lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Trời rõ ràng là mát mẻ.

Mồ hôi...

Ai ui, thật bẩn mà. Quý Thu Bạch nhìn chất lỏng như nước bẩn trên tay mình, ghê tởm muốn chết, kỳ quái mà suy nghĩ "Rõ ràng sáng hôm nay mình có tắm."

Nhưng mà hiện tại đã không còn chú ý. Quý Thu Bạch đặc biệt hối hận việc mang Tiểu Lang ra ngoài, vạn nhất nếu tìm không thấy nó, Tiểu Lang nhỏ như vậy, sao có thể ăn, không biết một mình nó ở bên ngoài có thể sống sót bao lâu.

Quý Thu Bạch vừa đạp xe vừa gọi tên Tiểu Lang, khiến ánh mắt người đi đường đều đổ dồn về cậu. Cậu cũng không thèm để ý, ở khu vực phụ cận trường học đạp vài vòng, nhìn kỹ từng góc.

Mồ hôi trên người chảy càng ngày càng nhiều, làm cho tóc Quý Thu Bạch ướt như mới gội đầu.

Cuối cùng, rốt cuộc ở chỗ cây đa cách trường học 100 mét, cậu thấy Tiếu Lang đang hóng mát.

Quý Thu Bạch tức giận đến mức không còn gì để nói. Cậu một chân chống thân mình, cánh tay dài chụp tới, đem Tiểu Lang ôm vào trong lòng ngực.

Cậu hiện đã không còn muốn mắng nó. Trái tim Quý Thu Bạch nhảy lên thình thịch, nháy mắt ôm lấy Tiểu Lang, mới nhẹ nhàng thở ra.

"..."

Quý Thu Bạch trầm mặc, đặt Tiểu Lang dựa vào ngực mình, một chữ không nói, lập tức về nhà.

Tiểu Lang ngửi thấy được mùi mồ hôi nồng nặc trên người cậu, ghét bỏ lắc đầu. Một lát sau, chính nó lại nằm lên hít hà người Quý Thu Bạch.

"Tránh xa một chút." Quý Thu Bạch nói.

Tiểu Lang đương nhiên không nghe lời cậu, ngược lại dùng móng vuốt cào cào đồng phục Quý Thu Bạch. Ở thời điểm ngửi được mùi trên đồng phục cậu, Tiểu Lang nheo đôi mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì.

Hôm nay mẹ Quý muốn tăng ca, sẽ không về nhà nấu cơm. Quý Thu Bạch sau khi mang Tiểu Lang về nhà, liền vọt đi tắm rửa đơn giản, muốn mang Tiểu Lang đi ra ngoài ăn cơm.

Quán sủi cảo cổng khu dân cư rất sạch sẽ. Quý Thu Bạch thật sự không yên tâm để Tiểu Lang một mình trong nhà, vì vậy liền ôm nó, đi tới quán sủi cảo kia.

Tiểu Lang không ăn được mì, cho nên Quý Thu Bạch liền gọi cho mình nửa phần sủi cảo nhân tôm nhồi mộc nhĩ, lại thêm nửa phần sủi cảo nhân thịt heo, nghĩ ăn vậy là đủ rồi. Cậu suy nghĩ trong nhà có cái gì Tiểu Lang có thể ăn. Bỗng nhiên mới phát hiện trong nhà gần như không còn gì, chỉ có thể đợi ăn xong, sau đó cùng Tiểu Lang đi siêu thị mua ít đồ.

Sủi cảo cuối cùng cũng được bưng lên, đầu tiên Quý Thu Bạch đào thịt heo ra, để đến cằm Tiểu Lang. Cậu phát hiện Tiểu Lang không hề có hứng thú, vì thế cũng không ép, đặt Tiểu Lang xuống dưới chân, còn bản thân thì nhanh nhẹn bắt đầu ăn.

Tiểu Lang bị buông xuống, lập tức đứng lên, lặng yên không một tiếng động mà đi theo người phục vụ phía sau, đi tới cảnh cửa phòng bếp đang mở.

Chờ đến khi Quý Thu Bạch buông đũa, liền khom lưng nhìn Tiểu Lang, thế nhưng phát hiện Tiểu Lang nằm bò ra tại chỗ, gối đầu lên bàn chân mình, không hề nhúc nhích.

Quý Thu Bạch trong lòng nói thật lạ à nha, tiểu gia hỏa này thế nhưng lại không hề chạy loạn.

Quý Thu Bạch đi đến quầy thanh toán, ôm Tiểu Lang vào trong ngực.

Thu ngân là cái một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, vừa thấy Tiểu Lang liền mỉm cười, hỏi: "Nó tên gọi là gì a?"

"Tiểu Lang." Quý Thu Bạch nâng chân trước Tiểu Lang lên, nói, "Chào chị một cái nào."

Tiểu Lang dùng sức kiềm chế cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, rồi xoay người bò tới úp mặt vào vai Quý Thu Bạch, quay lưng lại cô gái thu ngân.

"Thật là một cái tên khí phách a."

"Đúng vậy." Quý Thu Bạch cười, "Rõ ràng mới là chó con —— Á..."

Quý Thu Bạch còn chưa nói xong những lời này, cảm thấy bả vai mình ươn ướt. Tiểu Lang dùng răng cắn cảnh cáo bả vai Quý Thu Bạch một cái, đồng thời lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch.

"Được rồi." Quý Thu Bạch vỗ vỗ mông nó, "Tên nhóc này là một con sói nhỏ, sói con Tiểu Lang."

Quý Thu Bạch nói còn chưa xong, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai của một nhân viên nữ từ trong bếp. Cô gái thu ngân nghe được tiếng thét thảm thiết kia, vội vàng đứng lên, hỏi: "Chị, làm sao vậy?"

"Trong phòng bếp thế nào một thứ cũng không còn?" Người phụ nữa kia vội vàng đi ra, nói, "Mì đặt trong phòng bếp, nước, dầu còn có rau dưa tất cả đều biến mất."

"Cái gì?" Cô thu ngân lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Cứ như thế mà biến mất...?"

"Chính là như vậy a, như thế nào lại đột nhiên biến mất, em mau đến xem đi, có phải chị hoa mắt hay không nữa."

Quý Thu Bạch vốn dĩ rất hiếu kì, muốn theo vào xem, ai ngờ Tiểu Lang đột nhiên hung dữ, dùng móng vuốt kéo áo sơmi Quý Thu Bạch.

Quý Thu Bạch tranh thủ thời gian đi ra, trời mới nhá nhem tối. Cậu đặt Tiểu Lang ngang hàng với mắt mình, muốn dùng chút ánh sáng này nhìn mặt tl, thở dài, nói: "Mi rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế. Ai... Ồ? Tiểu Lang, có phải lông mày mi trắng lên không?"

Quý Thu Bạch nói xong còn muốn thò tay chạm một cái vào lông mày nó, lại bị nó trốn đi.

Quý Thu Bạch đem nó đặt trong giỏ xe, nói: "Tại sao mi lại nặng như vậy a. Ôm đến không nổi rồi."

Tiểu Lang dùng móng vuốt bới giỏ xe, liếc một cái phỉ báng tới Qúy Thu Bạch.

"Ta muốn đi siêu thị mua cho mi một ít thịt. Nếu mi tình nguyện để ta buộc mi lại, ta liền mang mi đi, thế nào?"

Đầu Tiểu Lang không có phản ứng. Quý Thu Bạch cho rằng đấy là đồng ý, vì thế liền về nhà lấy xích chó mua hồi trước.

Ai biết được vừa đến cửa siêu thị, đột nhiên Tiểu Lang không chịu đáp ứng nữa, nó nhảy từ giỏ xe ra, nhe răng, bộ dạng rất hung ác mà nhìn Quý Thu Bạch. Cho dù sau đó Quý Thu Bạch may mắn cũng buộc được nó vào cái chốt trên rào chắn bên cạnh sân thượng, hai mắt Tiểu Lang đỏ ngầu lên, nhăn mặt, há cái miệng rộng, từ trong miệng phát ra thanh âm oán hận.

Quý Thu Bạch bị âm thanh của Tiểu Lang dọa đến chết khiếp, không dám đi vào siêu thị.

Sau đó Tiểu Lang bắt đầu dùng sức mà xông phi, hướng ra phía ngoài chạy, đột nhiên tăng tốc, sau đó bị cái xích chó hung hăng giật ngược lại đến miệng sùi bọt mép.

Tiểu Lang trong cổ họng đều phát ra âm thanh bị đè ép quá độ, nó thè lưỡi ra, gần như điên cuồng mà nhìn chằm chằm Quý Thu Bạch, ánh mắt đến là âm trầm, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống.

"..." Cuối cùng Quý Thu Bạch cũng đành thỏa hiệp. Cậu thả Tiểu Lang ra. Tiểu Lang vốn hung ác như vậy khi được thả ra, lập tức mềm nhũn, cúi đầu dán vào cẳng chân Quý Thu Bạch. Một lát sau, nó tóm lấy áo sơmi Quý Thu Bạch, muốn bò về phía ba lô của cậu.

Quý Thu Bạch trợn hai mắt, nói: "Mi không phải là muốn..."

Tiểu Lang điềm nhiên nhìn hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Quá trình tích lũy lương thực phải đến 2 chương.

Tiểu Lang: Tui thấy thì nó là của tui (nhe răng)

Chủ quán sủi cảo (khóc): Cái gì cũng đều biến mất, ngay cả bồn hoa cũng không còn TT

Dị năng của Quý Thu Bạch chẳng lẽ chính là đổ mồ hôi không ngừng...? Ha ha nói đùa chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ