Chương 9: Khu vực thành phố bị phong toả
Treo trên hàng rào lưới sắt là một chiếc quần jean chứa đầy đất, ống quần phồng lên, mông tuy không đầy đặn nhưng cũng giống một chút. Thoạt nhìn thực sự có vẻ quá giống người!
Khu vực nông trại vốn đã đầy rẫy nguy hiểm, thực vật đột biến thỉnh thoảng xuất hiện, chết chóc là thường xuyên xảy ra. Hơn nữa, lần này, sự việc thực vật đột biến xảy ra trước khi tân sinh viên tiến vào căn cứ, nỗi sợ hãi của mọi người vẫn còn đọng lại trong tâm trí, làm cho họ vẫn rất nhạy cảm với môi trường xung quanh. .
Chẳng trách Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng đều sợ hãi.
Người bình thường nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là người bị thực vật đột biến ăn thịt, chỉ còn lại một nửa cơ thể?
"Quần?" Hạ Nguyệt Sinh cuối cùng cũng nhìn thấy thứ treo trên lưới sắt, không khỏi tức giận nói: "Là kẻ điên nào treo nó?"
Triệu Ly Nùng: "...Tôi treo đấy."
"Cậu treo..." Hạ Nguyệt Sinh tức giận nói hai chữ, vẻ mặt trên mặt lập tức cứng đờ, nhất thời ngơ ngác: "Hả?"
Đồng Đồng im lặng rút tay định kéo Triệu Ly Nùng đi, lặng lẽ dịch sang một bên, bạn cùng phòng của cô có vẻ có chút không bình thường.
"Đó là chậu cây, trồng rau xà lách." Triệu Ly Nùng kiên nhẫn giải thích.
Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng nhìn nhau, do dự một lúc rồi mới chậm rãi đi về phía chiếc quần treo trên lưới sắt, khi ngẩng đầu lên mới thấy bên trong quả thực chứa đầy đất.
Sau khi Hạ Nguyệt Sinh đi vòng quanh đánh giá kỹ lưỡng, cậu vỗ nhẹ vào mông quần jean, thở phào nhẹ nhõm: "Trông có vẻ hơi đáng sợ." Cậu suýt nữa sợ bay mất linh hồn.
"Trong lỗ cắt này đều trồng hạt rau xà lách à?" Đồng Đồng tò mò hỏi: "Như vậy đỡ tốn tiền mua chậu rồi."
Bởi vid mỗi sinh viên nông học chỉ được phân một lượng đất có hạn nên họ phải tự mua chậu và đất. Tuy nhiên, đối với sinh viên nông học bình thường, một chiếc chậu nhìn có vẻ rẻ nhưng tích luỹ theo thời gian thực sự là một khoản chi phí lớn, vì vậy mọi thứ có thể dùng làm để làm chậu đều họ sử dụng.
Những thứ như chai nước khoáng, chắc chắn là vật dụng mà sinh viên nông học bình thường giữ lại như bảo vật gia truyền, tuyệt đối không bao giờ rò rỉ ra ngoài.
"Rau xà lách có rễ nông, không cần chậu lớn." Triệu Ly Nùng giải thích.
Đồng Đồng đứng trước hàng lưới sắt nghiên cứu cái quần jeans chứa rau xà lách một lúc lâu, trong khi đó Hà Nguyệt Sinh bắt đầu tròng rau xà lách toeng chậu cây của mình.
Việc đổ đất hết chậu này đến chậu khác thực sự rất phiền phức.
Ánh mắt Hà Nguyệt Sinh đảo đến hàng lưới sắt, chợt cảm thấy chiếc quần chứa xà lách nhìn có vẻ khá tốt, chỉ cần đổ đất vào là xong.
"Cậu mua quần ở đâu vậy? Gửi link cho tôi với." Sau khi Hà Nguyệt Sinh trang bị xong, phát hiện ra vẫn còn thiếu chậu, cậu còn một túi đất, liền xoa đôi bàn tay bẩn thỉu của mình đi đến bên cạnh Triệu Ly Nùng rồi hỏi.
"Chiếc quần này là hàng giảm giá, hết hàng rồi, nhưng tôi cũng mua ở cửa hàng khác." Triệu Ly Nùng gửi đường link cho Hà Nguyệt Sinh, chỉ vào túi đất còn lại, "Cậu có thể khoét lỗ trực tiếp trên túi để gieo hạt rau xà lách."
Thực ra ban đầu cô vốn muốn bao tải, nhưng vì đối phương đã mua chung cùng cô nên cô không muốn lợi dụng.
Hà Nguyệt Sinh nhìn theo ngón tay của cô chỉ vào chiếc bao tải màu trắng xanh trên mặt đất, cậu đột nhiên hiểu ra, giơ ngón tay cái lên với Triệu Ly Nùng: "Cậu thực sự thông minh!"
"Tốt nhất là trồng rau trong chậu, bao tải không bền." Triệu Ly Nùng nhắc nhở.
"Hiện tại tôi cũng lười mua chậu." Hạ Nguyệt Sinh nhìn cái chậu đặt trên bờ ruộng, rồi lại liếc nhìn cái quần chứa rau xà lách, "Cũng không đủ chỗ, về sau phải tốn tiền mua giá, thà treo quần lên hàng lưới sắt còn hơn."
"Không phải loại cây trồng nào cũng có thể trồng trong quần." Triệu Ly Nùng đứng dậy, đi về phía Đồng Đồng, "Chúng ta hãy đi xem khu làm vườn đi."
...
Sau khi Hà Nguyệt Sinh gieo những hạt rau xà lách cuối cùng vào bao tải đã được khoét lỗ, ba người bắt đầu đi về phía khu vườn.
Đồng Đồng quen thuộc hơn với bên này, dọc đường cô giới thiệu: "Hoa tươi rất được giới nhà giàu ở Căn cứ Trung ương ưa chuộng, nước hoa chiết xuất từ hoa rất đắt tiền. Nếu sau này có thể đến Căn cứ số 8, cuộc sống sẽ không quá khó khăn."
Các loại cây trồng ở Căn cứ số 8 cung cấp tất cả các loại hương liệu và thuốc nhuộm. Các loại hương liệu bán với giá cực cao, nhưng hương liệu tốt không bao giờ thiếu người mua. Một khi được vận chuyển đến Căn cứ Trung ương, chúng có thể được bán hết ngay lập tức.
Tuy nhiên, hầu hết những loài hoa quý đều khó chăm sóc, phần lớn vẫn là cây thuốc, có thể tưởng tượng được tỷ lệ đột biến cao đến mức nào.
Tỷ lệ tử vong của nhân viên trồng trọt luôn tỷ lệ thuận với tỷ lệ đột biến.
Triệu Ly Nùng nhìn vào khu vực làm vườn, không giống như đất trống ở lớp nông nghiệp, sinh viên năm nhất ở khu làm vườn đang giâm cành.
Cuối cùng cũng đến đất của Đồng Đồng, cô cho hai người xem nhưng những cành cô đã giâm: "Những cành này là hoa hồng được căn cứ cấp."
Đồng Đồng chỉ vào vùng đất được bao quanh bởi những viên đá nhỏ ở giữa: "Đó là nơi tôi trồng hạt giống hoa hồng cầu vòng."
"Hoa hồng cầu vồng cũng là một loại hoa quý." Triệu Ly Nùng ngồi xổm ở ven ruộng, nhìn những cành hoa hồng do Đồng Đồng trồng, thân xanh mỏng, chắc là cành được cắt từ hoa hồng.
Giâm cành hoa hồng dễ chăm sóc và phát triển nhanh hơn so với hạt giống, chúng thực sự phù hợp hơn cho những sinh viên năm nhất cần thi cuối kỳ.
"Thật sao?" Đồng Đồng có một bức ảnh hoa hồng cầu vồng, nhưng cô không biết nhiều về hoa.
Triệu Ly Nùng gật đầu: "Hoa hồng cầu vồng là loại hoa hồng leo, sau khi trồng cần có khung để hỗ trợ."
Đồng Đồng nghĩ đến bức ảnh, có chút hưng phấn: "Khi lớn lên, nó có thể che phủ toàn bộ bức tường như trong ảnh không?"
Triệu Ly Nùng ngước mắt lên nhìn lúm đồng tiền hơi nông trên má Đồng Đồng: "Hoa hồng cầu vồng hẳn là không thể gần nơi ở."
Trên thế giới này, không có bất kỳ loại cây nào gần nơi ở.
Đồng Đồng sửng sốt, cuối cùng nhớ ra cây hoa hồng cầu vồng không thể trồng trong trong khu vực thành phố chứ đừng nói là tiếp xúc với tường.
"Tôi đói rồi." Hạ Nguyệt Sinh vươn vai, "Phía trước có bến xe, về đến thành phố chúng ta vẫn kịp để ăn ở căng tin."
Đồng Đồng cúi đầu nhìn quang não liếc, đột nhiên kêu lên: "Đã mười giờ rồi! Chúng ta nhanh chóng về đi."
Phải mất gần hai giờ lái xe từ khu trang trại vào thành phố.
Triệu ly Nùng đi phía sau hai người, nhìn lên bầu trời trong xanh phía xa, đột nhiên cười nhạo với chính mình, cô thực sự thích ứng với các quy tắc hơn mọi người trên thế giới này.
Ba người lên xe, trên xe đã có rất nhiều sinh viên nông học, hiển nhiên là họ cũng đang vội vã quay lại nhà ăn.
Triệu Ly Nùng đi đến hàng ghế cuối cùng, ngồi bên cửa sổ, đưa tay mở cửa, cảm nhận được gió thổi bên ngoài.
Cỏ xanh quen thuộc hòa lẫn mùi đất bay theo gió, trong lúc nhất thời, cô gần như quên mất mình đang ở một thế giới mới.
Thật không may, nó chỉ tồn tại được một thời gian.
Một cô gái ngồi đối diện cảm nhận được gió, quay đầu nhìn Triệu Ly Nùng với ánh mắt lên án mạnh mẽ.
Chàng trai ngồi ở ghế trước cũng quay đầu lại, vẻ mặt căng thẳng nói: "Bạn hịc, cửa sổ xe có kính cường lực phòng thủ, cậu vui lòng đóng nó lại ngay."
Triệu Ly Nùng ánh mắt trong suốt, nói xin lỗi rồi lại đóng cửa kính xe lại.
...
Cuối cùng, ba người họ vẫn không kịp ăn bữa trưa.
Khi họ đang chuẩn bị tiến vào thành phố thì xe buýt đột nhiên dừng lại, các sinh viên nông học trên xe buýt nhìn qua kính chắn gió phoá trước thì phát hiện có một hàng xe buýt đang đi vào thành phố đậu trước mặt họ.
"Bác tài, chúng cháu xuống xe đi bộ tới." Hạ Nguyệt Sinh đợi một lát, không thể chịu được cảm giác đói, mới đứng dậy nói với tài xế.
Những sinh viên nông học khác cũng đứng lên muốn đi xuống cùng họ.
Người tài xế quay lại nhìn đám sinh viên mới rồi nhấn nút mở cửa.
Triệu Ly Nùng là người ở cuối cùng, khi cô ra ngoài, cô nghe thấy rõ tiếng tài xế lẩm bẩm: "Có xuống cũng vô ích."
Cô vô thức nhìn lại, nhưng cửa xe đột nhiên đóng lại.
"Ly Nùng, đi thôi." Đồng Đồng ở phía trước, gọi Triệu Ly Nùng.
Ba người đi về phía trước, phát hiện đã có rất nhiều sinh viên đứng đợi ở vòng ngoài thành phố.
Triệu Ly Nùng hỏi Hà Nguyệt Sinh: "Hôm nay ở căn cứ có sự kiện lớn gì vậy?"
"Sự kiện lớn? Tôi không thấy nghe các anh chị nói hôm nay có gì đặc biệt." Hà Nguyệt Sinh bối rối gãi gãi mặt.
"Tại sao không cho xe vào?"
"Phải cho mọi người vào trước chứ."
Các sinh viên năm nhất xung quanh đang bàn luận sôi nổi cho đến khi một số đàn anh cũng bị chặn bên ngoài xuất hiện.
"Hãy đứng ở bên cạnh yên lặng chờ xem."
"Trung ương sắp có người đến, khu vực thành phố đã bị phong tỏa."
Những lời này vừa nói ra, các tân sinh viên đang bồn chồn lập tức im lặng, ngoan ngoãn đứng chờ, có người trực tiếp quay lại xe buýt.
"Trung ương?" Triệu Ly Nùng không hiểu tại sao thành phố lại bị khóa khi có người từ Trung ương đến.
Hà Nguyệt Sinh sờ sờ cái bụng trống rỗng: "99% là các nghiên cứu viên tới."
Đồng Đồng gật đầu: "Các nghiên cứu viên là tài nguyên quý giá nhất của căn cứ, không thể có bất kỳ nguy hiểm nào."
Điều này được tất cả mọi người đồng tình.
Tổng số sinh viên trong toàn bộ Căn chứ nông học không quan trọng bằng một nghiên cứu viên, vì vậy, để đảm bảo an toàn cho các nghiên cứu viên, cần tạm thời phong tỏa khu vực thành phố và các khu trang trại để ngăn chặn sự xuất hiện của thực vật đột biến.
Mặc dù từ khu trang trại đến thành phố phải mất hai giờ lái xe nhưng nó cách đó gần 100 km.
Triệu Ly Nùng hạ tay xuống, cùng với Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đứng bên chờ đợi khu vực thành phố được mở cửa.
Khoảng 20 phút sau, từ xa xuất hiện hai chiếc trực thăng quân sự, đi qua cổng thành, bay vào tòa nhà hình tròn bên trong.
Triệu Ly Nùng nhìn lên hai chiếc trực thăng quân sự, cơn gió mà chúng mang đến làm rối tóc các sinh viên nông học bên dưới, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Những người đó là sinh viên của Căn cứ Nông học số 9." La Phiên Tuyết nhìn đám đông tụ tập dưới mặt đất, "Tại sao họ lại ở bên ngoài?"
Người đàn ông trung niên tóc bạc ngồi bên cạnh nói: "Thành phố đã sớm phong tỏa, để bọn họ đợi một lát đi."
"Viện trưởng Chu không cần căng thẳng quá." La Phiên Tuyết nhìn về phía chàng trai trẻ phía sau, "Người thủ vệ có thể bảo vệ tôi an toàn."
"Cẩn thận vẫn tốt hơn." Chu Thiên Lí đột nhiên cười nói: "Nghiên cứu La quan trọng hơn, để cho sinh viên chờ một chút cũng không có vấn đề gì."
La Phiên Tuyết không nói thêm gì nữa, nhìn xuống đĩa petri trong tay, trong đó có một gốc cây chết héo.
Chàng trai trẻ ngồi phía sau trực thăng dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, anh lặng lẽ dựa vào vách cabin, cầm chiếc khăn tay màu trắng lau đao Đường trong tay mình.
Ánh sáng của lưỡi đao trắng lạnh phản chiếu trên khuôn mặt anh, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
...
"Đã một giờ trôi qua, cửa vẫn chưa mở." Hà Nguyệt Sinh thở dài một hơi, chỉ ngồi xổm trên mặt đất, một tay che bụng: "Tôi sắp chết đói rồi."
Đồng Đồng đứng đợi cũng mệt, nhưng cô không muốn quay lại xe buýt, cô thích đứng bên ngoài hít thở không khí trong lành, tuy rằng như vậy nguy hiểm hơn.
Triệu Ly Nungd hoàn toàn không có phản ứng, ngoại trừ ngày đầu tiên mở mắt hai chân có chút yếu ớt, không biết có phải là do ý thức hay không, nhưng sau đó cơ thể cô cũng không khác gì ban đầu, tinh thần và thể chất đều tốt.
"Viện Nghiên cứu Nông học Trung ương có bao nhiêu nghiên cứu viên?" Triệu Ly Nùng hỏi Hà Nguyệt Ainv đang ngồi xổm bên cạnh.
"Khoảng hơn 30 người."
Triệu Ly Nùng cau mày: "Ít người vậy sao?"
"Đó là các nghiên cứu viên cấp cao. Trên thực tế, chưa đến 10 người thực sự tốt nghiệp Căn cứ Nông học số 9, tất cả đều là những nghiên cứu viên sơ cấp. Những nghiên cứu viên khác đều đến từ các tổ chức Trung ương." Hà Nguyệt Sinh đưa tay lên mặt thở dài: "Vào năm thực vật đột biến, những người đầu tiên chết là những người gần gũi với cây trồng nhất. Khi nhận ra điều đó thì đã có quá nhiều người làm nông đã chết."
"Tôi nghĩ chủ yếu là do đấu tranh nội bộ trong mười năm đầu trước khi thành lập căn cứ." Đồng Đồng hiển nhiên không đồng ý với ys kiến của cậu, "Một số lượng lớn nghiên cứu viên nông học đã chết, nhưng họ vẫn để lại các tài liệu. Kết quả là cuộc chiến nội bộ đã phá huỷ hầu hết tài kiệu mà họ đã thu thập được."
Cuộc chiến nội bộ?
Triệu Ly Nùng không tiếp tục hỏi, có một số vấn đề sẽ khiến người ta nghi nhờ.
"Dù sao bây giờ cũng chỉ có một vài tổ chức Trung ương mới có tài liệu." Hà Nguyệt Sinh nhún vai, "Chúng ta chỉ cần trồng vài thứ gì đó trong bình thường, nếu may mắn thì còn có thể trở thành sĩ quan trồng trọt."
Chẳng trách những bài giảng của thầy cô ở căn cứ còn thô sơ, hời hợt, chắc chắn họ cũng không có nhiều tài liệu để tham khảo.
Phải mất thêm một giờ nữa cổng thành mới được mở ra, nhưng trực thăng trên toà nhà tròn vẫn không rời đi.
Tân sinh viên không ai để ý tới chuyện này, điều bọn họ quan tâm chính là đi căng tin ăn cơm.
Cổng thành vừa được mở ra, các sinh viên ở vòng ngoài liền xông vào nhà ăn, may mắn là trong nhà ăn vẫn còn đồ ăn, chỉ là đã nguội.
"Đây là lần đầu tiên tôi đến Căn cứ số 9." La Phiên Tuyết đứng ở tầng cao nhất của phòng thí nghiệm tòa nhà hình tròn, nhìn qua lớp kính bên ngoài. "Kết quả thí nghiệm phải đến tối mai mới có. Tôi đã nói với Viện trưởng Chu, vào ban ngày tôi sẽ dạy một buổi cho sinh viên ở căn cứ."
Vốn dự kiến sẽ rời khỏi Căn cứ số 9 trong hai giờ nữa, La Phiên Tuyết đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, cần phải thực hiện lại thí nghiệm.
Mất quá nhiều thời gian nên La Phiên Tuyết đã yêu cầu Chu Thiên Lí cho sinh viên vào trước để tránh rủi ro.
Xung quanh Lạc Phiên Tuyết có cả một đội thủ vệ, đội trưởng vẫn là Diệp Trường Minh, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ không sao.
Cuối cùng, Chu Thiên Lý quyết định mở cổng thành.
La Phiên Tuyết nói xong, vô thức nhìn chàng trai trẻ bên cạnh.
Một lúc lâu sau, người đàn ông trẻ mới lạnh lùng nói: "Tùy cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro