Chương 29: Triệu Phong Hoà
Cuối tháng 8, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn, Căn cứ Nông học số 9 chào đón một học kỳ mới, các sinh viên nông nghiệp chuẩn bị bắt đầu một đợt trồng trọt mới.
Hà Nguyệt Sinh vươn ngón tay, lật tới lật lui trên bàn hai gói hạt giống mới được phân phát, trên bao bì được viết bằng bút mực đen: khổ qua và cải thảo.
"Năm sau sẽ trồng cây gì?" Triệu Ly Nùng cầm trong tay hai gói hạt giống nhau, đây là nhiệm vụ của lớp nông học họ trong học kỳ mới.
Hà Nguyệt Sinh suy nghĩ một chút: "Năm sau chúng ta sẽ chuyển đến khu Đông, có lẽ sẽ là các loại lúa như gạo."
Căn cứ Nông học số 9 cung cấp cho sinh viên nông học những loại hạt giống khác nhau trong vòng bốn năm, đồng thời các cán bộ và giáo viên trồng trọt sẽ hướng dẫn quá trình sinh trưởng của những loại cây đơn giản nhất.
Khi nào có thể gieo hạt vào mùa xuân và mùa thu, cũng như quá trình sinh trưởng từ việc hạt giống nảy mầm, mọc lá, ra hoa và kết trái, tất cả sẽ được giáo viên hướng dẫn cho sinh viên.
Còn những thứ khác, sinh viên nông học phải tự bỏ tiền ra để học.
Tiết học đầu tiên của học kỳ mới kết thúc với việc phân phát hạt giống, Hà Nguyệt Sinh dùng khuỷu tay đập nhẹ vào người Triệu Ly Nùng, cầm hướng về phía cửa: "Nguy Lệ."
Triệu Ly Nùng ngước lên, thấy Nguy Lệ đang đứng ở cửa vẫy tay.
Hai người thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi về phía cửa.
"Đàn em, chúng ta đi ăn đi!" Nguy Lệ vẫn còn có bóng ma tâm lý đối với căng tin.
Họ đều là bạn bè đã cùng nhau nướng gà ăn dưa, Nguy Lệ tự nhận mối quan hệ của họ rất sâu sắc.
Triệu Ly Nùng gật đầu: "Đồng Đồng chắc cũng đã học xong rồi, chúng ta cùng đi thôi."
Tầng trệt của tòa nhà hình tròn rất rộng lớn, từ lớp nông học đến lớp làm vườn mất khoảng mười phút đi bộ, ba người đi vòng quanh vài vòng, tình cờ gặp phải Đồng Đồng đang đi tới, cô ấy cũng đang cầm trên hai gói hạt giống mới được phát.
"Đàn chị?" Đồng Đồng có chút kinh ngạc nhìn thấy Nguy Lệ đi cùng, nhưng rất nhanh bị Nguy Lệ kéo đi, cùng nhau chạy đến căn tin thứ hai.
"Em trồng hoa à?" Nguy Lệ liếc nhìn hạt giống trong tay Đồng Đồng, "Một số loại hoa có thể trồng làm thuốc nhuộm để làm thuốc nhuộm. Nếu em dự định đi hướng này, đến Căn cứ số 8, chị có thể giúp."
Nguy Lệ không giấu giếm mối quan hệ của mình.
Căn cứ số 8 trồng các loại cây sản xuất gia vị và thuốc nhuộm, mẹ của Nguy Lệ, Đan Vân, là nghiên cứu viên về lĩnh vực này và có tiếng nói lớn ở Căn cứ số 8.
Đồng Đồng sửng sốt, sau đó nói: "Em... còn chưa nghĩ tới."
"Vậy khi nào em nghĩ ra, có thể báo cho chị bất cứ lúc nào." Nguy Lệ ưỡn ngực nói: "Thư phòng của mẹ chị, chị có thể vào thoải mái, trong đó có đầy đủ tài liệu."
Tất nhiên, điều Nguy Lệ không nói rằng là mẹ cô không khoá cửa thư phòng, thuần tuý chỉ muốn giáo dục cô con gái không chịu học học, chỉ chuyên tâm nuôi gà.
...
Đồ ăn ở căn tin thứ hai rõ ràng kém hơn so với căn tin thứ nhất, Triệu Ly Nùng và Đồng Đồng đều không quá quan trọng đến vấn đề ăn uống, chỉ có Hà Nguyệt Sinh thỉnh thoảng đặt món ăn tốt hơn.
Nguy Lệ rất thích ăn uống, cô bưng một đĩa đầy đồ ăn về, ngồi cùng với Đồng Đồng.
Cô ấy đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Triệu Ly Nùng đối diện, cẩn thận nhìn cô một lúc, kỳ lạ hỏi: "Em có vẻ gầy đi phải không?"
Hà Nguyệt Sinh và Đông Đồng nghe thấy, vô thức nhìn Triệu Ly Nùng.
"Có không?" Hạ Nguyệt Sinh tiếp xúc với Triệu Ly Nùng lâu nhất, căn bản không phát hiện ra sự khác biệt.
Đồng Đồng cũng nhìn kỹ một chút, đồng ý với Nguy Lệ: "Hình như gầy đi một chút."
"Có lẽ do thời tiết quá nóng." Triệu Ly Nùng kết thúc chủ đề vô nghĩa này.
Nguy Lệ dễ dàng bị xao lãng, nhưng khi vùi đầu ăn cơm, cô vẫn suy nghĩ vị đàn em này không chỉ gầy đi mà còn có tâm sự nặng nè.
...
Buổi tối, Đồng Đồng ngồi trước bàn nghiên cứu các loại hạt giống mới được phát của mình, Triệu Ly Nùng dựa lưng vào ghế,m, đầu ngón tay lướt trên màn hình, nhưng đôi mắt trống rỗng, không chú ý vào nội dung gì.
Cô muốn chia sẻ một kiến thức cực kỳ đơn giản với các bạn cùng lớp - hệ thống thực vật cộng sinh.
Cái gọi là "cây cộng sinh" dùng để chỉ hai loại cây khác nhau được trồng cùng nhau hoặc trồng xen kẽ, hai loại cây này thúc đẩy sự phát triển của nhau, đồng thời ngăn chặn sự tấn công của côn trùng và sâu bệnh.
Ví dụ, trong học kỳ trước, cà chua thực sự có thể được trồng cùng với tỏi tây, có thể giảm bớt bệnh héo xanh vi khuẩn và giảm thiểu việc sử dụng thuốc trừ sâu.
Triệu Ly Nùng ban đầu không trồng cay, thứ nhất là cô chưa hoàn toàn thích ứng với thế giới này, chỉ trôi theo đám đông, hai là khi cô phát hiện khi câu trả lời cho các vấn đề, không ai nhắc đến việc này.
Trong hai gói hạt giống được giáo viên phát trong học kỳ này, nếu trồng khổ qua và hành cùng nhau, một số chất đặc biệt được tiết ra bởi hành có thể phòng chống bệnh sương mai, héo fusarium trên cácc loại dưa như khổ qua, dưa chuột, thậm chí cả dưa hấu đều có thể trồng theo cách này.
Ví dụ như cải thảo, cũng có thể trồng được cùng các loại cây trồng như cây hương thảo, có tác dụng xua đuổi sâu bệnh.
Đây là phương pháp phòng ngừa và kiểm soát đơn giản và rẻ tiền nhất.
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng rơi vào hai gói hạt giống trên bàn, nếu trong học kỳ trước cô đã trồng hành lá bên cạnh dưa hấu, cô vẫn có lý do để khuyên mọi người trong nhóm thử nghiệm. Nhưng tiếc thay vì nhiều lý do nên cô không mua hạt giống hành.
Cô cần tìm ra một lý do nào đó để nói với họ.
"Ly Nùng, cậu nghĩ những hạt giống này sẽ đột nhiên đột biến không?" Ngồi đối diện, Đồng Đồng quay người cầm hai túi hạt giống hỏi.
"Xác suất rất thấp." Triệu Ly Nùng phục hồi tinh thần lại, "Không phải Căn cứ Trung ương đã sàng lọc và áp dụng biện pháp bảo vệ lên hạt giống sao?"
Vì vậy, Điều 3 trong quy tắc Nông học không bao gồm hạt giống, sinh viên nông học có thể mang theo hạt giống lên xe buýt, nhưng phải bỏ chúng vào hộp cạnh tài xế trước, rồi khi xuống xe mới mang đi, phòng trường hợp có người làm rơi hạt giống, cuối cùng hạt giống này nảy mầm và đột biến trên xe.
Các sự kiện đằng sau những lệnh cấm này đã xảy ra tại Căn cứ Nông học số 9.
"Ngày mai tớ sẽ ra đồng để trồng chúng." Đồng Đồng nói: "Còn phải đào lại đất."
Lớp làm vườn cũng được cấp thêm một mảnh đất mới.
Ở lớp nông học, vì tất cả cây trồng của học kỳ trước đã bị gỡ bỏ từ lâu nên không được phân bổ đất mới.
"Buzz--"
Quang não của Triệu Lập Nông Quang đột nhiên rung lên, cô nhận được một tin nhắn.
Cô mở ra và nhìn thấy một tin nhắn từ dịch vụ chuyển phát nhanh trong nội thành phố.
Triệu Ly Nùng cau mày, gần đây cô không mua đồ trực tuyến, nhưng từ đầu tháng cô đã nhận được tin nhắn từ dịch vụ chuyển phát nhanh nội thành, cô luôn cho rằng họ gửi nhầm cho người khác, vì vậy cô chưa bao giờ quan tâm.
Khi cô đang định trả lời rằng họ đã gửi nhầm, thì dịch vị chuyển phát nhanh nội thành lại gửi một bức ảnh của phiếu giao hàng, trên đó in rõ bố chữ "Triệu Ly Nùng nhận".
Kỳ lạ.
Có người đã gửi đồ vật cho cô sao?
Triệu Ly Nùng do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói chuyện với Đồng Đồng một tiếng rồi rời khỏi ký túc xá và đi đến điểm chuyển phát nhanh nội thành.
...
Tại điểm giao hàng chuyển phát nhanh nội thành.
"Đơn hàng này đã ở đây gần một tháng rồi." Chủ của điểm chuyển phát nhanh không vui lắm, ném chiếc hộp lên trên quầy, "Sao cô không ở căn cứ mà lại điền địa chỉ ở đây?"
Rõ ràng chủ điểm chuyển phát nhanh cho rằng Triệu Ly Nùng đã về nhà vào kỳ nghỉ hè.
Triệu Ly Nùng không giải thích, cô với tay lấy chiếc hộp chuyển phát nhanh, nhìn xuống biên lai, ngoài tên và số liên lạc của cô, trên đó còn có thông tin của người gửi hàng.
--Tầng 21, toà nhà 9, khu Hạ Thành, Căn cứ Trung ương, Phong Hoad, 134****9898
Căn cứ Trung ương?
Triệu Ly Nùng cầm theo chiếc hộp chuyển phát nhanh ra ngoài, suy nghĩ một lúc rồi không mở ra mà là gọi số liên lạc trên biên lai.
Vào lúc 8:19 tối, cuộc gọi video do Triệuy Nùng thực hiện đã được người khác trả lời.
Màn hình video rung lắc dữ dội vài lần, sau đó trên màn hình xuất hiện một bàn tay, tựa như có người đưa tay ra lấy quang não.
Cuối cùng, trong màn hình xuất hiện một người phụ nữ gầy gò xanh xao, phông nền tối om, quần áo trông đơn giản và cũ kỹ, tóc hơi rối, khi đối mặt với Triệu Ly Nùng, bà ấy nhẹ nhàng mỉm cười:
"Tiểu Nùng, đã lâu không gặp."
Triệu Ly Nùng im lặng, cô không biết người bên kia là ai.
Nhưng ngay khi đối phương điều chỉnh góc nhìn của quang não, Triệu Ly Nùng phát hiện người phụ nữ đối diện đang ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc, rõ ràng là tóc tai và quần áo lộn xộn là do vội vàng chạy tới lấy quang não.
"Vẫn tức giận à?" Người phụ nữ gầy gò xanh xao bất đắc dĩ nói: "Ngay cả nghỉ hè cũng không muốn về nhà."
"Nhà?" Triệu Ly Nùng sửng sốt, cô đã kiểm tra danh bạ của mình, nhưng không có ai trong đó.
Người phụ nữ nắm chặt một chân của mình, nhìn Triệu Ly Nùng: "Tiểu Nùng, mẹ chỉ sợ con trở thành mẹ thứ hai, mẹ không có ý định muốn con trở thành sinh viên nông học."
Mẹ?
Sau khi nghe rõ ràng lời nói của đối phương, hơi thở của Triệu Ly Nùng đột nhiên ngừng lại, đại não đột nhiên ngừng hoạt động: "..."
Cô... thực sự có một người mẹ?
"Mẹ biết con không muốn sống cuộc sống như này." Trên khuôn mặt người phụ nữ trong video hiện lên một tia đau đớn, bà nhanh chóng trở lại bộ dáng dịu dàng, chỉ là bà ấy quá gầy, vài phần ôn nhu đó tràn ngập sự cói gắng, "Nhưng mẹ chỉ mong con có thể sống bình an ở Căn cứ Trung ương."
"Tiểu Nùng, nếu con muốn, mẹ sẽ không ngăn cản nữa." Hai tia lửa dần dần bừng lên trong mắt người phụ nữ, "Những thứ quan trọng nhất của Triệu gia, mẹ đã đưa cho con, mẹ muốn con tiến lên."
Triệu Ly Nùng ban đầu muốn làm gì? Đi đâu?
Trong môt khoảnh khắc, Triệu Ly Nùng nhất thời cảm thấy mình đang ở trong trạng thái mơ hồ khi phát hiện ra mình đến một thế giới mới, không nhận thức được mọi thứ xung quanh.
Người phụ nữ gầy gò kìm nén ho mấy tiếng, tinh thần uể oải nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười với Triệu Ly Nùng: "Mẹ đang ở đây đợi con đến đón mẹ đi."
Triệu Ly Nùng thực sự không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ đơn giản cúi đầu xuống và mở hộp chuyển phát nhanh trong tay ra, bên trong là một quyển sổ ghi chép.
Cô nhíu mày, tùy ý mở ra, thứ đập vào mắt là một dòng chữ đẹp đẽ - Tài liệu nghiên cứu nông học của Triệu gia.
Triệu Ly Nùng tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, ngón tay tiếp tục lật qua các trang sau, nơi có đầy đủ cách trồng các loại cây, cũng như các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát sâu bệnh, cô vội vàng lật qua.
Cuốn sổ này... thậm chí có thể được sử dụng làm sách giáo khoa của Căn cứ Nông học số 9.
"Mẹ bắt đầu viết từ ngày co rời đi." Người phụ nữ cười khổ chỉ vào đầu mình, "Mẹ sức khỏe không tốt, phản ứng quá chậm, mãi đến tháng trước mới viết xong."
Thấy Triệu Ly Nùng im lặng, người phụ nữ ngồi trên xe lăn lảm nhảm: "Năm đó, người đó đã để ý đến tài liệu nghiên cứu của Triệu gia trong tay mẹ, cuối cùng đã thành công lừa gạt mẹ lấy đi tài liệu. Mẹ cũng trở thành người tàn tật, chỉ là hắn ta không biết rằng nhiều thứ mẹ vẫn nhớ trong đầu."
"Tiểu Nùng, con là con gái của mẹ, tài liệu nghiên cứu bao đời nay của Triệu gia đều thuộc về con." Người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc, "Sau khi đọc xong hãy hủy đi, đừng giữ lại để người ngoài lấy trộm."
Triệu Ly Nùng đóng cuốn sổ lại và cuối cùng nói: "Tài liệu nghiên cứu của nhiều thế hệ Triệu gia?"
Người phụ nữ gầy gò xanh xao gật đầu: "Trong mười năm đột biến, nhà họ Triệu đã từng chiếm giữ một vị trí quan trọng trong số các nghiên cứu viên, những gì con biết đều thuộc về nhà họ Triệu của chúng ta, không ai có thể can thiệp được."
"Đừng trách mẹ lúc đầu không nói cho con biết." Người phụ nữ ho khan mấy tiếng, sau khi hơi thở đã ổn định lại, bà nói tiếp: "Mẹ từng cảm thấy mình không còn xứng đáng với họ Triệu nữa nên đã tự mình xóa bỏ họ, nhưng Tiểu Nùng, họ của con là Triệu, con nên làm những việc Triệu gia đã làm."
Triệu Ly Nùng nhanh chóng sắp xếp lại tất cả những thông tin mình đã thu thấp được, nghĩ đến thông tin trên phiếu giao hàng, cô chậm rãi nói: "...Ngài tên là Triệu Phong Hoà?"
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, cũng chính là Phong Hoà, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm: "Đúng vậy, mẹ từng được gọi bằng cái tên này."
Triệu Ly Nùng nắm chặt cuốn sổ trong tay, cô không ngờ rằng vấn đề khiến cô bận tâm bấy lâu nay lại đột nhiên được giải quyết như vậy.
Nếu cô có thể nhận được gói hàng này vào đầu tháng 8, cô sẽ có thể hành động sớm hơn.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.
Mặc dù... trên thế giới này lại có thêm một người mẹ.
Pass chương 30: Mẹ của Triệu Ly Nùng tên là gì? (Gồm 3 chữ, viết hoa mỗi chữ cái đầu, không dấu, không cách)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro