Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hoa hồng cầu vồng

Địa điểm xảy ra vụ tai nạn tàu khôn cách quá xa Cơ sở Nông học số 9. Sau khoảng 40 phút thì xe cứu viện đã đến nơi.

Trong thời gian này, nhờ vào bộ não quang học, Triệu Ly Nùng đã đại khái hiểu biết sơ bộ về thế giới này.

So với thế giới cũ, thế giới mới này tràn ngập nguy hiểm, tính mạng của những người làm nông nghiệp luôn bị đe dọa, cho dù địa vị của họ có được nâng cao, cũng là vì họ đã phải trả một cái giá rất lớn.

Triệu Ly Nùng không nghĩ đến vấn đề an toàn, mà trong tiềm thức, cô nghĩ về nguyên nhân gây ra sự đột biến của những thực vật này.

Có lẽ đó là bệnh nghề nghiệp mà chính cũng cô không nhận ra.

Xe cứu viện cuối cùng cũng dừng lại, yêu cầu tất cả mọi người xuống xe, Triệu Ly Nùng chủ động đi theo Hà Nguyệt Sinh.

Cậu ta rõ ràng là một người nhiệt tình quá mức, sẽ không có quá nhiều nghi ngờ về hành vi của Triệu Ly Nùng, và cũng là lựa chọn tốt nhất để cô hiểu về quy tắc của thế giới mới này.

Sau khi mọi người xuống xe, xe cứu viện rời đi, chỉ còn lại các tân sinh viên kéo vali đi đến trước cổng Căn cứ Nông học số 9.

Đập vào mắt là một cánh cổng kim loại màu xám bạc cao khoảng 10 mét, trên cổng treo tấm biển mạ vàng với dòng chữ "Căn cứ Nông học số 9". Hai bên là bức tường có độ cao bằng nhau, trên đó còn có những người tuần tra, giống như bức tường thành cổ đại

Triệu Ly Nùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, nó trông giống như bề mặt bê tông, chỉ khác là bên trong trộn lẫn những thứ khác, mỗi khoảng cách có một vật tròn màu đen được lồng vào bên trong.

[ Sinh viên năm nhất vui lòng xếp hàng kiểm tra định kỳ và đi vào theo thứ tự. ]

Giọng nữ điện tử đột nhiên vang lên từ trên bức tường thành, nhưng so với tiếng phát thanh trên tàu thì nó nhẹ nhàng hơn, không có cảm giác cấp bách.

"Sau khi kiểm tra định kỳ kết thúc, chúng ta sẽ được phân phòng. Cậu đã quyết định muốn ở đâu chưa?" Hà Nguyệt Sinh quay đầu hỏi.

Triệu Ly Nùng cau mày: "Không phải là sẽ được phân phòng sao?" Logic trong lời nói của cậu không khớp.

Hạ Nguyệt Sinh lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là cậu không biết." Cậu nghiêng người chỉ vào quang não trên cổ tay, nhỏ giọng nói: "Trước khi tới đây tôi đã hỏi thăm qua, trên danh nghĩa thì hệ thống sẽ tự động phân phòng theo danh sách, không cần tích điểm, nhưng chúng ta cũng có thể dùng điểm để sống ở những nơi tốt hơn. Sau khi kiểm tra định kỳ kết thúc, thông tin phân phòng sẽ hiện ra. Nếu cậu không hài lòng, cậu có thể tiến hành lựa chọn lần thứ hai."

"Lần thứ hai có thể chọn cái gì?" Triệu Ly Nùng tiếp tục hỏi.

Hà Nguyệt Sinh nghiêng người về phía Triệu Ly Nùng, xắn tay áo lên, tỏ vẻ sẵn sàng trò chuyện: "Ở trung tâm Căn cứ Nông học số 9 có ba vòng kiến trúc. Vòng ngoài cùng là gần khu vực trồng trọt nhất và cũng nguy hiểm nhất. Tổng cộng có 12 tòa nhà, mỗi tòa 10 tầng, mỗi tầng 15 phòng. Mỗi phòng ở 2 người, toàn bộ đều là sinh viên năm nhất. Vòng giữa có 8 toà nhà dành cho sinh viên năm hai, cùng cấu trúc nhưng không đủ người, vì vậy tân sinh viên có thể chi tiền để mua một suất."

Cậu cố ý dừng lại, Triệu Ly Nùng bắt gặp ánh nhìn của đối phương, lập tức hiểu ý: "Vậy vòng trong cùng thì ở đâu?"

"Ở vòng trong cùng chỉ có một tòa nhà tròn, tổng cộng 50 tầng." Hạ Nguyệt Sinh chỉ về hướng của căn cứ, "Nghe nói sau khi tiến vào bên trong, chúng ta có thể nhìn thấy từ xa. Giáo viên, sinh viên năm ba và năm tư, cũng như đội thủ vệ đều sống trong đó."

Nghe xong, Triệu Ly Nùng hiểu ngay, tòa nhà cao tầng ở vòng trong hẳn là nơi an toàn nhất trong căn cứ.

"Nếu may mắn, khi lựa chọn lần thứ hai có thể chi tiền để ở chung với đàn anh, đàn chị. Đến lúc đó nói không chừng có thể xin lời khuyên từ họ." Hà Nguyệt Sinh mặt mày hưng phấn, "Tôi sẽ chi tiền để ở trong phòng vòng giữa."

Vòng giữa không chỉ có sinh viên cũ mà còn có các tòa nhà ở vòng ngoài để phòng thủ, quả thực là một lựa chọn không tồi.

Triệu Ly Nùng cũng có chút hứng thú.

Hà Nguyệt Sinh tiếp tục đi về phía trước theo đoàn người, đồng thời quay đầu lại nói với cô: "Mỗi tháng, sinh viên năm nhất chỉ cần trả 1000 điểm, cũng không tính là quá đắt."

Đội ngũ phía trước di chuyển rất nhanh, trong khi họ đang nói chuyện thì hơn một nửa số người đã vào trong, chẳng bao lâu sau đã đến lượt Hà Nguyệt Sinh.

Triệu Ly Nùng bị chặn lại bên ngoài, nhìn Hà Nguyệt Sinh nhét vali lên băng kiểm tra an ninh, cậu ta đứng giữa cánh cổng kiểm tra an ninh. Cánh cửa này hơi giống cổng an ninh ở sân bay, nhưng người đứng đối diện không biết làm thủ tục kiểm tra an toàn, chỉ có khung cửa đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh, quét liên tục trên người Hà Nguyệt Sinh.

Có lẽ đây là bước kiểm tra định kỳ.

Triệu Ly Nùng cúi đầu mở quang não, nhanh chóng nhập "kiểm tra định kỳ".

— Các bước cần thiết để người bình thường vào căn cứ, bao gồm kiểm tra xem có mang theo hạt giống, cây trông không, v.v.

"Em, vào đi." Lính gác cổng thành hét lớn với Triệu Ly Nùng.

Triệu Ly Nùng theo bước Hà Nguyệt Sinh, đặt chiếc vali xuống và dừng lại giữa cổng kiểm tra an ninh.

Một lúc sau, người gác cổng ra hiệu cho cô tiến về phía trước.

Sau khi kiểm tra an ninh, cô có thể mang theo vali của mình tiến gần đến cánh cửa kim loại màu bạc.

Tất cả mọi người dừng lại ở bên trái của cánh cửa một lúc, chỉ khi Triệu Ly Nùng đi tới, cô mới nhận ra ở đó có một màn hình. Cô làm theo Hà Nguyệt Sinh trước đó, giơ tay trái lên và đặt mặt vòng của não quang học đối diện màn hình.

Ngay sau đó, một trang thông tin hiện lên màn hình.

[Họ và tên: Triệu Ly Nùng]

[Tuổi: 20]

[Giới tinh: Nữ]

[Chuyên ngành: Nông học]

[Có muốn chọn phân phòng không?]

[Không]

Triệu Ly Nùng nhớ lại những gì Hà Nguyệt Sinh vừa nói, không chút do dự mà chọn "Không".

Lúc này, trên màn hình lập tức hiện ra một khung chữ màu đỏ: [Số dư không đủ, vui lòng xác nhận!]

Triệu Ly Nùng: "?"

Không hiểu tại sao, cô đột nhiên có một dự cảm không lành.

Triệu Ly Nùng bấm tắt chữ màu đỏ. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy số dư của mình: 88.

Con số màu đen nhỏ bé, nhưng tràn ngập sự nhạo phúng lớn.

"Thế nào?" Hạ Nguyệt Sinh đợi ở bên trong cửa, nhìn thấy Triệu Ly Nùng đi vào, liền nóng lòng hỏi: "Tôi nói không sai phải không? Phòng ở vòng giữa không có quá nhiều, đại đa số mọi người đều không biết thông tin này."

Triệu Ly Nùng trầm mặc gật đầu.

"2-5-515." Hà Nguyệt Sinh hỏi: "Đây là số phòng của tôi, còn cậu ở tòa nhà nào?"

Triệu Ly Nùng mặt không biểu tình giơ tay, hiển thị số phòng trên màn hình: 3-11-111

Hà Nguyệt Sinh ngạc nhiên: "Hả...Sao cậu lại ở vòng ngoài cùng?"

Các con số đầu tiên 1, 2 và 3 lần lượt biểu thị vòng tròn bên trong, vòng tròn giữa và vòng tròn ngoài cùng.

"Tôi nghĩ phòng ở vòng ngoài cũng khá tốt." Triệu Ly Nùng kiên quyết từ chối thừa nhận rằng mình không có tiền.

Ở thế giới trước đó, Triệu Ly Nùng chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc. Điều kiện của cha mẹ cô ở mức trung bình, nhưng cô luôn học giỏi, trường không những không thu học phí mà còn cấp cho cô hàng năm nhiều học bổng khác nhau. Đến đại học, mặc dù giáo viên hướng dẫn yêu cầu nhiều và phức tạp, nhưng mỗi lần cô đều có thể nhận được phần thưởng phong phú.

Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nùng nghèo như vậy.

88, thật đúng là một con số may mắn.

"Thật ra, tại căn cứ, hàng ngày đều có đội thủ vệ tuần tra. Ngay cả khi ở vòng ngoài cũng có một khoảng cách đến khu vực trồng trọt, không lo lắng quá." Hà Nguyệt Sinh an ủi. Cậu chỉ mới vào được vài phút đã có được bản đồ phân bố toàn nhà ở Căn cứ Nông học số 9. "Nhìn này, tòa nhà số 11 ở vòng ngoài nằm ngay trước tòa nhà số 5 ở vòng giữa."

Triệu Ly Nùng thất thần nhìn bản đồ phân bổ tòa nhà.

Kể từ khi biết số dư của mình, cô thực sự nghi ngờ mình thuộc loại người nghèo khổ, không có gì cả, được ăn cả ngã về không đến Căn cứ Nông học số 9 để tìm kiếm cơ hội trong cuộc sống.

"Chúng ta kết bạn trước đi." Hà Nguyệt Sinh nói: "Sau này dễ liên lạc hơn."

Triệu Ly Nùng không từ chối, theo lời cậu thêm vào danh sách bạn bè.

Xe cứu viện đã đợi sẵn ở bên trong, sau khi tất cả các tân sinh viên hoàn thành kiểm tra an ninh và phân phòng, họ lại lên xe và được đưa về nơi ở.

Hà Nguyệt Sinh nói đúng, sau khi vào căn cứ, từ xa có thể nhìn thấy tòa nhà tròn ở vòng trong, rất cao và chiếm diện tích lớn, trên đỉnh tòa nhà còn đậu đủ các loại trực thăng.

Nơi ở của căn cứ nằm ở giữa, xung quanh là các mảnh đất đồng ruộng rộng lớn, nhiều phần đất đang trống trải, thỉnh thoảng có người đứng ở bên cạnh điều khiển máy móc, không biết họ đang làm gì. Bên cạnh đó là đội ngũ bảo vệ tuần tra, tay cầm súng, tư thế căng thẳng.

Khi chiếc xe tiếp tục đi vào bên trong, từng nhà kính bắt đầu lần lượt xuất hiện, trước cửa mỗi nhà kính đều có treo biển hiệu.

Triệu Ly Nùng nhìn thấy tên của nhiều loại cây trồng trên tấm biển, cũng như chuồng gà, chuồng vịt, chuồng cá và các loại chuồng liên quan đến chăn nuôi.

Căn cứ nông học này hơi giống với trường đại học Nông học ở thế giới trước của cô.

Triệu Ly Nùng cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc trong thế giới xa lạ này, bất kể trước đây cô có nghĩ đến việc trồng trọt hay không, kiến thức về nông học gần như đã khắc sâu vào xương tủy của cô.

Tuy nhiên, ở đây vẫn có chút khác biệt, không có hoạt động chào mừng tân sinh viên.

Từ lúc họ vào cho đến nay, cho tới khi tất cả mọi người đến nơi ở, đều không có ai hướng dẫn họ.

Các sinh viên năm nhất bị bỏ lại ở tòa nhà ngoài cùng, co rúm lại, bối rối.

Mãi cho đến khi có người kéo hành lý và bắt đầu tìm kiếm tòa nhà của mình, mọi người mới bắt đầu từ từ di chuyển, tìm kiếm nơi ở của mình.

Trên tường của mỗi tòa nhà đều có một con số, rất dễ tìm. Triệu Ly Nùng nhìn vào bản đồ phân phối mà Hà Nguyệt Sinh đưa, không mất nhiều thời gian cô đã tìm thấy tòa nhà 11, ở phía Tây.

Cô dừng lại trước cửa phòng 111, chạm nhẹ vào tay nắm cửa bằng màn đồng hồ quang não ở tay trái, cửa liền mở ra.

Trong phòng có hai chiếc giường tầng, một bàn học, một phòng tắm riêng, hai túi đồ lớn ở trong góc tường, một chiếc loa phát thanh nhỏ gắn trên tường, ngoài ra không còn gì khác.

Triệu Ly Nùng kéo chiếc ghế bên phải ra và ngồi xuống, khom lưng lấy tay che mặt, như thể như vậy có thể chôn mình theo cách này và chặn mọi thứ.

Một lúc sau, cô cam chịu đứng dậy, mở vali ra và kiểm tra xem có gì bên trong.

Có hai bộ quần áo để thay đổi, một chiếc khăn trắng, một cốc giữ nhiệt, cộng thêm một quyển sổ và một cây bút.

Triệu Ly Nùng nghĩ rằng trong quyển sổ sẽ có một số thông tin quan trọng, chẳng hạn như nhật ký, nhưng khi mở ra, chỉ thấy trang giấy trắng trơn, sạch sẽ hơn cả số dư của cô.

"Ding--"

Cửa phòng bất ngờ mở từ bên ngoài, một cô gái bước vào, nhìn thấy Triệu Ly Nùng liền cười: "Bạn học, cậu ngủ bên phải à?"

Triệu Ly Nùng nhìn cô gái, rồi nhìn chiếc ghế mà cô kéo ra, rồi nói: "Sao cũng được."

"Vậy tôi sẽ ngủ ở đây." Cô gái đặt vali lên bàn bên trái, cô ấy rất thích cười, mỗi khi cười để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đưa tay ra nói: "Tôi tên là Đồng Đồng, về sau chúng ta là bạn cùng phòng rồi."

Triệu Ly Nùng đứng lên nắm lấy tay cô gái, sau đó buông ra: "Tôi là Triệu Ly Nùng."

"Không biết khi nào chúng ta mới bắt đầu học nhỉ." Đồng Đồng trong mắt lộ ra chút mong đợi, "Nghe nói lúc đó căn cứ sẽ phát hạt giống miễn phí, sau khi khai giảng, chúng ta có thể chọn một loại, phúc lợi này chỉ có một lần."

Triệu Ly Nùng không biết điều này có ý nghĩa là gì, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Đồng Đồng mở quang não và cho Triệu Ly Nùng xem một bức ảnh: "Đây là bức ảnh mà bà ngoại tôi để lại. Động lực để tôi trở thành sinh viên nông học là để trồng loại hoa này."

—Hoa hồng cầu vồng, hoa hồng leo.*

Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng đặc biệt có các cánh hoa được màu sắc sắc nét và rực rỡ, tạo thành các dải màu cầu vồng trên hoa. Cây hoa hồng cầu vồng thường được trồng để tạo ra các bông hoa đẹp mắt và đa dạng màu sắc, từ đỏ, cam, vàng, xanh lá cây đến các màu pastel như hồng nhạt và tím nhạt. Hoa hồng cầu vồng thường được ưa chuộng trong các khu vườn hoa hoặc làm hoa cắt cành để trang trí.

Triệu Ly Nùng nhìn thoáng qua đã nhận ra nó.

"Đẹp phải không?" Đồng Đồng hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh.

Triệu Ly Nùng chuyển từ đôi mắt long lanh của cô gái đến lúm đồng tiền trên má, cuối cùng không nói gì nữa, mơ hồ gật đầu.

Trong thế giới của hoa hồng có một câu nói được lưu truyền rộng rãi về vẻ đẹp và sự xấu xí của loài hoa này.

—Nhìn từ xa thì đẹp nhưng nhìn gần thì lại thấy khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro