Chương 27: Tôi không phải anh họ của cô
Mối chúa cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần, nó theo bản năng khởi động các khớp cơ, điên cuồng đập đôi cánh có màng và kéo cái bụng căng phồng lùi về phía sau. Tuy nhiên, do hình thể khổng lồ, nó không linh hoạt được như các con mối sinh sản, chỉ mới di chuyển được một đoạn ngắn thì Diệp Trường Minh đã tới.
So với mối chúa cồng kềnh và di chuyển chậm chạp, Diệp Minh Trường lại di chuyển như một con rồng, thậm chí sau khi tránh được chất axit từ một con mối sinh sản, anh mượn lực mũi chân nhảy lên và đạp lên con mối đang đến gần, hai tay nắm chặt kiếm, trên mu bàn tay nổi lên mấy đường gân xanh, chém thẳng vào con mối chúa.
Lưỡi kiếm lạnh băng đâm vào phần miệng cứng của con mối chúa, cơn đau đớn khiến con mối chúa lắc đầu điên cuồng, cố gắng đẩy con người và con kiếm đã đâm mình.
Tuy nhiên, thay vì bị đẩy đi, con người lại cầm chặt thanh kiếm bằng một tay, tận dụng sức mạnh, nháy mắt nhảy lên đỉnh đầu nó.
"Chít--!!!"
Mối chúa dường như hiểu rằng tai họa sắp đến, nó phát ra một âm thanh nghẹn ngào và sợ hãi cuối cùng từ phần miệng bị vỡ nát, những con mối con còn đang ngủ bắt đầu trưởng thành và lớn lên nhanh chóng, chúng lao về phía mối chúa.
Trên đỉnh đầu của mối chúa, Diệp Trường Minh đứng vững, ttay cầm thanh kiếm Đường, hai chân vững vàng như đá, cho dù nó rung lắc dữ dội cũng không hề nhúc nhích, anh lạnh lùng nhìn đàn mối con đang đi tới. Tay phải của anh hơi hơi mở ra, hắn lại một lần nữa nắm lấy tay trái, năm khớp ngón tay ở trong hoàn cảnh tối tăm như hàn ngọc ôn nhuận, cố tình mỗi gân xanh lại nổi lên từng tấc, đại biểu trong đó đang ẩn chứa một sức mạnh cực lớn.
"Cách--"
Thanh khiếm Đường đang cắm vào miệng của con mối chúa bị chủ nhân của nó nắm chặt, đột nhiên chém xuống, bề ngoài rõ ràng cực kỳ cứng rắn, nhưng lại như một con dao sắc bén đi chém vào nước bùn, nềm mại không hề cản trở.
Mối chúa cố gắng ngẩng đầu lên để phát ra tiếng kêu cuối cùng, nhưng phần miệng đã vỡ nát, không thể kêu lên được nữa, chỉ có thể cố gắng cử động cơ thể và phủ kín đôi cánh một cách yếu ớt.
Chiếc khăn mặt màu đen không biết lúc nào đã rơi xuống, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo. Anh nắm chặt thanh kiếm Đường, đôi mắt lạnh lùng, từ đỉnh đầu mối chúa đến đuôi, cắt nó ra làm hai!
Cơ thể của mối chúa bị tách làm đôi, đột nhiên đổ sang hai bên, sau khi đổ xuống đất thậm chí vẫn còn run rẩy yếu ớt.
Rất nhiều mối con đang lao về phía họ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên đánh hơi xung quanh, như đang thắc mắc tại sao mệnh lệnh lại đột nhiên biến mất.
Diệp Trường Minh nắm thanh kiếm Đường, vẻ mặt không chút biểu tình bước ra từ đuôi mối chúa, đứng trên bụng nó, nhìn thấy vài cành cây gãy, giống như bị lũ mối đã ăn xong nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết.
Anh sử dụng quang não để ghi lại hình ảnh bên trong bụng của con mối chúa, chụp từng bức ảnh một và chuẩn bị gửi chúng cho Nghiêm Thắng Biến trên mặt đất.
Đúng lúc này, một con mối con trên vách hang thu lại cánh trước và sau, im lặng lao vào Diệp Trường Minh, tứ chi khớp nối mảnh mai và sắc bén dựng đứng lên, sắp đâm vào cơ thể anh.
Trong khoảnh khắc, Diệp Trường Minh không quay đầu lại, giơ kiếm lên đâm ngược lại, không nhúc nhích một bước, đâm vào bụng con mối con tấn công bất ngờ, sau đó vặn một vòng kiếm rồi rút ra nhanh chóng. Đầu kiếm vẫn còn dính một ít dịch nhầy màu vàng từ bên trong bụng con mối con, rơi trên mặt đất nhão nhoẹt trong hang động.
Các khớp xương và tứ chi của con mối con cứng đờ, ngay lúc thanh kiếm được rút ra, con mối con phát ra một tiếng rít cuối cùng, cuối cùng tắt thở và ngã xuống bên cạnh mối chúa.
Những con mối con dường như cuối cùng cũng biết phải tấn công ai, tiếp tục lao về phía Diệp Trường Minh.
Số lượng quá nhiều, những người khác không thể ngăn cản.
Đúng lúc này, năm chiếc máy bay không người lái đột nhiên bay vào trong hang, những chiếc máy bay không người lái này lớn hơn những chiếc máy bay không người lái dùng để quan sát địa hình trước đó, hai bên đều có súng cải tiến. Sau khi tiến vào, chúng bắt đầu bắn tỉa vào các con mối con trên mặt đất và tiêu diệt các con mối đang bay giữa không trung.
--Bên ngoài là Điền Tề Tiếu.
Diệp Trường Minh ra hiệu cho các thành viên trong đội phân tán, đồng thời phối hợp với máy bay không người lái bắn, xua đuổi tất cả con mối con trong hang, sau đó rút lui, để lại máy bay không người lái thả thuốc nổ.
Hai mươi phút sau.
"Bùm!"
Một tiếng nổ chói tai vang vọng từ cái hố lớn, lũ mối hoàn toàn biến mất.
Diệp Trường Minh lau sạch kiếm, đem kiếm nhét vào vỏ ở sau lưng, nói với các đội viên: "Đi thôi."
...
Nghiêm Thắng Biến và Nguy Lệ đã ngồi trong xe, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc đứng hai bên xe, sẵn sàng nếu có chuyện gì đó sẽ đưa họ đi. Trong khi đó, Điền Tề Tiếu ngồi ở phía sau xe tải, hai chiếc máy bay không người lái đang treo trước sau, cùng với chiếc máy bay thả chất nổ trong hang đều là do anh ta điều khiển.
Khi quân đội phía bên kia tới hỗ trợ, Diệp Trường Minh đã dẫn đội của mình quay trở lại.
Nghiêm Thắng Biến thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi người bình an, cười nói: "Tôi vẫn đánh giá thấp Đội Dị Sát rồi."
"Tổ trưởng Nghiêm, cháu đã chụp một vài bức ảnh." Diệp Trường Minh gửi toàn bộ ảnh và quay video đã quay cho Nghiêm Thắng Biến.
Nguy Lệ lén nhìn qua, cố gắng nhìn, kết quả là nhìn đã thấy xác mối chúa bị xẻ làm hai: "!"
Cô lập tức hít một hơi, an phận lùi về sau, không dám phát ra một lời.
Nếu không nói người cô sợ nhất chính là anh họ của mình, quá hung ác!
Đây có phải là điều con người có thể làm được sao?
Nghiêm Thắng Biến nghiêm túc xem từng hình ảnh một, cau mày: "Mối đã ăn hết một cây Hoè Long Trảo đột biến cấp A?"
Thực vật đột biến cấp cao có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí không thể bị lửa đốt cháy, vì vậy mới có thể cung cấp đủ thức ăn cho Căn cứ Trung ương, nhưng hiện tại một cây Hoè Long Trảo đột biến cấp A đã bị mối ăn hết.
"Có lẽ là tốc độ ăn của mối đột biến nhanh hơn cây Hoè Long Trảo biến." Nguy Lệ đứng gần đó nhỏ giọng nói: "Thật là một tổ mối lớn!"
"Không phải là không thể." Nghiêm Thắng Biến suy tư một lát, sau đó ngước mắt lên nói với Diệp Trường Minh: "Chú sẽ ngay lập tức đề xuất quan sát Tự Thành."
Nếu mối có thể đối phó được với thực vật đột biến cấp A thì đó có thể là cơ hội đột phá.
Đoàn người rời khỏi Tự Thành.
Không ai để ý rằng dưới đáy hố lớn bị phá sập, một hạt giống màu đen đột nhiên chui ra từ bụng mối chúa, những chồi non màu xanh mọc lên từ những cành cây khô của cây Hoè Long Trảo, bám đầy chất nhầy màu vàng trắng, nhanh chóng phát triển.
...
"Cuối cùng 50.000 điểm đã tới tay." Hạ Nguyệt Sinh dựa vào lưng ghế trên chuyến tàu trở về, thở dài một hơi: "Thật sự không phải là những ngày sống như con người."
Triệu Ly Nùng quay đầu lại nhìn cậu, hỏi điều mà cô vẫn luôn muốn hỏi: "Tại sao cậu lại muốn đến Căn cứ số 5?"
Hà Nguyệt Sinh kiếm tiền bằng cách dựa vào thông tin và bán lại một số thứ nhỏ nhặt, cậu không thể nào nghèo đến mức phải đăng ký vào làm ở Căn cứ số 5.
"Chẳng qua là muốn đi làm quen với người ở Căn cứ số 5." Hạ Nguyệt Sinh cầm trong tay một chai nước đá, áp lên cổ, ngẩng đầu nói: "Trong tay tớ có một ít đồ, tớ muốn bán cho họ."
Triệu Ly Nùng hỏi: "Cậu đã đã được tìm thấy người đó chưa?"
"Tìm được rồi, hôm trước tớ đã giao đi." Hà Nguyệt Sinh lấy ra một túi đồ, nháy mắt với Triệu Ly Nùng nói: "Tớ cũng có một số thứ tốt, nghe nói canh hầm là bổ dưỡng nhất."
Triệu Ly Nùng nhận lấy, mở gói giấy và thấy bên trong có hoa Đông Trùng Hạ Thảo vụn.
Nó nhỏ và vụn gãy, thoạt nhìn trông giống hàng loại bỏ, nhưng ở thế giới này, có lẽ nó được coi là hàng tốt.
Triệu Ly Nùng gói lại và đưa lại cho cậu: "Khá tốt."
Trong suốt tuần thu hoạch, ngoại trừ gặp phải thực vật đột biến vào ngày đầu tiên, sau đó họ cũng gặp phải những thực vật đột biến, nhưng đều bị thủ vệ giải quyết nhanh chóng nên không có thương vong lớn. Tuy nhiên, áp lực sinh tử thường trực vẫn treo trên đầu mọi người như thanh kiếm của Damocles khiến, khiến người ta không thở nổi.
Kể từ ngày đó, cô bé ở cùng phòng đã tránh xa Triệu Ly Nùng, dường như không muốn nhìn thấy cô.
Triệu Ly Nùng đã cứu cô bé, nhưng lại khiến cho một người khác gặp nguy hiểm.
Ngoài dự đoán, không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào.
Thế giới này tràn ngập những sự việc tương tự, miễn là các loài thực vật đột biến không biến mất thì loại chuyện này sẽ luôn xảy ra.
...
Buổi tối hai người đến Căn cứ Nông học số 9, Triệu Ly Nùng mở cửa ký túc xá, bất ngờ phát hiện ra Đồng Đồng đã trở về sớm.
"Cậu đến khi nào thế?" Triệu Ly Nùng đặt hành lý xuống, lấy lá trà trên bàn đưa cho Đồng Đồng đối diện, "Trà hoa nhài, thơm lắm."
Đồng Đồng quay đầu nhìn cô, mím môi cười nói: "Chiều hôm qua tớ mới đến, ở nhà có chút buồn chán, lúc nào cũng nghĩ đến hoa hồng trong vườn, nên tớ đã đến đây."
Kỳ nghỉ hè chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Triệu Ly Nùng gật đầu: "Trở về sớm để thích nghi cũng được."
"Mau đi rửa mặt đi." Đồng Đồng đứng dậy đun nước, vui vẻ nói: "Tôi uống thử hương vị của trà hoa nhài."
"Được."
Ngay khi Triệu Ly Nùng bước ra khỏi phòng tắm, quang não của cô bắt đầu rung lên điên cuồng.
Cô mở ra, thấy toàn bộ là tin nhắn từ Nguy Lệ.
Bình khí mốc: [Em gái! Thế giới này quá đáng sợ! (>_<)]
Bình khí mốc: [Họ nói rằng Tự Thành không có thực vật đột biến cấp cao gây thương vong, nhưng kết quả là lại có động vật đột biến ăn thực vật đột biến cấp cao! ! !]
Bình khí mốc: [Chị có một đoạn video, thật sự rất đáng sợ!]
Bình khí mốc: [Từ nay về sau, chị sẽ không bao giờ quay lại Tự Thành nữa, chị sẽ mãi mãi ở trong chuồng gà của mình. À nhân tiện, gà của chị không đói chứ?]
Bình khí mốc: [Click để xem tổ mối đột biến.avi]
Triệu Ly Nùng hơi nhướng mày, cô biết Tự Thành là nơi nào, cô đã tìm hiểu rồi, cong động vật đột biến thì chỉ nghe nói đến chứ chưa bao giờ nhìn thấy chúng.
Cô tò mò bấm vào video của Nguy Lệ gửi, ban đầu màn hình tối đen nhưng góc quay lại rất quen thuộc.
...Có vẻ như là camera của một chiếc máy ảnh không người lái.
Quả nhiên, mấy phút sau, camera hạ thấp và đi vào trong hang, dọc đường đi có những xác chết của những con côn trùng khổng lồ kỳ lạ.
Triệu Ly Nùng cau mày nhìn chằm chằm vào đoạn video một lúc lâu, mới nhận ra từng mảnh xác của côn trùng trên mặt đất là mối.
Cô đã từng thấy rất nhiều loài mối, đôi khi chúng sẽ xây tổ ở gốc cây ăn quả, khiến gốc cây ăn quả bị thối rữa, gây hại cho trái cây, trường hợp nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến cây chết.
Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một con mối trắng nào lớn như vậy.
Tay phải của Triệu Ly Nùng vô thức bị gãi vào đùi, vết thương do động vật đột biến gây ra còn nghiêm trọng hơn, ưu điểm lớn nhất của chúng so với thực vật đột biến là có thể di chuyển, với sự biến đổi động vật và thực vật, lãnh thổ của con người chỉ càng bị thu hẹp.
Máy bay không người lái đã đi vòng qua các hang động phức tạp và tối tăm, cuối cùng đến nơi có mối chúa đang ở.
Triệu Ly Nùng có thể nhìn thấy Diệp Trường Minh qua ống kính, anh vừa rút thanh kiếm ra từ bụng con mối con, động tác gọn gàng và nhanh nhẹn.
Cô đã từng thấy Diệp Trường Minh dùng kiếm trước đó, nhưng lần thứ hai nhìn qua video vẫn khiến cô kinh ngạc.
Và lần này, Triệu Ly Nùng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Diệp Trường Minh, mặt mày sáng sủa, mũi cao thẳng, cầm kiếm đứng xung quanh những con mối khổng lồ, thậm chí có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô chỉ dừng lại trong giây lát, ngay sau đó tất cả đều rơi xuống phần bụng con mối chúa đã chết bên cạnh.
Đặc điểm của mối chúa rất rõ ràng, bụng phình to, ngay cả khi bị chia làm hai phần vẫn cực kỳ dễ thấy, bên trong bụng còn có những cành cây khô không chưa được tiêu hóa, được bao bọc bởi chất nhầy, trông kì quặc và ghê tởm.
Bụng... cành cây khô...
Triệu Ly Nùng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ngay khi cô định nhìn kỹ hơn thì video đột nhiên bị lỗi.
Bình khí mốc: [Chết tiệt! @##4%]
AAA Nông dân Tiểu Triệu: [Đàn chị?]
Bình khí mốc: [Nhanh#?%6#?%]
AAA Nông dân Tiểu Triệu: [Chị ơi, video bị lỗi rồi.]
Bình khí mốc: [Video được bảo mật, những người không liên quan đều không được xem.]
Đầu ngón tay của Triệu Ly Nùng dừng lại một chút, nhận ra người đối diện không phải là Nguy Lệ, cô nghĩ đến điều gì đó và vô thức gửi đi hai từ.
AAA Nông dân Tiểu Triệu: [Anh họ?]
Chàng trai trẻ đứng trước mặt Nguy Lệ cau mày, cầm bộ quang não được đưa tới, gõ ra một dòng chữ với vẻ mặt vô cảm: "Tôi không phải anh họ của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro