Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Ruồi đục lá

Sinh viên năm thứ nhất học 3 buổi/tuần, lớp Nông học học vào các buổi sáng thứ hai, thứ ba và thứ năm, trong khi các ngành khác sẽ phối hợp thời gian riêng.

Vì bạn cùng phòng của cô học chuyên ngành làm vườn nên Triệu Ly Nùng biết rằng thời gian học của lớp làm vườn diễn ra vào chiều thứ hai, thứ tư và thứ sáu, đúng vào cô đã bỏ lỡ buổi học.

Nghe nói căn cứ dàn đều thời gian học để giảm thiểu việc sinh viên tập trung tại khu vực nông học, giảm thiểu tỷ lệ thương vong.

Ngày thứ 4 chính là thứ sáu, Triệu Ly Nùng phải đến lớp, còn Đồng Đồng không có lớp nhưng cô đã dậy từ rất sớm.

Hai người cùng nhau đến căng tin ăn sáng, một bát cháo kèm một quả trứng là bữa sáng tiêu chuẩn của tân sinh viên vào ngày thứ sáu.

"Ta đi khu vực nông trại xem hạt giống." Đồng Đồng tựa hồ không sợ hãi thực vật đột biến, ngược lại có chút phiền muộn: "Không biết những hạt giống đó có thể nảy mầm được không."

Triệu Ly Nùng không xa lạ gì với đôi mắt sáng lấp lánh của Đồng Đồng, cô đã học tại trường Đaj học Nông học được bảy năm, khác với những sinh viên đại học thông thường. Ngay từ khi nhập học, cô được giáo viên hướng dẫn ưu ái, đã đi khắp nơi từ miền Nam đến miền Bắc, đã đến nhiều trang trại, gặp rất nhiều người.

Cô luôn cho rằng mình là một bình thường, khao khát danh lợi, hy vọng có thể thành công, không phải đối mặt với đất đai, làm cho cha mẹ vui lòng. Nhưng luôn có một số người, sau bao cố gắng vất vả để thoát khỏi bùn đất, vẫn phải chủ động quay trở lại.

Họ đều có đôi mắt như Đồng Đồng, ôm trong lòng hy vọng lớn lao, học hỏi và thành công, cuối cùng làm cho vùng đất quen thuộc ấy trở nên tươi đẹp hơn.

"Đang nói gì vậy?" Hà Nguyệt Sinh cầm bát cháo, tay kia cầm một quả trứng, ngồi bên cạnh Triệu Ly Nùng.

"Tôi đã trồng loài hoa mà tôi luôn muốn trồng." Đồng Đồng cười nói: "Lát nữa tôi sẽ ra khu vực nông trại tưới hoa."

"Cẩn thận đấy." Hạ Nguyệt Sinh bóc vỏ trứng ra, ghé sát vào bàn nhỏ giọng nói: "Hôm qua lớp tốt nghiệp có một sinh viên không quay lại lớp."

Triệu Ly Nùng nghe vậy cau mày, gần như ngay lập tức nhớ tới Khang An Nhu, giáo viên nông học lớp C, treo tay và băng bó ngày hôm qua.

Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Hà Nguyệt Sinh là: "Một cây ăn quả đã đột biến, tốc độ quá nhanh, người thủ vệ không kịp phản ứng. Cuối cùng, sinh viên đó đã chết. Tôi nghe nói rằng thành tích của canh ấy rất tốt, chỉ cần chờ thêm một thời gian, anh ấy sẽ tốt nghiệp và trở thành một sĩ quan trồng trọt, thật đáng tiếc."

Mọi người đều biết lợi ích của việc làm sĩ quan trồng trọt tốt như thế nào.

"Tỷ lệ thực vật đột biến trong căn cứ rất cao à?" Triệu Ly Nùng hỏi.

Hà Nguyệt Sinh cắn một miếng trứng, mơ hồ nói: "Ở Căn cứ Nông học số 9 hàng ngày đều xảy ra mấy trường hợp như thế này, nhưng có đội thủ vệ ở đây, nhiều nhất mỗi tháng chỉ có vài người chết."

Đồng Đồng nghe xong sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng rất nhanh khôi phục lại: "Chăm sóc chúng cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

"Hy vọng vậy." Hạ Nguyệt Sinh nhét nửa quả trứng còn lại vào miệng, "Hy vọng chúng ta đều có thể sống sót."

Triệu Ly Nùng cúi đầu lặng lẽ uống cháo, cô chặn mọi thứ về thế giới ban đầu trong đầu, giờ đã đến thế giới mới, cô phải chấp nhận quan điểm mới của thế giới này.

Sau khi ba người ăn sáng xong, Đồng Đồng tách khỏi Triệu Ly Nùng, một mình lên xe buýt đi đến khu vực nông trại.

...

Trong buổi học thứ hai, có lẽ vết thương đã được xử lý lại, sắc mặt Khang An Nhu cũng không còn có khó coi nữa, cô đứng trên bục giảng hỏi sinh viên mới liệu hạt giống cà chua đã được gieo chưa.

"Cà chua móng ngựa là giống cà chua được ưa chuộng nhất tại Căn cứ Trung ương, vỏ mỏng và thịt mềm, vị chua ngọt, cuối vụ trồng một quả thì được coi là đủ tiêu chuẩn. Để đạt điểm cuối kỳ, chỉ cần trồng một trái cà chua đã tính là đạt, mười trái được xem là giỏi, hơn mười trái là xuất sắc. "Khang An Nhu vừa nói vừa mở quang não của mình cho sinh viên xem những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của cà chua móng ngựa.

Từ quá trình nảy mầm đến sự phát triển của cây con, đến việc ra hoa kết quả, mỗi bức ảnh đều rất rõ ràng.

"Khối lượng sản xuất cà chua móng ngựa không hề thấp, chỉ cần gieo hạt thành công, đến tháng 6 và tháng 7 có thể thu hoạch được hơn 10 hạt." Khang An Nhu tắt quang não và nói: "Sau khi ghi nhận kết quả cuối kỳ, các em có thể tự xử lý cà chua móng ngựa mà mình trồng, có thể ăn hoặc bán tuỳ ý."

Lời này vừa nói ra, cả lớp lập tức trở nên náo nhiệt.

Hà Nguyệt Sinh cũng có chút hưng phấn: "Một quả cà chua móng ngựa có trạng thái hoàn hảo có thể bán được 800 điểm, số lượng càng nhiều thì giá càng cao."

800 điểm ở đây tương đương với 800 tệ ở thế giới cũ của cô.

"Tại sao lại đắt như vậy?" Triệu Ly Nùng biết thức ăn đắt đỏ, nhưng một quả cà chua hạt móng ngựa 800 điểm vẫn khiến cô ngạc nhiên.

"Cà chua móng ngựa được coi là trái cây." Hà Nguyệt Sinh giải thích, "Trái cây đắt hơn rau và thịt, hầu hết mọi người chỉ có thể mua thuốc để bổ sung vitamin."

"Vậy à..." Triệu Ly Nùng nghĩ về việc một cây móng ngựa có thể mang lại bao nhiêu trái, nếu có thể trồng mười cây, thì số dư của cô sẽ được đầy lên.

Trong giờ học buổi sáng, Khang An Nhu nói ngắn gọn về chu kỳ sinh trưởng và hình dáng bên ngoài của cà chua, các sinh viên trong lớp liên tục ghi lại toàn bộ nội dung bằng quang não.

Hà Nguyệt Sinh thậm chí còn ghi chép trong khi đang ghi âm.

Bên cạnh, Triệu Ly Nùng cầm bút không nhúc nhích, những điều Khang An Nhu nói không mới lạ, thậm chí có thể gọi là khá cơ bản.

"Buổi học kết thúc ở đây. Trong buổi tiếp theo tôi sẽ nói về các bệnh hại của cà chua và phương pháp chữa trị. Các em tốt nhất nên ghi nhớ, nếu không thì hậu quả của thực vật đột biến... Được rồi, hết giờ rồi." Khang An Nhu nói xong, sau đó quay người rời khỏi lớp học.

"Chiều nay cậu định làm gì?" Hạ Nguyệt Sinh thu dọn đồ đạc, hỏi Triệu Ly Nùng: "Cậu có muốn đi dạo trong thành phố không?"

Triệu Ly Nùng liếc nhìn cậu một cái: "Tôi sẽ đến khu vực nông trại."

"Tưới cây à?" Hà Nguyệt Sinh không muốn đi lắm, "Hôm nay có hoạt động buôn bán trên con phố ở trung tâm thành phố, cậu không muốn đi xem sao?"

"Lần sau nhé." Triệu Ly Nùng mở quang não, cho cậu xem màn hình: "Tôi đã nhận nhiệm vụ."

Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc nhìn về phía màn hình, chỉ thấy hiển thị: [Người đăng: Đột biến rút lui. Nhiệm vụ: Thu hoạch rau cải/750 điểm, người thực hiện: Nông dân Tiểu Triệu]

"Tôi không còn nhiều điểm." Triệu Ly Nùng thu màn hình lại, "Sau này tôi còn cần mua đồ."

Cô nhận nhiệm vụ muộn, chỉ còn nhiệm vụ rẻ nhất này, nhưng 750 điểm cũng đủ để cô giải quyết nhu cầu cấp thiết trước.

"Vậy thì hãy cẩn thận." Hạ Nguyệt Sinh nói với cô: "Nếu có chuyện gì bất thường, hãy chạy về phía đội thủ vệ. Hãy nhớ đường đến phòng dụng cụ, đó là nơi trú ẩn."

Triệu Ly Nùng gật đầu: "Tôi biết rồi."

...

Buổi chiều, Triệu Ly Nùng bắt xe buýt đi về phía bắc căn cứ, vốn là địa bàn của sinh viên năm thứ hai, thỉnh thoảng trên đường sẽ có đội thủ vệ tuần tra, mỗi đội gồm 20 người, mỗi người cầm một khẩu súng trường.

Đất đai phía Bắc tương đối bằng phẳng hơn, mỗi thửa đất đều rộng hơn so với khu vực của sinh viên năm nhất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cây trồng mọc lên từ đất.

Triệu Ly Nùng đi theo chỉ dẫn và đến trước lá cờ có dòng chữ "Đột biến rút lui", cô nhìn xung quanh và phát hiện những lá cờ trên đầu mà sinh viên năm hai treo lên không phải là tên thật của họ, mà là tên trên mạng của họ.

Chắc là để giao dịch thuận tiện hơn.

Người đăng nhiệm này là sinh viên năm thứ hai, cô ấy đã trồng và đưa ra nhiệm vụ.

Triệu Ly Nùng chụp ảnh lá cờ rồi gửi tin nhắn cho bên kia: [Tôi ở đây, hình ảnh.jpg]

Đột biến rút lui: [Tôi sẽ chuyển 375 điểm cho bạn trước, sau khi bạn hái xong tôi sẽ thanh toán số còn lại.]

Triệu Ly Nùng nhìn vào số dư tăng thêm 375, trả lời: [Được.]

Đột biến rút lui: [Vậy bạn hãy cẩn thận khi hái chúng, tôi luôn cảm thấy rằng chúng sắp đột biến, không biết tại sao trên lá lại có những vết trắng xoắn vặn lạ lùng! 】

Ánh mắt Triệu Ly Nùng rơi vào đám rau trên ruộng: "..."

Tạm thời không có dấu vết của đột biến, nhưng rau xanh trên cánh đồng này được trồng xiêu vẹo và cực kỳ cẩu thả, chỉ có sáu cây đáng thương.

Các sinh viên nông học với trình độ như vậy, nếu ở thế giới của cô, có lẽ đã bị đuổi học từ lâu.

Triệu Ly Nùng bước xuống đất, cúi xuống và bắt đầu hái rau.

Không cần tốn nhiều công sức để hái được sáu cây rau, chỉ mất một phút.

Triệu Ly Nùng không gặp phải loại rau đột biến nào, cô một tay cầm sáu cây rau, tay kia chụp ảnh: [Đã hái xong.]

Đột biến rút lui: [Bạn nhanh thật, may mắn là không có đột biến, tôi đang ở trong phòng dụng cụ của lớp Nông học C, cậu có thể đến trực tiếp.]

Triệu Ly Nùng nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, trong lòng thầm nghĩ có lễ là đàn anh, đàn chị cùng khoá.

Cô cầm sáu cây rau đi đến phòng dụng cụ, bên trong có khoảng mười người đứng trước bể nước, mỗi người đều đang làm việc của mình.

"Nông dân Tiểu Triệu?"

Trước khi Triệu Ly Nùng gửi tin nhắn cho bên kia thì đã có người đã gọi tên cô, có lẽ là nhìn thấy sáu cây rau trên tay cô.

Cô nhìn theo âm thanh và thấy một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn đang vẫy tay về hướng này.

"... Đột biến rút lui?" Triệu Ly Nùng như hỏi một mật mã.

"Là tôi!" Cô gái tóc ngắn nhìn chằm chằm vào sáu cây rau trong tay Triệu Ly Nùng, giơ tay lên.

Triệu Ly Nùng đưa rau cho cô, cô gái tóc ngắn ngay lập tức thanh toán nửa số điểm còn lại.

"Cám ơn." Cô gái tóc ngắn thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Lần này tôi có thể vượt qua kỳ thi giữa kỳ rồi."

Triệu Ly Nùng nhìn những chiếc rau xanh trong tay cô gái và chỉ vào những vệt trắng uốn cong như sâu bướm: "Đây là dấu vết của ruồi đục lá*. Chị sẽ có thể tìm thấy ấu trùng bên dưới lá. Nếu loại bỏ sớm thì chúng sẽ không lan rộng, chị cũng có thể treo những tấm bảng màu vàng, ruồi đục lá có xu hướng điều hướng về màu vàng. Chị có thể bắt chúng, cũng có thể dùng miếng bẫy màu đen để dính chúng."

Ruồi đục lá là một loại côn trùng gây hại cho cây trồng bằng cách đẻ trứng vào lá cây và ấu trùng sau đó ăn lá từ bên trong, gây ra các lỗ đục trên lá. Đây thường là một vấn đề gặp phải trong nông nghiệp và vườn trồng cây. Ruồi đục lá có thể là một loài côn trùng khác nhau tùy thuộc vào vùng địa lý và loại cây trồng, nhưng chung quy lại, chúng gây thiệt hại cho sự phát triển của cây bằng cách làm suy yếu lá và giảm khả năng hấp thụ ánh sáng để quang hợp. Để kiểm soát ruồi đục lá, có thể sử dụng các phương pháp như sử dụng thuốc trừ sâu hóa học, sử dụng thuốc bảo vệ thực vật tự nhiên, hoặc sử dụng các biện pháp kiểm soát sinh học như sâu bệnh ký sinh.

Cô gái tóc ngắn sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Em không phải là sinh viên năm nhất sao? Sao em biết nhiều thế?"

Chỉ có sinh viên năm nhất mới đảm nhận những nhiệm vụ giá rẻ như vậy.

"Em là sinh viên năm nhất, em nghe được từ giáo viên." Triệu Ly Nùng thuận miệng bịa chuyện.

Cô gái tóc ngắn tỏ ra bối rối: "Thật sao? Hình như giáo viên của chị chưa từng dạy..."

"Đàn chị, em đi trước nhé về." Triệu Ly Nùng nói với nàng, "Lần sau có nhiệm vụ có thể tới tìm em."

"Được rồi, chị nhớ tên em rồi, Nông dân Tiểu Triệu." Cô gái tóc ngắn nói rất nghiêm túc.

Triệu Ly Nùng: "..." Cô thực sự không thích cái tên trên mạng này.

Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để chị thêm em làm bạn. Lúc đó sẽ dễ liên lạc với em hơn."

Triệu Ly Nùng: "Được."

Sau khi hai người có thêm bạn bè, Triệu Ly Nùng rời khỏi phòng dụng cụ và đứng chờ xe buýt ở bến.

Cô nhìn cánh đồng rộng lớn phía xa, do dự một lúc, bật lại quang não và gõ một vài chữ "AAA" trước tên trên mạng của mình.

---AAA Nông dân Tiểu Triệu.

Như vậy, tên của cô sẽ đứng đầu trong danh bạ của người khác.

Tất cả đều để là để sinh tồn, không có gì phải xấu hổ, Triệu Ly Nùng tự an ủi trong lòng.

...

Chiều thứ bảy, Triệu Ly Nùng nhận được chiếc quần jean nam cỡ lớn mà cô mua từ cửa hàng giao hàng nhanh. Sau khi cô kiếm thêm một ít điểm nữa, cô đã đặt thêm vài đơn hàng, mua hai túi đất và quần jean cỡ lớn khác, đang trên đường vận chuyển.

Cô tạm thời chưa mua chậu hoa, thay vào đó, cô dùng điểm để mua các dụng cụ như bình tưới nước, kéo, dây buộc và các dụng cụ khác trong thành phố, điểm tích luỹ của cô gần như đã hết.

Hà Nguyệt Sinh dường như đang bận việc khác, cả ngayd cậu ấy đều ở thành phố và nói rằng cậu ấy sẽ ghé qua vào chủ nhật. Triệu Ly Nùng cần sử dụng đất nên đã mang toàn bộ đất và chậu hoa đến phòng dụng cụ tại khu vực nông trại cho cậu ta.

Con đường dẫn ra nông trại không rộng rãi lắm, nếu Hà Nguyệt Sinh đặt chậu hoa lên đó, cộng thêm "chậu cây" của cô vào thì gần như sẽ không có chỗ để đặt chân.

Triệu Ly Nùng đứng trước hai mảnh đất một hồi lâu, cuối cùng cô nhìn về phía hàng rào sắt ngăn cách khu đất hoang.

Cô mở quần jean ra, cắt một số lỗ nhỏ ở hai ống quần, sau đó dùng dây buộc chặt hai ống quần rồi buộc chiếc quần vào lưới sắt.

Làm xong việc này, Triệu Ly Nùng quay lại, mang theo một túi đất khác. Cô mở chiếc quần jean cỡ lớn và  đổ gần một nửa túi đất từ ​phần đuôi quần vào.

10kg đất chỉ đủ để đỡ hai ống quần được căng ra nhưng phần mông vẫn còn trống rỗng, chỉ có thể đợi túi đất tiếp theo.

Triệu Ly Nùng đứng dậy, trước tiên dùng bình tưới làm ẩm tất cả các lỗ trên quần, sau đó ấn từng hạt rau xà lách vào, cuối cùng lại tưới thêm một ít nước.

Chiếc quần này trồng được 25 hạt giống rau xà lách, rẻ hơn nhiều so với chậu cây.

Triệu Ly Nùng rất hài lòng, như thể đã đoán trước được rau xà lách sẽ phát triển như thế nào trong tương lai.

Đây là lần đầu tiên cô tìm thấy sự an ủi khi đến thế giới này. Trên đường trở về cô rất vui vẻ, thậm chí buổi tối còn nói chuyện với bạn cùng phòng Đồng Đồng.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Hà Nguyệt Sinh đến tìm Triệu Ly Nùng để đi đến khu vực nông trại, Đồng Đông không có lớp học nên cả ba người đã cùng nhau lên xe buýt.

"Đất và chậu cây của cậu tôi đã để vào phòng dụng cụ." Triệu Ly Nùng nói với Hà Nguyệt Sinh trên đường đi.

Mỗi khu vực bể nước trong phòng dụng cụ đều đã được cố định, Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh vẫn còn dựa vào nhau.

Đồng Đồng nhớ ra, hỏi: "Ly Nùng, cậu chọn loại hạt giống nào thế?"

"Rau xà lách." Triệu Ly Nùng chỉ vào Hà Nguyệt Sinh, "Cậu ấy cũng là rau xà lách."

"Sau này tôi sẽ gieo những hạt rau xà lách còn lại." Hà Nguyệt Sinh nói, trông như đã sẵn sàng cho một cuộc chiến lớn.

Ba người xuống xe, Đồng Đồng cũng không vội đến khu vực làm vườn mà đi theo đám người Triệu Ly Nùng đến phòng dụng cụ của lớp Nông học C, giúp Hà Nguyệt Sinh di chuyển chậu cây.

"Tôi nghe nói khi trở thành sinh viên năm thứ ba, cậu có thể xin một nhà kho, khi đó cậu có thể kiểm soát nhiệt độ của bất cứ thứ gì cậu trồng bên trong, không cần lo lắng về gió mưa hay cháy nắng chết héo." Hà Nguyệt Sinv vừa nói chuyện vừa ôm hai túi đất. Vừa đi, cậu vừa nói: "Mặc dù giá thuê cao nhưng không dễ tìm được một nhà kho, có đội thủ vệ tuần tra suốt ngày, nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn."

Đồng Đồng ôm một đống chậu cây: "Vậy sau này tôi phải cố gắng kiếm tiền, để sau xin một nhà kho."

Mang theo nửa bao đất còn sót lại từ ngày hôm qua, Triệu Ly Nùng đi sau cùng, ghi nhớ thông tin này trong đầu.

Ba người đi đến gần hai mảnh đất, Hà Nguyệt Sinh đặt hai túi đất xuống, vô thức đưa tay xoa vai, khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó, đột nhiên nhảy lên cao ba trượng và hét lớn: "Ahhh!"

Đồng Đồng đi ở giữa ngơ ngác, vừa ngẩng đầu lên, toàn bộ chậu cây đều rơi xuống đất, bắt đầu hét lên: "Ahhhhhh!!!"

Hai người sắc mặt tái nhợt, vội vàng lui về phía sau, không quên kéo theo Triệu Ly Nùng phía sau để chạy trốn.

Triệu Ly Nùng đứng giữa hai người, trên tay cầm nửa túi đất, mặt không biểu cảm hỏi: "Các người... đang làm gì vậy?"

"Có cây đột biến! Có, ... có người chết... Hả?" Hà Nguyệt Sinh nhìn phần dưới treo trên hàng rào sắt, lấy tay dụi dụi mắt, không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng của ruột và nội tạng tràn ra.

Đồng Đồng vẻ mặt kinh ngạc, ngập ngừng nói: "Hình như... không phải là người?"

Trên đó treo một chiếc quần jeans bên trong đầy đất, trông rất giống phần thân dưới của một người, thoạt nhìn có vẻ như ai đó đã bị ăn mất một nửa, chỉ còn lại nửa cơ thể đó.

Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng hít một hơi, ba từ đồng thời hiện ra: Thật đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro