Chương 23
[Please vote cause it's free]
./.
Hơi ẩm lan tràn trong không khí, mây đen vần vũ, gió lốc lại giảm dần. Tình thế này, chưa đến vài phút nữa là mưa.
Trọng Kiêu dằn xuống nóng giận vì hành vi không sợ chết của người nào đó, siết chặt cậu thêm một cái phát tiết tâm tình rồi mới rời ra, bảo Chúc Kỳ nói mọi người xuống xe.
Sau khi tất cả đã tập trung vào một chỗ, Trọng Kiêu vung tay, mấy chiếc xe tức thì biến mất, vài người ở đây chỉ mới nghe qua mà chưa một lần chứng kiến dị năng giả hệ không gian được dịp xem đến há hốc mồm. Kế đó khi boss từ bên trong móc ra nào là vải bạc nào là dụng cụ linh tinh các thứ, mấy ánh mắt quan sát càng sáng quắc tràn ngập ngưỡng mộ.
Tiểu Hy xoa xoa mũi, nghĩ bản thân vô cùng quen thuộc với boss thổ hào, không khỏi ngầm đắc ý, tiểu nhân nhỏ trong lòng mũi hếch lên tận trời.
Đợi đồ đạc lấy ra đủ, cậu định thần nhìn kỹ bỗng thấy có chút quen mắt. Đây không phải chính là đồ cắm trại hả????
Trọng Kiêu nhìn quanh một lượt, không vì tình thế nguy cấp mà rối loạn, đơn giản ngắn gọn giải thích: "Hiện tượng thiên nhiên mưa axit, nhanh chóng dựng lều trú."
"A..."
Vài ba tiếng kinh hô lần lượt vang lên, sự tình trước đó chưa rõ, bây giờ mới hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, lại nhìn đống lều vải chống thấm nước boss tùy ý quăng xuống đất. Cái kia... thật sự có thể chống chịu được?
Trọng Kiêu hiểu rõ lo lắng của mọi người, trấn định chỉ huy nhóm Chúc Kỳ phân công công việc, đồng thời giải thích thêm: "Vải lều bình thường không chống chọi được lâu. Hiện tại dựng chồng lên bốn lớp, tôi phủ một tầng dị năng hệ kim bên ngoài, miễn cưỡng chịu được." Với điều kiện cơn mưa này đừng vượt quá 1 tiếng đồng hồ.
Câu sau đó Trọng Kiêu không nói ra, anh ngước đầu nhìn trời, mày kiếm hơi nhíu lại. Trong năm hệ dị năng ngoại trừ hỏa hệ và thổ hệ đồng đạt cấp 4, còn lại đều đang ở ngưỡng cấp 3. Nếu miễn cưỡng kéo dài, dùng năm hệ dị năng tuần hoàn hỗ trợ đương nhiên có thể, thế nhưng khó đảm bảo sẽ không có thương tổn, tốt nhất là bọn họ may mắn, hy vọng cơn mưa này đừng kéo dài quá lâu.
Quân Ngạc Linh đứng ở cuối cùng, nghe rõ tính toán của Trọng Kiêu, khẽ nhướng mày, trong mắt xẹt qua tia sáng tính kế. Vừa lúc gã hí và một hai nam nhân đừng gần bên cạnh, hắn làm như lơ đãng nói thầm: "Kỳ lạ, cậu bé Tiểu Hy kia có dị năng bảo vệ mà, sao không lấy ra nhỉ?"
Nói giữa chừng, cảm nhận ánh mắt mấy người nhìn tới, Quân Ngạc Linh giả vờ mất tự nhiên khụ khụ, làm như bản thân vô tình nói hớ, cười trừ với nhóm tên hí xong, hắn cũng chen vào đám đông hỗ trợ dựng lều.
Tên hí và mấy kẻ kia lại nghe rõ mười mươi, lúc đầu còn hơi khó hiểu, nhưng sau vài giây đã sáng tỏ. Tên hí vừa được Quân Ngạc Linh cứu, đối với hắn có lòng tín nhiệm, lúc nghe được lời nó vô tình nọ liền tin hết tám phần, gã vốn có thành kiến với Tiểu Hy, biết cậu có dị năng mà lại không chịu xuất ra thì bắt đầu nổi nóng, nhìn mấy người còn lại trao đổi ý tứ, đồng dạng có chung suy nghĩ.
Tiểu Hy đang bận rộn bung đống lều bạt trong tay cùng với mấy nữ nhân, chợt một giọng nói âm dương quái khí vang lên, thật sự rõ mồn một trọng hoàn cảnh toàn thể im lặng cắm đầu lo dựng chỗ trú, mà đối tượng được nhắc đến lại chính là bản thân cậu.
"Nè Trọng Hy, không phải cậu có dị năng bảo vệ à, sao lúc này không xuất ra bảo vệ mọi người, chúng ta đỡ mất một phần công sức."
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên không ai xa lạ, lại là tên hí luôn nhìn cậu không vừa mắt.
Tiểu Hy bị điểm mặt chỉ tên không kịp phản ứng, tay đang giơ cao đơ lại giữa không trung. Bên cạnh đã có người thay cậu phản ứng.
Trọng Kiêu lạnh lẽo nhìn tên nhiều chuyện lại còn là thuộc hạ của mình, vốn chuyện này chỉ có nhóm dị năng giả bị điều đi huấn luyện cho Tiểu Hy mới biết, gã làm sao biết được? Anh tạm thời không có thời gian tính toán, trực tiếp từ chối: "Không được."
Tên hí vừa nghe tiếng boss, giọng lạnh băng làm gã sợ teo. Vốn tưởng boss chưa biết, tình huống này xem ra đã sớm rõ, vậy tại sao boss không kêu tên đó xuất ra?? Là bảo hộ?? Không phải đi, tình trạng hai anh em nhà này như nước với lửa, gã còn không biết hay sao.
Tên hí bị một câu của boss chặn lại, thế nhưng vài nam nhân kia cũng không phải theo boss từ đầu, vốn là nghe theo người thân của mình đi theo, mặc dù sợ uy áp dị năng cấp cao tỏa ra từ người boss, nhưng lại không hoàn toàn phục tùng. Vài người giúp dựng lều nghe nói thế cũng hướng ánh mắt nghi hoặc sang đây, không giấu nổi ý tứ bất mãn.
"Trọng... à boss, nếu cậu thanh niên này quả thật có dị năng bảo vệ, không ngại giúp một chút chứ?"
Một nam nhân vẻ ngoài mờ nhạt nhưng hàm hậu thận trọng đề nghị, trong giọng nói lại mang theo cứng rắn, hiển nhiên là bị sự cự tuyệt thẳng thừng của boss chọc sinh khí. Thế nhưng thực lực chênh lệch, nam nhân nén giận đề nghị.
Trọng Kiêu lần nữa bị thách thức quyền hành, ánh mắt đã âm trầm đen kịt, Chúc Kỳ Chúc Nghĩa đi theo boss nhiều năm, hoàn toàn tin tưởng vào mệnh lệnh của boss, lại nói Tiểu Hy là người của boss, mấy người lấy quyền gì ép buộc cậu ấy?
Chúc Kỳ ở một bên quát lên, cũng không ngưng động tác đóng cọc gõ xuống đất: "Ai cần ngươi nhiều chuyện như vậy, lo tiếp một tay đi."
Thu Phỉ cũng có chút không ưa được thái độ của mấy kẻ mới đến này, góp giọng hối thúc: "Đúng vậy mau lên. Trời sắp mưa rồi."
Quân Ngạc Linh núp sau đám người thấy vài nhân tố nọ đơn giản bị áp chế, nhỏ giọng bồi thêm một câu, cố tình để những người đứng dưới này nghe rõ: "Sao kỳ quái vậy, rõ ràng có thể bảo vệ lại không muốn bảo vệ, chẳng lẽ mạng sống của chúng ta không đáng giá?"
Lời nói chọc ngoáy đúng điểm yếu của mấy người này, thời buổi nào cũng vậy, miễn là liên quan đến lợi ích đều khiến con người mất đi lý trí, trong trường hợp này lại còn là vấn đề sống còn.
Một nữ nhân vẻ ngoài đanh đá lớn giọng giằng dỗi: "Thật sự quá đáng. Chúng tôi đã đi theo Trọng ca anh rồi, anh tất nhiên phải hết sức bảo hộ chúng tôi chu toàn mới phải. Mấy người các anh đừng quên, người thân của chúng tôi vẫn còn chờ ở thành phố A đấy."
Lời này nói ra thì hay rồi, ý nghĩa trực tiếp đe dọa boss. Chúc Nghĩa bị chọc tức trước tiên, trầm giọng nói rõ: "Cũng chưa nói là không bảo hộ tốt các người. Ngược lại nếu còn chần chừ liền không kịp."
Mưa đã muốn rơi rồi, lều chỉ mới dựng được một nửa. Mọi người không cách nào khác chỉ phải một lần nữa xúm lại tập trung hỗ trợ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ba ánh mát đảo qua phía này, dừng trên người Tiểu Hy là chán ghét không che dấu, còn chuyển sang người Trọng Kiêu mặc dù có e ngại nhưng vẫn xen lẫn chút không phục.
Quân Ngạc Linh cuối đầu che đi ý cười trên khóe môi, đây là hiệu ứng mà hắn mong muốn. Hạt mầm gieo xuống, sẽ nhanh chóng đâm chòi nảy lộc. Lòng người chính là thứ đáng sợ như vậy đó. Hắn chính là muốn tên nhóc kia nếm trải mùi vị người người ghét bỏ. Còn Trọng Kiêu, khi nhìn rõ người bên cạnh mang đến cho mình sự phản đối to lớn từ cấp dưới, liệu anh có còn giữ cậu ta ở bên mình?
Suy nghĩ này của Quân Ngạc Linh nếu đặt ở đời trước, có thể xem là tính toán hoàn hảo. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính ra được biến số trọng sinh. Người đã từng đứng trên đỉnh nhân sinh, biết rõ làm thế nào để sinh tồn trong mạt thế, sẽ vì có người không tin tưởng hắn mà lo ngại? Những kẻ này, theo hắn thì sống, chống hắn thì chết, một khi đã như vậy, sự bất mãn của bọn họ sẽ ảnh hưởng đến anh sao?
Một bước sai nối tiếp vạn bước đều sai. Quân Ngạc Linh đời này không nhận được thiện cảm của boss, có chút vội vàng muốn phá hoại hai người, duy chỉ quên mất một việc, kẻ độc đại hận nhất là bị ngươi uy hiếp, càng hận hơn cả là bị người tính kế!
Khóa mắt như có như không liếc về thân ảnh với mái tóc dài không lẫn vào đâu xa xa. Sau một hồi suy đoán cuối cùng trong lòng boss đã khoanh vùng ra nhân vật khả nghi nhất, mà thủ đoạn giật dây gây sự này... cũng quá quen thuộc đi.
Nheo mắt tính toán kế hoạch phản kích, tay áo bị người khẽ kéo. Tiểu Hy không biết từ lúc nào đã chạy trở về bên cạnh anh. Nhìn lều trại người đông sức lớn gần như hoàn thành, Trọng Kiêu ra hiệu cho Chúc Kỳ dẫn người ngay ngắn đi vào, sau mới xoa đầu Tiểu Hy trấn an: "Không việc gì, mình vào thôi."
Cậu không phải muốn nói cái này, Tiểu Hy hơi kéo tay anh lại. Do do dự dự đề nghị: "Hay là...."
"Không được." Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang, Trọng Kiêu lúc nãy tức giận còn chưa giáo huấn cậu đâu, bấy giờ cậu lại còn đòi lấy trứng chọi đá, không thể không cảnh cáo một câu: "Tự lượng sức mình."
Tiểu Hy bị mắng có chút ủy khuất, nén xuống hờn dỗi nói hết ý tứ: "Nếu anh giúp... thì... có thể."
Ý này chính là trong lúc cậu thi triển dị năng, Trọng Kiêu có thể hỗ trợ tiếp thêm tinh thần lực. Tiểu Hy đọc truyện rất có tâm, nhớ rõ boss có tuyệt chiêu đưa dị năng vào tinh hạch, ngoài công dụng chính là phá vỡ ra, không ai biết rằng thực ra còn có thể bổ sung năng lượng hạch. Vấn đề là dị năng khác biệt, công dụng có lẽ không rõ ràng lắm thôi, nhưng bấy nhiêu cậu nghĩ cũng đủ rồi.
Trọng Kiêu nhíu mày, cảm thấy cách này quá nguy hiểm, nếu bản thân sơ suất có khi còn làm tổn thương tinh hạch của cậu. Khi không tự gây áp lực lên người của mình, Trọng Kiêu anh còn lâu mới đồng ý.
Tiểu Hy hiếm khi kiên trì, cậu im lặng mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng ra nhìn anh, ánh nước trong mắt long lanh, gần giống như nài nỉ.
Tim Trọng Kiêu như có như bị điểm nhẹ, xem ra vật nhỏ rất để ý cái nhìn của những người kia. Bản thân anh thật sự cho là không cần thiết. Nghĩ kỹ, vẫn là không đồng ý, lúc cường ngạnh đẩy người vô trong lều cũng không nhìn vào mắt cậu nữa, tránh cho bị cậu thuyết phục.
Tất cả đã đi vào bên trong, bốn lớp lều chồng lên nhau nên không thể dựng quá cao, gần như vừa chạm đỉnh đầu. Gió lốc và ẩm ướt bị chặn lại bên ngoài, chen chúc trong này quả thực hơi chật, nhưng ít nhiều cảm thấy có chút yên tâm.
Loại lều mà Trọng Kiêu trữ trong không gian là loại chuyên dụng của bộ đội dã chiến, cỡ lớn trung nhỏ tất cả anh đều có đủ. Lều lớn mặc dù thoải mái nhưng mà diện tích cần bảo vệ quá lớn, loại nhỏ chỉ dành cho 1 trung đội nay thì vừa vặn, mặc dù phải đứng có hơi vất vả.
Dị năng hệ kim ngay lập tức tỏa ra trùm lên bề mặt bên ngoài, cùng lúc này, âm thanh bộp bộp lác đác vang lên, còn xen thêm tiếng xèo xèo khó nắm bắt. Mưa... bắt đầu rơi rồi.
May mà cuối cùng cũng kịp phủ một lớp kim hệ lên, chứ nếu không bốn lớp vải bạt này chẳng đủ kien trì dưới sức tàn phá của axit. Trọng Kiêu ngưng thầm lắng nghe tiếng mưa rơi, phán đoán tình hình bên ngoài, Tiểu Hy bị anh ôm vào trong lòng, lo sợ va chạm với người khác. Tề Hạo, Triệu Ngọc Mai và Thu Phỉ đứng ngay sau lưng.
Quân Ngạc Linh lựa ngay ra thêm một chiêu, hoàn toàn không để người ta có thời gian nghỉ xả hơi. Hắn nhìn thấy bộ dạng núp trong lòng boss của người nào đó, còn tưởng là cậu nhát gan bám vào anh, hoàn toàn không nghĩ đến thực ra người ta là bị boss đại nhân lôi kéo, liền cho ra quyết định muốn tấn công vào điểm yếu này của cậu, làm cho boss cũng như mọi người đều nhớ kỹ, ngày hôm nay cậu có bao nhiêu hèn nhát.
"Tiểu Hy... thực sự không thể dùng dị năng sao? Cậu xem bên ngoài đã được Trọng Kiêu bao phủ kim hệ rồi. Lúc này cậu góp sức chỉ đổi lấy sự yên tâm của mọi người thôi mà."
Giọng nói mềm nhẹ như thương lượng, trong đó lại mang theo một loại ám thị ngầm, liền ngay sau đó có người liên tưởng đến đủ loại hành động của Tiểu Hy, bọn họ căn bản không trông thấy một màn khi chiến đấu với con sói đầu đàn của cậu, cho nên trong mặt họ, Tiểu Hy gần như là vô dụng, không góp chút công sức nào cho tập thể cả, ngay lúc dựng lều trại cũng chạy đi tìm boss nói gì đó, thật sự nghĩ muốn lợi dụng công sức bọn họ lén hưởng thụ sao? Có mà nằm mơ đi!
"Cậu thanh niên này, mọi người đã nói đến như thế, cậu thật sự không cảm thấy chút gì sao?"
Nam nhân lạ mặt bực bội lên tiếng, mấy phụ nữ cũng túm lại nhỏ to, mắt liếc về phía này.
Bàn tay đặt trên ngực anh nắm chặt. Tiểu Hy ngước mắt lên nhìn boss, còn có chút ai oán trách móc.
Xem đi xem đi. Ngăn cản cậu làm chi để giờ mọi người nghĩ xấu về cậu như thế. Mặt dày hơn nữa cũng thấy nóng lên.
Trọng Kiêu ôm eo cậu xoa nhẹ, một vài ý nghĩ muốn đá bọn người không biết điều này ra khỏi lều bắt đầu rục rịch trong đầu. Thu Phỉ thấy khí thế quanh thân boss tăng mạnh, lo sợ anh sẽ trực tiếp hủy bọn người kia trước cả mưa axit, như vậy thì cái đám dị năng giả phía trước kia biết giải quyết thế nào, cũng đâu thể đuổi đi hết đúng không.
Thu Phỉ hơi tiến lên, lấy đại cục làm trọng khuyên nhủ boss: "Boss, hay là qua loa một chút, để bọn họ đừng nói nữa."
Một ánh mắt lạnh liếc qua, Thu Phỉ thức thời rụt lui lại.
Nói đùa, lần này nhượng bộ, lần sau chẳng phải bọn họ muốn leo lên đầu anh luôn?
Trọng Kiêu thu lại tầm mắt, chuyên tâm dỗ người đang giận lẫy trong lòng.
"Cũng... đâu có... nguy hiểm gì"- Tiểu Hy nhỏ giọng, chậm rì rì thuyết phục.
"Không cần thiết." – Lại phản đối.
"Nhưng...nhưng mà... tôi sẽ bị... bị ghét á." – Tiểu Hy hơi tức giận kéo áo anh.
"Không quan hệ." – Không khách khí phủ nhận.
Sao lại không... rất rất quan hệ luôn có được không. Tiểu Hy trong lòng xoắn xít. Mất hình tượng với người trong nhóm, sau này cậu còn biết lăn lộn thế nào.
Hừ... cậu không tin không xử được tên cứng đầu này.
Nghĩ thế, cơ thể dán sát chuyển hết sức nặng dựa vào lòng nam nhân, đầu hơi ngẩng, ánh mắt chớp chớp, môi mím lại rồi mở ra còn hơi run rẩy: "Cho em thử... đi mà." (Vì là làm nũng nên tui cho em nó xưng em nhé :)))))
Thân thể mềm mại ấm áp, giọng nói thỏ thẻ hơi khàn, nói xong môi trên hơi vểnh, lại như bĩu ra. Hoàn-toàn-là-một-bộ-dáng-câu-nhân đó!!!
Tiểu Hy ngốc nào đó còn chưa phát giác, không biết rằng trong mắt boss chính là hình ảnh ái nhân bé nhỏ đang nũng nịu, trực tiếp giáng một cú mạnh mẽ vào trái tim cứng rắn (khụ... cũng không còn cứng rắn lắm).
"Khụ..." – Hơi nghiêng đầu che đi mất tự nhiên trong mắt, Trọng Kiêu giảm đi vài phần khí thế, bắt đầu thương lượng: "Chỉ tạo màn chắn bên dưới lều bạt, không cần ra ngoài, biết không?"
Ra bên ngoài là trực tiếp chịu tác động của axit. Dị năng của Tiểu Hy đặc biệt, không giống như ngũ hành một khi phóng ra sẽ không còn liên hệ, mà nó vẫn nối liền với tinh hạch trong đầu, cần không ngừng cung cấp năng lượng để duy trì. Vì thế mọi tác động lên màn chắn gần như sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên tinh thần của cậu. Đây là một điểm yếu trí mạng, vì thế khi chưa đạt được cấp bậc ổn định không nên đối chiến quá nhiều.
Tiểu Hy gật gật đầu, bắt đầu vận chuyển tinh thần lực, lấy vị trí hai người đang đứng làm trung tâm dần dần lan rộng ra xung quanh. Lần đầu tiên thử bảo vệ cùng lúc nhiều người, Tiểu Hy làm rất chậm rãi, cẩn thận nhích từng milimet tấm chắn, không ngừng ám thị lên tinh thần để tấm màn này chấp nhận bao những "người lạ" này vào trong.
Qua 15 phút sau, một tầng mồ hôi tinh mịn phủ lên vầng trán trắng trẻo, Trọng Kiêu dùng tay lau cho cậu, đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Phía sau truyền đến tiếng hít khí khe khẽ. Dù ở xã hội hiện đại đồng tính luyến ái đã được thừa nhận, nhưng thực chất vẫn còn bị nhiều người xem như là một chuyện trái tự nhiên, không phải ai cũng thật lòng thông cảm. Thấy Tiểu Hy cuối cùng cũng chịu thi triển dị năng, những người kia đều không lên tiếng nữa. Chỉ là nhóm người này lần đầu tiên tiếp xúc với hai người, cũng là lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến hỗ động qua lại của cả hai, người không biết thì chỉ có kinh ngạc, người biết rõ mối quan hệ của họ, trong đó có tên hí, trong ánh mắt không tránh khỏi dấy lên vài tia ghê tởm như có như không.
Tất cả những biểu cảm trên, Trọng Kiêu đều cẩn thận ghi nhớ lại, những kẻ này - không thể lưu!
Tiếng mưa rơi bên ngoài mỗi lúc một lớn, mùi cháy khét của kim loại và lều bạt bị axit ăn mòn khiến không khí nhỏ hẹp trở nên ngột ngạt, may mắn lúc này chính là mấy lớp lều còn chưa có bị xuyên qua hết.
Ai nấy đều hạ xuống trái tim đang treo cao trong lồng ngực, thầm thở ra một hơi. Một vài người bị thương trong trận chiến với bầy sói ban nãy tranh thủ băng bó xử lý sơ qua, tránh cho mùi máu tanh hấp dẫn nhóm tang thi lang thang mò đến.
Âm thầm lặng lẽ chờ đợi cơn mưa qua đi. Nghe tiếng mưa ngày càng nặng hạt, Trọng Kiêu nhướng đuôi mày, phóng ra thêm một lớp kim hệ bên dưới vải lều, phía ngoài màn chắn tinh thần của Tiểu Hy. Không hiểu sau lòng anh có chút bất an, trực giác cảm nhận nguy hiểm.
Tiểu Hy trong lòng nhắm chặt hai mắt, cố gắng duy trì diện tích màn chắn, tinh thần lực hao tổn nhanh chóng khiến đầu ẩn ẩn đau.
Giữa lúc không ai chú ý, hai mảnh ám khí phóng ra, hư ảnh chỉ như bóng mờ xẹt qua trong không khí, tiếng xé gió bị nhấn chìm giữa tiếng mưa rơi nặng hạt, không ai phát giác.
"A..."
Tiểu Hy khẽ rên một tiếng, cảm nhận tấm chắn bị rạch một đường, đau đớn trực tiếp đánh vào đại não khiến khóe mắt ẩm ướt.
Trọng Kiêu lo lắng hỏi cậu làm sao vậy, hai tay vuốt ve mi mắt mỏng manh vẫn đang đóng chặt.
Còn chưa đợi cho cơn đau hòa hoãn lại, mấy lớp vải lều chắc chắn bị cắt ra một đường ngọt lịm, thế cân bằng bị phá vỡ, bên còn lại kéo căng khiến cả tấm vải bị bung ra, toàn bộ - triệt để lộ thiên.
May mà có tấm chắn kim hệ thứ hai của boss cản lại nên chưa có ai bị mưa rơi trúng. Rất nhanh, dưới thế công của cơn mưa ồ ạt, lớp dị năng mỏng này bị ăn mòn thủng lỗ chỗ. Lòng Trọng Kiêu run lên, cuống quýt tu bổ, Chúc Kỳ cũng mau mắn dùng băng hệ hỗ trợ bịt kín mấy lỗ hỏng, dù công dụng không cao.
Thế nhưng vẫn không kịp, mưa tấn công khắp các bề mặt, hai người trở tay không kịp, có rất nhiều hạt rơi xuống tấm chắn tinh thần lực, sắc mặt Tiểu Hy nháy mắt trắng bệch. Cậu cắn chặt răng, đè xuống âm thanh rên rỉ.
"Á..."
"Ối... mau tránh ra..."
Đội ngũ bắt đầu trở nên nhốn nháo, do tốc độ tu bổ không kịp nên không tránh khỏi một vài chỗ hoàn toàn bị thủng, nước mưa lọt vào khiến vài người bị bỏng, tiếng la hét từ nhỏ dần chuyển lớn, mọi người mắt chăm chăm nhìn lên trên, khẩn trương tránh né mấy chỗ bị hổng hoàn toàn.
Động tác nhốn nháo phía sau tạo nên va chạm, thân thể rắn chắc của boss cũng bị va cho lảo đảo.
"Hừ."
Âm thanh lạnh lẽo tuy không lớn, nhưng khí thế tại chỗ nó phát ra lại khiến lòng người kinh sợ, không ai dám lên tiếng hay xô đẩy nữa, cẩn thận ép sát thân thể vào nhau.
Từng tiếng mưa rơi lộp bộp như gõ vào thần kinh căng thẳng của anh từng âm thanh vang dội. Trọng Kiêu đau lòng không nhịn được, lại không dám thả lỏng, liên tục vận dụng dị năng tu bổ xung quanh.
Anh cuối đầu xuống, chạm trán vào trán cậu, phân ra một tia dị năng hệ thủy tinh thuần truyền vào đầu cậu, lúc "trông" thấy viên tinh hạch màu trắng kia, màu sắc của nó đã trở nên mờ đục, vết rạn lan ra phù kín bề mặt.
"Chết tiệt." – Nhịn không được chửi ra tiếng. Cấp bậc dị năng của Tiểu Hy quá thấp, còn chưa học được cách tạo màn chắn cho chính tinh hạch của mình, thương tổn nhận được đã phá hủy tinh thần lực vất vả tích góp. Tia năng lượng màu xanh nhạt nhẹ nhàng ma sát bề mặt thô ráp của nó, chập rãi hòa tan thấm vào những vết nứt, lóe lên ánh sáng xanh rồi vụt tắt.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng áp lực từ bốn phương tám hướng giảm dần. Thân thể Tiểu Hy gần như tựa hẳn vào trong lòng anh, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
"Tiểu Hy, được rồi, em thu dị năng lại đi."
Chỉ còn vài giọt mưa lác đác, anh và Chúc Kỳ đã có thể kịp thời chặn kín xung quanh, Trọng Kiêu gấp rút ra lệnh cho cậu. Tình hình tinh hạch màu trắng kia rất không ổn, mà dị năng của anh lại không đồng dạng, không thể phục hồi tốt cho cậu, nếu còn để lâu thêm nữa, anh sợ nó sẽ vỡ nát mất.
Trình độ đau đớn khi tinh hạch bị vỡ nát, anh cả đời này không muốn lại chịu qua, cũng không muốn vật nhỏ của anh phải thể nghiệm!
Vòng tay siết chặt, có hơi run rẩy.
Tiểu Hy mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh quen thuộc, vô ý thức làm theo, thu lại tấm chắn. Khi tinh thần vừa thả lỏng, một cỗ tanh ngọt trào lên cổ họng, bị cậu mạnh mẽ ép xuống.
Nhóm Thu Phỉ nãy giờ vẫn lo lắng quan sát Tiểu Hy, hơn ai hết cô biết rõ trình độ "gà mờ" của cậu. Nhác thấy tình hình tạm ổn, cô lúc này mới sáp lại gần quan tâm hỏi: "Tiểu Hy, có làm sao không?"
Bàn tay đưa đến muốn sờ lên tránh cậu bị một bàn tay to lớn gạt ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của boss, Thu Phỉ hơi mất tự nhiên né đi. Trời ạ, cô chỉ quan tâm một chút thôi mà, ngàn vạn lần đừng liệt cô vào danh sách đen nhé!
Triệu Ngọc Mai cũng thật sự lo lắng cho cậu thanh niên từng làm việc dưới trướng mình này, cũng đến gần quan sát. Cô là người tinh tế nhất trong số những người ở đây, vừa nhìn thấy khớp hàm căng chặc của cậu, lại nhìn cổ họng hơi động động, lòng liền giật thót.
"Boss, không ổn."- Triệu Ngọc Mai thất thanh kêu lên, thông minh hơn Thu Phỉ không nhanh tay nhanh chân động chạm vào Tiểu Hy, khi ánh mắt Trọng Kiêu khó hiểu nhìn tới, cô liền dùng ngón tay chỉ chỉ vào miệng cậu: "Máu..." - máu này nếu không nôn ra mà cường ngạnh nuốt xuống sẽ rất có hại cho thân thể.
Sắc mặt Trọng Kiêu đại biến, vươn tay cạy mở khóe miệng cậu, theo đó một ngụm máu liền phun ra ngoài. Tiểu Hy nôn máu xong, vốn muốn nói chuyện trấn an boss, nhưng không ngờ cậu vừa mở miệng lại tiếp tục phun ra. Máu đỏ sẫm phủ kín cả cái cầm nhỏ xinh xắn, chảy xuống thấm ướt một mảng trước ngực. Tiểu Hy bị sặc, ho khù khụ, lồng ngực nhói đau, máu bị ép đến càng nhiều.
Đôi mắt Trọng Kiêu đã hằn tia đỏ, bối rối lau máu cho cậu. Không nói nhiều trực tiếp bế người ra khỏi vòng bảo hộ. Làn mưa bên ngoài gần như tạnh hẳn, anh vận dụng kim hệ dị năng chống đỡ không để cả hai bị ướt.
Vung tay, mấy chiếc xe bị thu vào không gian lần nữa xuất hiện.
"Thu Phỉ"
"Vâng."
Nghe tiếng gọi Thu Phỉ nhanh chóng chạy tới, hiểu ý ngồi vào ghế lái. Trọng Kiêu vừa bế người lên xe vừa phân phó: "Chúc Kỳ, Chúc Nghĩa, Tề Hạo, bảo vệ mọi người đến điểm tập kết, tôi đi trước."
"Rõ"
Cả ba đồng thanh đáp lại, một cảnh vừa rồi bọn họ đều trông thấy, hiểu rõ sự tình nguy cấp, nếu đợi bọn họ đi cùng chắc chắn sẽ không kịp.
Ngay khi cửa xe đóng lại, chiếc xe rồ lên, lao đi trên con đường gập gềnh bị nước mưa tàn phá đến không ra hình dạng.
Đám người ở lại thở phào vì cuối cũng cũng thoát một kiếp, cả bọn nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy đi, ánh mắt đa phần cũng mang theo áy náy.
Cậu thanh niên kia rõ ràng là cấp bậc dị năng rất thấp, vì bọn họ mà tổn thương nặng, nôn ra không biết bao nhiêu là máu. Bọn họ thật hối hận chính bản thân lúc trước không hiểu biết ép buộc cậu. Sau khi nguy hiểm qua rồi mới lỡ làng nhận ra, đứng trước sống chết, bản thân lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Xen lẫn trong đó, một đôi mắt lập lòe quang mang tối nghĩa, làn mi cong rũ xuống, che đi tâm tình bất định.
***
[ Truyện này chưa xong, "Thế giới của chúng ta" còn đang lê lết, mà lại có ý tưởng truyện mới thì làm sao đây mấy thím huhuhuhu]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro