Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7:

Chương 7:

" Ai? " Lưu Tam buột miệng hỏi.

" Suỵt! " Trương Ánh đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng.

Sau đó một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, Trương Nhi cùng Lý Võ nghe ra được là Trần Mãn.

" A Ánh, anh Duyệt đã sắp đến, cô ra được rồi chứ!? " Trần Mãn cẩn trọng gọi, nhưng đáp lại anh là không gian im lìm.

Khi Trần Mãn không còn kiên nhẫn đợi thì cửa thùng xe mở ra, Trương Ánh từ trên nhảy xuống. Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn sang Trần Mãn, lạnh nhạt nói.

" Chuẩn bị xong rồi! "

" Vậy chúng ta đi thôi, ra trễ sẽ không ổn! " Trần Mãn liền gật đầu, vội vội vàng vàng dẫn đường đi trước.

Trương Ánh trưng ra bộ mặt vô biểu tình gật đầu, đôi mắt lại đảo nhìn về phía cửa sắt. Trong lúc không ai để ý tới chỗ này thì Trương Ánh đem một vật nhỏ màu đen nhét vào trước cánh cửa. Cái này là Trương Ánh cố tình đem dị năng nhét vào trong, vì vậy mọi sự việc diễn ra ở đây Trương Ánh đều có thể thông qua không gian để biết được. Như vậy thì nỗi lo lắng cho ba tên ngốc kia cũng giảm bớt. Trương Ánh nghĩ vậy thì cũng bước chân nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn.

Chẳng mấy chốc đã đi đến cổng trường, nơi bọn họ dừng chân hôm qua, ở đó đã có sẵn gần ba mươi người đứng chờ. Trương Ánh liếc mắt nhìn sơ qua, hầu hết người trong đoàn đội đều đi hết, chỉ thiếu mỗi Trần Mãn đến sau cùng bọn người mới gia nhập của Trương Ánh. Khi đi đến chỗ đứng đầu của đoàn người, Trương Ánh liền nhìn thấy thiếu niên sắc mặt lạnh băng cùng thanh niên nét mặt hào hứng. Thấy họ đi đến, thiếu niên Vũ Sách chỉ liếc nhìn liền thôi, còn Hoàng Vinh trực tiếp bất mãn.

" Sao hai người đến trễ hả, còn có, hai tên lanh chanh kia đâu? " Ý của Hoàng Vinh là Trương Nhi cùng Lý Võ.

" A Võ đau bụng, A Nhi chăm sóc! " Trương Ánh vẻ mặt chính trực nói dối, mà vẻ mặt đó của cô khiến mọi người tức khắc tin tưởng.

Mấy người bạn của hai người Trương, Lý hỏi thăm hai người qua Trương Ánh. Mà Trương Ánh cũng không phiền mà nhất nhất đáp lại. Bấy giờ, mọi người mới chợt nhận ra, Trương Ánh này đâu có đáng sợ như bề ngoài như bọn họ nghĩ.

Trương Ánh giương mắt nhìn ra xa xa, hai mắt bất ngờ nheo lại, ánh mắt Trần Mãn đứng cạnh cô cũng sáng lên.

" Anh Duyệt đến rồi! " Hoàng Vinh đang bồn chồn lập tức đứng thẳng, ánh mắt loé loé sáng nhìn xa xa.

Mọi người đang khẽ thì thầm nghe vậy liền trực tiếp thẳng lưng, vừa mong chờ vừa căng thẳng nhìn theo ánh mắt Hoàng Vinh. Trương Ánh xoay đầu nhìn một vòng, trong lòng thầm nghĩ người tên Vũ Duyệt kia là người như thế nào mà có thể thu phục được lòng của hơn ba mươi người này. Ánh mắt Trương Ánh lại đảo về phía Huỳnh Chi, cô bé cũng đang hồi hộp nhìn về phương xa, nơi có một đoàn người đang nối đuôi nhau đi tới. Xem ra cô bé này đã bị người ta tẩy não về nam nhân tên Vũ Duyệt kia rồi. Trương Ánh thu lại ánh mắt rồi nhìn vào chân mình, lặng lẽ lùi lại, đem mình ẩn vào đám người nghiêm chỉnh đứng. Vũ Sách liếc nhìn Trương Ánh một cái liền thu lại, nghiêm túc chào đón anh trai mình.

Đoàn người từ xa đến gần, bộ dáng người dẫn đầu cũng hiện ra nhanh chóng. Anh ta mặc một cái áo khoác da màu nâu, áo len đan tay màu xanh bên trong, chiếc quần bò thoải mái ôm sát đôi chân dài. Mái tóc nâu đen của anh xoã tung, vài sợi lưa thưa che đi cặp mắt hổ phách. Đôi mắt hẹp dài khẽ cong, như cười như không lấp ló dưới hàng mày tinh xảo. Khoé môi mỏng cong cong, nửa thân thiết nửa lạnh nhạt. Bộ dạng thiếu gia nhà giàu hoàn toàn không phù hợp với thời kì mạt thế hiện tại, nhưng khi có khung cảnh đổ nát xung quanh, vẻ đẹp của anh càng thêm nổi bật.

Người sống chật vật trong thời kì mạt thế, Trương Ánh:...

Trương Ánh sờ sờ mặt, không hiểu sao nhìn mặt cười của anh ta cô lại thân thiện không nổi?

" Anh Duyệt!!! " Đoàn người của Trần Mãn nhìn thấy mười mấy người vừa đến hai mắt liền sáng lên, cung kính cúi chào.

" Tốt! " Nam nhân tên Vũ Duyệt tủm tỉm cười, giơ tay vỗ vỗ vai Trần Mãn, thân thiết nói. " Cậu có chuyện cần nói với tôi mà nhỉ? "

Trương Ánh nhìn thấy rõ thân hình Trần Mãn hơi run rẩy, áp suất không khí cũng giảm dần đều. Trương Ánh cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn tay đặt trên vai Trần Mãn, mơ hồ nhìn thấy ánh tím loé lên. Cô thầm nghĩ, người nam nhân này, không thể chọc.

" Anh, bọn họ có ích! " Vũ Sách nhìn Trần Mãn, thấy anh sắp không chịu được liền giơ tay ngăn cản.

" Hử? " Vũ Duyệt quay đầu nhìn Vũ Sách, khoé môi câu lên thành một nụ cười.

" Bọn họ, có ích! " Vũ Sách hơi run lên, cậu biết anh cậu đã có chút tức giận nhưng cậu không thể lùi bước, cậu đành kiên định nói.

Vũ Duyệt vẫn cười, ánh mắt thâm thuý xuyên suốt nhìn Vũ Sách rồi nhìn Trần Mãn, cuối cùng buông tay khỏi vai Trần Mãn. Trần Mãn hơi lảo đảo rồi ổn định thân hình, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Vũ Duyệt.

" Chuẩn bị đi, chúng ta tập hợp! " Vũ Duyệt khẽ cười, ánh mắt thâm thuý liếc nhìn một bóng dáng đang cúi gầm mặt nổi bật trong đoàn người.

" Vâng. " Trần Mãn khó nhọc đáp, lại chậm rãi xoay người lãnh đạo nhóm người.

Khi mà Trương Ánh định giả ngơ quay đầu đi theo đoàn người thì bị Trần Mãn điểm chỉ, đành bất đắc dĩ quay đầu lại.

" Huỳnh Chi, em đi cùng A Ánh đi! " Trần Mãn nói rồi liếc nhìn cô gái mang vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía này.

" Dạ! " Huỳnh Chi ngoan ngoãn gật đầu, khi ánh mắt len lén nhìn về phía Vũ Duyệt thì giật mình, như bị đóng đinh nhìn chết trân.

" Huỳnh Chi! " Trần Mãn bị hành động của Huỳnh Chi doạ sợ, e ngại Vũ Duyệt tức giận sẽ ra tay với cô bé nên quát lên.

Nhưng chưa kịp để ai có cơ hội trách mắng, Trương Ánh đã tiến lên một bước kéo lại Huỳnh Chi. Bỏ lại ba từ 'Tôi đi trước' liền kéo Huỳnh Chi thuấn di đi mất. Ánh mắt Vũ Duyệt loé lên, anh quay đầu nhìn lại Trần Mãn.

" Trương Ánh có dị năng không gian, đó là kỹ năng cấp hai của cô ấy, thuấn di! " Trần Mãn hiểu ý cấp trên, nhanh chóng nói, còn bổ sung. " Huỳnh Chi là dị năng tiên tri, Trương Nhi là dị năng nước, Lý Võ là dị năng thể chất. "

" Đều có dị năng? " Một thanh niên đứng bên tay phải Vũ Duyệt buột miệng hỏi.

" Phải, chị em họ Trương cùng Lý Võ là dị năng giả cấp hai, Huỳnh Chi là cấp một. " Trần Mãn gật đầu.

" Vậy tại sao họ lại gia nhập đoàn? " Một thanh niên khác cũng lên tiếng hỏi.

Trần Mãn cùng Vũ Sách vô tình liếc nhau, sau đó đồng thanh nói.

" Chuyện rất dài. "

*************

" Ánh mắt anh ta thật đáng sợ! " Huỳnh Chi vỗ vỗ ngực, hoảng sợ thở ra rên lên.

Trương Ánh xoa xoa đầu Huỳnh Chi, không trả lời nhưng ngầm đồng ý. Huỳnh Chi hít thở một lúc liền lấy lại tinh thần, vô tư lự cười nói.

" Ai, anh ta đẹp trai thế mà số quá đen, tương lai anh ta... Ai! "

Trương Ánh nghe thấy Huỳnh Chi nói liền liếc nhìn cô bé một cái, ngầm hỏi.

" Em nói nhỏ chị nghe... " Huỳnh Chi đột ngột sáp đến gần Trương Ánh, ánh mắt láo liên khẽ thì thầm. " Trong vòng ba ngày, anh ta sẽ đổ máu, nếu không cứu kịp thời... "

Huỳnh Chi không nói hết câu nhưng Trương Ánh đã hiểu, nếu không cứu kịp thời... Anh ta sẽ chết...

" Chị Ánh, em vào thùng xe ngồi được không? Buồng lái hết chỗ rồi ạ! " Huỳnh Chi nhón nhón chân nhìn vào buồng lái rồi quay đầu nhìn Trương Ánh, trông mong hỏi.

Mỗi lần Huỳnh Chi muốn vào trong thùng xe thì chị Trương Nhi cùng anh Lý Võ sẽ hết sức cản lại, luôn miệng nói không nên vào. Chị Trương Nhi còn thầm thì nói có Huỳnh Chi biết, mỗi lần chị Trương Ánh tập trung vào công việc sẽ như quái vật, tự ý vào có khi còn bị chị ấy đem ra làm vật thí nghiệm. Nhưng chị Trương Nhi không nói chị Trương Ánh làm cái gì khiến Huỳnh Chi tò mò không thôi. Huỳnh Chi nghiêng nghiêng đầu nhìn Trương Ánh, đôi mắt long lanh lấp lánh đầy chờ mong.

" Không được, em cứ ngồi ở buồng lái cùng A Nhi đi! " Trương Ánh đang chìm vào suy nghĩ bị Huỳnh Chi làm tỉnh, bình tĩnh nhìn sang cô bé.

" Dạ! " Huỳnh Chi có chút ỉu xìu nói, nhưng cô bé vẫn rất hiểu chuyện mà ngoãn ngoãn đồng ý.

Trương Ánh không đành lòng quay đầu đi, cô thích trẻ con nhưng vào thùng xe là không thể, nên cô đành uỷ khuất Huỳnh Chi rồi.

" A Nhi, A Võ! " Trương Ánh vỗ vỗ lên cửa xe, có chút kiêng kỵ nên không mở cửa, khàn giọng kêu.

" Chị! " Trương Nhi hé cửa ló đầu ra nhìn Trương Ánh, thấy thân hình nho nhỏ của Huỳnh Chi cũng kinh ngạc mở to mắt.

" Chúng ta chuẩn bị đi, em lái xe, Huỳnh Chi đi cùng em. " Trương Ánh nói, liếc nhìn thùng xe tối thui, nói tiếp. " Lý Võ ở lại dọn dẹp thùng xe cho chị. "

" Á, sao lại là em lái?? " Trương Nhi há miệng bất mãn kêu lên, giãy nãy không chịu.

" Em di chuyển nổi đống thiết bị đó sao? " Trương Ánh liếc nhìn Trương Nhi, nhàn nhạt hỏi.

Trương Nhi căng cứng người, bĩu bĩu môi nhưng không phản bác được, chỉ có thể vùng vằng đi ra đầu xe. Huỳnh Chi thấy Trương Nhi rời đi cũng lon ton chạy sau, thân thiết như chị em ruột rà. Trương Ánh nhìn hai người đã ngồi lên đầu xe, ánh mắt lướt qua xung quanh, nhân lúc không ai để ý mà tháo đi thiết bị gắn ở cửa xe khi nãy. Trương Ánh tiện tay nhét thiết bị nho nhỏ đó vào túi, quay người tiến vào xe. Xa xa có vài người canh gác nhìn qua nơi này, đợi cho chiếc xe thùng màu xanh dương kia khởi động đi mới lên một chiếc ôtô con đi theo.

Bên trong thùng xe vốn đen tối nhưng khi Trương Ánh tiến vào thì bật sáng, thân ảnh Lưu Tam và Lý Võ vẫn ở bên cạnh nhau. Cả hai ngẩng đầu nhìn trên trần hư vô bật sáng, Lý Võ không khỏi bật ra tiếng than thở.

" Dị năng của A Ánh thật hữu dụng! "

" Do thùng xe đã kết nối với không gian nên mới làm được! " Trương Ánh liếc nhìn Lý Võ một cái mới tiến lại giường bệnh xem xét Lưu Tam, gật đầu. " Da không bị hoại tử, máu khô lại, tóc tai bình thường, không trở thành tang thi cấp một. "

" Cấp một? Cậu phân cấp cho tang thi luôn à? " Lý Võ ở bên cạnh nhiều chuyện hỏi.

" Tớ dựa vào tiểu thuyết đấy! " Trương Ánh nói, đôi mắt loé loé ánh sáng. " Tang thi cấp một sẽ giống như những tang thi bên ngoài, tang thi cấp hai có thêm dị năng, tang thi cấp ba sẽ có song dị năng, tang thi cấp bốn vừa có dị năng vừa có khả năng khôi phục cơ thể, tang thi cấp năm thì có bộ dáng hoàn toàn giống với con người, chỉ khác là không có dấu hiệu của sự sống. "

" Thực sự có? " Lưu Tam kinh ngạc nhìn Trương Ánh, bất ngờ hỏi.

" Không, tớ dựa vào tiểu thuyết để nói. " Trương Ánh lắc đầu, ánh mắt nheo lại nguy hiểm nói. " Nếu có "tài liệu" nghiên cứu thì thực tốt. "

Lưu Tam cùng Lý Võ liếc nhau, trong lòng cảm thông với những tang thi sắp bị Trương Ánh nhắm đến.

" Vậy tang thi làm sao thăng cấp? Còn dị năng giả chúng ta nữa! " Lý Võ luôn có rất nhiều câu hỏi, và hiện tại hắn cũng đang phát huy rất nhuần nhuyễn.

" Tớ vẫn chưa nghiên cứu quá trình phát triển của tang thi bình thường và dị năng giả nên không biết. " Trương Ánh lại lắc đầu, nói tiếp. " Nhưng của A Tam thì tớ biết. "

" Tớ không thuộc loại tang thi? " Lưu Tam đang im lặng cũng buột miệng hỏi.

" Là tang thi dị năng giả. " Thấy ánh mắt không hiểu của hai người bạn, Trương Ánh lại giải thích cặn cẽ. " A Tam mắc bệnh tang thi sau khi có dị năng, nên khi dị năng bị kích thích dẫn đến hiện tượng thôn phệ mầm bệnh, cứu A Tam một mạng. Và tớ cũng nói, khi "dị năng" thôn phệ "mầm bệnh" thì nó to ra một vòng. Từ đó tớ suy đoán, dị năng của tang thi dị năng giả như A Tam thăng cấp bằng cách hấp thu "mầm bệnh" của tang thi tương ứng. Mà "mầm bệnh" chính là tinh hạch như tiểu thuyết viết. "

" Vậy chỉ cần hấp thụ tinh hạch là A Tam sẽ thăng cấp? " Lý Võ vui mừng kêu lên.

" Không, nếu như tớ nghĩ đúng thì phương thức thăng cấp này có một hạn chế, khi A Tam hấp thu tinh hạch cấp hai thì dị năng của cậu ấy là cấp hai nên cậu ấy có thể thăng cấp nhanh chóng. Còn nếu hấp thu tinh hạch cấp một thì cần rất nhiều tinh hạch đó. Mà đương nhiên, đây chỉ là đoán mò. "

" Mỗi khi cậu đoán mò đều trúng hết, yên tâm! " Lý Võ vỗ vỗ vai Trương Ánh, tin tưởng nói.

Lưu Tam liếc nhìn bàn tay trên vai Trương Ánh một chút rồi rời đi, nhìn về phía cô định hỏi.

" Chị, có người chặn đường! " Tiếng Trương Nhi xuyên tấm tường sắt trong xe cắt ngang, nghe rõ giọng cáu bẳn của cô nàng.

Trương Ánh nhíu mày, hiển nhiên biết người chặn đường là ai. Trương Ánh quay đầu nhìn Lý Võ cùng Lưu Tam, dặn dò.

" Người bên ngoài không dễ chọc, A Tam cậu cứ ở trong này, không được rời khỏi phạm vi bao quát của không gian. A Võ, cậu cẩn thận hành động, đừng khiến người khác chú ý. "

Trương Ánh nói xong liền mở cửa nhảy xuống xe, gương mặt trầm trọng chuyển đổi thành nhàn nhạt, nhưng tổng quát vẫn không khác cái gì.

Lưu Tam cùng Lý Võ nhìn nhau, có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau. Đời này còn có thể nghe ra ba chữ "không dễ chọc" từ miệng Trương Ánh, bọn họ là đang mơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro