Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Thực vật đột biến cấp C

Không biết khi nào mưa đã tạnh.

Những cây Thiên ma non nhuốm máu thịt nở thành từng chùm hoa, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện, bóng đen tử vong bao phủ đỉnh núi trong sương mù dày đặc.

Cho đến khi đội thủ vệ dùng hoả lực mạnh mẽ mở đường, cho mọi người trên núi có cơ hội trốn thoát.

Những tiếng khóc thảm thiết dưới chân núi không ngừng vang lên, tượng trưng cho nhẹ nhõm và nỗi sợ hãi khi thoát khỏi cái chết, đồng thời là những tiếng kêu đau đớn từ những người bị thương. Một số người quỳ xuống đất, có người đập vào cửa xe buýt một cách điên cuồng, hét lên đòi quay về.

Triệu Ly Nùng nắm chặt chiếc khăn tay ướt, im lặng đứng trong đám đông, chăm chú nhìn về nhóm cây Thiên ma đột biến trên núi.

Mưa đã ngừng nhưng tiếng súng thì không.

Sau khi đội thủ vệ trên núi xuống, họ liền hợp tác với đội thủ vệ dưới chân núi để bao vây, các thủ vệ đều cầm súng trường, đứng xen kẽ nhau, liên tục bắn.

Các cây Thiên ma lần lượt khô héo, chỉ có một số cây Thiên ma bị đột biến đã dính máu thịt phát triển nhanh hơn rõ rệt so với các cây Thiên ma khác. Những cây Thiên ma không bị bắn bởi súng của thủ vệ đã hình thành hạt giống, thậm chí bắt đầu hình thành phát triển và phân tán.

Hạt giống của Thiên ma đột biến cũng là Thiên ma đột biến.

Triệu Ly Nùng tận mắt chứng kiến ​​​​các hạt giống đó rơi xuống đất và bắt đầu phát triển với tốc độ nhanh hơn hàng chục lần.

Dường như không có cách nào có thể tiêu diệt được toàn bộ cây Thiên ma đột biến trên núi.

"Tất cả mọi người lên tàu!"

Một nhân viên trồng trọt mặc quần áo đồng phục màu xanh đứng trước xe buýt và hét lên.

Cửa xe buýt dưới chân núi đều mở ra, mọi người điên cuồng chen lấn đi vào, Triệu Ly Nùng tụt lại phía sau, lúc cô chuẩn bị lên xe, cô muốn quay đầu nhìn lại ngọn núi, nhưng lại bị một nhân viên trồng trọt đẩy vào.

Mọi người trên xe đều ướt sũng, nước mưa dần trên áo của họ nhỏ giọt xuống, đọng thành vũng nước trên ghế, chảy xuống sàn.

Trên xe không ai nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển ở khắp nơi.

Triệu Ly Nùng với toàn bộ cơ thể ướt sũng, bước vào trong xe, đôi giày ướt sũng của cô khi đi trên sàn nhà ngập nước phát ra tiếng 'bụp' nhẹ. Cô đi qua từng hàng ghế và nhìn thấy cô bé mà cô đã giúp ngồi ở giữa lối đi.

Sau khi cô bé bị mưa làm ướt, mái tóc vàng khô của cô bé rối bện vào nhau, các sợi tóc trên trán dính chặt lại, cô co rúm lại trên ghế, run rẩy, trông giống như một con mèo hoang yếu đuối không có nơi nương tựa.

Cô bé vô tình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Triệu Ly Nùng, cô bé theo phản xạ tránh né ánh mắt, cúi đầu với vẻ sợ hãi.

Triệu Ly Nùng thu ánh mắt lại, không dừng bước, đi đến hàng ghế cuối cùng và ngồi xuống gần cửa sổ.

Xe buýt nhanh chóng quay đầu và bắt đầu trở về, cùng lúc đó, hai chiếc trực thăng lao tới và bắt đầu phun một chất lỏng màu xanh đậm lên không trung.

Một mùi kỳ lạ tràn ngập không khí, cây Thiên ma đột biến vẫn đang phát triển nhanh chóng bắt đầu khô héo, khi chất lỏng lan ra khắp không khí, tất cả thực vật trên núi đều mất đi sức sống.

Ngọn núi ban đầu tràn đầy sức sống đã trở thành ngọn núi chết trong nháy mắt.

...

Xe buýt vào bãi đỗ xe, tất cả mọi người đều xuống xe.

Khi đó Triệu Ly Nùng mới nhận ra rằng một nhóm người khác cũng đã trở về, cùng với tình trạng chật vật, cũng trầm mặc và sợ hãi.

Rõ ràng họ cũng gặp phải thực vật đột biến.

"Cậu có bị thương không?" Triệu Ly Nùng tìm thấy Hà Nguyệt Sinh từ trong đám đông. Nơi cậu ấy thu hoạch không mưa, so với cô, cậu khô ráo hơn, nhưng phần trên cơ thể lại đầy máu.

Hà Nguyệt Sinh lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Là của người khác."

Hai người đã ngầm thỏa thuận không nói chuyện thực vật đột biến.

"Tai của cậu." Hà Nguyệt Sinh chỉ vào tai phải của Triệu Ly Nùng: "Chảy máu."

Triệu Ly Nùng giơ tay chạm vào, sau đó cụp mắt xuống nhìn ngón tay mình, trên ngón tay có một chút vết máu, bình tĩnh nói: "Chỉ là một vết xước nhỏ, không sao đâu."

"...Còn sáu ngày nữa, cậu có muốn tiếp tục không?" Hạ Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi cô.

Triệu Ly Nùng không chút do dự: "Tiếp tục."

"Được, tớ cũng ở lại." Hà Nguyệt Sinh gật đầu, "Sáu ngày còn lại hãy cẩn thận."

...

Khi Triệu Ly Nùng trở lại phòng, có người đang tắm trong phòng tắm, cô bé đã thay quần áo sạch sẽ và đang ngồi trên giường ngơ ngác, khi nhìn thấy cô quay lại, cô bé vô thức quay lưng lại.

Không lâu sau, iếng nước trong phòng tắm ngừng lại, người phụ nữ bên trong bước ra nói với Triệu Ly Nùng: "Cậu có thể vào tắm."

Triệu Ly Nùng tìm một bộ quần áo để thay và bước vào phòng tắm.

Cô lấy chiếc khăn tay ra khỏi túi, rửa sạch vết máu trên đó rồi phơi khô.

Góc dưới bên phải của khăn tay có in hình một nhân vật hoạt hình, nhưng không thể nhận ra hình dạng gốc của nó, có lẽ đã giặt quá nhiều lần, chất lượng cũng không tốt, keo bị bong ra.

Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay một lúc rồi mới rút lại ánh mắt.

...

Sau khi đi ra, Triệu Ly Nùng ngồi trên giường, cúi đầu đăng nhập vào trang web chính thức của Căn cứ số 5, thông báo trên trang chủ được đăng rất nhanh, thông báo về những khu vực nào có thực vật đột biến, yêu cầu nhân viên trồng trọt tránh xa và đã có đội thủ vệ đang dọn dẹp.

Cô nhìn chăm chú vào những dòng chữ trên thông báo và dừng lại ở đó một lúc.

"Nhóm đột biến cấp C", đây là một thuật ngữ mà các giáo viên ở Căn cứ Nông học số 9 chưa bao giờ đề cập đến.

Từ những gì cô nhìn thấy, cô có thể đoán được ý nghĩa của từ này.

Triệu Ly Nùng mở nhật ký quan sát thực vật đột biến, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu viết.

-- Đột biến ngày 10 tháng 8 năm 41, trời mưa rất to.

Cây đột biến: Thiên ma đen, cấp C.

Thời gian đột biến: 16h34 chiều

Đặc điểm quan sát: Cây nảy mầm trước, sau đó tạm dừng một lát, thân đột ngột tăng chiều cao nhưng không tăng đường kính, đột biến tập thể, còn được gọi là nhóm đột biến cấp C. Cây mọc thẳng lên trời và không chủ động tấn công, có thể xuyên thủng mọi thứ cản trở, sau khi tiếp xúc máu thịt, nó sẽ nhanh chóng phát triển hoa, bước vào giai đoạn trưởng thành và phát nổ hạt giống. Sau khi hạt giống tiếp xúc với đất sẽ lặp lại những biến đổi trên.

Biện pháp tiêu diệt: vì đường kính thân cây quá mảnh, một lượng lớn súng trường tạo thành một cơn mưa đạn có thể tạm thời ngăn chặn, và phương pháp cuối cùng là dùng trực thăng phun dung dịch thuốc (không rõ), có thể tiêu diệt toàn bộ sự sống của thực vật (cây cấp C và cây bình thường, chưa rõ mức độ thiệt hại đối với cây đột biến cấp độ cao).

"Em không có ý định làm thế."

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Zhao Linong đóng nhật ký lại, cô ngước mắt lên và nhìn thấy cô bé ở phía bên phải đang đi tới.

Cô bé đứng trước giường Triệu Ly Nùng, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: "Lúc đó... em không nhìn thấy gì cả, quá... quá sợ hãi."

Triệu Ly Nùng lặng lẽ nhìn cô bé, im lặng không nói gì.

"Em không cố ý... lẽ ra chị ấy nên nhanh chóng đứng dậy. Chỉ cần đứng dậy là không sao." Cô bé nói càng lúc càng nhanh, giọng nói càng trở nên chói tai. "Chúng ta gần như đã đến nơi an toàn rồi ... Chỉ cần chị ấy chịu đựng thêm một chút nữa là sẽ ổn thôi."

Triệu Ly Nùng đột nhiên ngắt lời cô: "Nói những điều này với tôi điều này có lợi ích gì?"

Vẻ mặt cô bé cứng đờ, hiển nhiên cô không ngờ Triệu Ly Nùng sẽ nói như vậy.

Cô bé nhìn người ngồi bên cạnh giường, rõ ràng là cả hai đều đã chạy trốn từ trên núi xuống, nhưng trên người cô ấy lại không có chút chật vật nào.

Không biết vì sao, trái tim cô bé như bị đâm một nhát.

"Chị có hối hận vì đã kéo em lên không?" Cô bé khàn giọng hỏi.

Triệu Ly Nùng ngước mắt lên nhìn cô gái đứng ở cuối giường: "Câu hỏi đó cậu không nên hỏi tôi."

Sau đó, người phụ nữ có nốt ruồi đen chính là người đã tiếp tục kéo cô bé, đáng lẽ cô nên hỏi người đó nhờ, liệu có hối hận không vì đã kéo cô bé chạy trốn.

Cô bé bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Triệu Ly Nùng, nhìn cào bộ dạng sạch sẽ khác hẳn với cô, cô đột nhiên vỡ oà, cảm xúc trong lòng đang dậy sóng, cuối cùng chỉ còn lại sự tức giận nổi lên.

"Tôi không có lỗi! Nếu muốn trách ai đó, chỉ có thể trách những thực vật đột biến kia, chính chúng đã giết chị ấy!"

"Chị chỉ là giúp tôi một tay, nếu không có chị, tôi vẫn có thể chạy trốn. Ai bảo các người xen vào việc của người khác?"

Triệu Ly Nùng không muốn để ý đến đối phương nữa, cô cúi đầu lướt quang não, trên trang web chính thức của Căn cứ số 5 đã đăng thêm một thông báo khác, cho biết thực vật đột biến đã được loại bỏ hoàn toàn.

"Đừng hét trong phòng, ồn ào chết." Người phụ nữ nằm trên giường giữa đột nhiên quát lên.

Cô bé mang theo ghen ghét liếc nhìn Triệu Ly Nùng, sau đó mới miễn cưỡng quay lại giường.

Luôn có một số người ngay từ đầu đã cảm thấy chột dạ, sau một loạt lần trốn tránh trách nhiệm, cuối cùng cảm xúc này sẽ leo thang thành tức giận, dường như chỉ có cách này họ mới có thể tự tin tiếp tục.

...

Hành lý của người tử vong sẽ được nhân viên căn cứ nhanh chóng dọn dẹp, căn cứ sẽ chuyển điểm vào tài khoản liên lạc khẩn cấp mà họ để lại, ngoài điểm làm việc một ngày, còn có 100.000 điểm điểm bồi thường cho cái chết.

Đây là những gì Triệu Ly Nùng nghe được từ Hà Nguyệt Sinh trên quang não.

Cô hỏi Hà Nguyệt Sinh liệu cậu ấy có biết hành lý sẽ được chuyển đi đâu không.

Hà Nguyệt Sinh trả lời: [Nó sẽ được gửi đến địa chỉ liên lạc khẩn cấp mà họ để lại.]

Ngày hôm sau khi mọi người xuống ăn sáng, Triệu Ly Nùng ở lại và tìm thấy chiếc vali của người phụ nữ có nốt ruồi đen ở dưới gầm giường, nó nhỏ và rất cũ kỹ, bên trong chỉ có một bộ quần áo để thay đổi, không có gì khác.

Triệu Ly Nùng đặt chiếc khăn tay đã giặt sạch vào vali, sau đó đứng dậy rời đi.

Đến trưa cô quay trở lại thì chiếc vali đã biến mất.

Trong vài ngày tới, ít nhất là ở khu vực Triệu Ly Nùng làm việc, không còn thực vật đột biến nào xuất hiện nữa, tuy nhiên, tại Căn cứ số 5, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy xe của đội thủ vệ chạy qua và trực thăng lao tới hiện trường của thực vật đột biến.

Những nhân viên trồng trọt ở Căn cứ số 5 dường như đã quen với tình hình này.

Không có ai tiếp cận Triệu Ly Nùng để điều tra.

Ở đây, sự đột biến quá phổ biến, đến mức không ai để tâm đến việc cô sớm phát hiện ra thực vật đột biến cấp C. Huống chi, ngày đó... có mấy nhân viên trồng trọt phán đoán sai lầm, họ cùng nhau giữ im lặng, chỉ nói rằng cây Thiên ma đột biến xuất hiện đột ngột xuất hiện.

...

Vào đêm thứ tư tại Căn cứ số 5, Triệu Ly Nùng nhận được một cuộc gọi video từ Nguy Lệ.

"Em gái!" Nguy Lệ tựa hồ đang ngồi xổm trong một không gian kín nào đó, bối cảnh có vẻ như là ở góc cabin, cô ấy hét to: "Thức ăn trong chuồng gà của chị không còn nhiều, em giúp chị mua một ít và đưa nó vào máy tự động phát thức ăn được không? Chị sẽ chuyển điểm cho em!"

"Em không ở Căn cứ Nông học số 9." Triệu Ly Nùng nói, "Còn bốn ngày nữa em mới có thể trở về."

Thời gian làm việc là bảy ngày, phải mất chín giờ để di chuyển giữa hai căn cứ, cô chỉ có thể trở lại vào ngày thứ tám.

Lúc này, Nguy Lệ mới muộn màng nhận ra rằng nơi Triệu Ly Nùng ở không giống như ở Căn cứ Nông học số 9.

"Em đang ở đâu vậy?" Nguy Lệ kỳ quái hỏi: "Về nhà à?"

Triệu Ly Nùng lắc đầu: "Ở căn cứ số 5, em đang ở đây để thu hoạch."

"Thu hoạch?" Nguy Lệ sửng sốt không nói nên lời, hồi lâu mới thở dài: "Đàn em, em thật sự dám kiếm tiền."

Triệu Ly Nùng: "..."

"Không sao, thức ăn trong chuồng gà có thể dùng thêm vài ngày nữa. Em gái, khi về em có thể mua giúp chị." Nguy Lệ vẻ mặt đau khổ, cúi sát vào camera, nhỏ giọng nói: "Chị vốn định ngày mai trở lại Căn cứ Nông học số 9, nhưng lại bị mẹ chị ép sang phía anh họ, hiện tại chị phải đến Tự Thành."

Nguy Lệ phàn nàn: "Tự Thành toàn là thực vật đột biến cấp B trở lên. Mặc dù phần lớn trong đó là thực vật đột biến không gây hại cho con người, nhưng khi chị đến đó, nếu có điều gì xảy ra..."

Triệu Ly Nùng ngắt lời cô ấy: "Đàn chị, đừng nói nữa."

Không thể coi thường sức mạnh của bình khí mốc.

Nguy Lệ nói: "Không sao đâu, anh họ của chị cũng ở đây, anh ấy rất lợi hại, em cũng nên cẩn thận ở Căn cứ số 5. Trong tháng này, thực vật đột biến xuất hiện nhiều nhất."

Hai người nói chuyện một lúc, Nguy Lệ thấy người trong cabin ngày càng đông nên cô mới cúp cuộc gọi video.

"Đang liên lạc với Nghiêm Tĩnh Thuỷ à?"

Một giọng nam lạnh lùng và trong trẻo vang lên sau lưng Nguy Lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro