Chương 1
Quý Thu Bạch đẩy mạnh cửa, xoa mồ hôi trên đầu, thở hổn hển hỏi: "Chó của tôi đâu?"
"Đừng nóng vội." Tiểu Bàn kế bên lấy hai bàn tay chống nạnh pha trà, cười hai tiếng, đưa tay ra, nói: "Lấy bài tập ra."
Quý Thu Bạch thở dốc một hơi, từ trong cặp lấy ra bài tập hè của mình, đưa cho Tiểu Bàn, sau đó không kiên nhẫn mà nhìn quanh nhà.
Tiểu Bàn nhìn thoáng qua chữ viết tinh tế trong bài tập của Quý Thu Bạch, sau đó đem bài tập ném trên mặt bàn, giương tay lên, nói với Quý Thu Bạch: "Tới đây."
Nhiệt độ mùa hè cao như vậy, nhưng Tiểu Bàn lại đem chó để trong phòng bếp hướng về phía mặt trời, Quý Thu Bạch đi vào, cảm giác kính mắt mình thoáng cái phủ thật nhiều sương mù.
"Cái này." Tiểu Bàn dùng mũi chân đẩy dẩy vào một cục lông nhỏ màu xám, nói: "Ôm đi."
"Đây là... Husky?" Quý Thu Bạch nhìn quả cầu lông kia không giống như một con chó nhỏ hỏi.
"Đương nhiên." Tiểu Bàn không để ý mà trả lời: "Chó còn nhỏ đều là như thế này, trưởng thành rồi sẽ biết."
Quý Thu Bạch cẩn thận từng li từng tí mà đem con chó nhỏ ôm mà phát hiện chó nhỏ rất nghe lời, một mực đang ngủ, không mở to mắt.
Cậu dùng tay sờ lên cọng lông của chó nhỏ, nhíu mày: "Chó còn nhỏ mà lông cứng như vậy? Cậu lừa tôi đi, thật sự nhìn không giống như Husky."
"Cậu về nhà cho nó tắm rửa là được." Tiểu Bàn rất không kiên nhẫn nói: "Cậu nói muốn nó, tôi mới cho cậu, bằng không thì trả lại cho tôi đi."
"Được được được." Quý Thu Bạch đem chó nhỏ ôm trong ngực, cảm thấy nơi này quá nóng, vội vàng đi ra ngoài, đem chó nhỏ đặt trong giỏ cho thật tốt, leo lên xe của mình, hô: "Tiểu Bàn, tôi về, cảm ơn Husky của cậu."
"Cũng cám ơn bài tập của cậu." Tiểu Bàn hô đáp lại.
Quý Thu Bạch năm nay 17 tuổi, yêu chó như mạng, nhưng vì người trong nhà không đồng ý, nên chưa từng nuôi chó. Nghỉ hè từ năm nhất lên năm hai cao trung, Quý Thu Bạch đạt được hạng nhất cuối năm học, mẹ cậu hỏi có nguyện vọng gì, cậu liền nói muốn nuôi một con chó.
Quý Thu Bạch vốn đã tích cóp đủ tiền mua chó, nhưng là cậu đột nhiên nghe được Tiểu Bàn nói: "Tôi nhặt được một con chó, vừa sinh ra không lâu, mẹ tôi không cho tôi nuôi, nếu giờ tôi ném nó đi khẳng định sẽ chết ngay."
"Nhặt được ở đâu?"
"Có một lần về nhà, ở bên hồ thấy nó, tôi liền mang nó về, chó còn nhỏ đến mắt còn chưa mở đây này!"
"Sạch sẽ không?" Quý Thu Bạch hỏi , nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Nếu cậu không muốn nuôi, có thể đưa nó cho tôi không?"
Tiểu Bàn nói: "Tốt, vậy cậu đem bài tập hè cho tôi mượn xem sao."
Quý Thu Bạch đem cái giỏ trong tay ôm chặt vào nhà.
Quý Thu Bạch cẩn thận từng li từng tí đem chó nhỏ từ bên trong ôm ra , thoáng cái liền ngửi thấy mùi không ổn trên người nó. Quý Thu Bạch nhíu nhíu mày, chuẩn bị cho nó tắm nhanh một lát.
Con chó này thực quá nhỏ rồi, thân thể ngược lại rất dài, nói chung là gầy. Quý Thu Bạch không biết chó nhỏ như vậy có thể ăn cái gì, trước hết rót một chén sữa bò cho nó uống.
Chó nhỏ đang ngủ rất yên tĩnh, về sau cảm giác bên miệng có đồ vật gì đó, liền mở to miệng nếm nếm. Chó nhỏ bộ dáng bú sữa rất hung dữ, rất ra dáng giữ của, thoạt nhìn ăn như hổ đói.
Quý Thu Bạch sợ chó nhỏ bị nghẹn, chỉ đổ cho nó nửa bát, liền nhìn chó nhỏ uống hết, đang không ngừng thè lưỡi ra liếm bát.
"Đi nào." Quý Thu Bạch bắt lấy chó nhỏ, ôm nó hướng về phía phòng tắm.
Quý Thu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, chó nhỏ bình thường hai mươi ngày đều mở to mắt rồi, chó nhà cậu đến mắt còn không mở, nhưng mà thoạt nhìn nó đã chừng một tháng rồi, chẳng lẽ là mắt bị mấy thứ bẩn thỉu dính vào rồi hả?
Quý Thu Bạch nghĩ chốc tắm rửa giúp nó rửa mắt thật sạch, sau đó liền rảnh tay mở nước.
Nước không sâu, vừa vặn có thể làm cho chó nhỏ đứng ở bên trong, Quý Thu Bạch dùng khăn thấm nước mà bắt đầu kì cọ chân chó nhỏ.
Bị dính nước khiến chó nhỏ không biết làm sao, liều mạng ngẩng cổ nhìn bốn phía. Quý Thu Bạch nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt nó, quả nhiên là con mắt bị dính bẩn rồi.
Quý Thu bạch thay đổi tư thế ngồi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau con mắt của chó nhỏ, chó nhỏ lập tức trợn mắt, nó vậy mà bắt đầu luống cuống, dùng mấy cái răng nho nhỏ hung hăng mà cắn Quý Thu bạch một ngoạm
Quý Thu Bạch lại càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về, liền xem trên tay của mình có vài cái dấu răng, không chảy máu.
"Nghe lời một chút" Quý Thu Bạch bắt lấy cổ chó nhỏ, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa khống chế cái ót của nó, tay kia lại bắt đầu lau mắt.
"Cái này..." Quý Thu bạch có chút khiếp sợ chứng kiến con mắt của chó nhỏ không phải màu trắng , mà là đỏ lên đấy, trong mắt đều là tơ máu.
Quý Thu Bạch vội vàng đem nó tắm rửa sạch sẽ, nói câu "Không được" sau đó lên xe đạp, muốn đem chó nhỏ đến bệnh viện thú y, mà tiêm phòng bệnh dại.
Con chó kia càng nhìn càng không giống Husky, có chút giống như là chó săn.
Quý Thu Bạch thở dài, đem chó nhỏ đưa đến bệnh viện thú y.
Cái bệnh viện thú y kia không chính quy, bác sĩ cũng đều là bộ dạng cà lơ phất phơ, tùy tiện nhìn con chó nhỏ, liền nói: "Đây không phải Husky."
"... Tôi đã biết rồi."
"Là chó săn đi? Lớn bao nhiêu?"
"Không biết."
"Như vậy đi, cậu trước mua một ít đồ dùng tất yếu cho chó ở đây, hôm nay tiêm trước một liều, về sau một tuần lễ tới một lần."
"Nó nhỏ như vậy thì ăn cái gì?"
"Đồ ăn nhuyễn cũng có thể rồi." Bác sĩ nâng cổ con chó lên, "Tôi lại thế nào cảm thấy nó không giống như là một con chó nhỏ đây này... chó nhỏ có thể có sức như vậy sao?" Bác sĩ lầm bầm lầu bầu xong, mở mắt của nó nhìn nhìn, sau đó viết lên trên giấy mấy thứ gì đó, đem nó mang vào phòng ở bên trong đi chích.
Quý Thu Bạch ở bên ngoài trả tiền, vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, chợt nghe đến con chó nhỏ tại thời điểm bị tiêm, phát ra một tiếng rống cực kỳ phẫn nộ.
Quá kỳ quái rồi. Quý Thu Bạch nghĩ, hắn vốn tưởng rằng con chó nhỏ sẽ gào thét rất thê thảm, nhưng lại cẩn thận nghe một chút, thanh âm kia lại không có một tia cầu khẩn, trong tiếng kêu tràn đầy đề phòng, oán hận, còn có đe dọa.
Không giống như là một con chó nhỏ, có chút giống là sói con.
Quý Thu Bạch cười cười, đem chó nhỏ từ trong tay bác sĩ nhận lấy.
Quý Thu Bạch cúi đầu nhìn nhìn tay bác sĩ, nói: "Tay của bác sĩ làm sao vậy?"
Cánh tay của bác sĩ phi thường đáng sợ, khô héo như là vỏ cây, còn có sắc tím xanh của mạch máu bên trên da uốn lượn.
"Tháng trước đi du lịch, bị một con rắn cắn, có độc." Bác sĩ không để ý mà nói, "Tiêm huyết thanh rồi, không có việc gì."
"Một tháng rồi, không có việc gì chứ?"
"Ai." Bác sĩ hàm hồ kêu một tiếng, tránh đi cái đề tài này.
Về đến nhà, Quý Thu Bạch liền bị mẹ ngăn ở cửa ra vào.
"Ai ôi, đây là con chó mà Tiểu Bàn nhặt được đi? Có sạch không?" Mẹ Quý mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
"Sạch sẽ." Quý Thu bạch đáp, "Con vừa rồi mang nó đi tiêm, về sau một tuần lễ tiêm một liều."
"Ừ..." Mẹ Quý nhíu mày, nghe được lời giải thích mới cho Quý Thu bạch tiến vào.
Con chó nhỏ ngày đầu tiên đến ở liền bị xem thường. Mẹ quý đưa tới nó trước mắt nó một chén cháo nhỏ, hơi trào phúng nói: "Husky đâu rồi, đây chỉ là một con chó ta."
"Ừ."
"Tên là gì?"
Quý Thu Bạch sau khi ăn cơm tối xong, thấy con chó nhỏ căn bản không ăn cháo, vì vậy liền đứng dậy đem chén kia cháo đổ, tự tay cắt thịt, rửa rau, chuẩn bị cho con chó nhỏ một bát cháo thịt.
Mẹ Quý rửa chén, sau đó nói: "Còn rất chiếu cố con chó kia, với nó còn siêng năng hơn đối với mẹ "
"Mẹ." Quý Thu Bạch nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mẹ đừng quên, không có nó, con của mẹ hiện tại không còn khả năng đứng ở chỗ này."
"..." Mẹ Quý nghẹn lời, dừng một chút, đem bát Quý Thu Bạch rửa, hừ một tiếng, từ trong phòng bếp đi ra, ngồi ở trên ghế sa lon, xem tivi.
Dùng lửa nhỏ nấu cháo, chỉ cho một muỗng muối nhỏ, cắt một khối thịt bò lớn cỡ bàn tay, thả vào trong cháo, hầm cách thủy. Quý Thu Bạch lấy ra phiến canxi mua ở bệnh viện thú y, trộn đều trong cháo, nhìn viên thuốc hòa tan, liền lập tức tắt lửa.
Quý Thu Bạch đem cháo thịt đã nguội tới bên cạnh con chó nhỏ. Vừa rồi chó nhỏ hờ hững với cháo trắng, nhưng nghe được mùi thịt, giãy dụa bò về phía Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch chú ý tới con chó nhỏ đang nôn nóng, cảm giác nó cực đói rồi, vì vậy tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống, cầm chén đưa tới trước mặt nó, chính mình ở bên cạnh nhìn chó nhỏ ăn cháo thịt.
Con chó nhỏ lúc ăn rất hung ác. Quý Thu Bạch cảm thấy đây là một thói quen không hề tốt, bởi vì chó không quen hơi người ra ngoài hẳn sẽ cắn vô tội vạ. Quý Thu Bạch nghĩ liền giúp thói quen của nó thoáng ra một chút, cậu luồn tay vào găng cao su, dùng tay nắm một khối thịt nhỏ, đưa đến bên miệng chó nhỏ.
Con chó nhỏ trừng con mắt màu đỏ, gắt gao nhìn thịt trong tay Quý Thu Bạch, trong miệng phát ra thanh âm đe dọa.
Quý Thu Bạch đem tay tới gần con chó nhỏ, liền phát hiện nó cắn mạnh tay của mình một ngoạm. Tuy lực cắn nhỏ, nhưng lại làm Quý Thu bạch càng hoảng sợ, cơ hồ ngồi dưới đất.
"Dựa vào đi." Quý Thu bạch đưa tay nắm lấy chân trước của chó nhỏ, ôm nó để trên chân mình, "Tiểu gia hỏa, mi rất biết đùa."
Quý Thu Bạch không hề sinh khí, ngược lại nở nụ cười, nhìn thấy lỗ tai chó nhỏ dựng thẳng lên, nhịn không được dùng tay búng lỗ tai của nó.
Con chó nhỏ ăn đến bụng căng, mạch máu bên trên da thịt rõ ràng có thể thấy được, bụng nhanh chóng lớn lên.
Quý Thu Bạch nhìn nó ăn tựa như không còn muốn sống, sợ hãi nó ăn bể bụng, vì vậy sẽ đem chén thu lại, mắc màng bảo quản lên miệng bát, đặt trong tủ lạnh.
Lúc Quý Thu Bạch cầm bát từ chó nhỏ rút ra, chó nhỏ vẫn gắt gao dùng chân trước vây quanh ở bát, đang liều mạng cúi đầu ngoạm đồ ăn bên trong. Thẳng đến Quý Thu Bạch đem bát kéo xuống, chó nhỏ mới buông tha, ngồi xổm ngồi dưới đất, dùng con mắt màu đỏ mà lạnh lùng trừng Quý Thu Bạch.
Quý Thu Bạch xoa xoa tay, bế chó nhỏ lên, dùng ngón tay vân vê bụng nó, giúp nó tiêu hóa.
Vừa rồi nó một mực muốn cho Quý Thu Bạch ăn vài trảo, tới lúc cái bụng bị đè lại, rõ ràng sửng sốt, sau đó mới dần dần để hở cái bụng, lại cho Quý Thu Bạch giúp nó mát xa, miệng không ngừng nấc.
Quý Thu Bạch đem chó nhỏ dang ngủ say đặt trên thảm đã chuẩn bị, chính mình thì ngủ ở bên cạnh nó.
Không an ổn được mấy giờ, chó nhỏ liền tỉnh, nó lảo đảo mà đứng lên, sau đó lẳng lặng yên ngồi ở thảm, ngẩng cổ, lúc đầu mở tròn miệng, nheo mắt lại, sau nửa ngày, gầm một tiếng thật dày.
"NGAOOOO —————— ô ô —— "
Thanh âm của chó nhỏ tuy non nớt, không thể truyền ra ngoài , nhưng âm lượng vẫn rất lớn. Nó rống tiếng thứ nhất Quý Thu Bạch tỉnh, tiếng thứ hai mẹ Quý tỉnh.
"Quý Thu Bạch!" Mẹ Quý mạnh mẽ đập cửa phòng cậu, "Mau làm con xú cẩu kia câm miệng!"
Quý Thu Bạch đem chó nhỏ ôm vào trong ngực, dùng tay kẹp miệng của nó, chó nhỏ lại luôn lắc đầu, không còn rảnh rỗi liền rống.
"Ai..." Quý Thu Bạch thở dài, nhìn xem con chó nhỏ khí thế mười phần, vịn trán của mình, nói, "Sao mình cảm thấy như nuôi một con sói nhỏ a."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro