Chương 28: Trước không loạn, giờ cũng không loạn được
Triệu Ly Nùng sửng sốt một lúc, đầu ngón tay giật giật, hồi phục nói: [Vâng, vâng.]
Hiện tại cô đã xác nhận đối phương không phải Nguy Lệ, không cần tiếp tục nói chuyện nữa, cô lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu tán thành lễ phép, không muốn làm Nguy Lệ xấu hổ, quay đầu đi sắp xếp lại dữ liệu quan sát của mình.
Đầu bên kia, Diệp Trường Minh kiểm tra xong quang não Nguy Lệ, xác nhận video liên quan đã bị xóa sạch, lúc anh chuẩn bị trả lại vật cho nguyên chủ thì lại nhìn thấy một tin nhắn khác từ đối phương.
Sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, anh vô thức cau mày.
Hai chữ đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ giễu cợt nồng nặc, kèm theo sự khiêu khích chiếu lệ vô cớ.
Diệp Trường Minh: "..."
"Anh họ." Nguy Lệ ở bên cạnh có chút áy náy nói nhỏ: "Em sai rồi."
Trên đường trở về, Điền Tề Tiếu đang sắp xếp lại video do máy bay không người lái ghi lại, Nguy Lệ ở bên cạnh nhàm chán cũng quay lại một video.
Cả đội ngũ không có ai nói chuyện với cô, họ đều bận việc riêng, Nguy Lệ buồn chán muốn chia sẻ những gì cô đã thấy và nghe mấy ngày qua với Triệu Ly Nùng, kết quả lại bị Diệp Trường Minh bắt quả tang.
Kịp thời rút lại, Diệp Trường Minh quay lưng, ném quang não về phía Nguy Lệ: "Không có lần sau."
"Được! Cảm ơn anh họ!" Nguy Lệ hai tay đón lấy quang não, vội vàng gật đầu.
Diệp Trường Minh nghe đến hai chữ "anh họ", không hiểu sao có cảm giác như mình đang bị giễu cợt, trên mặt lộ ra một vẻ kỳ lạ, nhưng lại biến mất nhanh đến mức Nguy Lệ ở bên cạnh còn tưởng rằng đó là ảo giác.
...
Bởi vì Nghiêm Thắng Biến tạm thời xin vào Căn cứ Trung ương để giám sát Tự Thành nên trọng tâm nhiệm vụ của đội đã thay đổi.
Nghiêm Thắng Biến xem đi xem lại tất cả các video và hình ảnh, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa cây Hoè Long Trảo và mối trắng. Chỉ một suy đoán thôi không đủ để ông ấy hài lòng đi, tất cả kết luận đều phải được chứng minh một cách kỹ lưỡng.
Vì lý do này, Nghiêm Thắng Biến yêu cầu điều tra lại cái hố lớn ở Tự Thành một lần nữa để lần theo dấu vết và làm rõ nguyên nhân.
Ông quyết định đi, Căn cứ Trung ương phải đảm bảo an toàn cho Nghiêm Thắng Biến, vì cậy Đội Dị Sát số 0 tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ này.
Về phần Nguy Lệ, cô đã thu dọn đồ đạc và đưa về Căn cứ Trung ương. Tối hôm đó cô thu dọn hành lý và lên tàu đến Căn cứ Nông học số 9.
Tình cờ chỉ còn vài ngày trước khi khai giảng, cô vừa đến Căn cứ Nông học số 9, cô thậm chí còn không cất vali mà đi thẳng đến chuồng gà.
Khi Nguy Lệ nghe thấy tiếng gà gáy, vẻ mặt chợt như gió xuân, dang rộng hai tay hít một hơi thật sâu, chính là mùi hương thối đặc trưng này!
"Đàn chị?" Triệu Ly Nùng vừa điều chỉnh xong hệ thống tự động nước uống, từ chuồng gà đi ra, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, trong lòng có chút khó tả.
Nguy Lệ mở mắt ra, ho mấy tiếng rồi nói như không có chuyện gì xảy ra: "Đàn em, chào buổi sáng."
"Em đã thêm thức ăn và nước uống vào chuồng gà." Triệu Ly Nùng nói xong, do dự một chút rồi hỏi: "Cái video ngày hôm đó... chị đã xem xong chưa?"
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thấy rõ.
"Chị xem xong rồi." Nguy Lệ trợn tròn mắt, anh họ cô không cho cô gửi video, nhưg cũng không cấm cô miêu tả thành lời. Hơn nữa, đó chỉ là tin đồn nên cô kéo Triệu Ly Nùng nói , "Cây Hoè Long Trảo đột biến cấp A đã bị những con mối đột biến đó ăn mòn hết. Chị nghe nói trước đây cây Hoè Long Trảo đặc biệt to lớn, nhưng lần này thì không còn gì nữa."
Triệu Ly Nùng: "Em nhớ thực vật đột biến cấp A có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ."
Vì vậy, Căn cứ Trung ương chỉ cần đến một lần là đủ cung cấp thức ăn cho một năm, thậm chí còn dư thừa.
Triệu Ly Nùng lại hỏi: "Là mối đột biến ăn mòn cây Hoè Long Trảo đột biến, hay là sau khi mối đột biến ăn cây Hoè Long Trảo?"
Nguy Lệ bị câu hỏi của cô làm cho ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ là mối đột biến ăn mòn trước. Nếu chúng ăn cây Hoè Long Trảo đột biến trước khi đột biếnthì tất cả các loài gia súc nuôi trong căn cứ của chúng ta đã bị đột biến từ lâu rồi."
Nói xong, cô bổ sung thêm: "Hạn mục ban đầu của viện trưởng Chu đã tiến hành nghiên cứu trước đó, thực vật đột biến ở Tự Thành được dùng làm thức ăn chăn nuôi là an toàn và không độc hại, không làm tăng tỷ lệ đột biến của vật nuôi."
Triệu Ly Nùng im lặng, cô nhớ rõ sáng nay có một chiếc trực thăng bay từ nóc tòa nhà tròn của Căn cứ Nông học số 9, không thể là sinh viên được, chỉ có thể là lãnh đạo của căn cứ.
Cô không biết đó có phải là viên trường Chu không.
...
Chu Thiên Lí lên trực thăng vội vã đi tới Căn cứ Trung ương, mặc dù ông là viên trưởng của Căn cứ Nông học số 9 và cũng đã có những đóng góp đáng kể cho ngành chăn nuôi, thậm chí trong mắt một số cán bộ chăn nuôi, ông cũng tương đương với "Nghiêm Thắng Biến", với những thành tựu mang tính cách mạng trong lĩnh vực chăn nuôi.
Tuy nhiên, trong mắt Căn cứ Trung ương, đặc biệt là Viện Nghiên cứu Nông nghiệp, Chu Thiên Lí sẽ mãi chỉ là một nghiên cứu viên bình thường, cho dù hiện tại ông đang quản lý Căn cứ Nông học số 9.
Vì vậy, sau khi bước vào cổng, ông dọc đường đi cũng không nhận được sự chú ý của một số nghiên cứu viên, chỉ có vài người gật đầu chào, trong một viện nghiên cứ bận rộn như vậy, đã được coi là một sự chào đón thân thiện.
"Viện trưởng Chu." La Phiên Tuyết vừa mới từ phòng thí nghiệm đi ra, nhìn thấy một người quen, không khỏi tiến lên một bước: "Chú đến đây làm gì vậy?"
Các nghiên cứu viên chăn nuôi là những nhân vật bên lề ở Viện Nông học Trung ương, Chu Thiên Lí thường chỉ nghiên cứu chăn nuôi tại Căn cứ Nông học số 9.
"Tổ trưởng Nghiêm bảo chú tới." Vì việc giảng dạy, Chu Thiên Lí có ấn tượng tốt với La Phiên Tuyết, bất đắc dĩ nói: "Tạm thời chú cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra."
La Phiên Tuyết đang định nhường đường thì cổ tay cô chợt lóe lên một tia sáng, cô bấm vào thì thấy đó là tin nhắn của Nghiêm Thắng Biến, yêu cầu cô đến phòng họp phía trên.
"Viện trưởng Chu, xem ra chúng ta phải đi cùng nhau." La Phiên Tuyết giơ cổ tay lên mỉm cười, vầng sáng màu trắng bạc lấp lánh dưới ánh đèn của viện nghiên cứu, mơ hồ hiện ra những bông tuyết hình lục giác tinh xảo và hoàn hảo.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, khi họ bước vào phòng họp, bên trong ngoài Nghiêm Thắng Biến và Diệp Trường Minh, còn có bảy nghiên cứu viên khác.
Chu Thiên Lí nhìn xung quanh, thấy khuôn mặt của bảy nghiên cứu viên, ông có linh cảm, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, dù sao các nghiên cứu viên ngồi trong phòng hội nghị về cơ bản đều là những người có quyền lực nhất trong viện nghiên cứu.
Nghiêm Thắng Biến thấy ông đi vào, liền đứng dậy kéo ghế bên cạnh nói: "Viện trưởng Chu, ngồi đi."
Một số nghiên cứu viên khác ngồi ở hai bên bàn dài đang nhìn xuống dữ liệu của mình, một số gật đầu với Chu Thiên Lí, và một số chỉ chào La Phiên Tuyết, người đi vào phía sau.
"Tổ trưởng Nghiêm, lần này xảy ra chuyện gì quan trọng sao?" Chu Thiên Lí ngồi xuống, hỏi.
Nghiêm Thắng Biến gật đầu: "Tôi sắp đi Tự Thành rồi, hôm nay triệu tập khẩn cấp mọi người tới đây để thảo luận về một vấn đề quan trọng."
La Phiên Tuyết ngồi gần cửa nghe được nửa câu đầu, vô thức nhìn về phía Diệp Trường Minh ở đối diện.
Mặc dù cô được biết đến là nghiên cứu viên có tài năng và tiềm năng nhất tại Viện nghiên cứu Nông học Trung ương, nhưng so với Nghiêm Thắng Biến, cô vẫn thua xa về địa vị. Vì vậy, một khi cả hai đều cần người bảo vệ, với tư cách là đội trưởng của Đội Dị Sát, Diệp Trường Minh chắc chắn sẽ được gửi đến bên cạnh Nghiêm Thắng Biến.
Huống chi... Lần trước cô lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ quan trọng, vốn dĩ ban đầu được cử đến là Đội Dị Sát số 1, nhưng sau đó lại có sự điều chỉnh tạm thời, Đội Dị Sát số 0 tạm thời được cử đến.
Tổ trưởng Nghiêm lại muốn đi Tự Thành, sợ rằng Đội Dị Sát số 0 cũng sẽ đi cùng.
"Một loại thực vật đột biến cấp A đã biến mất ở Tự Thành." Nghiêm Thắng Biến liếc nhìn Chu Thiên Lí, sau đó mở ra video và hình ảnh, "Nơi biến mất có xuất hiện mối đột biến, tạm thời chưa xác định được nguyên nhân sự việc. "
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những động vật đột biến tụ tập thành đàn, thậm chí cả côn trùng cũng không." Chu Thiên Lí là người đầu tiên cau mày, ông là một nghiên cứu viên chăn nuôi, cả đời đã tiếp xúc với động vật.
Cho đến nay, sự đột biến của động vật chỉ xảy ra ở cá thể, hiếm khi xảy ra theo cặp, chưa từng thấy trường hợp đột biếnt theo đàn như vậy.
"Thực vật đột biến ở Tự Thành có vấn đề gì sao? Động vật sau khi ăn chúng có đột biến không?" Một nghiên cứu viên lên tiếng suy đoán.
Chu Thiên Lí lập tức phản bác: "Không có khả năng! Ít nhất... Trước đây khi chúng tôi thử nghiệm, cây thực vật đột biến ở Tự Thành không có ảnh hưởng gì đến tỷ lệ đột biến của động vật."
"Hiện tại chúng ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân là gì." Nghiêm Thắng Biến giơ tay ra hiệu cho bọn họ không cần tranh cãi nữa, "Tôi hy vọng Viện trưởng Chu có thể cùng tôi đi đến Tử Thành để thiết lập lại các tiêu chuẩn."
"Được, tôi sẽ đi." Chu Thiên Lí không chút do dự đồng ý.
Nghiêm Thắng Biến không ngạc nhiên trước câu trả lời của Chu Thiên Lý, ông nhìn các nghiên cứu viên khác và nói: "Tôi chỉ sợ rằng sẽ có bất kỳ thay đổi mới nào đối với thực vật đột biến cấp A, vì vậy lần này tôi đã nộp đơn đến Căn cứ Trung ương để tạm ngừng việc mở rộng ra bên ngoài, thay vào đó sẽ tiến hành kiểm tra, giám sát và lấy mẫu lại."
Hai thế hệ Đội Dị Sát đã bôn ba khắp nơi trong nhiều năm. Mỗi khi đến một nơi, họ sẽ dọn sạch thực vật đột biến gây nguy hiểm trước, sau đó quân đội sẽ đến xây dựng tháp tín hiệu, thiết lập nơi trú ẩn và chiếm giữ lãnh thổ để các nghiên cứu viên đến thu thập mẫu.
Tuy nhiên, trong số các nghiên cứu viên trong phòng hội nghị, ngoại trừ La Phiên Tuyết, người đã ra ngoài vào nửa đầu năm, không có nghiên cứu viên nào khác ra ngoài làm nhiệm vụ trong mười năm qua.
Nếu họ muốn lấy mẫu thì sẽ để cho những nghiên cứu viên mới thăng chức chịu trách nhiệm.
"Được, tôi sẽ sắp xếp người đi lấy mẫu ngay." Lý Chân Chương, người ngồi bên tay phải Nghiêm Thắng Biến, ngay lập tức trả lời.
Nghiêm Thắng Biến chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt ôn hòa vẫn như cũ, nhưng lời nói lại kiên định: "Tôi muốn các nghiên cứu viên trong phòng họp này ra ngoài lấy mẫu và quan sát."
Lý Chân Chương sửng sốt, nhìn xung quanh nghiên cứu viên, cau mày nói: "... Chuyện đơn giản như lấy mẫu cứ giao cho người khác là được."
Các nghiên cứu viên khác nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, tôi còn bận rộn với các dự án nghiên cứu khác, việc lấy mẫu có thể để cho các cán bộ làm."
"Các vị cũng có thể mang theo các cán bộ trồng trọt." Nghiêm Thắng Biến gật đầu.
Nghiên cứu viên trong phòng họp: "..."
Nói nửa ngày vẫn muốn họ ra ngoài sao?
"Điều này không thể thực hiện được." Lý Chân Chương bất lực, "Viện Nghiên cứu Nông học Trung ương dựa vào những người như chúng tôi. Nếu tất cả chúng tôi rời đi hết, viện nghiên cứu sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn."
Nụ cười ôn hòa trên mặt Nghiêm Thắng Biến hoàn toàn tắt ngấm: "Lúc trước không hỗn loạn, hiện tại cũng không thể hỗn loạn được."
Sắc mặt của Lý Chân Chương cuối cùng cũng trở nên khó coi: "Tổ trưởng Nghiêm, tôi là viện trưởng viện nghiên cứu."
Nghiêm Thắng Biến ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Nếu cậu không muốn làm viện trưởng, tôi có thể làm."
Với địa vị của Nghiêm Thắng Biến, ông ấy muốn làm viện trưởng thì sẽ là viện trưởng, chỉ là ông ấy tập trung vào nghiên cứu nên mọi người vẫn gọi ông ấy là tổ trưởng như ban đầu.
Có là viện trưởng hay không hoàn toàn chỉ cần lời nói của ông ấy.
"Phì." Một người phụ nữ thanh lịch quấn khăn choàng màu đỏ tươi trên tay, ngồi bên cạnh Diệp Trường Minh cuối cùng cũng không nhịn được cười.
"Đan Vân!" Lý Chân Chương nhất thời mặt đỏ như gan heo, hắn thật không ngờ Nghiêm Thắng Biến vốn luôn có tính tình tốt lại có thể nói ra lời như vậy.
"Tổ trưởng, cháu đồng ý đi." La Phiên Tuyết giơ tay, nghiêm túc nói: "Chỉ có ra ngoài mới có thể ở cự ly gần quan sát thực vật đột biến. Đây hẳn là việc mà các nghiên cứu viên của chúng ta nên làm, huống chi... có đội thủ vệ bảo vệ, chúng ta sẽ không gặp chuyện gì."
Đan Vân dùng bàn tay xinh đẹp ôm mặt, thản nhiên đồng ý: "Cô gái nhỏ dám đi, tôi cũng không có gì không dám làm."
Một người từ La gia và một người từ Đan gia đều đồng ý, những người còn lại dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cuộc họp này mang tính chất thông báo hơn là một cuộc thảo luận.
Sau khi quyết định được đưa ra, một số nghiên cứu viên vội vàng rời đi với vẻ mặt xấu xí.
Khác với những người mặc áo trắng choàng khác, Đan Vân ăn mặc như một quý cô thanh lịch, có thể tham dự bữa tiệc bất cứ lúc nào, nhón chân quay ghế về phía Diệp Trường Minh: "Nguy Lệ có làm phiền cháu không?"
Diệp Trường Minh vốn định đứng lên bảo vệ Nghiêm Thắng Biến, lần nữa đi đến Tự Thành, nhưng khi nghe Đan Vân nói, anh không hiểu sao nhớ tới hai chữ Triệu Ly Nùng đáp lại.
Anh nói một cách vô cảm: "Không."
Đan Vân nhìn bóng lưng của cháu trai rời đi, bà nhíu mày, đột nhiên rất ngưỡng mộ con gái mình, làm thế nào mà... khiến Diệp Trường Minh mới có thể tức giận một chút nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro